Luân Hồi Thương Đế

Chương 183: Trích Tinh thủ



“Luân hải dị tượng bao phủ phương viên bốn mươi dặm!”. Đoạn Thiên Tinh đứng giữa thiên không nhìn lên luân hải dị tượng của Đoạn Ngọc thấp giọng nói. Nếu như không phải y là Phong Hoàng cảnh, ý chí kiên định vượt xa thường nhân thì lúc này e là đã vui mừng đến phát điên rồi.

Trải qua mấy chục vạn năm tổng kết thì các loại dị tượng tương ứng với từng cái cảnh giới cũng đã được xác lập. Đoạn Ngọc mở luân hải cộng hưởng thiên địa hiện ra luân hải dị tượng kỳ thực là không tính lạ, võ giả tu luyện chính tông công pháp của Tinh Thần môn không xảy ra biến dị gì thì khi đột phá Luân Hải cảnh có thể gây nên thiên địa cộng hưởng đều sẽ là dị tượng được gọi là Tinh Hải này.

Điểm lạ ở đây là Tinh Hải dị tượng do Đoạn Ngọc gây nên bao phủ khu vực thiên không quá lớn, tương đương với bốn mươi dặm!

Các đại cảnh giới lúc đột phá sinh ra dị tượng thông thường được phân thành cấp bậc từ cao xuống thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng giống như tử phủ, khác nhau chỉ là tiêu chí dùng để đánh giá mà thôi. Luân hải dị tượng được đánh giá là dựa theo khu vực dị tượng bao phủ, cấp bậc dị tượng càng cao thì khả năng thu được lợi ích thì quá trình cộng hưởng thiên địa này sẽ càng lớn.

Luân hải dị tượng bao phủ phương viên từ một dặm trở xuống là Hoàng cấp, bao phủ phương viên trên một dặm nhưng dưới ba dặm là Huyền cấp, dưới mười dặm nhưng lớn hơn ba dặm là Địa cấp, trên mười dặm là Thiên cấp.

Thế nhưng Đoạn Thiên Tinh lại biết là cũng giống như tử phủ, đột phá đại cảnh giới cộng hưởng thiên địa sinh ra dị tượng kỳ thực là còn có Thánh cấp và Thần cấp, lấy luân hải dị tượng đến nói thì dị tượng bao phủ phương viên trên mười lăm dặm đến dưới ba mươi dặm là Thánh cấp, trên ba mươi dặm là Thần cấp!

Luân hải dị tượng đạt đến Thiên cấp trong Võ đạo thế giới đã là phượng mao lân giác, trong Tiên môn, Tà tông mỗi một đời đều không thể xuất hiện quá ba vị. Thánh cấp thì càng thêm hi hữu, cho dù là mấy đời đệ tử cũng chưa chắc đã xuất hiện một vị, đến Thần cấp thì đều đã thành truyền thuyết, đó về sau cơ hồ đều là cường giả vang danh muôn đời.

Đoạn Ngọc mở luân hải cộng hưởng thiên địa sinh ra dị tượng bao phủ phương viên bốn mươi dặm đã nói rõ đây là Thần cấp luân hải dị tượng, tương lai không biết thế nào nhưng trước mắt Đoạn Thiên Tinh biết được Đoạn Ngọc sẽ thu được lợi ích cực kỳ kinh người. Lợi ích này không chỉ có lợi cho bản thân Đoạn Ngọc mà toàn bộ Đoạn gia cũng có thể được lợi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 114

“Thần thông!”. Đoạn Thiên Tinh cố gắng ép bản thân không được kích động đến mức hai mắt đã đỏ lên. Căn cứ theo điển tịch mà y từng đọc qua thì võ giả thiên kiêu lúc đột phá đại cảnh giới sinh ra cộng hưởng với thiên địa hình thành dị tượng đạt đến Thần cấp thì đều sẽ lĩnh ngộ được một môn thần thông, Tiên môn, Tà tông sở có thần thông, bí thuật thì đều là nhờ có những võ giả thiên kiêu như vậy.

