Trans: Thanh Long
Tất cả mọi người ở đại điện đều rơi vào trầm mặc.
Thẩm Chi Diễn chậm rãi kể lại câu chuyện giữa Thẩm thừa tướng và Khương Phi, hóa ra hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Khương phi thích ăn, Thẩm thừa tướng đi khắp nơi thu thập các thứ mà nàng thích ăn, sau này khi Khương phi bị ép vào cung, vì để gặp được nàng lần nữa, Thẩm thừa tướng cố gắng đọc sách, cuối cùng dựa vào năng lực của bản thân mà đỗ trạng nguyên, bắt đầu con đường làm quan.
Khương phi của lúc đó vẫn chưa phải là phi tử, địa vị rất thấp, cũng không có nhiều phân lệ*, Thẩm thừa tướng tiết kiệm lương bổng hàng tháng của bản thân, nghĩ cách nhờ người đưa vào trong cung cho nàng.
Phân lệ: Tiền lương, tiền tiêu vặt thàng tháng mà các phi tần được nhận.
Sau này khi địa vị của chàng dần dần cao lên, thỉnh thoảng vào cung còn có thể nhìn thấy nàng, chỉ là hai người của bây giờ giống như La Phu có chồng*, không có khả năng được nữa.
*Câu này trong câu Sứ quân đà có vợ, La Phu đã có chồng ý chỉ hai người người thì lấy vợ, người thì lấy chồng, không thể bên nhau.
Thẩm thừa tướng tuân thủ đúng mực, trước giờ không định kéo gần khoảng cách.
Chàng chỉ âm thầm đưa đồ ăn cho nàng, âm thầm nhìn nàng.
Chỉ là phần tình cảm chôn giấu tận sâu đáy lòng này của chàng đã bị vương phi phát hiện.
Vương phi mượn việc này để ép buộc chàng, một mặt là để chàng giúp đỡ giết Tang thân vương, để cho cô ta có thể thay đổi thân phận tiến vào cung, ở bên cạnh hoàng thượng, mặt khác là bắt lấy yếu điểm của Khương phi, nếu như sau này bản thân vào cung, để nàng không dám cùng mình tranh sủng.
Thẩm thừa tướng ngoài mặt thì cười đồng ý cô ta, thực ra đã âm thầm liên lạc với quân phản loạn, dự định một mẻ hốt gọn bọn họ.
Chỉ có như vậy mới có thể làm một lần khỏe suốt đời bảo vệ an toàn cho Khương phi.
Tần Ngộ: “!”
Thẩm Chi Diễn, người tàn nhẫn vẫn luôn là cậu!
“Không đúng.” Tang Hằng nghi ngờ giơ tay lên: “Anh Thẩm, vì sao anh biết Khương Khương là hung thủ? Trong kịch bản chắc chắn sẽ không viết ra đúng không?”
Thẩm Chi Diễn gật đầu: “Trong kịch bản đích thực không có đoạn này, tôi tự đoán ra.”
“Đoán?”
Thẩm Chi Diễn: “Trong kịch bản nói, một giờ trước khi vụ án xảy ra, Thẩm thừa tướng từ cửa Huyền Đức vào cung, lại mất nửa tiếng mới có thể đến đại điện, nhưng tôi xem bản đồ, dựa vào khoảng cách và tốc độ của người trưởng thành thì chỉ mất chút thời gian mà thôi, theo lý mà nói thì anh ta sẽ không mất thời gian lâu như vậy, chỉ còn duy nhất một khả năng đó chính là anh ta đi đường vòng.”
“Thời gian này đủ để anh ta đi vòng đến cung điện của Khương phi, nhưng thời gian ở lại thì không đủ, thế nên tôi đoán chắc là Khương phi không ở cung của mình nên Thẩm thừa tướng lại quay trở lại đại điện.”
Tần Ngộ không thể tin được nhìn anh: “Chỉ vì điều này?!”
