Học Ngoan

Chương 56: C56: Chương 55



Chương 55: Trước đây đã từng thích con gái chưa?

Edit: NCX

Đám Vương Tiếu còn đang trong quán nướng chờ hai quán quân trở về, định ăn xong rồi thì đổi chỗ đi tăng hai, kết quả chờ nửa buổi chỉ thấy mỗi mình Tôn Thành đi về.

“Anh Tây đâu?” Vương Tiếu ngó ngó ra phía sau hắn.

“Ở bên ngoài.” Tôn Thành nói: “Uống hơi nhiều, tôi dẫn cậu ấy về trước, các cậu uống đi, tiền tôi tính.” Nói xong cũng chả đợi người khác trả lời, đi ngay ra ngoài.

Vương Tiếu không tin lắm, còn rướn người nhìn ra: “Không thể nào, tửu lượng của anh Tây tốt mà, sao lại say được, anh ấy mới uống bao nhiêu đâu.”

Khương Hạo cũng nhìn ra ngoài: “Tôn Thành chủ động đưa cậu ấy về đó.”

Vương Tiếu “Hửm” một tiếng: “Sao thế, uống nhiều quá không nên đưa về hả? Lần trước tôi uống nhiều quá các cậu cũng đưa về còn gì?”

Khương Hạo nói không rõ ràng: “Dù sao cũng vẫn cảm thấy rất lạ.”
1

“Lạ chỗ nào?”

“Không biết nói thế nào nữa.”

Lâm Thiên Tây đứng ở bên ngoài đường, sờ sờ mặt, biết trước đã không nói câu đó, làm hắn tưởng mình uống nhiều thật.

Tôn Thành đi ra, nghiêng người sang một bên nói: “Đi thôi.”

Lâm Thiên Tây đoán có thể là chính hắn cũng muốn về, cũng không biết vừa rồi hắn ở bên ngoài lâu như vậy để làm gì, nghĩ thế liền hỏi: “Vừa nãy cậu ra ngoài đi WC thật hả?”

Tôn Thành đút tay vào trong túi quần, vừa đi vừa nói: “Đi trả lời tin nhắn Quý Thải.”

Lâm Thiên Tây: “Vậy mà cũng phải trốn, sợ bị tôi nhìn thấy à?”

Tôn Thành liếc cậu một cái: “Cậu còn có sở thích xem chuyện riêng tư của người khác?”

“Đệch, không có.” Lâm Thiên Tây không nói lại được hắn, cắm đầu đi trên đường.

Tôn Thành đi bên trái cậu, dưới chân kéo ra một vệt bóng xiên đổ dài trong sắc trời tối mịt.

Vừa khéo Lâm Thiên Tây giẫm lên cái bóng của hắn đi về phía trước, cậu nhìn cái bóng kia, lại ngẩng đầu ngắm nghía dáng vẻ đi bộ của hắn, nhìn tấm lưng từ đằng sau, lại nhìn xuống chân hắn, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười: Nhìn cái gì thế hả?

“Cậu còn đi được không?” Đột nhiên Tôn Thành quay đầu lại hỏi.

“Hả?” Lâm Thiên Tây hoàn hồn: “Được mà.”

“Vậy cậu nửa buổi cũng không nói lời nào, rốt cuộc là uống bao nhiêu?” Tôn Thành cho rằng cậu uống nhiều đến mức hành động bình thường cũng bị đình trệ.

Lâm Thiên Tây nhếch môi, thuận miệng nói bậy nói bạ: “Nhiều lắm đó.”

Mãi cho đến lúc về tới bên ngoài khu nhà cũ chỗ cậu, Tôn Thành mới dừng lại. Lần đầu tiên tới đây, hắn quan sát khu nhà vài lần: “Cậu ở đây à?”

“Đúng vậy,” Lâm Thiên Tây nói: “Không thể so sánh với chỗ cậu ở.”

Tòa nhà mà hắn ở chỉ hơi cũ, nhà cửa cũng không tệ lắm, không như chỗ này của mình, vừa lộn xộn vừa hỗn tạp, loại người gì cũng có.

Tay Tôn Thành vẫn đút trong túi, hắn đứng ven đường nhìn cậu: “Vậy cậu đi vào đi.”

Lâm Thiên Tây đi vào trong, đi được vài bước lại ngoảnh đầu nhìn ra sau, thấy hắn vẫn còn đứng đó, bước chân cậu khựng lại: “Sao cậu vẫn chưa đi?”

