Học Ngoan

Chương 53: C53: Chương 52



Chương 52: Ôm chầm lấy eo hắn từ đằng sau

Edit: ntthireal

Hắn đứng lên trong nháy mắt, Đặng Khang kia rõ ràng hơi sửng sốt, trông con mắt như đang liếc xéo: “Mắt của tao bị hoa rồi hả, mày cũng có lúc như thế à? Chỉ vì thằng này?”

Lâm Thiên Tây thấy cái liếc xéo kia rơi xuống người mình, vì câu “Chỉ vì thằng này” kia mà vô thức nhìn Tôn Thành một cái.

Tôn Thành đi tới cạnh bàn bi-a: “Mày hoa mắt thì có thể ngồi trở lại.”

Chính Đặng Khang mở miệng nên đương nhiên sẽ không ngồi về, cậu ta cầm cây cơ nói: “Khó có khi được mày chủ động tiếp chiến, tao không đánh sao mà được.”

Tôn Thành cầm cây cơ đứng ở đối diện, không lảm nhảm lấy một câu.

“Cạch” một tiếng, bi-a trên bàn bắt đầu va chạm, nói tới thì tới thật.

Bi lăn vào lỗ, nước này là Đặng Khang đi, những đứa bạn kia của cậu ta đã vây tới xem từ lâu, đều đang nhìn bàn bi-a.

Lâm Thiên Tây ngồi bên trung lập, đối diện bàn bi-a, xem càng rõ, họ đánh rất nhanh, mới mấy nước đi đã phân thắng bại.

Đặng Khang này đánh rất bạo, thật luôn, hoặc là có thù hoặc là có bệnh, mỗi một bi lăn ra đều phải ngước nhìn Tôn Thành một cái, trên mặt toàn vẻ không khách khí.

Tôn Thành cầm cơ, chà chà lơ hai lần, chỉ nhìn bàn bi-a, căn bản không để ý tới dáng vẻ của cậu ta.

Liên tiếp mười mấy phút trôi qua, sau khi đánh vào một bi, Đặng Khang mới không dẫn trước nữa, ngừng lại, số điểm dẫn trước rất xa.

Đến cả Khương Hạo xem mà cũng nhỏ giọng thì thầm một câu: “Cái đệt?”

Đặng Khang nhìn cục diện trên bàn, hiển nhiên cũng rất hài lòng với chính mình, liếc xéo Lâm Thiên Tây một cái, rồi lại nhìn Tôn Thành, cầm cơ chỉ vào Lâm Thiên Tây: “Chờ mày thua, hoặc là cứ để nó lên, cùi quá không dám lên sao? Vậy thì còn thi đấu cái gì?”

Lâm Thiên Tây vì một cái ấn của Tôn Thành nên tới giờ vẫn rất yên phận, lúc này lông mày lại không nhịn được mà nhếch lên cao, người này cầm cơ chỉ cậu, mẹ nó quá coi khinh người khác rồi, để mắt tới mình mãi. Cậu động chân một cái, cười nhạt, trông giống như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Một cây cơ duỗi tới trước mặt, Lâm Thiên Tây quay đầu, Tôn Thành đứng ở cạnh bàn bi-a phía trước cậu, đưa cây cơ trong tay qua, trực tiếp đẩy cây cơ mà Đặng Khang chỉ người trở về, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Muốn đánh với cậu ấy sao, tao đã đồng ý chưa?”
5

Ánh mắt Lâm Thiên Tây động một cái, không tự chủ được mà dán lên người hắn.

Tôn Thành cúi người, đè cơ, đưa ra nhanh tới mức không hề chuẩn bị, không để cho người ta thấy rõ làm sao phát lực được, “Cạch” một tiếng nhẹ, bi đã vào lỗ.

Một đám vây xem bên cạnh lặng ngắt như tờ, một kích này vừa nhanh vừa có lực, tràn đầy cảm giác phản kích.

Khương Hạo đột nhiên ngắm Lâm Thiên Tây bên cạnh mình.

Lâm Thiên Tây thấy thế, nhìn lại: “Cậu nhìn cái gì?”

