“…”. Lúc này huyết vụ bao quanh Thứu Vương cũng bị đao phong xua tán để lộ ra Thứu Vương bản thể, tuy tằng nó vẫn đang còn lơ lửng giữa không trung nhưng đây hoàn toàn là bằng vào tu vi cường đại chèo chống mà thôi, chỗ cánh trái của nó đã bị chém đứt đến gần lưng, máu tươi từ đó chảy ra ồ ạt, mùi tanh nồng nặc.
“Quả nhiên là âm mưu!”. Thứu Vương nhìn thấy Đoạn Thiên Tinh thì đã xác định bản thân suy đoán. Bản thân nó lúc ở đỉnh phong còn có chút khả năng từ trong tay Phong Hoàng cảnh Nhân tộc bỏ trốn nhưng hiện tại thì không được, một cánh bị chém mất khiến tốc độ của nó không bằng được một nửa so với lúc bình thường, khả năng chạy trốn là không có.
“Réc!”. Biết khả năng chạy trốn đã không có Thứu Vương đáy mắt liền lộ ra vẻ hung ác mở miệng rống lên, thanh âm bén nhọn truyền khắp Mãng Sơn, vừa là giận dữ vừa là không cam lòng.
“Chết!”. Đoạn Thiên Tinh nhíu mày nhưng không để tâm vung đao chém về phía Thứu Vương, trong mắt y thì nó đã là vật chết, cho dù là rống vỡ cổ họng thì cũng không thể thay đổi được kết cục này.
“Rống”. “Hống”. Thế nhưng chính ở lúc này bên trong Mãng Sơn vang lên từng tiếng thú hống, thanh âm hỗn loạn trộn lẫn vào với nhau tạo nên từng tiếng đinh tai nhức óc. Ngay sau đó Mãng Sơn giống như sống lại, vô số Hung thú gào thét lao ra khỏi chỗ ẩn náu, trong đó càng là không thiếu Tứ giai Hung thú.
“Ngươi kích động Hung thú bạo động?”. Đoạn Thiên Tinh trên mặt lộ vẻ âm thầm nhìn hướng Thứu Vương băng lãnh quát.
“Ha ha, ngươi cho dù giết ta thì cũng đừng hòng dễ dàng rời khỏi nơi này, muốn bẫy Yêu tộc ta? Ngươi mơ tưởng!”. Thứu Vương cười lớn điên cuồng quát, sau đó dĩ nhiên là chủ động lao về phía Đoạn Thiên Tinh, trên người nó bốc lên huyết quang nóng bỏng có dấu hiệu mất khống chế.
“Trước mặt ta ngươi có thể tự bạo được sao?”. Đoạn Thiên Tinh thoáng chút kinh ngạc thì hừ lạnh nói. Đao thế vung ra dĩ nhiên là càng nhanh hơn một phần.
“Xuy”. “Oanh!”. Đao quang lướt quá chém xuyên qua Thứu Vương thì thân thể của nó cũng đồng thời bạo liệt, lực lượng đáng sợ từ vụ nổ này sinh ra kích động không gian xung quanh đó rung động một chút, uy năng kia dĩ nhiên là đã đạt đến Phong Hoàng cảnh công kích.
“Yêu hồn chạy trốn!”. Đoạn Thiên Tinh đạp không mà đứng khẽ nhíu mày thầm nói. Thứu Vương kia quả thực là có chút giảo hoạt, một bộ liều mạng bạo thể nhưng thực tế lại là lưu lại một tay, yêu hôn nhân lực hỗn loạn chạy trốn khỏi chỗ này.
“Cũng tốt! Để nó đem tin tức tại Mãng Sơn có Nhân tộc cường giả bày ra âm mưu nhắm vào Yêu tộc cũng không sai, có thể tạm thời giấu đi sự tình của Ngọc nhi”. Thoáng chút dừng lại Đoạn Thiên Tinh khẽ cười lạnh nói. Thứu Vương kia hiểu nhầm là y bày xuống âm mưu đem nó dụ ra cũng không phải là không thể tin.
