Edit: Thẩm cô cô
Beta: Dĩnh Tiệp dư.
Sau khi loan giá đến Giang Ninh, điều kiện ăn ở của Hoàng đế hay nhóm người tùy giá đều tốt hơn rất nhiều.
Giang Ninh là vùng đất phồn hoa nhất sau kinh thành Đại Tề, từng là cố đô của sáu triều đại, từ trước đến nay luôn được biết đến như là kinh thành thứ hai.
Tuy rằng năm đó, phần lớn những cung điện hoàng triều ở Giang Ninh đều đã mục nát nhưng Giang Ninh vẫn có rất nhiều lâm viên trang nhã được mở rộng.
Vì để thuận cho việc thưởng ngoạn ở hồ Huyền Vũ, Hoàng đế chọn ở Huyền Vũ viên gần Huyền Vũ hồ.
Quan viên địa phương vì để đảm bảo an toàn của Hoàng đế và nhóm người tùy giá, quy định trong lúc Hoàng đế nam tuần, người ngoài không được tùy tiện ra vào hồ Huyền Vũ.
Bùi Thanh Thù thấy vậy thì biết Hoàng đế muốn ở lại Giang Ninh một thời gian.
Chuyện này cũng khó trách, tuy kinh thành phồn hoa, nhưng cảnh trí phương bắc, đặc biệt là cảnh quan tự nhiên rất khác so với phía nam.
Tuy ban đầu Hoàng đế đến đây không phải vì muốn du ngoạn, nhưng sau khi đến Giang Nam, Hoàng đế cảm thấy tới cũng tới rồi, đi dạo một chút có lẽ cũng không tệ?
Vì thế tạm thời ở lại Giang Ninh.
Lúc nhóm người Công Tôn Minh tới tìm Bùi Thanh Thù nghị sự, nhịn không được oán giận: “Ta thấy Hoàng thượng như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Từ trước đến nay Phó Húc luôn cẩn thận, nghe Công Tôn Minh nói như vậy, cảnh giác nhắc nhở Công Tôn Minh: “A Minh, Hoàng thượng là người chúng ta có thể nghị luận sao?”
“Sợ cái gì, chúng ta đều là người một nhà, ngươi sẽ có thể mách lẻo với phụ thân của ngươi sao?” Công Tôn Minh vô tư nói, “Ta nói thật, Hoàng Thượng vốn là người không có chính kiến, hiện tại tuần phủ Giang Ninh là Lang trung Giang Ninh, lại hợp sức khuyên Hoàng thượng ở lại một thời gian, hưởng thụ món ngon cảnh đẹp ở Giang Ninh. Bây giờ Hoàng thượng sợ là đã quên mất lý do ban đầu rời kinh rồi?”
Phó Húc bất đắc dĩ nói: “Ngươi lo lắng ta có thể hiểu, nhưng hiện tại Hoàng thượng vừa tới Giang Nam không lâu, đang vui vẻ, ai dám làm phật ý của người chứ?”
Công Tôn Minh thở dài, nói: “Nếu phụ thân của ta ở đây thì tốt rồi.”
Công Tôn Việt là người dễ xúc động, nhưng hắn sẽ dùng lời lẽ hợp lí khuyên can Hoàng đế. Hắn nói, Hoàng đế sẽ nghe lọt tai.
Nhưng hiện tại những người trong đoàn tùy giá, trung thần thì không đủ địa vị để thuyết phục Hoàng đế, những người địa vị cao thì đều là hồ ly tinh, không có ai dám mạo hiểm đắc tội Hoàng đế, khuyên Hoàng đế nhanh chóng hồi kinh.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cũng chỉ có thể ở lại Giang Nam một quãng thời gian.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Yến Tu ở kinh thành cho người đưa mật báo tới.” Công Tôn Minh nói chính sự “Người của chúng ta điều tra được, hình như có người đang tìm thư đồng lúc trước của Tứ Hoàng tử.”
“Thư đồng của Tứ ca?” Bùi Thanh Thù suy nghĩ một chút, phát hiện bản thân thế nhưng chưa từng thấy qua, “Tứ ca không phải đã không cần thư đồng từ lâu rồi sao?”
Từ nhỏ tính tình của Tứ Hoàng tử đã hơi lập dị, người bình thường đều không thể chơi chung với hắn. Chỉ có Thất Hoàng tử hoạt bát nhiệt tình, mới có thể chơi chung với hắn. Ngay cả Bùi Thanh Thù, ngay từ đầu Tứ Hoàng tử cũng vì tuân theo hoàng mệnh, mới bằng lòng thân cận với hắn.
Bùi Thanh Thù nhớ rõ bản thân từng nghe Thục Quý phi nói, Tứ Hoàng tử vốn dĩ cũng có thư đồng. Nhưng không biết tại sao, hắn lại bất hòa với hai thư đồng. Vì thế, Vinh Quý phi còn từng cãi nhau một trận với Tứ Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù quen biết Tứ Hoàng tử, lúc đó hắn đã bốn năm tuổi, cũng chính là mười ba năm trước. Lúc ấy, Tứ Hoàng tử mới chỉ mười hai tuổi…
Đến cùng là ai, đang tìm thư đồng năm đó của Tứ Hoàng tử, mục đích của bọn họ là gì?
