Học Ngoan

Chương 59: C59: Chương 58



Edit: NCX

Chương 58: Yêu đương sẽ gây ảnh hưởng đến học tập sao?

“Cạch” một tiếng, một quả bi lăn xuống lỗ, rất nhanh đã luyện xong một ván.

Thời gian nghỉ giữa giờ không dài, vốn cũng cần phải chơi nhanh chóng.

Khương Hạo cầm phấn lơ về đến phòng thiết bị, trông thấy Tôn Thành nắm cơ đứng bên cạnh bàn bi-a, Lâm Thiên Tây thì vừa mới thu cơ đứng thẳng dậy.

“Bây giờ dạy tôi được chưa?” Thấy bọn họ đã đánh, cậu ta lại hỏi Lâm Thiên Tây.

“Được.” Lâm Thiên Tây nói: “Lại đây đi.”

Khương Hạo quan sát cậu: “Không phải vừa nãy cậu nói sợ không đánh được à?”

“Chơi được rồi.” Lâm Thiên Tây cười, liếc Tôn Thành một cái, bây giờ tâm trạng khá lên rồi.

Đúng lúc ấy điện thoại Tôn Thành rung, hắn buông cơ, lấy điện thoại đi ra ngoài cửa: “Tôi nghe điện thoại.”

“Ừm.” Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, đoán hẳn là Cố Dương, cậu quay đầu bảo Khương Hạo bày bi, lại nhìn Tôn Thành.

Tôn Thành mắt nhìn điện thoại, quả thực là Cố Dương gọi tới, áp máy vào tai: “Có chuyện gì, sao lại gọi điện cho anh vào lúc này?”
1

“Anh ơi,” Cố Dương ở đầu bên kia nói: “Ba ông ấy…”

Nghe thấy liên quan đến Cố Chí Cường, giọng Tôn Thành trầm xuống: “Ông ta làm sao?”

Lâm Thiên Tây ở bàn bi-a vừa mới đè thấp bả vai, lại quay đầu nhìn hắn.

“Cậu mau đánh đi chứ.” Khương Hạo giục.

Lâm Thiên Tây đành phải chuyên tâm chơi bi-a.

Có lẽ là sợ Tôn Thành không vui, Cố Dương chần chừ một lúc mới nói tiếp: “Ông ấy lôi hết những thứ trước đây trong nhà ra, cái gì bán được đều bán hết rồi, còn lại một vài món gửi đến chỗ chị Thải làm việc, nói rằng muốn gặp em, bị chị Thải gửi trả lại.”

“Chẳng phải vẫn là những chuyện ông ta thường xuyên làm à? Không có gì ngạc nhiên.” Giọng Tôn Thành rất thấp, không muốn ảnh hưởng đến hai người bên kia đang chơi bi-a: “Mặc kệ ông ta làm gì, dù sao ngôi nhà kia cũng không phải của chúng ta nữa, đồ đạc đưa cho em thì cất đi, em đừng nhìn.”

Nhà đã bị Cố Chí Cường bán đi từ lâu, thời điểm ra đi Tôn Thành không hề mang theo đồ vật gì, cũng không có ý định cần gì hết.

Cố Chí Cường thích trở mặt thế nào thì trở mặt, thích giày vò thế nào thì giày vò, dẫu sao cũng không phải lần đầu tiên ông ta bán đồ đi để đổi lấy tiền.

“Không sao đâu anh à, em chỉ nói cho anh một tiếng, biết anh lo lắng, có chị Thải ở đây, em rất ổn.” Cố Dương nói: “Lát nữa em dọn dẹp đồ một chút, sau đó chụp hình gửi cho anh nhé, anh xem có thứ anh cần không.”

“Tùy, anh không sao cả.” Giọng điệu Tôn Thành rất lạnh nhạt, nhắc đến Cố Chí Cường lại càng lạnh, bản thân vốn không hề hào hứng nói chuyện về kẻ đó.

“Vậy cứ như vậy nha, hình như em nghe thấy tiếng bi-a, bọn anh lại chơi bi-a ạ?”

Tôn Thành nhìn sang Lâm Thiên Tây ở chỗ ấy đang áp cơ: “Luyện bi-a.”

“Lại luyện cùng anh Tây có đúng không?” Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng Quý Thải.

Tôn Thành không ngờ rằng cô cũng ở đó, “Ừm” một tiếng.