“Nhìn cậu vào trong.” Tôn Thành thản nhiên nói: “Sợ cậu uống đến mức ngã ở góc tường.”

“….” Lâm Thiên Tây tự nói tự chịu, nhìn hắn thêm mấy cái nữa mới vào trong lầu.

Lúc ngoảnh lại lần nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn cất bước rời đi.

Lâm Thiên Tây quay đầu, lập tức chạy thẳng lên lầu, bước chân cực kỳ vững vàng, đừng nói là ngã ở góc tường, cất cánh tại chỗ cũng được luôn.

Cậu đứng ngoài cửa một lúc, thế này là rất tỉnh táo còn gì?

Nghĩ nghĩ xong lại cười, có lẽ đã uống quá nhiều nhưng men say vẫn chưa phát tác, lát nữa mới ngấm hẳn. Không sai, nếu không sao cậu lại không bình thường như vậy, thế mà lại ngẩn người với Tôn Thành, đó là chỉ huy của cậu, là cộng sự đánh bi-a, mẹ nó, còn là con trai nữa.

Không đúng, có thể là do hai ngày nay bị sự đẹp trai của Thành gia ảnh hưởng đến.

Lâm Thiên Tây vừa nghĩ vừa thấy hơi buồn cười, cậu móc chìa khóa ra mở cửa, sau khi vào trong mới biết quả nhiên vẫn không có ai ở nhà.

Vừa nãy lúc lên lầu cậu còn nghĩ, hôm nay mình đã có một giải quán quân mà cả đời chưa bao giờ giành được, nếu như gặp được mẹ cậu thì phải kể cho mẹ tin tức tốt này kiểu gì, kết quả là lại không thể nói ra.

Lâm Thiên Tây đóng cửa lại, quyết định tìm vài chuyện khác làm cho tỉnh bia hẳn, cậu vào phòng nhào lên giường nằm, rút phong bì màu trắng trong túi quần rồi lấy một ngàn tệ ra, tự hỏi rốt cuộc là phải dùng như thế nào.

Muốn mua cho Tần Nhất Đông thứ gì đó, nhưng lại không thể mua, tuyệt giao rồi, mua cũng chẳng có tư cách đưa.
1

Cũng nên mua cái gì đó cho mẹ Lâm, vậy mua váy đi, để cô mặc lúc xem mắt, chỉ cần có thể tìm được người tốt với cô, xem mắt bao nhiêu lần cũng chẳng đáng kể.
2

Tham Khảo Thêm:  Chương 914: 914: Đằng Sau Tấm Gương

Còn lại thì mua gì nhỉ?

Lâm Thiên Tây suy nghĩ một hồi, cuối cùng tính toán phần còn lại không còn mấy trăm, nhủ thầm nếu không thì tiết kiệm đi, cậu muốn lên đại học, để dành học phí từ bây giờ vậy.

Sắp thành niên rồi, cũng nên tự để dành tiền học phí thôi.

….

Điện thoại di động vang lên một tiếng “ting”.

6 giờ sáng Lâm Thiên Tây đã rời giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi chuẩn bị ra cửa, một tay cậu lần mò điện thoại, lấy ra mở lên xem.

[ Chúc mừng anh Tây! ]

[ Nghe nói anh với anh trai em cùng được quán quân!! ]

Là Cố Dương nhắn tới.

Lâm Thiên Tây có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt tươi cười của cậu nhóc bên kia, đoán rằng chắc là nhóc con cũng đã gửi cho Tôn Thành rồi, nhanh chóng gõ ba từ gửi qua.

[ Em trai ngoan. ]

Phản hồi xong thì cậu vung cặp sách khoác lên vai, khóa cửa lại rồi chạy xuống lầu.

Hôm nay Lâm Thiên Tây dậy cực kỳ sớm, ra khỏi khu phố nhỏ rồi lên một chuyến xe buýt, tới trung tâm thương mại trước.

Nơi nhỏ như thế này không có trung tâm mua sắm tử tế, cũng chỉ có hai con phố thương mại là bán nhiều đồ hơn một chút.

Tiếc là thời gian vẫn còn sớm quá, không có nhiều cửa hàng mở cửa.

Lâm Thiên Tây đến nơi, vào một cửa hàng bán đồ nữ mở cửa sớm, bên trong đang vận chuyển đồ, vừa bước vào cửa đã thấy một khu vực rất lớn treo biển hiệu bán thanh lý.