Khương Hạo lại liếc Tôn Thành một cái, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”

Bi trên bàn hầu như là không đứng yên, Tôn Thành đánh một bi ra, đứng lên, xoa lơ hai lần, đổi góc đè cơ xuống, lại thêm một bi.

Lâm Thiên Tây vẫn chưa từng thấy hắn đánh bi-a như thế này, ngoại trừ trên mặt không lộ ra vẻ gì thì mỗi một lần đánh đều ác liệt lại khoa trương, còn hống hách cả hơn Đặng Khang.

Nhiều nhất cũng chừng mười phút, đã đến bi cuối cùng, Tôn Thành nằm sát xuống.

Ban đầu cho rằng hắn sẽ cẩn thận tìm góc độ nhưng không, lúc vai hắn đè thấp xuống lại không chút do dự đưa tay đánh cơ ra.

“Cách!” Một tiếng va vang vọng, bi tiến gọn vào lỗ, không hề có một chút dài dòng dây dưa.

Đám người vây xem càng yên tĩnh hơn, không ai nói chuyện cả.

Là một cơ sạch bàn.

Tôn Thành cầm cơ đứng thẳng dậy.

Lâm Thiên Tây nhìn lưng hắn do chơi mà giãn ra, mặc áo thun đen lộ ra đường cong vai rộng, cứ luôn nhìn đôi chân thon dài đứng cạnh bàn bi của hắn, trong miệng khẽ nói một câu: “Đệt?”

Vẫn biết là hắn đẹp trai nhưng giờ phút này lại cảm giác vô cùng rõ rệt, chợt cảm thấy người này đẹp trai quá…

Đến cả Khương Hạo thường hay đánh với Tôn Thành còn cảm thấy không thể tưởng tượng được nổi, đứng lên nhìn bàn bi-a.

Ánh mắt của Đặng Khang đối diện nhìn Tôn Thành cũng thay đổi, mặt đen như đít nồi, đưa tay cầm bi vỗ xuống bàn: “Lại lần nữa!”

Có một nam sinh đeo kính níu cậu ta lại: “Đặng Khang, được rồi mà, sắp thi đấu rồi.”

Lời tên này nói hình như có tác dụng, hai người bên cạnh cũng tới khuyên Đặng Khang.

Người đeo kính kia đẩy Đặng Khang về ghế ngồi, còn gật đầu một cái với Tôn Thành: “Ngại quá, đồng đội của tôi chỉ muốn giao lưu một chút với mọi người, luyện tay thôi đừng coi là thật.”

Tôn Thành buông cơ xuống, không nói gì.

Vừa vặn Ngô Xuyên trở về, đi nhanh tới, trong tay còn cầm theo mấy túi tiện lợi, thấy hắn đứng cạnh bàn bi, rồi lại nhìn đám học sinh kia, hùng hổ: “Đừng đánh nữa, sắp phải thi đấu rồi, thả lỏng tinh thần mà giữ sức.”
3

Nói xong lại ngoắc ngoắc Lâm Thiên Tây, đi ra ngoài: “Mấy đứa tới hết đây, nên chuẩn bị rồi.”

Lâm Thiên Tây đã muốn đi từ lâu, chỉ thi đấu thôi mà còn bị ép ở chung với đám trứng vàng này, lúc đi ra ngoài thì nhìn Đặng Khang một cái, thấy cậu ta được người ta khuyên mà còn nhìn cậu, vẫn còn giữ vẻ không phục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: Khẩu Vị Của Ta Lớn Lắm.

“Đi.” Tôn Thành bỗng nhiên đi tới, ngăn cản ánh mắt của cậu ta: “Không cần chấp.”

“Đệch, khùng thật sự.” Lâm Thiên Tây đi ra ngoài, nhìn cơ thể hắn một hồi, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ở chỗ đó cậu…”

Tôn Thành nhìn cậu.

“Ngầu chết đi được.” Cậu cười xấu xa nói.

