Kết quả của việc sợ bị thụt lùi chính là liều mạng học tập. Phán đoán của Lâm Thiên Tây đối với việc này vô cùng trực quan, cảm thấy sai nhiều hơn trước kia tức là lùi chứ không tiến, cũng chỉ có thể ra sức vượt lên.
Từ sáng sớm, cậu đã nằm bò trên bàn vùi đầu gặm sách, vừa gặm sách vừa làm bài.
1
Vương Tiếu ở bàn trên ngoái cổ xuống nhìn cậu một hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Anh Tây, sao lại bắt đầu chiến đấu gian khổ rồi, thế này là sắp thi à?”
Lâm Thiên Tây không ngẩng đầu, cầm bút nói: “Thi giữa kỳ trước thời hạn, chẳng lẽ cuối kỳ lại không sớm hơn à, anh đang chuẩn bị cho thi cuối kỳ.”
“Đù má, anh Tây giác ngộ thật rồi… Top 30 gì chứ, top 3 còn nghe được.”
“Lượn đi, đừng có nói vớ vẩn, bây giờ ông đây 30 top đầu cũng nguy hiểm.” Còn muốn vào được top 15 đây này. Lâm Thiên Tây bị lời này của nó đâm trúng, lại càng vùi thấp đầu xuống sách hơn.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện hai ngón tay cong cong gõ xuống mặt bàn. Cậu ngẩng đầu, Tôn Thành mặc áo khoác màu đen, vừa mới ngồi xuống, tay cầm thứ gì đó nhét vào trong ngăn bàn cậu.
“Cho cậu.”
Lâm Thiên Tây đưa tay sờ, sờ được một quả trứng luộc, liếc hắn một cái: “Cái này có phải hôm trước tôi đưa cho cậu không?”
“Ừm, sáng nay Cố Dương luộc, cho cậu bổ não.” Tôn Thành đáp lời.
“Nói gì thế, tôi mà còn cần phải bổ não à?”
Tôn Thành: “Cậu cũng nói bản thân thụt lùi mà, chẳng lẽ lại không cần bổ não?”
“…” Lâm Thiên Tây thầm nghĩ đó cũng chẳng phải vấn đề đầu óc, mà là do tâm tư không đơn thuần, nghĩ đến đây thì không còn bụng dạ nào nhìn hắn thêm nữa, tay cầm trứng gà đập “tách” xuống ghế, bắt đầu bóc vỏ, vừa bóc vừa đẩy đề đang làm sang bên cạnh: “Giảng cho tôi một chút đi.”
Tôn Thành ngồi sát lại gần, cúi đầu nhìn một lượt rồi cầm bút giải thích cho cậu.
Lâm Thiên Tây ăn xong một quả trứng gà, hắn cũng đã giảng xong, cậu lập tức đứng lên nói: “Tôi đi tập chạy.”
Tôn Thành hỏi: “Vội như vậy làm gì?” Vừa nói vừa quét mắt một lượt ở phía trước, hạ thấp giọng: “Tại sao hai ngày nay không đến chỗ tôi?”
Lâm Thiên Tây ngồi xuống buộc dây giày, nhân cơ hội đó ở trước mặt hắn nhỏ giọng trả lời: “Không vội được chắc? Học tập không theo kịp, tôi phải kiềm chế một chút…”
Đã nói là có cùng mục tiêu với hắn rồi, bản thân không thể tụt lại phía sau được.
“Làm sao, ý cậu là tôi giúp cậu học tập, nhưng thật ra là đang cản trở cậu?” Tôn Thành chăm chú nhìn cậu: “Cho nên cậu muốn kiềm chế với tôi?”
“Đệt, không trách cậu, trách tôi, là do bản thân tôi không đủ định lực được chưa?” Lâm Thiên Tây đứng dậy chạy khỏi phòng học.
Tôn Thành nhìn cậu chạy đi rồi mới lấy sách từ trong cặp ra, thầm nghĩ lại còn không đủ định lực, hắn là yêu tinh mê hoặc lòng người chắc? Lâm lưu manh mới là đồ yêu tinh.