Cậu không đi tới đó, mà nhìn trúng một chiếc váy in hoa trên nền trắng ngay giữa cửa hàng, vừa hay cũng khá dày dặn, sắp vào thu cũng có thể mặc, cậu hồi tưởng lại dáng người của mẹ mình một lúc rồi lập tức mua ngay giá gốc.

Mua xong cũng không để lãng phí thời gian, cậu lại vội vàng đi mua cái khác.

Lúc cậu đến tiệm Dương Duệ đã là hơn bốn mươi phút sau, vội vã cả đường rồi nên trên đầu cũng đổ mồ hôi.

Dương Duệ ngồi trong tiệm tạp hóa nhìn thấy cậu thì ló đầu ra gọi: “Quán quân! Chưa chúc mừng cưng nữa!”

Tay Lâm Thiên Tây xách mấy cái túi mua sắm, cậu chạy vào trong tiệm anh, một tay rút hai cái bao đỏ từ trong túi quần ra rồi đặt lên quầy.

Dương Duệ ngậm tăm, kinh ngạc nói: “Làm gì đó, giành quán quân mà còn chạy đến trả nợ cơ à?”

“Để chỗ anh,” Lâm Thiên Tây nói: “Sau này nếu nhóc Đông đến mua đồ thì anh cũng đừng lấy tiền của cậu ấy nữa, tính em đi.”

Dương Duệ nhíu mày: “Cậu bị cái gì thế, Tôn Thành nói đúng thật, như vậy còn tuyệt giao cái gì hả.”

“… Đi học đây.” Lâm Thiên Tây không cho anh cơ hội nói tiếp, quay đầu ra ngoài ngay tức khắc, đi được hai bước lại lùi về: “Tôn Thành đi rồi à?”

“Không gặp.” Dương Duệ đáp.

Lâm Thiên Tây không hỏi nữa, lại chạy ù đi như một cơn gió.

Khá tốt, lúc tới trường còn sớm, không đến trễ.

Lâm Thiên Tây khoác cặp sách trên vai, bước lên tòa giảng dạy, sau đó rẽ thẳng dọc theo hành lang đến tòa giáo vụ.
2

Cửa văn phòng mở, cậu vào đúng lúc không có ai, bèn đi thẳng tới chỗ bàn làm việc lão Chu, mở một cái túi mua sắm trong tay ra rồi đặt thứ vừa mới mua lên bàn ông, sau đó xoay người rời đi.

Ra ngoài cửa lại vừa khéo thấy lão Chu quay lại, hai người thật sự rất trùng hợp mà đụng phải nhau ở ngay cửa ra vào.

Lâm Thiên Tây dừng bước, cười với ông: “Lão Chu, em giành quán quân, thầy có nghe nói không?”

Chu Học Minh nâng kính mắt: “Nghe rồi, em giành quán quân thì tìm đến văn phòng tôi làm gì?”

Rất được, vẫn rất bình tĩnh, không hổ là lão Chu có thể đối nghịch với cậu đến tận ngày hôm nay. Lâm Thiên Tây nghiêng đầu về phía văn phòng, nhếch miệng cười lưu manh: “Không phải cái ly lần trước của thầy bị rơi vỡ rồi à, em đến tặng thầy cái mới, nhất định phải dùng đó.”

Cậu nói xong thì xoay người chạy về phòng học, vừa chạy vừa nói: “Thầy mà không dùng, em vẫn sẽ chơi lớn, chơi cái loại mà có thể dọa được thầy ấy!”

“….” Lão Chu thấy cậu chạy đi bèn vội vàng vào văn phòng, lại thật sự trông thấy ly trà thủy tinh trong suốt có tay cầm đặt ở trên bàn làm việc. Ông cầm lên xem thử, không nhịn được đẩy gọng kính trên sống mũi một cái.

Nửa thân dưới cái ly thế mà còn khắc bốn chữ màu vàng kim sáng loáng ——

Cái đinh nhổ không ra tặng.
2

Lâm Thiên Tây chạy đến chỗ cửa lớp thì không chạy nữa, nhìn thấy bóng người ở hành lang đối diện, đối phương vừa trông thấy cậu bèn lập tức quay đầu chạy với tốc độ cực kỳ nhanh.

Là Trương Nhậm.