“Hừ! Muốn dựa vào đám súc sinh này vây khốn Bản Hoàng?”. Nhìn lại hướng Mãng Sơn Đoạn Thiên Tinh hừ lạnh, Thứu Vương kia trước đó đã khiến cho Hung thú trong Mãng Sơn bạo động, hiện tại đã có vô số Hung thú chạy loạn trong Mãng Sơn, trên thiên không dĩ nhiên là có không thiếu hung cầm, quái điểu đang lao về phía Đoạn Thiên Tinh.
Đoạn Thiên Tinh trên người dâng lên thần quang, chỉ trong sát na một cái lĩnh vực đặc thù bao phủ phương viên năm dặm không gian đem y bao phủ, bản thân y thì trực tiếp chạy về phía Đoạn Ngọc.
“Xuy”. “Réc”. Đoạn Thiên Tinh một đường đi đến chính là máu nhuộm trường không, phàm là hung cầm, quái điều tiếp cận phạm vi năm dặm quanh người y thì lập tức bị vô số ánh đao chém thành huyết vụ, cho dù là Tứ giai hung cầm đều không hề có chút năng lực phản kháng nào.
“Rầm”. “Rầm”. Đoạn Ngọc còn đang tập trung vào việc mở luân hải nhưng cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển, trong Mãng Sơn vô số Húng thú chạy chồm không có phương hướng cụ thể, ở ngay gần chỗ Đoạn Ngọc cũng có hơn mười con Hung thú đi ngang qua.
“Rống”. “Gào”. Những Hung thú này vô luận là cấp bậc gì khi nhìn thấy Đoạn Ngọc đều giống như phát điên rú lên lao về phía hắn, trong mắt cơ hồ là không có chút nào linh tính, chỉ có điên cuồng theo bản năng.
“Đây hẳn là do Yêu tộc kia gây nên!”. Đoạn Ngọc đáy lòng thầm nói. Yêu tộc có năng lực đặc thù có thể điều khiến được Hung thú, tại Nhân tộc thế giới Yêu tộc bình thường không dám hiện thân nhưng tại Cổ Yêu chiến trường thì đây là chuyện dễ thấy, Đoạn Ngọc từng đọc được ở trên thư tịch nên biết được.
Đoạn Ngọc không rõ Yêu tộc kia cụ thể có tu vi gì nhưng đích thân Đoạn Thiên Tinh tiến đến chặn lại thì chắc chắn là nó không yếu! Có thể kích động Hung thú trong Mãng Sơn bạo loạn cũng không lạ.
“Bồng”. Đoạn Ngọc vẫn đang mở rộng luân hải cơ sở nên không tiện động thủ, thế nhưng lúc này đã không có Đoạn Thiên Tinh bảo hộ nên hắn đã chuẩn bị lấy chiến thương chém giết nhưng Hung thú đang lao về phía mình. Chỉ là còn không đợi Đoạn Ngọc động thủ thì mộc bàn mà trước đó Đoạn Thiên Tinh bỏ lại đột nhiên sáng lên.
“Vù”. “Vù”. Trên mộc bàn này hiện lên vô số trận văn hướng ra bốn phương tám hướng mở rộng ra phương viên năm trượng, một màn sáng mỏng theo đó xuất hiện giống như một cái lồng bán cầu úp ngược chụp lấy Đoạn Ngọc.
“Bồng”. “Bồng”. Hơn mười con Hung thú lao về phía Đoạn Ngọc đâm đầu vào màn sáng này thì liền giống như đâm vào tầm màn cao su mà bị phản chấn bay ngược trở lại, lực chấn động so với lúc bọn nó lao đến thậm chí là còn mạnh hơn, mười mấy con Hung thú đều có chút choáng váng.