Đoạn gia hiện tại có nội tình không sai nhưng vì là ở sau lưng Tinh Thần môn tu luyện nên cho đến hiện tại vẫn không có sở hữu bất luận một môn thần thông nào, Đoạn Ngọc lúc này đột phá Luân Hải cảnh lĩnh ngộ thần thông chính là giải tỏa cái lúng túng này của Đoạn gia.

Võ giả nắm giữ thần thông cùng không có thần thông chênh lệch không nhỏ, kẻ nắm giữ thần thông thậm chí là có thể vượt cấp giết địch. Chỗ đáng sợ nhất của thần thông chính là nó sẽ không vì võ giả tu vi nâng cao mà uy lực yếu đi, võ giả có tu vi càng mạnh thì phát ra thần thông cũng sẽ càng kinh khủng, vĩnh viễn sẽ là một con át chủ bài của võ giả.

“Ngọc nhi, ngươi đúng là phúc tinh của Đoạn gia ta!”. Đoạn Thiên Tinh nhìn hướng Đoạn Ngọc ánh mắt đã tràn ngập thần quang thầm nói. Lúc này Đoạn Thiên Tinh càng thêm chú ý đến Đoạn Ngọc, chỉ là một môn thần thông mà Đoạn Ngọc chuẩn bị nắm giữ kia cũng đã cho thấy giá trị của hắn viễn siêu tất cả tộc nhân từ Phong Hoàng cảnh trở xuống của Đoạn gia!

“Luân Hải cảnh!”. Bên này Đoạn Ngọc hơi chút nắm tay cảm nhận bản thân lực lượng, thể nội lực lượng cuộn trào khiến hắn không nhịn được mà chút vui thích.

Luân hải dị tượng còn không tiêu tán, đạo vận thần kỳ vẫn đang dung nhập vào thể nội cùng nguyên thần nhưng hắn không cần đi tập trung cảm ngộ, nó giống như đã trở thành một bộ phận của hắn.

“Bồng”. “Bồng”. Mười mấy con Hung thú vẫn không hề từ bỏ không ngừng công kích về phía hắn nhưng đều bị trận pháp ngăn cản, lúc này dĩ nhiên đã có thêm mấy con Hung thú gia nhập vào mười mấy con Hung thú kia, số lượng đã đạt đến mười tám con. Chỉ là Tam giai đỉnh phong Hung thú cũng đã có bốn con.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

“Chiếu theo tình cảnh này thì e là sẽ còn có Tứ giai Hung thú tiến đến đây!”. Đoạn Ngọc liếc nhìn đám Hung thú kia thầm nói. Mãng Sơn được xem là Hung thú thiên hạ thì tất nhiên là không bình thường, số lượng Hung thú so với Thiên Lang sơn mạch không chỉ nhiều hơn mà Hung thú cường đại cũng là như vậy.

Sở dĩ trong Mãng Sơn này chỉ có Tứ giai Hung thú là vì Hung thú đạt đến Ngũ giai thì cho dù là linh tính yếu kém cũng sẽ lột xác thành Yêu tộc, nói một cách đơn giản hơn thì đó là Hung thú mạnh nhất chỉ có Tứ giai. Đạt đến Ngũ giai đều là Yêu tộc.

“…”. Đúng lúc này trên thiên không luân hải dị tượng bao phủ phương viên mấy chục dặm không có dấu hiệu nào biến mất, Đoạn Ngọc theo đó cảm nhận được đạo vận truyền vào thể nội của mình đã dừng lại, hắn trong ký ức tự nhiên xuất hiện một đoạn tin tức.

“U”. “U”. Đoạn ngọc không nghĩ nhiều lập tức tập trung tinh thần tìm hiểu đoạn tin tức kia, nó vô cùng thâm ảo nhưng Đoạn Ngọc lại bất ngờ hiểu rõ nó đến từng chi tiết, sâu trong nhục thân của hắn loại đạo vận trước đó từ luân hải dị tượng xâm nhập vào thể nội cũng dâng lên, chân nguyên của hắn cũng tự động vận chuyển.

“Ông”. Trên tay trái của Đoạn Ngọc chợt hiện lên tinh quang sáng chói, một tầng quang mang tinh khiết đem tay trái của hắn bọc lại, một cỗ lực lượng cường đại xen lẫn thần dị đạo vận theo đó dâng lên đụng chạm vào trận pháp phát ra từ trận bàn đang bảo hộ hắn. Quang màn kia phảng phất chịu phải một cỗ lực lượng cường đại đánh sâu vào mà run rẩy kịch liệt.

