Edit: Chang Phi
Beta: An Thục Phi
Hai mắt Tăng Tuấn trừng lớn như chuông đồng, không thể tin được mà nhìn Đại Hoàng tử vốn dĩ phải trúng độc bỏ mạng, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống bụng bị đâm đang đổ máu của chính mình. Qua một lúc lâu sau hắn mới ngã xuống, không nhúc nhích.
Cho đến chết, Tăng Tuấn cũng không nhắm mắt.
Sau khi Đại Hoàng tử dùng hết sức đâm ra một thương này liền thở d0c ngã trên mặt đất, thống khổ rên rỉ.
Độc trên mũi tên phát tác.
……
Lúc phụ tử Phó Phiên mang Đại Hoàng tử trở về Long An thành, Bùi Thanh Thù đang ở cùng quan binh đào dân chúng bị chôn vùi dưới đống phế tích lên.
Lần này thời gian động đất tuy không dài nhưng lại gần như hủy diệt hết cả tòa thành trì.
Bởi vì tri phủ địa phương phản quốc theo địch nên bị xử tử hình, các quan viên khác phần lớn cũng vào ngục. Cho nên công tác cứu viện sau thiên tai là việc Bùi Thanh Thù không thể không lo liệu.
“Cần nhanh chóng đưa được người bị chôn vùi dưới phế tích lên, thậm chí là gia cầm cũng phải đào lên.”
Sau thiên tai đáng sợ nhất chính là ôn dịch, một khi xử lý thi thể chậm trễ, dẫn đến ôn dịch sẽ rất phiền toái.
Tuy công tác sau thiên tai là nhiệm vụ nặng nề, khẩn cấp, nhưng so với việc hành quân đánh giặc thì tâm lý lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho nên các tướng sĩ Thần Xu doanh đều không có câu oán hận nào, rất tự giác vùi đầu làm việc.
Bởi vậy sau khi Bùi Thanh Thù nghe tin Đại Hoàng tử bị trọng thương liền có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho người phía dưới, còn mình thì rút thời gian ra để quay lại thăm Đại Hoàng tử.
Hiện tại gần Long An thành lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn nguy hiểm, cho nên ở trên lầu các còn không an toàn bằng ở trong lều trại. Bây giờ mấy người Bùi Thanh Thù đều tạm thời ở trong lều trại.
Trước khi tiến vào doanh trướng của Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù thấp giọng hỏi Phó Nhiên: “Thương thế của đại ca…nghiêm trọng lắm à?”
Phó Nhiên sắc mặt nặng nề gật đầu: “Huống Tuấn kịp thời xử lý miệng vết thương, hút máu độc ra, nhưng Nghị quận vương vì giết Tằng Tuấn mà sau khi trúng tên độc vẫn hoạt động mạnh nên độc tố trong thân thể…Sợ là nhất thời khó thanh lọc được.”
Lúc Bùi Thanh Thù đi vào chỉ thấy Đại Hoàng tử nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh mét nằm ở trên giường.
Một quân y đang băng bó lại miệng vết thương, một ngươi khác đang kê thuốc, hai tiểu binh lau mình thay quần áo cho hắn, trong phòng bận rộn, không khí rất khẩn trương.
Bùi Thanh Thù đứng ở đầu giường Đại Hoàng tử trong chốc lát, thấy Đại Hoàng tử không có chút phản ứng nào liền gọi quân y đang kê thuốc đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Quân y lắc đầu nói: “Trong quân điều kiện hữu hạn, ngay cả dược liệu trong đơn thuốc này…Cũng không biết có thể gom đủ được hay không.”
Bởi vì lo lắng Bùi Thanh Thù sẽ bất ngờ bị thương nên Hoàng đế đã cho quân y tốt nhất đi theo.
Xuất quân đánh giặc không thể so với ở trong cung, dược liệu thiếu cái này, thiếu cái kia cũng là chuyện rất bình thường.
“Ngươi nắm chắc mấy phần có thể cứu được đại hoàng huynh?”
Nghe xong câu hỏi của Bùi Thanh Thù, quân y chần chờ đáp: “Hai……” Hắn định giơ hai ngón tay nhưng lời nói đến bên miệng, lại thu lại một ngón: “Một phần, nhiều nhất là một phần.”
Một phần, xác suất này quá thấp.
Sau khi ra khỏi doanh trướng của Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù tâm sự nặng nề về tới lều trại của mình, tự hỏi bây giờ nên làm gì mới tốt.
Long An là một phủ không lớn không nhỏ ở Tứ Xuyên, nếu có thể đưa Đại Hoàng tử vào thành thì có lẽ Đại Hoàng tử còn có thể nhiều hơn một đường sống.
Nhưng với tình huống trước mắt của Đại Hoàng tử thật sự không thích hợp để di chuyển. Bây giờ hắn rất yếu, chỉ không cẩn thận bị gió thổi cũng có khả năng mất tính mạng.