“Chị Thải chị nói đi…” Giọng Cố Dương xa dần, dường như đã đưa máy cho Quý Thải cầm, giọng cô lại lập tức truyền đến, có phần cố tình hạ thấp xuống: “Vừa thi đấu vừa luyện tập, đây là hiểu rõ mà cậu nói hả?”

Ánh mắt Tôn Thành đảo qua thân ảnh nơi bàn bi-a, dứt khoát bước ra ngoài cửa, ra đến bên ngoài mới đáp: “Chỉ là luyện bi-a.”

“Nhóc Thành, cậu nói thật đi, cậu đối với Lâm Thiên Tây rất khác biệt đúng không? Nói hiểu rõ có phải là vì chuyện trước kia đúng không? Cậu đang cố ý đè nén chính mình đó à?”

Tôn Thành không trả lời.

“Lại nữa, lại không nói.” Quý Thải tức giận “xùy” một tiếng: “Cậu cố ý không để tâm tới người khác.”

“Ừm, tôi cố ý, cúp đây.” Tôn Thành nói xong thì thật sự cúp điện thoại.

Vừa quay đầu định đi vào thì Lâm Thiên Tây đã từ bên trong đi ra.

Khương Hạo đi theo phía sau, thuận tay gài cửa lại.

“Không đánh nữa?” Tôn Thành hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 249: Cái Chết

“Không đánh nữa, giờ ra chơi sắp hết rồi, phải đi học.” Một tay Lâm Thiên Tây kéo áo thun ngắn tay trên người, đầu đã mướt mát mồ hôi, tóc mái trên trán cũng ướt đẫm, che lấp đi một nửa phần mắt.

Tôn Thành cất điện thoại: “Vậy đi.”

“Cố Dương nói gì với cậu thế?” Lâm Thiên Tây vừa đi vừa thuận miệng hỏi một câu.

“Không có gì, tán gẫu vài câu thôi.” Tôn Thành không muốn nhắc đến Cố Chí Cường trước mặt cậu.

Lâm Thiên Tây cực kỳ thức thời, thấy hắn không muốn nói thì không hỏi nữa.

Về đến lớp cũng đúng lúc chuông vào học reo.

Tôn Thành ngồi xuống chưa được một phút, điện thoại lại rung, nhân cơ hội giáo viên chưa đến, hắn mở ra, Cố Dương gửi mấy tấm hình trên Wechat, phía dưới còn có một tin nhắn.

[ Anh ơi, đồ của anh cũng ở đây. ]

Hắn ấn xem, ngón tay dừng lại một lúc ở một tấm hình, trong ảnh là mấy chiếc CD được đóng gói rất kỹ, hắn nhìn sang Lâm Thiên Tây vừa mới ngồi xuống bên cạnh, sau đó ngón tay di chuyển, gõ chữ trả lời.

[ Gửi đồ trong ảnh này cho anh. ]

Tin nhắn Cố Dương lại gửi đến.

[ Anh thấy chưa, lúc hỏi anh anh còn bảo không cần. ]

Tôn Thành thấy giáo viên vào cửa thì nhanh chóng trả lời lại một câu rồi lập tức để điện thoại di động xuống.

[ Cần cái này. ]

Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn hắn, vừa vặn lại đúng lúc Tôn Thành đang nhìn cậu, ánh mắt hai người thoáng chốc chạm phải ánh mắt của đối phương.

“Cậu làm việc riêng?” Hắn hỏi.

“Không.” Lâm Thiên Tây nhỏ giọng trả lời lại một câu, cậu cười cười quay lên nhìn bảng, vào lớp rồi, ai mới làm việc riêng cơ? Sau đó lại vô thức liếc hắn một cái.

Sắp đến chủ nhật, hiếm khi có được một hôm tan học sớm hơn một chút như hôm nay.

Thời điểm hết tiết cuối cùng, Đào Tuyết đi tới cửa sau, lúc đi qua bàn Lâm Thiên Tây còn khẽ gật đầu với cậu.

Lâm Thiên Tây thấy bọn Vương Tiếu chưa nhìn thấy, tùy ý cười một cái đáp lại, không nhắc về chuyện lúc trước.

Cười xong thì nhìn Tôn Thành, hắn đang cất sách, cũng không biết là có thấy được cảnh vừa rồi hay không.

“Đến chỗ Dương Duệ hả?” Lâm Thiên Tây hỏi, giọng rất thấp, chỉ hỏi hắn mà cố ý không để cho người khác nghe thấy.

“Hôm nay cậu không phải vội về nhà nữa sao?” Tôn Thành nhìn sang.

