Luân Hồi Thương Đế

Chương 72: 72: Đưa Một Phần Lễ



Kim trưởng lão cùng với Lý Minh Thiền, Từ Đạt nghe vậy thì đều kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy ý nghĩ này không sai.

“Ừm, đây đúng là một cách hay”.

Kim trưởng lão hai mắt hơi sáng lên gật đầu, dĩ nhiên là có chút thưởng thức nhìn Hoàng chấp sự nói.

“Như vậy để Hoàng chấp sự đi thông báo cho những người khác đi, ta có thể lấy gấp đôi giá cả mua lại”.
“Vâng!”.

Hoàng chấp sự vui vẻ gật đầu.

Nhận được Kim trưởng lão thưởng thức thì hắn ở trong Thiên Vận thương đội địa vị cũng sẽ tăng lên một chút, nếu như may mắn hắn thậm chí có khả năng đạt được cơ duyên đột phá Động Thiên cảnh, thân phận địa vị nháy mắt phóng đại.
Nói xong thì Hoàng chấp sự cũng liền đi đến giữa hang động, nhìn xem xung quanh tất cả mọi người đang đả tọa, chữa thương, nghỉ ngươi không giống nhau một vòng thì mới hơi chút cao giọng nói.

“Mọi người, Bản chấp sự có chút chuyện muốn cùng mọi người giúp đỡ, nếu như có thể mong mọi người không giấu diếm”.
Trong hang động cùng một nhóm canh gác bên ngoài đám người nghe vậy thì đều kinh ngạc, lẫn nhau thấp giọng nói nhỏ thì cũng không hiểu lắm là có chuyện gì, tất cả đều có chút tò mò nhìn Hoàng chấp sự.

Lấy người này Luân Hải cảnh đỉnh phong thực lực, hắn còn cần đám người bọn hắn giúp đỡ cái gì đâu?
“Hoàng chấp sự, ngài nói cái gì thế? Chuyện ngài muốn chúng ta giúp thì tất nhiên sẽ không chối từ”.

Một vị Mệnh Tuyền cảnh chín tầng đỉnh phong là Thiên Vận lâu thành viên đứng lên nói.
“Chỉ cần có thể, chúng ta đương nhiên là sẽ không giấu diếm”.

Một vị khác Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng nói.

Người này thân phận cũng giống như Đoạn Ngọc, là bảo tiêu vì tiền mà đến, lấy hắn tu vi thì nhận vụ bảo tiêu này mục đích chủ yếu chắc là xuyên qua Thiên Lang sơn mạch.

“Là như này”.

Hoàng chấp sự hài lòng gật đầu nói.

“Trước đó mọi người cũng thấy được Minh Thiền tiểu thư vị trợ giúp chúng ta giải quyết Hung thú mà sử dụng bí pháp, vận dụng môn bí pháp này thì Minh Thiên tiểu thư nguyên thần cũng bị tổn thương tiêu hao không ít, lúc này rất cần các loại linh dược có lợi cho việc chữa trị nguyên thần cùng khôi phục tinh thần lực, không biết các vị ở đây có ai có loại linh dược như thế?”.
“Đương nhiên, Bản chấp sự cũng sẽ không lấy không của các vị, Thiên Vận lâu chúng ta nguyện lấy gấp đôi giá cả thu mua lại, sẽ không để các vị phải chịu thiệt”.

Nhìn mọi người một vòng thì Hoàng chấp sự bồi thêm một câu.
“Linh dược tốt cho nguyên thần?”.

Đám người nghe xong thì hơi chút nhíu mày, bọn hắn tu vi đều ở Mệnh Tuyền cảnh, bình thường mua đến linh dược tốt cho nguyên thần cùng đề thăng tinh thần lực đều lập tức sử dụng, nếu như không phải là vì nâng cao tinh thần lực thì cũng là mở ra tử phủ, ngưng tụ nguyên thần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23

Bình thường cũng không có mang theo bên người.
“Hoàng chấp sự, tại hạ có hai bình Thanh linh dịch, mỗi bình có một trăm giọt, không biết có thể hay không giúp cho Minh Thiền tiểu thư?”.

Chợt một vị trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng lên chân thành nói.

Tu vi của hắn cũng chỉ có Mệnh Tuyền cảnh hai tầng mà thôi, hiển nhiên là người được Thiên Vận lâu thuê.

“Thanh linh dịch?”.