Bùi Thanh Thù tính tìm bọn Thất Hoàng tử để thương lượng một chút.
Hiện tại Thất Hoàng tử cùng Đại Hoàng tử có thể nói là có giao tình sống chết. Lúc trước Đại Hoàng tử liều chết cứu Thất Hoàng tử, đương nhiên Thất hoàng tử không có khả năng cứ trơ mắt ra mà nhìn Đại Hoàng tử đi tìm cái chết.
Sau khi nghe nói tình huống của Đại Hoàng tử, Thất Hoàng tử không để ý đến vừa nãy chính mình thiếu chút nữa thì nổ đầu trong dư chấn, kích động đứng lên nói: “Không phải Tứ Xuyên cũng có không ít danh y à? Nếu Đại hoàng huynh không nên hoạt động, vậy chúng ta đi mời danh y là được!”
“Đây là một biện pháp không tệ, chỉ là hiện tại đại phu vốn dĩ đã khan hiếm, danh y lại càng ít hơn…… Chỉ sợ là không dễ tìm được như vậy.”
Sau khi xảy ra động đất, bởi vì có rất nhiều người bị bệnh nên Bùi Thanh Thù đã cố gắng vơ vét đại phu trong Long An phủ. Ngay cả mấy phủ phụ cận Long An hắn cũng phái người đi tìm. Nhưng các thành thị khác phụ cận Long An cũng đã chịu ảnh hưởng nhất định, bên kia người ta cũng cần đại phu cho nên có thể tới Long An cũng không nhiều.
“Ta cũng không tin Tứ Xuyên lớn như vậy mà không có ai có thể cứu được đại ca!” Trước khi Thất Hoàng tử lao ra ngoài ném xuống một câu: “Ta tự mình đi tìm!”
Bùi Thanh Thù biết không ngăn được hắn nên đành để cho hắn đi.
Dù sao ngoại trừ hộ vệ của Thất Hoàng tử ra thì Bùi Thanh Thù còn để Triệu Hổ phái mấy người đi theo hắn để bảo đảm an toàn cho Thất Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù vốn tưởng Thất Hoàng tử chỉ là lăn lộn mù quáng, sớm muộn gì cũng sẽ bất lực quay trở về. Nhưng không nghĩ rằng Thất Hoàng tử lại thật sự có bản lĩnh, rất nhanh đã tìm được một vị thần y rất ít khi rời núi xem bệnh cho người khác.
Vị thần y này họ Kê, tóc, râu, lông mày đều đã bạc trắng, nhưng làn da lại không có nhiều nếp nhăn làm người khác không rõ tuổi thực tế của hắn.
Trước khi để hắn chẩn trị cho Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù cố ý rút ra thời gian, mang theo một quân y đi cùng để tự mình xem vị Kê tiên sinh này một lần, phòng ngừa Thất Hoàng tử đơn thuần, bị giang hồ thuật sĩ lừa.
Bùi Thanh Thù không hiểu y thuật, chỉ từ lời nói cử chỉ mà phán đoán, cảm thấy người này thật sự có chút bản lĩnh.
Sau khi hỏi qua quân y, đối phương cũng cho hắn đáp án khẳng định: “Tứ Xuyên địa linh nhân kiệt, thật sự có vị thần y như này cũng không kỳ quái.”
Nhưng sự tình liên quan đến sinh tử của Đại Hoàng tử nên Bùi Thanh Thù không dám sơ ý.
Lúc Kê lão tiên sinh xem xét thương thế cho Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù mang theo mấy quân y cùng nhau canh giữ ở bên cạnh, phòng ngừa hắn sẽ gây bất lợi với Đại Hoàng tử.
Sau khi Kê tiên sinh xem xong liền trầm tư trong chốc lát, sau đó khai một phương thuốc cho Đại Hoàng tử. Làm người khác ngoài ý muốn chính là thuốc trong phương thuốc đều rất dễ tìm thấy ở địa phương, cũng không khó tìm. Đối với tình huống trước mắt của Đại Hoàng tử thì hình như hơi đơn giản một chút.
Nhưng với tình hình hiện tại của Đại Hoàng tử, mấy người Bùi Thanh Thù cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa.
Sau khi để quân y xác nhận là không có vấn đề gì, Bùi Thanh Thù liền nhìn Đại Hoàng tử uống thuốc Kê tiên sinh khai.
Ban đầu mấy người Bùi Thanh Thù đều không ôm quá nhiều hy vọng, không nghĩ tới chưa đến một ngày Đại Hoàng tử đã tỉnh lại. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn rất suy yếu, thậm chí còn nói không nên lời, nhưng ít nhất hắn có thể mở mắt, cũng có thể nghe hiểu người khác nói gì.