Lâm Thiên Tây rất hài lòng, sau lần chia lớp kia tóm được cậu ta, khiến cậu ta thiếu điều phải dập đầu nhận lỗi trước mặt mình, bây giờ đã hiểu rõ trốn xa chừng nào tốt chừng ấy, cậu rất thoải mái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: 57: Quỷ Vực

“Lâm Thiên Tây!” Vừa hay Từ Tiến đi từ trong lớp ra, tay cầm giáo án chuẩn bị bài học, thấy cậu thì bước vài bước đến gần: “Nghe nói hai ngày nay em đi thi đấu nhỉ, thế nào, trở về lại nhìn thấy tôi, bất ngờ lắm đúng không, tôi còn dạy Toán lớp em!”

Lâm Thiên Tây chỉ chỉ mũi mình: “Vậy thầy lại nhìn thấy em cũng bất ngờ lắm đúng không, em còn được thầy dạy Toán.”

“….” Từ Tiến bị cậu nói đến bất lực, chỉ ngón tay vào mặt cậu: “Rất tốt, tôi không k.ích thích được em, còn bị em kí.h thích ngược lại. Em tới vừa đúng lúc, tôi hỏi em, điểm Toán cuối kỳ đó sao mà em thi được?

Lâm Thiên Tây rất nghiêm túc đáp: “Em học bài.”

“Trước đây em có biết cái gì đâu, bảo học là học tiến bộ luôn à?”

Lâm Thiên Tây giật giật khóe miệng, cố ý nửa thật nửa đùa nói: “Em có một người thầy tốt, vậy là thông suốt thôi.”

Từ Tiến vội ho một tiếng, hình như trông còn hơi hưởng thụ: “Em đừng có tưởng em khen tôi là lừa gạt được tôi, điểm đó của em tuy cao hơn lúc trước nhưng vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, em cho là em đã thật sự học ra hình ra dạng rồi đúng không?”

“…..” Lâm Thiên Tây nghĩ thầm, có phải thầy hiểu lầm cái gì không, ai khen thầy cơ?
1

Đột nhiên Từ Tiến nhìn ra đằng sau cậu, phất phất tay: “Không có gì đâu, em cứ vào đi, tôi đang nói chuyện với Lâm Thiên Tây thôi ấy mà.”

Lâm Thiên Tây quay đầu lại, “người thầy tốt” đến rồi.

Tôn Thành đeo cặp đi dọc theo hành lang tới đây, hắn liếc cậu một cái, lại liếc Từ Tiến một cái, cuối cùng đi qua giữa hai người rồi bước vào cửa sau lớp học.

Mu bàn tay Lâm Thiên Tây hơi cọ qua cặp sách của hắn, sau đó không tự chủ được mà cọ cọ trên ống quần mình.

Có lẽ Từ Tiến thấy thời gian không còn sớm nữa nên vội vã rời đi, đi được một bước bỗng dừng lại bảo: “Tôi biết bây giờ em luyện thể thao, luyện thể thao thì không cần điểm à? Em có bản lĩnh thì lần sau lại thi được điểm đàng hoàng cho tôi xem, tôi vẫn còn chưa tin đâu đấy…” Nói xong cuối cùng cũng đi.

Lâm Thiên Tây nghĩ thầm, thầy không tin cũng phải tin, rồi xoay người vào phòng học.

Tôn Thành đang ngồi ở đó nói chuyện với Khương Hạo.

“Hôm qua Lâm Thiên Tây uống nhiều quá à?”

“Ừm,” Tôn Thành liếc Lâm Thiên Tây một cái: “Uống nhiều quá, nôn mửa ở ven đường xong cũng không đi được.”

“….” Lâm Thiên Tây ném cặp sách lên bàn, nhìn hắn nghiêm túc nói bậy nói bạ.

Mà Khương Hạo nghe lời này xong thì đã bắt đầu đánh giá cậu.
2

Vương Tiếu bảo: “Không thể nào, anh Tây không yếu ớt thế đâu, uống rất được đó.”

Tôn Thành quay sang nhìn Lâm Thiên Tây: “Vậy sao?”

Lâm Thiên Tây không nói đúng cũng không nói không, chỉ cười một tiếng: “Cậu đoán xem.”

Tôn Thành đưa tay vào trong cặp lấy quyển sách ra: “Không đoán.”

Lâm Thiên Tây ngồi xuống: “Không đoán thì không đoán.”

Tôn Thành dừng lại liếc cậu: “Cậu là máy đọc lại à?”