Hoàng chấp sự hiển nhiên là biết đến Thanh linh dịch tác dụng, bên trong hang động ai ai cũng biết, bất quá Hoàng chấp sự cũng không trước gật đầu mà quay đầu nhìn về phía Lý Minh Thiền trưng câu ý kiến, nhìn thấy người sau nhàn nhạt lắc đầu thì thất vọng nói.

“Thanh linh dịch cấp bậc không đủ”.
Bên trong hang động đám người liền lâm vào trầm mặc, hiển nhiên, bọn hắn trên thân trừ ra có một chút Thanh linh dịch thì cũng không có linh dược quý giá hơn.
“Minh Thiền tiểu thư, ngươi không ngại thử sử dụng vật này, ta cũng không biết có tác dụng hay không”.

Đúng lúc này thì có một người lên tiếng.

Khuôn mặt trẻ tuổi, nhìn qua hẳn là không đến mười tám, đó đúng là Đoạn Ngọc đã dịch dung thành Lục Ngọc.
Đoạn Ngọc vận chuyển Tinh nguyên khí nâng lên một giọt Tử linh dịch đã được pha loãng, trên tay hắn lúc này cũng chỉ còn ba giọt dung dịch này mà thôi, lúc trước ngưng tụ Đệ nhị nguyên thần đã tiêu hao gần hết.

Hiện tại hắn còn chưa tiếp tục pha loãng Tử linh dịch.
Mọi người ánh mắt đổ lại nhìn Đoạn Ngọc, nhận ra hắn đúng là mới cùng Hắc Hỏa xà chân thân giết trở về đây hội tụ với thương đội thì đều có chút kinh ngạc.

Bọn hắn đều biết được tiểu tử này cũng mới đột phá Mệnh Tuyền cảnh một tầng mà thôi, cơ duyên xảo hợp thu phục được một đầu Nhị giai sơ kỳ Hung thú làm thú sủng, vận khí quả thực là không thấp.
“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đưa ra linh dịch là cái gì?”.

Hoàng chấp sự nhìn đến trên tay Đoạn Ngọc dịch thể tỏa ra nhàn nhạt tử sắc thì cũng không nhận ra, hiếu kỳ hỏi.
“Gọi nó là gì ta cũng không biết, chỉ biết nó tác dụng so với Thanh linh dịch phải mạnh hơn nhiều”.

Đoạn Ngọc lắc đầu chân thành nói.

Hắn nói hiển nhiên không phải là nói dối, Tử linh dịch cùng Thanh linh dịch pha trộn, nên gọi là cái gì hắn đều lười nghĩ, vẫn gọi nó là Tử linh dịnh pha loãng mà thôi.
Hoàng chấp sự hơi chút suy nghĩ thì vươn tay thả ra một đạo nguyên khí đem trên tay Đoạn Ngọc một giọt Tử linh dịch pha loãng tiếp lấy, sau đó thì cũng đưa đến cho Lý Minh Thiền.
“Đích xác là có tác dụng chữa trị cùng lớn mạnh nguyên thần”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 673-676

Kim trưởng lão Nhị giai nguyên thần lực lập tức thử cảm ứng, sau đó khẽ gật đầu nói.
Lý Minh Thiền mặt đẹp hiện lên một vòng kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc một chút, sau đó cũng liền há miệng đem giọt Tử linh dịch pha loãng kia hút vào.

Mấy người Kim trưởng lão, Từ Đạt, Hoàng chấp sự im lặng nhìn đến, bọn hắn đều không xác định linh dịch kia là cái gì, nó tác dụng đến đâu thì cũng chỉ có Lý Minh Thiền mới biết.

Bên kia Đoạn Ngọc thì là biểu tình lạnh nhạt, Tử linh dịch pha loãng hắn đã nếm qua, nó tác dụng không kịp chân chính Tử linh dịch nhưng tác dụng chắc chắn không kém Tam giai, thậm chí là Tứ giai linh dược, bằng không thì cũng không có khả năng trực tiếp lớn mạnh nguyên thần như thế.
Thời gian mười hơi thở qua đi, Lý Minh Thiền hai mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng mở ra, trên mặt vẫn còn chút trắng bệnh nhưng ai cũng đều thấy dược đã có chuyển biến tốt.
“Có tác dụng!”.

Kim trưởng lão mấy người lập tức vui mừng thầm nói.

Sau đó Từ Đạt liền hỏi.

“Sư muội, tác dụng của linh dịch thế nào? Ngươi nguyên thần có thể khôi phục hay không?”.
“Linh dịch này tác dụng mạnh hơn An Thần thảo rất nhiều, ta mới chỉ luyện hóa được một nửa lực lượng của nó đã cảm thấy nguyên thần tốt hơn, nếu như có thêm vài giọt thì có thể ở trong thời gian ngắn khôi phục hoàn toàn”.