Thẩm Chi Diễn nói: “Trước đó tôi từng tìm hiểu, biết được đội nhóm của đạo diễn Sử trước giờ luôn chặt chẽ cẩn thận, sẽ không tự nhiên không có chuyện gì lại viết ra một thông tin vô dụng như vậy. Nếu đã như vậy, trước khi yến hội bắt đầu, Khương phi không ở trong cung của mình, lại có manh mối mơ hồ như vậy nên tôi đoán là, khả năng cô ấy là hung thủ là tám, chín phần.”
Biểu cảm của Sử Hàm ở hậu đài vừa kinh ngạc vừa vui vẻ liên tiếp gật đầu.
Đối với những người sáng tạo nội dung như họ mà nói, không có gì hài lòng hơn khi sự chuẩn bị tỉ mỉ của bọn họ được người khác nhìn ra được.
Chỉ là anh ta cũng không ngờ rằng, Thẩm Chi Diễn lại có thể đoán ra được Khương Đào là hung thủ từ trong manh mối mơ hồ như vậy, cũng khiến cho bọn họ hơi thất vọng.
Những khách mời khác ở trong đại điện: “!!!”
Nhờ vào một chi tiết nhỏ xíu xiu như vậy mà có thể đoán ra được toàn bộ sự thật, năng lực quan sát và phân tích này mạnh mẽ biết bao nhiêu chứ.
Thẩm Chi Diễn anh là con người à?!
[Tặng cho anh Thẩm một cái quỳ!!]
[Quỳ +1]
[Nếu như tôi có được năng lực đọc hiểu và lý giải của anh Thẩm, tôi còn sợ gì anh văn nữa!!]
[Tổ chương trình cũng trâu bò!! Kịch bản này so với mấy bộ phim truyền hình còn kinh hơn!]
Đoạn Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Thế lỡ như Khương Khương không phải là hung thủ thì sao?”
“Thế cũng chẳng sao.” Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Đằng nào thì tôi vốn là muốn bảo vệ cô ấy.”
[!!!]
[Các anh em, như này mà còn không đẩy thuyền?! Tôi đang vừa đẩy vừa kéo rồi!!]
[Thế nên, từ sớm anh Thẩm đã dựa vào kịch bản mà đoán ra được Khương Khương có khả năng là hung thủ, sau đó dựa theo tạo hình của nhân vật, quyết định bảo vệ cô ấy, từ lúc bắt đầu đã bố trí một ván cờ lớn?!]
[Năng lực hiểu rõ nhân vật này, tôi quả thật phục sát đất!!]
“Thế nên lúc trước anh lừa gạt Khương Khương, hỏi cô ấy dùng kẹo râu rồng để hạ độc phải không chính là vì anh biết cô ấy thích ăn, sẽ không lãng phí đồ ăn, thế nên đáp án của cô ấy ngược lại sẽ rửa sạch hiềm nghi cho cô ấy đúng không?” Tang Hằng kích động hỏi.
Thẩm Chi Diễn gật đầu.
Tang Hằng lại tiếp tục nói: “Sau đó anh luôn đánh lạc hướng chúng tôi, khiến chúng tôi cảm thấy là trong đồ ăn có độc, lại thêm vương phi không có ngoại thương bên ngoài, chúng tôi tất nhiên sẽ tin tưởng.”
“Chỉ là, rốt cuộc độc được hạ ở chỗ nào?”
Khương Đào chỉ lên đầu: “Trên kẹp tóc.”
“Tôi biết lúc vương phi căng thẳng hoặc là tức giận thì sẽ cắn ngón tay, thế nên tôi cố ý đi vườn ngự uyển khiêu khích cô ta, nói rằng kẹp tóc trên đầu tôi là bệ hạ ban thưởng, cô ta tức giận giật kẹp tóc ở trên đầu tôi xuống. Độc dính vào trên tay của cô ta vào lúc đó, chỉ cần cô ta cắn ngón tay thì độc sẽ vào trong người.”
“Hóa ra là như vậy.”
“Chẳng trách tôi cảm thấy có chỗ kỳ lạ, vì sao vương phi không sơn móng tay, rõ ràng ăn mặc xinh đẹp như vậy, trên tay lại không sơn gì, hoàn toàn không thích hợp!”