Sau khi rời khỏi đây, Ngô Xuyên phát túi tiện lợi trong tay cho bọn họ, mỗi người một túi: “Bên trong là trang phục thi đấu, vòng loại thì không quan trọng, không yêu cầu về trang phục, nhưng mấy vòng sau phải đàng hoàng một chút. Vừa rồi nghe nói chuyện thi đấu đã có điều chỉnh, kế tiếp chúng ta sẽ đấu cá nhân trước, top 50 của đội thắng và top 14 của đội thua sẽ đấu với nhau để chọn ra top 32, sau đó lại vào top 16, khi đó sẽ đủ điều kiện để thành lập đội 2 người. Ngày mai sẽ thi đấu 2-2, đầu tiên là top 8 đánh vào tứ kết, tiếp theo lại vào bán kết, cuối cùng là đánh chung kết giành chức vô địch.”

Khương Hạo nhận lấy túi rồi nói: “Lịch thi đấu dày đặc thế ạ.”

“Bên tổ chức nói sao thì chúng ta phải làm vậy, không phải Lâm Thiên Tây thích vậy à?” Ngô Xuyên cố ý nói: “Không phải em ấy chỉ hi vọng đánh xong sớm rồi về lớp sao?”

“Đúng, em thích vậy.” Lâm Thiên Tây cầm một cái túi tiện lợi: “Sau này có thi đấu chắc chắn phải dời tiết thôi.”

“…” Ngô Xuyên phất phất tay: “Được rồi, bên kia có nhà vệ sinh, mấy đứa đi thay quần áo đi, Lâm Thiên Tây em chờ một chút, tôi nói với em vài câu.”

Tôn Thành cầm túi đi trước, Khương Hạo đuổi theo ở đằng sau, cả đường nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi sao cậu lại ra mặt thay Lâm Thiên Tây…”

Lâm Thiên Tây còn đang nhìn hai người, chưa nghe thấy vế sau đã bị tiếng của Ngô Xuyên gọi về.

“Lâm Thiên Tây, em nói thật sao, muốn thi đại học thật đúng không?”

“Thật chứ.” Lâm Thiên Tây nói: “Em nói gì cũng thật hết, nhưng mà không có ai tin em.”

“Em thi đấu lần này cho thật tốt đi, tôi tin em.” Ngô Xuyên chịu, đánh vào vai cậu, ra vẻ giao dịch: “Tôi với em thương lượng, chỉ cần em chơi thật tốt, cho tôi chút thể diện, trở lại tôi sẽ bồi dưỡng trọng điểm cho em, bồi dưỡng em trở thành một học sinh năng khiếu thể dục vào đại học.”

“Thật sao?” Lâm Thiên Tây lập tức đưa tay: “Đến, thầy Ngô, thành giao.”

Ngô Xuyên đẩy tay cậu ra: “Thành giao, tranh thủ thời gian thay quần áo đi.”

Lâm Thiên Tây cười một tiếng, cầm túi tiện lợi hất lên trên vai, chạy tới nhà vệ sinh.

Vào nhà vệ sinh, cậu tìm từng phòng nhưng không thấy Tôn Thành hay Khương Hạo đâu, bèn vào đại một phòng ở giữa, treo cái túi lên, lấy một bộ quần áo ra thay.

Một cái áo sơ mi trắng, một cái quần tây màu đen, một chiếc gile màu đen nốt. Cũng không biết Ngô Xuyên mua ở đâu ra, vải vóc xoa hai cái là nhăn nhúm, tem cũng chưa tháo, đằng sau áo sơ mi kia còn tem, bên trên viết hai chữ: Hàng sale.

Thầy Ngô sinh tồn giỏi thật, trong thời gian ngắn vẫn có thể mua được bộ đồ vừa túi tiền như thế.

Lâm Thiên Tây xé tem đi, mặc từng món vào, sau đó nhét đồ của mình vào túi, mở cửa ra ngoài, một tay còn đang kéo cổ áo, cậu chưa từng mặc quần áo nghiêm túc như thế này bao giờ, không quen lắm, vừa tới chỗ rửa tay, chợt thấy Tôn Thành đứng đó, mắt sáng lên: “Đệt mẹ, cậu được quá nhỉ.”

Hắn có ưu thế cặp chân dài, rất hợp mặc đồ kiểu như thế này, áo sơ mi sơ-vin quần tây, bên ngoài mặc gile, vòng eo bình thường giấu bên trong áo thun đen nay lộ ra, khuyết điểm duy nhất mà mắt thường có thể nhìn ra được là quần áo rẻ tiền, nhưng hắn mặc vào lại như biến thành người khác.