Lâm Thiên Tây lại nhớ tới lúc ra khỏi cửa sáng nay ồn ào với mẹ Lâm đến mức khó chịu, khô khan cười: “Không vội, có đi hay không đây?”

Tôn Thành đứng lên nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây biết là hắn đồng ý rồi, lập tức cầm cặp sách, đưa mắt nhìn cửa ra hiệu rồi chạy đi trước.

Dương Duệ ở gian tạp hóa lau chùi quầy kính, lau xong ra ngoài phơi khăn thì vừa hay trông thấy hai người một trước một sau đi tới, Lâm Thiên Tây đi trước, Tôn Thành đi phía sau, hai tên đẹp trai ở cùng một chỗ rất thu hút sự chú ý.

“Tới luyện bi-a hả?” Anh chỉ gian cách vách: “Bóng đèn ở bên đó hỏng rồi, muốn đánh thì tự sửa lại đi nhé.”

“Đệch mợ, anh cố ý chờ bọn em tới làm cho có đúng không.” Lâm Thiên Tây nói.

Tôn Thành bước về phía gian bên cạnh: “Tôi đi xem thử.”

“Cậu nhìn người ta đi kìa.” Dương Duệ khinh bỉ liếc Lâm Thiên Tây một cái rồi đi vào trong tiệm.

Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành vào gian cách vách, cũng đi theo vào gian tạp hóa định mua hai chai nước mang qua.

Dương Duệ đứng ở quầy vẫy tay nhìn cậu: “Hai trăm tệ cậu để ở đây được mang đi rồi đó.”

Lâm Thiên Tây đứng khựng lại trước tủ lạnh, nhìn thoáng: “Cậu ấy đã tới rồi sao?”

Đương nhiên là đang nói Tần Nhất Đông.

“Tới rồi, vừa mới đi thôi, anh bảo với nó cậu giành quán quân.” Dương Duệ chỉ chai nước trên kệ để hàng: “Thằng nhóc đó mua cái kia.”

Lâm Thiên Tây nhìn chai nước kia, chỉ là một chai nước cam rất bình thường, nhưng trên vỏ chai còn in dòng chữ “quán quân”, cậu không khỏi thấy buồn cười: “Đồ ngốc này…”
1

Thế này coi như là chúc mừng hả?

“Chả hiểu nổi hai cậu, anh không nói cho nó là tiền của cậu, chỉ bảo đó là anh miễn phí cho nó, sợ nó lại không thoải mái.” Dương Duệ nói tới nói lui cũng không truy hỏi lý do, anh hiểu Lâm Thiên Tây có lý do của riêng mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lâm Thiên Tây mím môi không nói nữa, cũng không hỏi sau khi Tần Nhất Đông nghe cậu giành quán quân thì nói cái gì, đoán chừng cũng rất cọc cằn mà đáp lại một câu ai thèm quan tâm cậu, cậu còn không rõ thằng nhóc đó chắc.
1

Cậu mở tủ lạnh lấy hai chai nước ra.

Dương Duệ ở sau quầy thở dài: “Thiệt thòi cho anh ngày trước ở đảng Đông Lâm, không tưởng tượng nổi là bây giờ hai đứa lại thành như vậy.”

“Cái gì cơ?” Lâm Thiên Tây nghe được thì sửng sốt: “Ông chủ Dương, anh đừng đùa em nữa, em cũng không phải học sinh ban xã hội, không học lịch sử đâu, cái gì mà rối rắm lung tung thế.”

Dương Duệ lại khinh bỉ nhìn Lâm Thiên Tây, cầm cái tăm chỉ cậu: “Đông trong Tần Nhất Đông, Tây trong Lâm Thiên Tây, đảng, Đông, Lâm, hiểu chưa hả?”

“……” Lâm Thiên Tây cạn lời khoảng một giây: “Anh cũng biết chơi thật.”

“Ai mà không có thú vui chứ, anh đây tự mình vui đùa một tí không được chắc?” Dương Duệ liếc sang gian cách vách một cái: “Có phải bây giờ anh nên sang đảng Thành Tây không?”
1

Lần này Lâm Thiên Tây nhảy số rất nhanh: “Thành trong Tôn Thành, Tây trong Lâm Thiên Tây?”
1

“Đúng thế.”

Ánh mắt Lâm Thiên Tây khẽ chuyển động, giọng cũng thấp xuống: “Anh cũng khá lắm, dám lấy trai thẳng ra để vui đùa với ông đây.”

“Cậu nói gì cơ?” Dương Duệ không nghe rõ.