Vừa vào tiết truy bài, cái mặt đen nhẻm của Vương Tiếu đã quay xuống đối diện thẳng mặt hắn, biểu cảm tràn ngập vẻ hóng hớt: “Hôm nay Thành gia mang trứng cho anh Tây hả? Sao lại không mang cho bọn em nữa?”
Tôn Thành lạnh lùng vô tình đáp: “Quay lên đi.”
1
Vương Tiếu: “… Ok Thành gia.”
Khương Hạo vừa đi tới, đưa mắt nhìn Tôn Thành: “Lâm Thiên Tây làm gì thế, mới sáng ra đã đi tập rồi, hai ngày nay cũng không thấy cậu ấy luyện bi-a ở trường, bận cái gì không biết.”
Tôn Thành mở sách tiếng Anh ra, nhét tai nghe vào tai: “Cậu ấy bận gia tăng định lực.”
“Hả?” Khương Hạo ù ù cạc cạc, nhìn thấy Tôn Thành như vậy còn tưởng hai người lại làm sao, quay sang nhìn Vương Tiếu, Vương Tiếu nhìn cậu ta lắc lắc đầu, còn liếc Tôn Thành nháy mắt ra hiệu, cậu ta cảm thấy hai người bọn họ thực sự có vấn đề, đành phải ngồi xuống không hỏi nữa.
“Lâm Thiên Tây!”
Sau khi tập luyện xong Lâm Thiên Tây trở về, vắt áo khoác lên vai định vào WC, vừa hay gặp Từ Tiến đang hùng hổ đi ra từ văn phòng, đột nhiên bị gọi lại, cậu đáp lời: “Gì thế ạ?”
“Cho em hai phút đi WC, xong thì về lớp làm kiểm tra ngay.” Từ Tiến bỏ lại một câu rồi lập tức bước về hướng 12A8.
“Phục luôn, bây giờ mà còn kiểm tra…” Lâm Thiên Tây lẩm bẩm đi vào WC, nghĩ bụng vừa mới phát hiện mình bị thụt lùi đã phải làm bài kiểm tra, cái này gọi là lấy dao khoét vào vết thương à.
Vừa vào trong WC, cửa buồng ngăn đột nhiên mở “két két”, Tôn Thành đi ra từ bên trong, hai người vừa khéo đối diện thẳng mặt.
“Tập xong rồi?” Hắn hỏi.
“Ừm ừm.” Lâm Thiên Tây đi tới chỗ bồn tiểu tiện.
Tôn Thành cũng đi tới, tóm lấy cánh tay cậu rồi dứt khoát đẩy thẳng vào buồng ngăn phía trong.
Lâm Thiên Tây không kịp đề phòng, bám vào cửa quay đầu hỏi: “Làm gì thế?”
“Cậu không kiềm chế à? Giữ khoảng cách với cậu một chút, đi ở gian trong cùng đi.” Tôn Thành điềm nhiên nói, sau đó xoay người đi ra rửa tay.
1
“…” Lâm Thiên Tây nhìn hắn rửa tay xong rời đi mới hiểu ra hắn đang nói gì, chơi cậu à?
Tôn Thành về lớp học, ngồi chưa được nửa tiếng chuông, Lâm Thiên Tây đã quay về.
Lúc ngồi xuống cậu cố ý lướt qua bả vai hắn, ghé sát bên tai hắn nói một câu: “Thành gia thù dai thật đó.”
“Không phải là tôi nghĩ cho cậu sao?” Tôn Thành kéo bàn dịch ra bên ngoài: “Bàn cũng nên kéo xa ra một chút.”
Lâm Thiên Tây lập tức giữ bàn lại kéo lại gần: “Cậu câm miệng!” Hắn có ý gì? Tên đáng ghét này chắc chắn là cố ý chơi cậu!
“Bên dưới làm cái gì thế hả?” Từ Tiến đang phát đề kiểm tra, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chỗ này: “Lâm Thiên Tây, người ta chịu kèm em thì em phải biết ơn chứ, thành thật một chút đi!”