Thất Hoàng tử kích động đến phát điên, quả thực nâng Kê tiên sinh lên tới tận trời, luôn mồm gọi thần y.
Ai ngờ lời nói kế tiếp của Kê tiên sinh lại như một chậu nước lạnh dội lên đầu Thất Hoàng tử.
“Cái gì? Cắt bỏ tay?” Thất Hoàng tử quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: “Đại Hoàng huynh chính là võ tướng, hắn sao có thể không có cánh tay được chứ!”
Kê tiên sinh bình tĩnh nói: “Chỉ là cắt cánh tay trái mà thôi, nếu khôi phục tốt thì tay phải vẫn có thể sử dụng bình thường.”
“Không được, tuyệt đối không được……” Thất Hoàng tử chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia liền cảm thấy cả người khó chịu.
Kê tiên sinh bình tĩnh nói tình huống trước mắt của Đại Hoàng cho bọn họ nghe một chút, nghe thấy có vẻ còn không được lạc quan bằng quân y.
Nói ngắn gọn lại chính là một câu, cánh tay này của Đại Hoàng tử đã không cứu được nữa rồi, nếu không thể kịp thời cắt đi vậy thì ngay cả tính mạng của Đại Hoàng tử cũng không cứu được nữa.
So với Thất Hoàng tử rối tinh rối mù, Đại Hoàng tử vừa mới tỉnh lại không lâu đang nằm ở trên giường lại rất bình tĩnh.
“Cắt đi.” Sau khi hắn nói khẩu hình ba lần, cuối cùng Bùi Thanh Thù cũng xem hiểu ý của Đại Hoàng tử.
Trên thực tế lúc ở trên chiến trường bị trúng mũi tên bắn lén của quân địch, Đại Hoàng tử cũng không nghĩ tới mình còn có thể sống mà trở về.
Hắn dốc hết toàn lực đâm Tăng Tuấn một thương, chính là muốn đồng quy vu tận với Tăng Tuấn.
Bây giờ Tăng Tuấn đã chết, hắn lại còn sống đã là ông trời chiếu cố, Đại Hoàng tử rất thỏa mãn.
Còn cánh tay trái của hắn cũng đã từng bị thương, chẳng khác gì vật trang trí nên giờ cho dù có mất đi cũng không có gì ghê gớm.
Tiền đề là hắn có thể không để ý đến ánh mắt của người khác.
Nhưng ở trước sinh tử, ánh mắt của người khác cũng không quan trọng gì.
Có Đại Hoàng tử đồng ý nên những chuyện kế tiếp trở nên thuận lý thành chương.
Tuy Đại Hoàng tử vứt bỏ một cánh tay trái, nhưng ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng. Hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, dưới sự điều dưỡng của Kê thần y cùng các quân y hắn cũng đang dần dần khang phục.
Nhưng Thất Hoàng tử vẫn rất khổ sở.
Bùi Thanh Thù thấy chính mình có an ủi hắn thế nào cũng không được nên dứt khoát lôi Thất Hoàng tử còn đang dưỡng thương đến chấn khu, để hắn hỗ trợ làm việc.
Ai ngờ hắn làm như vậy, lại thần kỳ làm cho Thất hoàng tử tỉnh lại không ít, ít nhất thoạt nhìn cũng không thấy buồn bã ỉu xìu giống như lúc trước nữa.
Theo tình huống thân thể của Đại Hoàng tử ngày một tốt hơn, công tác cứu trợ sau thiên tai cũng sắp hoàn thành.
Trong lúc đó có hai lần xảy ra dư chấn với quy mô nhỏ. Nhưng bởi vì mọi người đã chuẩn bị tốt từ trước nên cũng không xảy ra thương vong nghiêm trọng gì.
Bên Mộ gia quân cũng truyền đến tin chiến thắng, nói là sau khi Tăng Kiếm biết được tin hai nhi tử đều chết trận nên bị mất bình tĩnh, bị Mộ lão tướng quân bắt sống.
Tăng gia quân như rắn mất đầu, không thể không quy hàng triều đình.
Vốn mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Bùi Thanh Thù mỗi ngày đều tính ngày, tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là có thể hồi kinh.
Ai ngờ ngay lúc này, bên kinh thành lại truyền đến một tin tức làm người không kịp trở tay —— Bắc Hạ thừa dịp Đại Tề nội loạn lại lần nữa tới xâm phạm.
Tuy rằng trải qua trận chiến mấy năm trước nên bây giờ Bắc Hạ vẫn đang tu sinh dưỡng tức, chỉ phái ra ba vạn kỵ binh. Nhưng người Hung Nô kiêu dũng thiện chiến, lại quá hung ác giảo hoạt nên ba vạn nhân mã cũng đã đủ để làm dân chúng phương bắc Đại Tề khổ không nói nổi.