Lâm Thiên Tây không buồn giải thích nữa, cầm theo hai chai nước sang gian bên cạnh.

Bóng đèn ở gian này quả thực là có vấn đề, Tôn Thành ném cặp sách ở bàn mạt chược, đang đứng trên bàn bi-a một tay vặn bóng đèn.

Lâm Thiên Tây đi vào thấy đôi chân thẳng tắp của hắn, vì giơ tay nên áo thun đen trên người cũng bị kéo lên, một phần eo như ẩn như hiện, thực ra cũng không thấy rõ lắm, cậu không nhịn được vô thức xoay xoay chai nước trên tay, miệng hỏi: “Bị hỏng rồi à?”

Tôn Thành nói: “Có lẽ là bị lỏng, thử lại xem.”, nói xong buông tay rồi nhảy từ trên bàn bi-a xuống, bước tới mở công tắc trên tường, thoáng chốc đèn sáng lên.

“Trâu bò.” Lâm Thiên Tây vứt cho hắn một chai nước.

Tôn Thành tiếp lấy, đi đến bên cạnh bàn bi-a: “Lát nữa phải luyện bi-a hai tiếng ở trường, về nhà cậu còn phải học tiếng Anh.”

“Được rồi, tôi nhớ kỹ rồi mà.” Lâm Thiên Tây đặt chai nước xuống, cầm cơ lên nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Muốn đấu với tôi một ván không?”

“Không phải là muốn luyện sao, sao lại đấu?” Tôn Thành ở đối diện cậu ngừng lại.

Lâm Thiên Tây cong môi cười: “Muốn đấu thôi, tôi thắng thì phải trả lời câu hỏi của tôi, chơi hay không?”

Tôn Thành nhướng mày: “Cậu gọi ba, tôi cũng sẽ trả lời cậu.”

“Không phải vấn đề học tập.”

Tôn Thành nhìn gương mặt cười cười lưu manh kia của cậu, khóe miệng cũng giương theo: “Vậy phải xem tôi có muốn trả lời hay không.”

“Vậy thì tôi đánh một cơ sạch bàn, cậu thua rồi còn có lựa chọn chắc?” Lâm Thiên Tây xếp bi, mười phần tự tin mà đè cơ xuống.

Tôn Thành nhấc cơ lên, ngồi lên trên bàn: “Cậu đánh trước đi rồi nói sau.”

Lâm Thiên Tây nói đánh là đánh, nhắm chuẩn bi cái, đưa cơ ra, “cộc” một tiếng lập tức có bi lăn vào lỗ.

Cậu chơi thật sự rất hăng, khí thế ngập tràn không ai cản nổi, một gậy một bi, thay góc độ xong lại thêm một bi nữa.

Âm thanh rất dứt khoát, đến cả Dương Duệ cũng đi vào gian sát vách mà dõi mắt nhìn: “Hôm nay Lâm Thiên Tây luyện bi-a bơm máu gà à?”

Tôn Thành đặt cơ dựa bên chân, mắt nhìn Lâm Thiên Tây đang đè thấp lưng xuống: “Có lẽ là vậy.”

“Bớt nói nhảm, chịu đòn đi.” Lâm Thiên Tây lại đổi góc độ đánh bi tiếp theo.

Dương Duệ lải nhải vài câu rồi quay đi.

“Cạch” một tiếng, sau đó lại “cạch” một tiếng, bi cuối cùng bị đẩy ra lăn xuống lỗ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 64: C64: Lời bộc bạch

Lâm Thiên Tây đánh xong, đứng thẳng nói: “Thế nào?”

Cậu muốn đánh một cơ sạch bàn, nào có chuyện không đánh được.

Tôn Thành đáp: “Được, hỏi đi.”

Lâm Thiên Tây nắm cơ, dựa bên cạnh bàn, tầm mắt rơi trên người hắn, cậu ngậm miệng, tự mình ấp ủ một hồi rồi mới mở miệng: “Trước đây cậu có từng luyện bi-a với người khác như vậy không?”

“Không.” Tôn Thành trả lời rất dứt khoát.

“Vậy tức là chỉ luyện như thế với một mình tôi.” Khóe miệng Lâm Thiên Tây lại nhếch lên.

“Ừm.” Tôn Thành đứng lên, cầm cơ đi đến bên cạnh bàn bi-a: “Cậu đây là có vấn đề gì.”