Tôn Thành cũng đã nhìn cậu từ lâu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu cũng được.”

Lâm Thiên Tây cười cười, đi đến soi gương cạnh bồn rửa tay, kéo cổ áo hai lần, áo sơ mi hơi rộng một chút, Ngô Xuyên mua size lớn, nhưng cũng không tệ, cậu tán thưởng một hồi rồi nói: “Mẹ nó, được vl, nhưng không dễ chịu lắm, đánh bi-a thôi mà mặc phiền phức quá.”

“Đánh bi-a chính là như vậy, nó là môn thể thao thân sĩ, đồ cậu mặc đã được đơn giản hóa đi rồi.” Tôn Thành nhìn cổ áo đằng sau cậu bị vểnh lên mà vẫn chưa phát hiện, hắn bèn đưa tay ấn lên cổ áo sau gáy cậu, tiếp đó lướt xuống kéo sơ mi của Lâm Thiên Tây một cái, kéo phần dư ra kia đến eo, ngón tay đặt bên eo, sau đó dừng lại rồi nhìn mặt cậu qua gương, hắn bèn rút tay về, nói: “Nhét phần eo vào.”

Lâm Thiên Tây liếc hắn qua gương, tay mò tới eo, nhét áo vào lưng quần rồi nhìn hắn, hắn đã đứng thẳng người lại.

“Chờ lát đánh thăng hạng cũng phải thân sĩ một chút, Lâm lưu manh.” Tôn Thành đi ra ngoài trước.
1

Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn hắn đi ra khỏi WC, không tự giác vươn tay sờ sau cổ một cái, rồi lại sờ eo một cái, nhớ lại tiếng “Lâm lưu manh” kia của hắn, nhếch miệng, cầm túi đi ra ngoài.

Đánh solo thăng hạng không khó, chỉ là một đợt sóng lớn cuốn cát để sàng lọc người.

Danh sách cũng xếp ngẫu nhiên, nhưng chắc chắn sẽ không gặp phải đồng đội, còn đối thủ thì rút thăm từ trong hộp ở trường đấu ra, đến lúc lên bàn rồi mới được biết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 55: Tỏ Tường

Ngoại trừ sân thi đấu chính lần trước nhìn thấy thì bên trong đại sảnh toàn bộ là người đánh solo, Lâm Thiên Tây được sắp xếp vào sảnh 6.

Đến khoảng mười hai giờ, cậu đã đánh xong hai trận liên tục.

Lâm Thiên Tây đứng thẳng lên khỏi bàn, nhìn bảng xếp hạng trên tường.

Tên của cậu nhảy lên top 32 trước, và bây giờ đã vọt tới top 16.

Trọng tài đưa cho cậu một số “16”: “Thăng hạng xong rồi thì có thể đi trước.”

Bàn bên cạnh “Cạch” một tiếng bi va nhau, cũng đánh xong, tất nhiên Lâm Thiên Tây cũng nhìn thử, nhìn thấy cảnh bi trên bàn, cũng nhìn người đứng chỗ ấy, vừa khéo chính là một người bên trong đám trứng vàng kia, đeo kính, là nam sinh kéo Đặng Khang trước đó.

Trọng tài cũng phát cho y số “16”, Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn bảng xếp hạng, bên trên có tên y: La Kha.

Xem xong thì quay đầu, thấy La Kha thế mà cũng đang nhìn cậu, còn lễ phép gật đầu với cậu: “Cậu giỏi ghê, vừa rồi tôi thấy cậu đánh, Tôn Thành kia là cộng sự của cậu sao?”

Lâm Thiên Tây cũng cảm thấy cảnh bi kia tương đối đẹp mới chăm chú nhìn thêm, nghe khích lệ cũng cười cười thôi, không để ý lắm: “Đúng.”

La Kha nói: “Cậu ấy cũng giỏi, trước kia nghe nói thành tích của cậu ấy cực tốt, không ngờ chơi bi-a cũng tốt đến vậy.”