“?” Đột nhiên Lâm Thiên Tây cảm thấy cuộc đối thoại hôm nay rất ấu trĩ.
3

Chuông vào học vừa vang lên, lão Chu đi vào, trong tay ông ôm một xấp đề, tay kia cầm ly trà.

Lâm Thiên Tây liếc cái ly trong tay ông, đó chính là đồ cậu mua, nhưng mà nửa thân dưới có thêm một cái ống bọc ly nhựa, không dài cũng không ngắn, vừa vặn che đi bốn chữ trên ly thủy tinh.

Cậu vừa nhìn vừa cười cười, thế mà lão Chu còn có cách, con mẹ nó xảo quyệt quá. Cậu mua ly ở cửa hàng yêu cầu người ta khắc chữ tốn năm mươi tệ lận đó.

Dù sao lão Chu cũng vẫn dùng, ông để ly lên bàn, lại nhìn xuống hàng cuối cùng, đưa đề xuống bên dưới bục giảng rồi bảo lớp trưởng phát ra, sau đó không nói một lời lập tức cầm ly rời đi.

“Cái ly kia là cậu tặng?” Tôn Thành bỗng hỏi.

Lâm Thiên Tây quay sang: “Sao cậu biết?”

Tôn Thành chỉ vào túi mua sắm trong ngăn bàn cậu, bên ngoài túi còn in cả hình cái ly y hệt cái kia, nếu không tự dưng cậu có thể nhìn bục giảng cười xấu xa được à?

Lâm Thiên Tây phục rồi, cúi đầu nói: “Tinh thế.”

Tôn Thành nhìn cậu, đã nghe được.

Lâm Thiên Tây dời sự chú ý của hắn sang chuyện khác, ngẩng mặt nhìn phía trước rồi bĩu môi: “Phát đề kìa.”

Lớp trưởng Lưu Tâm Du, lớp phó Chương Hiểu Giang, đây là kết quả bầu chọn lần trước.

Lúc hai vị ban cán sự ở bên trên phát đề, Lâm Thiên Tây phát hiện bọn họ đều nhìn chỗ cậu, Lưu Tâm Du ngắm Tôn Thành bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại liếc cậu một cái, Chương Hiểu Giang nhìn cậu thì lập tức nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lóe lên rồi lảng tránh.

Những bạn khác trong lớp thỉnh thoảng cũng nhìn về chỗ này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 221: C221: Trung kì vương cảnh 1

“Anh Tây này,” Vương Tiếu quay xuống nhỏ giọng nói: “Sáng nay bảng tin trường dán tin tức anh với Thành gia chơi bi-a đoạt giải, anh nhìn đi, đứa nào cũng đang nhìn hai người hết, chói mù mắt chó chúng nó luôn.”

“Gì chứ…” Lâm Thiên Tây lẩm bẩm, cho rằng mặt mình đã nở hoa mới khiến người ta chú ý như thế.

“Anh Tây anh Tây!” Vương Tiếu lại gọi cậu, thần thần bí bí đưa một tờ đề cho cậu, lại kín đáo đưa cho cậu một tờ giấy đã gấp: “Người ta vừa truyền đến đưa cho anh đó!”

Lâm Thiên Tây cầm, nhìn lên đằng trước, Đào Tuyết ngồi trên đang quay xuống nhìn chỗ cậu, chạm phải ánh mắt của cậu thì lập tức quay đầu lên, để lộ ra hai tai hơi đỏ.

Cậu để tạm đề xuống, mở tờ giấy kia ra, là một tờ giấy in hoa, còn có cả mùi thơm, bên trong viết mấy dòng chữ rất nắn nót.

Lâm Thiên Tây thấy nhiều chữ thì cũng không đủ kiên nhẫn đọc từng từ, chỉ nhìn lướt qua, đọc được vài câu ——

… Nghe nói cậu giành được giải thưởng thi đấu bi-a, chúc mừng cậu nhé.

Có một câu muốn nói với cậu từ rất lâu rồi, có thể nói như vậy sẽ hơi đột ngột, nhưng tớ nói thật đó.

Lâm Thiên Tây, tớ thích cậu.

Lâm Thiên Tây thoáng cái túm chặt bức thư, ngẩng phắt đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Tôn Thành, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Á đù?” Vương Tiếu xoay người nhìn tờ giấy trong tay cậu: “Anh Tây nhận được thư tình.”

Lâm Thiên Tây quay đầu đạp một cước lên ghế nó.