“Tôi thắng thì sẽ tùy ý hỏi.” Lâm Thiên Tây thật sự là tùy ý hỏi, hoàn toàn là nghĩ đến thì nói ra, trong đầu có sợi dây thừng kéo lấy cậu nhắc cậu phải kiềm chế, phải luyện bi-a phải học tập, không được nghĩ đến những thứ này; mà một sợi dây khác lại kéo cậu khiến cậu phải mở miệng, quả thực rất vô lý. Cậu suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Cậu đã từng theo đuổi con gái chưa?”

Tôn Thành đặt bi cái xuống, nhìn cậu.

“Gì thế?” Lâm Thiên Tây cây ngay không sợ chết đứng: “Cậu cũng hỏi tôi vấn đề gần giống như vậy, tôi lại không thể hỏi cậu sao?”

Khi ấy ánh mắt Tôn Thành mới tiếp tục ngắm bi: “Không.”

Không. Lâm Thiên Tây vậy mà lại có cảm giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn hắn nhắm chuẩn bi cái, cậu sờ sờ miệng, hơi không yên tâm mà hỏi: “Vậy đổi câu hỏi, nếu như có tâm tư khác, sẽ ảnh hưởng đến học tập đúng không?”

“Tâm tư khác gì?” Tôn Thành đưa cơ ra “cạch” một tiếng, đứng lên đổi góc độ.

“Cái loại tâm tư đó, loại tâm tư không nên có, loại tâm tư mà phòng giáo vụ biết sẽ xách đi viết bản kiểm điểm ấy.” Lâm Thiên Tây nói một lèo.

Tôn Thành vừa chực hạ thấp bả vai, nghe nói như thế thì mắt lại nhìn cậu: “Ý của cậu là ám chỉ việc yêu đương?”

Lâm Thiên Tây không hề nghĩ hắn sẽ nói trắng ra, lông mày cậu khẽ nhíu lại, đón lấy cái nhìn chăm chú của hắn, sau đó hạ giọng xuống, con ngươi vừa đen vừa sáng: “Gần như thế, vậy cậu có cảm thấy việc yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập không?”

Tôn Thành chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt không để lộ ra biểu cảm gì. Trước đó Lâm Thiên Tây hỏi hắn có từng luyện bi-a với người khác không, sau đó lại hỏi hắn đã từng theo đuổi con gái bao giờ chưa, hỏi đông hỏi tây, không biết là vấn đề này rốt cuộc muốn ám chỉ cái gì, dù thế nào cũng sẽ không thể là khi nãy nói chuyện với Đào Tuyết mấy câu, giờ lại đổi chủ ý muốn tiếp nhận người ta. Hắn lạnh nhạt đáp: “Không biết, tôi cũng chưa từng thử.”

“Là sao?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Thật sự chưa từng thử?”

Có nghĩa là chưa từng theo đuổi người khác, cũng chưa từng tiếp nhận người khác phải không?

Tôn Thành cầm phấn lau đầu cơ, ngắm lấy bi cái: “Lâm Thiên Tây, hình như cậu đang dò hỏi chuyện riêng tư của tôi.”

Lâm Thiên Tây sửng sốt: “Đây là tôi thắng trận đổi lấy câu hỏi mà.”

“Vậy nếu như tôi cũng một cơ sạch bàn thì sao?” Tôn Thành đè thấp vai, chuẩn bị đưa cơ ra.

Lâm Thiên Tây lập tức đưa cơ tới đè lên cơ của hắn, cản lại bi: “Cậu như thế là không muốn trả lời à?”

Tôn Thành khẽ nhấc cơ, ấy thế mà cậu vẫn còn đè chặt không buông: “Cậu đánh bi-a cũng lưu manh sao?”

Lâm Thiên Tây cười: “Trước đây quả thực tôi rất lưu manh, nhưng mà bây giờ coi như ngoan rồi.”

Tôn Thành buông cơ, đi lấy cặp sách: “Ngoan như vậy thì tự mình luyện đi.”
5

Lâm Thiên Tây theo sau: “Cậu làm gì đó?”

“Giúp cậu luyện tập chứ không phụ trách tư vấn tình cảm, đi đây.” Tôn Thành cầm cặp sách đi ra ngoài.

Lâm Thiên Tây theo ra tới cửa, nhìn hắn thật sự rời đi, còn chưa kịp nói xong hết: “Đệt, đồ cứng nhắc….”
1

————–

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tây: Tôi chỉ hỏi mấy câu thôi mà, keo kiệt.

Thành gia: Tôi chỉ phụ trách kèm học, vậy mà còn hỏi ý kiến tôi chuyện tình cảm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.