“AAA lúc trước tôi đã nhìn thấy manh mối này, còn nghĩ một lúc, vì sao lúc đó tôi lại bỏ qua nó chứ!”
Tất cả mọi người đều vô cùng buồn bực vì bọn họ lại có thể chạm vào chân tướng nhiều lần như vậy nhưng vẫn bỏ qua.
“Tôi vẫn còn một vấn đề chưa hiểu rõ.” Tang Linh không kiềm chế được hỏi: “Vì sao Khương Khương phải giết vương phi, cô ấy vốn dĩ cũng không yêu hoàng thượng…”
Tần Ngộ: “Này!”
Tang Linh không thèm quan tâm đến anh ta: “Nếu như là sợ vương phi tố cáo chuyện hẹn hò bí mật của hai người với hoàng thượng, lúc trước cô ấy đã có cơ hội có thể giết cô ta rồi, vì sao phải là hôm nay?”
Khương Đào thản nhiên nói: “Bởi vì tôi vốn không định giết cô ta, phản quân sắp tấn công vào. Thẩm thừa tướng cả đời vì dân, chàng ấy không nên vì cái loại chuyện này mà hoàn toàn đánh mất lý tưởng của bản thân.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đến cả Thẩm Chi Diễn cũng không ngoại lệ.
Ai cũng không ngờ đến, Khương phi ham ăn thích chơi như vậy lại vì Thẩm thừa tướng mà đi giết người.
Thế nên, lúc cuối cùng bỏ phiếu, cô đã bỏ phiếu cho chính mình.
[Huhuhu, tôi cho rằng chỉ có một mình Thẩm thừa tướng đơn phương bỏ ra, không ngờ rằng cả hai đều cùng lụy tình!]
[AAAA huhuhu, nước mắt của tôi không đáng giá!!]
[Để cho hai người họ ở bên nhau đi!! Cẩu hoàng đế mau chết cho tôi!!]
Thẩm Chi Diễn ngây ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
Trong đầu anh lại lần nữa xuất hiện đoạn ký ức hỗn loạn.
Thiếu nữ mặc áo hồng tức giận nhìn anh: “Ngươi thật phiền, cái này không cho ta ăn, cái kia cũng không cho ta ăn!”
Anh khẽ cười: “Ngươi muốn ở lại bên cạnh ta thì phải tuân theo quy tắc của ta.”
Thiếu nữ áo đỏ tủi thân nói: “Thế được rồi, ta không ăn, nhưng ngươi nhất định không được rời xa ta đó!”
“Ta đồng ý với ngươi.” Anh vươn ngón tay ra: “Móc ngoéo?”
Thiếu nữ “A u” một cái ngậm lên.
Anh bất đắc dĩ rút tay về, đau đầu nhìn nước miếng và dấu răng ở trên ngón tay: “Không phải nói không ăn à…”
“Ta đâu có ăn!” Thiếu nữ cười ranh mãnh: “Ta chỉ là liếm một chút!”
…
“Anh thẩm, anh Thẩm?”
Thẩm Chi Diễn tỉnh táo lại: “Làm sao vậy?”
Tang Hằng nói: “Đạo diễn Sử nói, muốn phát đoạn video chúng ta quay lúc trước.”
Mọi người lúc này mới nhớ ra, sau khi lấy được kịch bản nhân vật, tổ chương trình còn cho bọn họ quay một đoạn video ngắn, nói là sẽ phát ra trong chương trình.
Tần Ngộ đã sắp sụp đổ: “Không được chiếu!!”
Nhưng căn bản không có ai nghe lời anh ta, ở chỗ quay và trên phát sóng trực tiếp đều cùng lúc bắt đầu chiếu video đã được cắt nối biên tập.
[Wow! Là trứng phục sinh*!!]
*Trứng phục sinh hay còn có tên tiếng anh là Easter Egg là những chi tiết nhỏ có liên quan đến nội dung hoặc sự liên kết giữa những bộ phim trong cùng hãng sản xuất. Ví dụ điển hình nhất là nhà Disney với rất nhiều Easter Egg dành cho những bạn yêu thích sự tò mò khám phá.