Lý Minh Thiền không giấu chút nào nói.

Ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Đoạn Ngọc.
“Tiểu huynh đệ, linh dịch này ngươi còn có hay không?”.

Kim trưởng lão quay đầu nhìn Đoạn Ngọc hỏi.

“Giá cả thế nào tiểu huynh đệ cứ nói, lão phu sẽ không keo kiệt”.
“Đồ vật này ta có không nhiều, hiện tại trên tay chỉ còn hai giọt”.

Đoạn Ngọc không chút nào suy nghĩ nói, trong lúc nói thì cũng đem hai giọt Tử linh dịch pha loãng lấy ra.

Dừng lại một chút thì lại cười nói.

“Về phần giá cả thì thôi, Minh Thiền cô nương cũng vì giúp chúng ta mà hi sinh bản thân, đây xem như một phần tặng lễ đi”.
Bên cạnh La Uy nghe được Đoạn Ngọc nói câu này thì không nhịn được giơ lên ngón tay cái, bây giờ hắn mới biết tiểu tử này nhưng thật là một cái phong lưu công tử ca, vì lấy lòng mỹ nhân mà liền ba giọt linh dịch giá trị không thấp cũng bỏ ra được.
Mà lại không chỉ là La Uy, trong hang động hầu hết những người khác đều cho rằng Đoạn Ngọc vì muốn lấy lòng Lý Minh Thiền nên mới có hành động này, có người thưởng thức, có người âm thầm lắc đầu, có người thì lại vô cùng tức giận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

ngôn tình hay
“Tiểu tử, ngươi có ý gì?”.

Từ Đạt đột nhiên đứng lên, hai mắt hằm hằm nhìn Đoạn Ngọc quát.

“Ba giọt phá linh dịch mà thôi, ngươi nghĩ chúng ta không mua nổi? Cần ngươi bố thí sao?”.

Hắn từ lâu đã xem Lý Minh Thiền là nữ nhân tương lai của mình, bất luận kẻ nào dám có ý đồ với nàng hắn đều sẽ không tha thứ.

Hiện tại một cái vô danh tiểu tử không biết ở đâu đến lại ở ngay trước mặt hắn tỏ ý lấy lòng nữ nhân của mình thì Từ Đạt hắn có thể nhẫn nhịn được sao?
Đoạn Ngọc ánh mắt nhìn về phía Từ Đạt không có chút nào biến hóa, người khác nhìn xem Từ Đạt cùng Lý Minh Thiền là thần tiên quyến lữ nhưng hắn xem ra thì không phải, cùng Lý Minh Thiền so sánh, Từ Đạt bất quá chỉ là ánh sáng đom đóm cùng minh nguyệt so đo, gia hỏa này trong mắt Đoạn Ngọc bất quá chỉ là một cái cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.

Đương nhiên, Từ Đạt thân phận là gì thì Đoạn Ngọc còn không rõ ràng, nghe hai người nói chuyện thì rất có thể y là một cái môn phái nào đó đệ tử, Lý Minh Thiền cũng ở trong môn phái kia nên mới có thân phận sư huynh muội.

Người này nói không chừng là có thân phận không đơn giản.
Về phần việc hắn làm đơn thuần là tặng cho Lý Minh Thiền, không hề có ý khác, những kẻ khác có ý nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.

Hắn cảm thấy Lý Minh Thiền đáng nhận được, người khác ánh mắt cùng ý nghĩ không có quan hệ với hắn.
“Sư huynh”.

Lý Minh Thiền kéo lại Từ Đạt, sau đó thì nhìn về phía Đoạn Ngọc ngữ khí lạnh nhạt nói.

“Công tử ý tốt ta có thể nhận, bất quá cũng đã nói lúc trước vận dụng bí pháp cũng là ta tự nguyện, ba giọt linh dịch này giá trị cũng không thấp, ta không thể nhận không”.

Hiển nhiên, nàng cũng xem là Đoạn Ngọc có ý lấy lòng nàng, không có chút nào suy nghĩ đã liền cự tuyệt.
“Minh Thiền cô nương hà tất phải như thế?”.

Đoạn Ngọc nhíu mày nói.

Hắn cảm thấy Lý Minh Thiền là người thông minh, vốn không nên quá xem trọng mặt này như thế.
Từ Đạt nhìn thấy Đoạn Ngọc không hề phản ứng mình chút nào, ánh mắt kém chút phun lửa, đang muốn phát tác thì đã bị Kim trưởng lão ngăn cản.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.