Đoạn Ngọc thấy vậy thì khẽ cười, khó trách Đoạn Thiên Tinh trước đó vì sao lại đảm bảo an toàn cho hắn khi mà bản thân đã rời đi, mộc bàn mà y để lại thế mà lại là một khối trận bàn có cấp bậc không thấp, từ đó mở ra trận pháp phòng vệ không yếu, trong đám Hung thú lao về phía Đoạn Ngọc có ba con Tam giai đỉnh phong Hung thú nhưng đều bị trận pháp này đẩy lùi.
Nhìn trận bàn mở ra trận pháp uy năng thì e là Tứ giai Hung thú đến đây cũng không thể trong thời gian ngắn đem trận pháp phá hủy, gây hại cho Đoạn Ngọc.
“Trận bàn này đúng là đồ tốt!”. Đoạn Ngọc đáy lòng thầm nói. Hắn cũng là lần đều tiên trực tiếp cảm thụ uy năng của trận bàn nhưng đã từng từ trên thư tịch đọc qua về trận bàn, đồ vật này chỉ có Trận Pháp sư cường đại mới có thể luyện chế.
Trận bàn nhìn như chỉ là một vật nhỏ bình thường nhưng bên trong đó lại khắc xuống trận pháp hạch tâm, chỉ cần có năng lượng truyền vào hạch tâm này thì trận pháp trong đó sẽ mở ra, nếu như không phải trực tiếp bị phá vỡ thì trận pháp do trận bàn phóng thích sẽ tồn tại cho đến khi năng lượng truyền vào trận bàn hao tận.
Điểm đáng nói nhất của trận bàn chính là tính di động, người cầm theo trận bàn bên người thì thực là không khác nào mang theo một cái trận pháp cỡ nhỏ, chỉ cần có vật phẩm chứa đựng năng lượng cường đại thì có thể đem trận pháp trong trận bàn kích phát. Vật phẩm chứa đựng năng lượng dùng để kích hoạt trận pháp trong trận bàn nhiều nhất tất nhiên chính là nguyên thạch.
Trận pháp khắc vào trận bàn uy năng càng mạnh thì tiêu hao lực lượng sẽ càng nhanh, nguyên thạch được khảm lên đó không phải là số lượng nhiều thì cũng là cấp bậc cao. Tỉ như trận bàn mở ra trận pháp đang bảo hộ Đoạn Ngọc hiện tại thì chí ít cũng phải sử dụng trung phẩm nguyên thạch, số lượng còn không nhỏ.
Đây là chỗ tốt của trận bàn, chỉ cần có trận bàn và vật phẩm chứa đựng năng lượng trong tay thì giống như có thêm một tầng bảo hộ, nếu là trận bàn cấp bậc cực cao thì có thể mở ra trận pháp cản được Tôn Giả cũng không phải không thể! Đương nhiên, lúc này thì không chỉ cần trận pháp khắc vào trận bàn có uy năng cường đại mà vật phẩm chứa đựng năng lượng dùng để kích phát trận pháp trong trận bàn cũng phải là cực giai.
Trước mắt Đoạn Ngọc hiển nhiên là không phải lo lắng những điều này, Đoạn Thiên Tinh đối với trận bàn này khá là tự tin, trận pháp hay vật phẩm chứa đựng năng lượng đang cung cấp lực lượng cho trận pháp trong trận bàn vận chuyển đều có cấp bậc không thấp.
“Rống”. Thế nhưng những Hung thú kia lại không hề biết sợ, bọn nó trong mắt tràn ngập điên cuồng tiếp tục lao về phía Đoạn Ngọc, đều là một bộ không sợ chết, hung hãn phi thường.
“Bồng”. “Bồng”. Chỉ là bọn nó lực lượng còn không đủ để kích phá trận pháp do trận bàn mở ra, lại là một đợt công kích đánh lên màn sáng do trận pháp mở ra nhưng đều bị đánh bật ngược trở lại, mười mấy con Hung thú lảo đảo lui về phía sau.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại.”- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v