[May mà tôi vẫn chưa tắt phát sóng trực tiếp!]
[Hình như có vẻ thú vị!]
Đám người Tang Hằng xuất hiện ở đoạn đầu vẫn còn rất nghiêm chỉnh.
Nhưng vừa quay đến phòng khách sạn Khương Đào ở.
“Khương Khương, đối với nhân vật lần này, bạn có gì muốn nói không?”
Khương Đào vô cùng ghét bỏ trả lời lại: “Không giống như lần trước.”
Tần Ngộ trừng mắt nhìn cô: “Cô lại rút trúng hung thủ một lần nữa, còn muốn thế nào!”
Khương Đào: “Vốn dĩ chính là không giống như lần trước, lần này tôi ăn cái gì lại còn phải có được sự đồng ý của anh, lần trước tôi chỉ cần trực tiếp giết anh là được rồi.”
Tần Ngộ: “?!!”
[Hahahaha xoa xoa anh Tần, anh hãy chấp nhận thân phận bị bắt nạt hiện tại của anh đi]
[Hahaha lần trước Khương Khương của chúng ta là giết toàn bộ mọi người, lần này chỉ giết có một người, đương nhiên là không giống như lần trước rồi]
Sau đó là Tần Ngộ.
Anh ta vui vẻ nói: “Cũng được.”
[Hahahaha phản ứng này của anh Tần đặt trong trường hợp này xem, quả thật vô cùng có tính gây cười]
[Haizz, hình tượng anh Tần ngây thơ ngốc nghếch đã ngồi vững rồi]
Cuối cùng là Thẩm Chi Diễn.
Tất cả mọi người đều mong chờ đáp án của Thẩm Chi Diễn là gì.
Nhưng mà sau khi Thẩm Chi Diễn xem xong kịch bản của nhân vật, trầm tư rất lâu, đoán chừng cũng chính tại lúc này, anh đã phát hiện ra đoạn manh mối đó.
Sau đó, anh lại lần nữa nở nụ cười: “Những người khác đã nhận nhân vật chưa?”
PD: “?”
Thẩm Chi Diễn nói: “Tần Ngộ chắc là hoàng đế, cái loại chuyện làm mất tình anh em này tôi chưa từng làm qua, nên có chút mong chờ.”
PD: “???”
Tần Ngộ: “Thẩm Chi Diễn!!!”
Thẩm Chi Diễn bình tĩnh gật đầu: “Chỉ là diễn, tôi cũng không thực sự cắt đứt với cậu.”
Tần Ngộ: “Nghĩ cũng không được!!”
[Hahahaha, tôi đã từng cho rằng mũ xanh đã là chỗ thê thảm nhất của anh Tần rồi, sau đó đến tất cả mọi người đều muốn giết vua, tôi cảm thấy sẽ không có điều gì thê thảm hơn nữa, không ngờ rằng tôi quá ngây thơ, video ngoài lề này mới là đỉnh điểm thê thảm nhất trong tối nay của anh Tần]
[Cảm ơn “hiện trường vụ án” cảm ơn anh Thẩm, cảm ơn chị Khương, lần sau em có xem vũ đạo và clip của anh Tần thì em sẽ vào đây để tỉnh táo lại hahaha]
Trong ống kính, PD lại hỏi vấn đề tin nhắn.
Thẩm Chi Diễn không chỉ đoán được tất cả đối tượng gửi tin nhắn, thậm chí còn đoán ra nội dung tin nhắn của Khương Đào và Tần Ngộ gửi đi.
Có kinh nghiệm lúc trước, mọi người đã rất tin tưởng vào khả năng phán đoán của Thẩm Chi Diễn, chỉ là nội dung cụ thể như này, anh cũng có thể đoán ra được sao?
Tổ chương trình không hề thừa nước đục thả câu.
Nhanh chóng phát ra câu trả lời của Khương Đào và Tần Ngộ.
Thậm chí còn chiếu sáng màn hình điện thoại của hai người.