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Không sai, sau khi biết có người đang âm thầm hỏi thăm chuyện này, người của chúng ta cũng có đi tra xét. Hai thư đồng năm đó của Tứ Hoàng tử, một người là Tam thiếu gia con thiếp thất của Dung gia, người còn lại là Kính An Bá Trình gia thứ Trưởng tử. Năm Tứ Hoàng tử mười một tuổi, không biết tại sao hắn đột nhiên đuổi hai thư đồng về nhà.”
Dung gia thì không cần phải nói, Kính An Bá Trình gia lại là nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng đế, Thái Hậu quá cố.
Đối với quan hệ giữa các đại gia tộc ở kinh thành, Phó Húc xuất thân từ phủ Quốc công cũng biết một ít. Thấy Bùi Thanh Thù lộ vẻ nghi hoặc, Phó Húc nói ra những điều mình biết: “Theo ta được biết, trước kia Dung gia và Trình gia không có quan hệ thông gia. Nhưng do vài vị công tử tuổi xấp xỉ nhau, nghe nói Trình Đại thiếu gia và Dung Tam công tử quan hệ rất tốt. Có lẽ vì mối quan hệ này, Trình Đại thiếu gia mới được làm thư đồng của Tứ Hoàng tử.”
Bùi Thanh Thù suy nghĩ nói: “Còn có một khả năng. Cũng có khả năng là Vinh Quý phi muốn thông qua quan hệ với Trình Đại thiếu gia, kéo gần quan hệ của nàng và Tứ ca với Thái hậu. Chỉ tiếc là trong lòng Thái hậu vẫn luôn sủng ái Lục Hoàng huynh, quan hệ với mẫu tử Tứ ca cũng bình thường. Sau đó vì chuyện Tứ ca đuổi Trình Đại thiếu gia đi, Thái hậu càng không thích Tứ ca.”
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Điện hạ phân tích không sai.”
Bùi Thanh Thù cẩn thận suy nghĩ, phát hiện bản thân thế nhưng từ trước đến nay chưa thấy gặp Dung Tam công tử và Trình Đại thiếu gia, có thể nói là rất kỳ quái.
Nhiều năm như vậy, Tứ hoàng tử cũng chưa từng nhắc tới hai người bọn họ, thậm chí lúc Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử nói đến chuyện của thư đồng, Tứ Hoàng tử không bao giờ tiếp lời, còn lảng chuyện khác.
Trước kia Bùi Thanh Thù không quan tâm lắm, nhưng hiện tại nếu đã biết có người đang điều tra chuyện này, Bùi Thanh Thù không khỏi tò mò.
“Nhóm người Yến tu có nói Dung Tam công tử và Trình Đại thiếu gia hiện tại đang ở đâu hay không?”
Công Tôn Minh lắc đầu nói: “Chuyện năm đó, thật sự chúng ta rất khó điều tra. Điện hạ nếu có cơ hội, vậy thử hỏi Thục Quý phi nương nương xem sao. Quý phi nương nương và Vinh Quý phi khá thân thiết, có lẽ sẽ biết một ít chuyện.”
Bùi Thanh Thù gật đầu nói: “Ta biết rồi, sáng mai lúc đến thỉnh an mẫu phi, ta sẽ thử hỏi người chuyện này.”
—
Sau khi tiễn Công Tôn Minh và Phó Húc, Bùi Thanh Thù lại tiếp tục nghênh đón một vị khách quý— Cửu Hoàng tử Giản Quận vương.
Cửu Hoàng tử rủ Bùi Thanh Thù cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Từ sau khi hai người cùng đi một chuyến đến hoàng lăng, quan hệ của Bùi Thanh Thù và Cửu Hoàng tử thân thiết hơn rất nhiều. Lúc này Bùi Thanh Thù cũng có thể cười trêu ghẹo hắn: “Ở Giang Nam ‘ hoa liễu phồn hoa, phú quý ôn nhu’, Cửu ca không dắt theo kiều thê mỹ thiếp, tới tìm ta làm gì?”
Cửu Hoàng tử mở cây quạt nói: “Ngươi thôi đi! Dắt theo nhiều nữ nhân ra ngoài cũng không tiện, đi, hai anh em ta đến bến tàu đi dạo.”
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe vậy cũng sinh ra một chút hứng thú, vì thế vui vẻ cùng đi.
Bến tàu của Giang Ninh là bến tàu lớn nhất ở Đại Tề, vô cùng phồn hoa, là đầu mối then chốt trong lưu vực đường thuỷ. Không chỉ vậy, lúc phương bắc xảy ra hạn hán, không đủ lương thực, triều đình muốn điều lương từ phía nam thì điểm xuất phát chính là bến tàu Giang Ninh.