“Đây là… thần thông?”. Đoạn Ngọc khẽ giật mình tỉnh lại, ánh mắt hướng đến bàn tay trái vẫn còn mang theo tinh quang thuần khiến không nhịn được mà thốt lên một tiếng.

Trận pháp đang bảo hộ hắn có thể dễ dàng chặn lại mười mấy con Hung thú bao quát bốn con Tam giải đỉnh phong công kích nhưng lại bị hắn một chiêu này đánh cho run rẩy như vậy thì có thể thấy được nó uy năng đáng sợ đến đâu, võ kỹ là không có loại năng lực này.

Đáng nói nữa đó là hắn là dựa theo dòng tin tức mà đạo vận kia mà vận chuyển lực lượng hình thành đặc thù công kích, trước đó hắn chưa từng tu luyện hay thấy qua thủ pháp này, như vậy thì khả năng duy nhất chính là thần thông!

Tham Khảo Thêm:  Chương 67

Hắn mở luân hải cộng hưởng với thiên địa thu được lợi ích chính là một môn thần thông!

Đương nhiên, thần thông tuy rằng lợi hại nhưng cái giá phải trả cũng không phải bình thường, vừa rồi chỉ là một chiêu thử nghiệm đánh ra nhưng Đoạn Ngọc cảm thấy bản thân tích lũy chân nguyên đã hao tổn mất hơn ba thành. Điều này đồng nghĩa với việc hắn nếu là tiếp tục phóng xuất thần thông này thì nhiều nhất là ba lần hắn sẽ hao tận lực lượng.

Thế nhưng cứ việc là như vậy thì Đoạn Ngọc cũng vẫn vô cùng vui vẻ, lĩnh ngộ được môn thần thông này cũng đồng nghĩa với việc hắn đã nhiều hơn một đòn sát thủ, đợi hắn hoàn toàn nắm vững môn thần thông này thì sợ là đã có thể quét ngang Luân Hải cảnh.

Về phần tiêu hao lực lượng thì đối với Đoạn Ngọc trước nay đều không phải vấn đề gì quá lớn. Chỉ cần chém giết địch nhân thì hắn sẽ có lực lượng vô cùng vô tận! Vừa có ý nghĩ này Đoạn Ngọc ánh mắt đã hiện lên từng tia lục quang nhìn ra mười mấy con Hung thú đang công kích về phía hắn.

“Vù”. Trước mắt Đoạn Ngọc chợt hoa lên, Đoạn Thiên Tinh dĩ nhiên là đã xuất hiện, ánh mắt của y lúc nhìn Đoạn Ngọc so với thấy mỹ nữ hay thiên tài địa bảo còn sáng sơn, Đoạn Ngọc đang hưng phấn vui mừng đều không nhịn được mà rùng mình.

“Ngọc nhi, người lĩnh ngộ thần thông rồi?”. Đoạn Thiên Tinh không chút để ý đến đám Hung thú ở gần đó mà chăm chú nhìn Đoạn Ngọc hỏi.

“Vâng!”. Đoạn Ngọc không chút che giấu khẽ gật đầu. Tin tưởng vừa rồi lúc hắn đánh ra một chiêu kia không giấu được ánh mắt của Đoạn Thiên Tinh, nhìn y biểu hiện thì tất nhiên cũng là nhìn được huyền bí trong đó, giấu diếm vô dụng.

“Rất tốt! Rất tốt! Ha ha”. Đạt được Đoạn Ngọc xác nhận Đoạn Thiên Tinh dĩ nhiên là đã không ức chế được nội tâm vui mừng nữa mà bật cười nói, dĩ nhiên là có loại vui sướng còn hơn cả kẻ lĩnh ngộ thần thông là Đoạn Ngọc.

“Thần thông này lấy Tinh thần chân nguyên cùng đạo vận bọc lấy bàn tay làm dẫn nên gọi là Trích Tinh Thủ đi!”. Thoáng chút dừng lại Đoạn Thiên Tinh mới nói thêm.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.