Nhìn thấy cái nhãn dán Thao Thiết “hôm nay anh đã mời tôi ăn cơm chưa?” đó.
Bình luận trên màn hình đều điên cuồng.
[Nhãn dán đó thật đáng yêu!! Tôi cũng muốn có!!]
[Quỳ xuống cầu xin nhãn dán!!]
[Hahahaha, Thao Thiết nhỏ tự hào nói, cái này là nhãn dán đặc biệt của chúng tôi, đã dùng từ lâu rồi]
[Người chị em phía trước, bây giờ tôi gia nhập Thao Thiết, bạn xem tôi còn có cơ hội không?]
Không ai có thể nghĩ đến.
Khương Đào lại bởi vì nhãn dán đặc biệt này, tự nhiên thu hút được đông fan.
Thậm chí có rất nhiều người quên đi chuyện Tần Ngộ mời khách này, khiến cho Tần Ngộ thở nhẹ một hơi.
“Thế thì hiện tại chỉ có một vấn đề cuối cùng.”
Thuyết minh trong đoạn video nói: “Tin nhắn đó của anh Thẩm có đúng là gửi cho hung thủ thật sự không?”
Khán giả xem hết đoạn phát trực tiếp, tất nhiên sẽ biết, anh chắc chắn sẽ gửi cho Khương Đào.
Nhưng mọi người vẫn rất tò mò, anh rốt cuộc gửi tin gì.
Thẩm Chi Diễn mở WeChat ra, giơ ra nội dung đối thoại giữa anh và Khương Đào.
Thẩm Chi Diễn: [Thao Thiết bảo vệ.jpg]
Khương Đào: [Thao Thiết hỏi chấm.jpg]
Tất cả mọi người: “???”
[???]
[Các chị em Thao Thiết phía trước, đây không phải nhãn dán đặc biệt của mọi người sao?]
[Anh Thẩm anh chui vào nhóm Thao Thiết lúc nào vậy!!]
–
Quay xong chương trình, mọi người ồn ào đi tẩy trang.
Nhưng mà Tần Ngộ tẩy trang xong lại không vội rời đi ngay, mà buồn bực ở hành lang đợi Khương Đào, anh ta không có quên, bản thân còn phải mời Khương Đào ăn cơm.
Nhớ đến buổi phát trực tiếp ngày hôm nay anh ta lại chán nản.
Làm một hoàng đế, không chỉ bị đội nón xanh mà còn có bao nhiêu người có ý định giết mình như thế.
Làm hung thủ lại không phải hung thủ thật…
Càng tức giận hơn là, quay xong còn phải mời hung thủ đi ăn!
Quá buồn tủi rồi!
Chính vào lúc này, Thẩm Chi Diễn tẩy trang xong, thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy Tần Ngộ, giật giật lông mày: “Đợi Khương Khương?”
Tần Ngộ buồn bực đáp một câu.
Anh ta không có quên, những trải nghiệm bi thảm mà anh phải trải qua ngày hôm nay, cũng có công lao của Thẩm Chi Diễn.
Nhưng mà anh không ngờ được rằng, Thẩm Chi Diễn nghe xong, không những không đi, còn đứng ở bên cạnh anh ta, vô cùng thản nhiên hỏi: “Không ngại dẫn thêm một người nữa chứ?”
Tần Ngộ: “???”
Thẩm Chi Diễn cậu có thể giữ chút liêm sỉ được không!
Lừa tôi xoay vòng vòng như vậy còn rêu rao lịch sử đen tối của tôi ra. Cậu còn không biết xấu hổ mà ăn của tôi!
Thẩm Chi Diễn vô cùng không biết xấu hổ, không chỉ công khai đi theo anh ta, thậm chí sau khi Khương Đào đi ra, chỉ nói chuyện với mỗi Khương Đào, trực tiếp quên mất anh ta luôn.
Tần Ngộ: “!”
Ở trong chương trình xoay anh còn không đủ à, hiện tại ngoài đời thực cũng không bỏ qua?
Gì chứ!
Hai người ăn cơm, tôi thì ăn cơm chó à?!