“Oạch” một tiếng, Vương Tiếu ngã nhào xuống theo cái ghế, nó bò dậy, giật nảy mình: “Sao thế?”

Mọi người ở bên trên đều nhìn về chỗ này.

Lâm Thiên Tây nhìn Đào Tuyết ngồi chỗ ấy không hề quay xuống, cậu lại trừng Vương Tiếu, một cước này đá quá muộn, hai chữ “thư tình” cũng nói toẹt ra mất rồi.

“Cậu hét linh tinh cái mẹ gì! Kích động con khỉ, không biết bây giờ ông đây suy nghĩ cái gì à?” Cậu gằn giọng, mặt cũng lạnh: “Về sau bớt mẹ nó đưa những thứ này cho ông đây lại, có giỏi thì đưa đề cương đi!”

Mặt Vương Tiếu đần thối, sửng sốt không nói nên lời.

Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, Tôn Thành đứng lên rời khỏi phòng học.

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, hiểu rõ vừa nãy chắc chắn là hắn nhìn thấy, không nói được là xấu hổ hay như thế nào, lại tóm chặt tờ giấy kia, nhìn lên Đào Tuyết ở đằng trước, cô vẫn đang cúi thấp đầu, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Tiết Thịnh và Tôn Khải đều nhìn xuống chỗ cậu, Khương Hạo cũng quay đầu xem thử, nhưng vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Bây giờ Vương Tiếu cũng không dám lên tiếng nữa.

Lâm Thiên Tây bị nhiều cặp mắt nhìn như thế, không nói gì mà thẳng thừng đứng lên ra khỏi phòng học.

Cậu xỏ tay vào túi quần đi đến nhà vệ sinh nam, vừa định đi đến chỗ bồn tiểu thì thoáng liếc thấy khói thuốc bay ra từ gian phòng trong cùng, bèn đi qua đá một cước mở tung cánh cửa gian ấy ra.

Quả nhiên Tôn Thành lại ở bên trong hút thuốc, cũng không có đi vệ sinh, chỉ đứng như vậy, rõ ràng là chạy đến chỗ này để hút thuốc.

“Làm gì thế?” Hắn ngậm điếu thuốc, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lâm Thiên Tây vịn một tay vào cửa, suy nghĩ một hồi rồi vẫn hỏi: “Cậu nhìn thấy rồi có đúng không?”

“Cái gì?”

“Thì cái kia ấy,” Lâm Thiên Tây nói: “Thư tình.”

“Ừm, nhìn thấy rồi.” Tôn Thành nói: “Không cẩn thận nhìn thấy, cũng không phải cố ý, không thể bồi thường cho cậu được.”

“Đệch, giọng điệu của cậu thế này là sao đấy?” Lâm Thiên Tây lập tức hỏi lại.

“Không có gì,” Tôn Thành cắn điếu thuốc, nhả ra một hơi khói, đột nhiên hỏi: “Đó không phải là kiểu mà cậu thích?”

Lâm Thiên Tây nhìn hắn, hiểu rõ khi nãy hắn đã nhận ra, một cước vừa nãy của mình quá rõ ràng, là không muốn tiếp nhận. Mà chẳng phải là không muốn tiếp nhận sao, cậu đã nhìn ra Đào Tuyết ít nhiều cũng có ý với mình từ lâu, có thể tránh được thì đều sẽ tránh, nhưng không ngờ hôm nay đột nhiên cô lại đưa thư tình khiến cậu trở tay không kịp.

“Không biết.” Cậu nhíu mày, cảm thấy hơi phiền muộn.

Không biết. Tôn Thành nhớ tới lần trước Quý Thải hỏi cậu thích kiểu con gái như thế nào, cậu cũng nói không biết.

“Trước đây đã từng thích con gái chưa?” Hắn ngậm thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt Lâm Thiên Tây.
1

Thoáng chốc Lâm Thiên Tây lại đối diện với ánh mắt của hắn, lông mày rạch một đường kia của Tôn Thành quá bắt mắt, hai mí rất sâu, mi mắt hắn cụp xuống, tia sáng trong đáy mắt dường như vẫn rất bình tĩnh, khiến cậu suýt chút nữa thì ngẩn người.

May mà không ngẩn người ra thật, cậu cong cong khóe miệng: “Chưa, hỏi cái này làm gì?”

“Không làm gì, cậu muốn vào sao?” Tôn Thành dập thuốc lá, đi ra ngoài: “Nhường cho cậu.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.