“Đúng thế, cái gì cậu ấy cũng giỏi.” Lâm Thiên Tây nghe y khen Tôn Thành thì rất thoải mái, như thể nghe người khen mình vậy, cũng không tiếp tục chèo kéo với y nữa mà cầm số đi ra ngoài.

Hiện tại có thể biết là tại sao đám trứng vàng kia lại muốn tới chỗ này đánh, chỗ nhỏ tạp nham nhiều, thực lực đối thủ cao thấp không đều, thật sự rất dễ để thăng hạng.

Sau khi rời khỏi đây, cậu cố ý nhìn hết đại sảnh nhưng cũng chẳng thấy Tôn Thành đâu. Đến giữa hành lang, thấy được bảng lên cấp tổng thì mới thấy được tên hắn, không nghi ngờ gì, cũng top 16.

Ngô Xuyên cầm nước uống tới tìm cậu, vừa vặn đụng phải bèn đưa đồ uống trong tay qua: “Được ha anh Lâm đẹp trai, đổi mỗi bộ quần áo đã thú vị hơn chút rồi, có muốn tìm cho em một chỗ để lát nữa chợp mắt không, bây giờ em cảm giác thế nào?”

Lâm Thiên Tây vặn đồ uống ra uống một ngụm: “Yên tâm đi, em mà yểu điệu như thế à? Em nhất định sẽ làm thầy tăng thể diện, khiến cho mặt thầy từ đen thành đỏ luôn.”

“Em nói cái gì đó, em dát vàng cho tôi đi, tôi muốn dát thêm chút vàng lên mặt.” Ngô Xuyên nạt cậu.

Lâm Thiên Tây “Ha” một tiếng, quay đầu tìm: “Cộng sự của em đâu? Hai người bọn họ đâu?”

“Một người vẫn còn đang đánh lên hạng, một người nghe điện thoại rồi, nghe bảo là em trai gọi.”

Lâm Thiên Tây đã hiểu, chắc chắn là Cố Dương gọi tới, khó trách không thấy Tôn Thành đâu.

“Em đi ăn cơm trước đi.” Ngô Xuyên không biết móc từ đâu ra một tấm phiếu đưa cậu, nhét vào tay cậu: “Căn tin ở đằng sau ấy, ăn no vừa thôi đừng no quá, lát nữa ảnh hưởng đến khả năng phát huy.”

“Đệt, thầy đừng như thế nữa.” Lâm Thiên Tây cầm phiếu cơm, vừa xuống lầu vừa chửi bậy: “Thầy còn vậy nữa là em sẽ sốt ruột đó.”

Ngô Xuyên đuổi tới đầu bậc thang nói: “Không nói nữa, em phát huy tự do đi.”

“Nên để em phát huy tự do từ sớm chứ.” Giọng Lâm Thiên Tây bay xa.

Lúc này trong phòng ăn không còn nhiều người nữa, đến rất đúng lúc.

Lâm Thiên Tây gọi một phần cơm rất phong phú, kêu thêm trứng kho và đùi gà.

Một mình một chỗ gần như ăn sắp xong thì bỗng có cảm giác có người nhìn mình, cậu quay đầu, nhìn thấy Đặng Khang ngồi xéo bên bàn đối diện, cũng ngồi một mình, trước mặt đã bày cơm xong xuôi nhưng không động đũa, cậu ta đang nhìn về phía cậu, là kiểu liếc xéo kia ấy, hệt như ánh mắt bị người ta nợ 800 vạn. 

Lâm Thiên Tây kệ xác cậu ta, bây giờ nhìn cậu ta chẳng khác gì đang nhìn một tên điên, cậu đặt đũa xuống chuẩn bị đi.

Vừa đứng lên, Đặng Khang kêu một tiếng “Ây!”, sau đó đột nhiên ném thứ gì tới chỗ cậu.

Lâm Thiên Tây dùng một tay tiếp lấy, nghe thấy cậu ta cười nói: “Thân thủ cũng rất nhanh.”

Đó là một quả bi-a cũ, vừa cầm vào tay, Lâm Thiên Tây đã cảm thấy bất thường, lòng bàn tay dính dính khó chịu, cậu lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để vung tay ra, quả bi khó khăn văng ra ngoài, các ngón tay đã dính vào nhau còn lòng bàn tay thì nhăn nhúm lại, cả bàn tay cậu không thể duỗi thẳng ra được.