Nhưng nhìn dáng vẻ phồn hoa của bến tàu Giang Ninh, Bùi Thanh Thù và Cửu Hoàng tử không quá vui mừng mà hơi cau mày, dáng vẻ đang tự hỏi gì đó.
Hai anh em nhìn nhau, cái gì cũng chưa nói, nhưng giống như đã hiểu tâm tư của đối phương.
Cuối cùng vẫn là Cửu Hoàng tử nói trước: “Thập nhị đệ, theo ý kiến của ngươi, bến tàu Giang Ninh này thế nào?”
“Tốt, nhưng vẫn chưa hoàn hảo.” Bùi Thanh Thù ăn ngay nói thật: “Lúc ta đọc sử sách, lúc Tương Hoàng đế tại vị, đã từng giải trừ lệnh cấm biển trong một thời gian ngắn. Lúc đó Giang Nam ‘lúa thóc đầy kho, xe hàng nối liền không dứt’[1]. Thương nhân trong thiên hạ đều lui tới nơi này, vô cùng phồn hoa giàu có và đông đúc, có thể nói là thịnh thế vô song. Nhưng hiện tại, tuy rằng cũn có thể nói là ‘ phồn vinh ’, nhưng so với năm đó vẫn còn kém xa.”
[1]Câu gốc là 黍禾余及亿秭,仓箱累万千: Ý chỉ cảnh tượng hàng hóa vô cùng nhiều, kho chứa không hết, xe chở hàng nối đuôi nhau liên tục.
Cửu Hoàng tử giống như tìm được tri kỷ, hưng phấn nhìn hắn nói: “Lời của Thập nhị đệ cũng chính là lời nói trong lòng ta! Không giấu gì ngươi, ta cảm thấy Đại Tề nên bãi bỏ lệnh cấm biển từ lâu! Tích cực lui tới với các quốc gia lân ban, mới có thể biểu hiện địa vị to lớn của Đại Tề! Chỉ tiếc ta thấp cổ bé họng, sau khi đề nghị chuyện này với Phụ hoàng, đã bị người quả quyết cự tuyệt, còn nói ta ‘ không biết đại thể ’!”
Này đúng là lời Hoàng đế có thể nói ra được.
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Phụ hoàng nói thế nào?”
“Người nói thi hành cấm biển là vì phòng bị giặc Oa và hải tặc, là suy nghĩ cho sự an toàn của bá tánh Đại Tề. Nói ta chỉ nghĩ đến ‘lợi ích cực nhỏ’, đã muốn đẩy bá tánh vào nơi nguy hiểm, đây là không thông dân tình, không hiểu lí lẽ.”
Chuyện này đã là chuyện của mấy năm trước, nhưng lúc Cửu Hoàng tử nghĩ lại, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu “Ta nghĩ Phụ hoàng nói nhất định có đạo lý, nhưng ta cho rằng, nạn giặc Oa không phải không thể giải quyết. Thập nhị đệ ngươi nói xem, là ai không hiểu lí lẽ chứ?”
Cấm biển là quốc sách Đại Tề thi hành từ xưa tới nay, tuy rằng Bùi Thanh Thù có hơi bất mãn, nhưng vẫn không vội vàng như Cửu Hoàng tử, trực tiếp chạy đi tìm Hoàng đế, muốn hắn mở cửa biên giới, hủy bỏ chính sách này.
Đây là điều không thực tế.
“Cửu ca tạm thời đừng nóng nảy. Đại Tề thực hiện cấm biển đã lâu, cho dù huynh và ta đồng tâm hợp sức, cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Việc này cần bàn bạc kỹ hơn mới được.”
Bùi Thanh Thù sợ Cửu Hoàng tử cho rằng hắn như Hoàng đế, chỉ muốn sử dụng “kế hoãn binh” giải quyết tất cả, vì thế bổ sung nói: “Ta từng lãnh binh, tuy rằng không tự mình ra trận giết địch, nhưng cũng biết một ít trong quân đội của Đại Tề. Sau khi liên tục trải qua phản loạn và tập kích của Hung Nô, với binh lực hiện tại, vốn không đủ để chủ động xuất kích, giải quyết nạn giặc Oa.”
Cửu Hoàng tử thở dài một tiếng, ảo não nói: “Từ nhỏ chúng ta đã được dạy dỗ, phải đọc sách, đọc sách! Nhưng khi trưởng thành mới phát hiện, nếu muốn thực hiện khát vọng của mình, chỉ đọc sách thì có tác dụng gì? Còn không bằng giống như Đại ca, sớm tòng quân, học được bản lĩnh ra trận giết địch!”
Từ góc độ này thì Cửu Hoàng tử nói không sai. Nói một cách đơn giản, nếu Đại Tề muốn trở nên cường đại, cần phải thay đổi tư tưởng trọng văn khinh võ.
Bùi Thanh Thù còn cần thêm nhiều quyền lực và địa vị, để hắn có quyền lên tiếng trong chuyện này.