Trong nháy mắt cậu nhận ra, ngẩng đầu lên, Đặng Khang mới cầm một cái túi trong suốt lên, nhìn chằm chằm cậu rồi cười: “Tặng mày đó, đừng khách sáo.”

“Tao đ** mẹ mày!” Lâm Thiên Tây lập tức co chân chạy ra ngoài.

Đúng lúc Khương Hạo vào nhà ăn, thiếu chút nữa đã đụng vào cậu, lùi về sau hai bước, tức giận hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

Lâm Thiên Tây nhanh chóng nâng tay phải ra: “Tay tôi dính keo 502, phải gỡ dính ngay, nếu không sẽ không thể chơi được.”

“Cái gì?” Khương Hạo ngẩn người, chạy mấy bước đuổi theo, kinh ngạc: “Sao cậu lại bị vậy?”

“Mẹ nó cái thằng chó đẻ… Tôi giải quyết xong cái tay này rồi nói.” Lâm Thiên Tây vội vã xử lý tay mình, đi tới phía trước, giờ không phải lúc để tính sổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 376: Sợ Hãi

Vừa trở lại tòa lầu kia, Khương Hạo lại đuổi theo, cầm điện thoại: “Cậu đợi một lát, tôi nói cho Tôn Thành, cậu ấy tới ngay bây giờ.”

Lâm Thiên Tây còn đang nâng tay mình, cậu đứng chưa được 2 giây, ngẩng đầu đã nhìn thấy Tôn Thành từ trên lầu đi xuống.

Lúc xuống lầu hắn cất điện thoại, tầm mắt phóng tới chỗ này, thấy Lâm Thiên Tây nâng tay, bước chân lập tức nhanh hơn, đi mấy bước là tới, nắm tay phải của cậu nhìn: “Thật sự là keo 502?”

“Đúng.” Tay trái Lâm Thiên Tây nắm lấy ngón tay phải: “Cái này phải làm sao mới hết đây, tôi mẹ nó chứ phải giật thẳng ra sao?”

“Đừng cử động.” Tôn Thành nắm tay phải của cậu nhấn một cái: “Cậu giật ra đi, xem có còn chơi được nữa hay không.”

“Mẹ nó!” Lâm Thiên Tây chửi một câu.

“Tìm xem có dầu gió hay không,” Tôn Thành trầm mặt, giọng cũng không tốt lắm: “Chỉ có thể chà xát từng chút một.”

Khương Hạo đi lên lầu: “Tôi đi tìm Ngô Xuyên.”

Tôn Thành buông tay Lâm Thiên Tây ra: “Đặng Khang làm?”

“Chính là thằng chó đó!” Lâm Thiên Tây cắn răng, mặt lạnh ngắt: “Trước đây tôi lăn lộn thế kia cũng không gặp được chuyện bẩn thỉu như thế này, nó chuẩn bị sẵn rồi, rất thành thục, con mẹ nó không nên tiếp quả bi đó.”

“Ừ, thuần thục.” Tôn Thành nói: “Nó muốn xử cậu, ngoài cái này ra thì còn có rất nhiều cách khác.”

“Đệt, súc vật!” Lâm Thiên Tây bắt đầu muốn mặc xác chuyện không đánh nhau, chỉ cần đánh chết cmn thằng Đặng Khang là được.

“Chịu đựng đi, cậu còn phải đánh bi-a, không nhịn được là sẽ trúng chiêu.” Giọng điệu Tôn Thành có hơi lạnh, vừa lạnh vừa rất trấn an.

Lâm Thiên Tây nâng tay phải rồi ngậm miệng lại, lòng đầy lửa giận.

Cậu không sợ gây sự thật, muốn làm là làm, càng như vậy thì cậu càng muốn tham gia cuộc thi này, mẹ nó thế này là được đà lấn tới khiêu khích!

Khương Hạo từ trên lầu trở về, không tìm được Ngô Xuyên nhưng trong tay lại cầm một chai dầu gió vừa tìm được, vừa đi vừa kêu: “Tìm được rồi, chỗ này có nhân viên y tế.”

Lâm Thiên Tây nén giận: “Mẹ bà nó, tôi đi cứu tay trước.”

Tôn Thành không đi theo mà nhìn cậu đi lên lầu, sau đó quay người ra khỏi tòa nhà, một tay cởi cúc cổ áo.

Trong căn tin vẫn chẳng có mấy người, Đặng Khang chưa ăn cơm xong thì trước mặt đã có thêm một phần ăn.

Tôn Thành ngồi xuống đối diện cậu ta: “Là chủ ý của một mình mày?”

Đặng Khang không hề bất ngờ, cũng không hoảng: “Tính sổ à? Là chủ ý của một mình tao thôi, không phải tao không ưa mày sao?”

Trên mặt Tôn Thành không hề hấn gì: “Không ưa tao thì nhắm vào tao, chưa chắc tao đã tới tìm mày.”

Đặng Khang thờ ơ cười: “Con mẹ nó mày dọa ai đấy? Nó không phải là đồng đội của mày à, có biết chuyện trước đây của mày không? Biết vì sao mày lại tới cái chỗ nhỏ rách nát này không? Tao cố ý động tới nó thì thế nào, chỉ một chút keo thôi thì đã làm sao, nếu bọn mày dám làm ra chuyện gì thì sẽ không đơn giản như thế nữa đâu.”

Tôn Thành cởi cúc tay áo: “Mày cũng biết thành tích của tao mà, ở chỗ nhỏ này tao rất hiếm có, các thầy cô đều rất coi trọng tao, cho nên nếu như một học sinh như tao làm ra chuyện gì, nhất định cũng sẽ không bị cho rằng là cố ý gây sự.”

“?” Đặng Khang liếc hắn: “Con mẹ nó mày có ý gì?”

“Ý là tao muốn đánh mày, bây giờ có thể bắt đầu đánh rồi.” Tôn Thành xắn ống tay áo lên rồi đạp một cước.
1

Đặng Khang ngã sấp lên bàn, “Ầm” một tiếng, đầu vừa bị đánh vừa bị đập vào khay thức ăn.

Ít nhất phải dùng hết một chai dầu gió, Lâm Thiên Tây đợi trong phòng y tế lầu 2, xoa xoa tay từng chút một, xoa hết cả bàn xong thì cũng sắp mất cảm giác, mấy ngón tay phải kia đều bị sưng lên.

Nhân viên y tế là một người phụ nữ trung niên rất hiền lành, cô cầm chiếc cốc giấy đựng nước ấm tới để cậu ngâm tay và rửa sạch: “Bọn cô ở nơi thi đấu thường xuyên nhìn thấy cảnh này, không phải ai chơi thể thao cũng có tinh thần thể thao đúng không.”

Mẹ nó tinh thần thể thao cái con khỉ ấy. Lâm Thiên Tây lạnh mặt nghĩ.

“Lâm Thiên Tây!” Bỗng nhiên Khương Hạo xông tới: “Nhanh lên, Tôn Thành đang đánh nhau dưới căn tin với người ta kìa!”

Lâm Thiên Tây sững sờ, bỗng nhiên kịp phản ứng, đứng lên chạy ra ngoài.

Cậu chạy thẳng tới căn tin, đi vào thì thấy đám trứng vàng kia cũng tới, nhiều người chen chúc ở chỗ Đặng Khang ăn cơm nhưng không ai dám động tay động chân gì.

Lâm Thiên Tây xông thẳng vào, trông thấy Tôn Thành nhấn gáy Đặng Khang đè lên bàn, hoàn toàn là dùng thế nghiền ép đánh cậu ta.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Bên ngoài có người đến.

Lâm Thiên Tây quay đầu thấy Ngô Xuyên tới, lập tức đi sang.

Đặng Khang nhìn thấy cậu tới thì vọt lên muốn đánh cậu, lại bị Tôn Thành ngăn ở phía trước đạp cho một cước.

Lâm Thiên Tây không kịp chờ, ôm chầm lấy eo hắn từ đằng sau, thấp giọng quát: “Mẹ nó, đừng đánh nữa!”

Tôn Thành cúi đầu trông thấy cánh tay trên eo mình, quay đầu liếc cậu một cái rồi dừng tay lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.