Trong phút chốc, mọi người trong lớp kẻ vô tình người cố ý đều quay xuống hóng hớt.
“Đệt mẹ…” Lâm Thiên Tây liếc bàn bên cạnh, Tôn Thành đã cầm bút chuẩn bị làm bài, cực kỳ bình tĩnh.
Cậu nhìn vài giây rồi quay đi, không nhìn nữa, tiếp tục kiềm chế, làm bài kiểm tra thật tốt, không thể lại thụt lùi nữa Lâm Thiên Tây, mày phải thi đại học đó.
Tinh thần đã chuẩn bị xong, đề cũng phát đến tay.
Kiểm tra hết một tiết, tiếng chuông reo lên, Từ Tiến kêu Chương Hiểu Giang thu bài, sau đó nói: “Chiều nay còn có một tiết của tôi, lúc đó tôi sẽ đến trả bài, ai không làm được thì tự mình kiểm điểm xem khoảng thời gian này đã làm những gì đi.”
Một tay Lâm Thiên Tây lắc bút, tay còn lại gãi gãi chóp mũi, nhìn sang Tôn Thành một cái, lại vội vàng hướng tầm mắt sang chỗ khác.
Khoảng thời gian này đã làm những gì? Rõ ràng dạo gần đây học hành hay chơi bi-a đều rất nghiêm túc, sao lại thụt lùi được, lẽ nào bên cạnh có thêm một người thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc học?
“Hai cậu hôm nay hơi yên tĩnh.” Khương Hạo quay xuống, mắt đảo qua đảo lại nhìn hai người, ban đầu nghĩ bọn họ cãi nhau, nhưng nhìn có vẻ lại không giống như vậy.
“Cậu không biết tôi là người ít nói à?” Lâm Thiên Tây nói.
“Biết xấu hổ một chút đi Lâm lưu manh.” Khương Hạo không chịu nổi da mặt dày của cậu.
Tôn Thành ở bên cạnh bảo: “Đừng làm ảnh hưởng đến cậu ấy học tập.”
“Vừa kiểm tra xong đã lại học à?” Khương Hạo quay lên: “Bảo sao im hơi lặng tiếng như thế.”
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, vẫn luôn cảm thấy hắn cố ý lấy chuyện này ra làm mình nghẹn họng.
“Nhìn cái gì?” Tôn Thành liếc cậu một cái: “Kiềm chế chút đi.”
“Đệt, quả nhiên là cậu cố ý.”
Khoé miệng Tôn Thành khẽ giương lên, ánh mắt đảo qua người Lâm Thiên Tây, sau đó hắn quay người đưa lưng về phía cậu, giở sách nói: “Cậu cố lên, tôi không làm ảnh hưởng đến cậu nữa, bao giờ cần giảng đề thì bảo tôi.”
“Cậu…” Lâm Thiên Tây nhìn chòng chọc từng sợi tóc ngắn gọn gàng sau gáy hắn, nghĩ thầm biết chơi thật, chơi chết mình mới được có phải không!
Lớp 12 trôi qua rất nhanh, cũng bởi vì sắp bước vào giai đoạn ôn tập chuẩn bị cho thi cử nên tiến độ rất gấp rút, học kỳ một đã sắp học hết sách học kỳ hai.
3
Từ Tiến là giáo viên sốt ruột nhất, buổi sáng kiểm tra, giữa trưa đã chấm xong, buổi chiều lại có tiết của ông, quả nhiên đã đang cầm mớ bài tính sổ với lớp.
Lâm Thiên Tây nhân lúc nghỉ giữa giờ chiến đấu thêm một đề nữa, cậu trông thấy bài làm phát xuống, đầu tiên là lật úp lại rồi nhìn sang bên cạnh, liếc thấy bài của Tôn Thành, chợt nhìn thấy toàn là câu màu đỏ, thầm nghĩ không cần nhìn nữa, nhất định là chỉ có mình cậu thụt lùi.
Tôn Thành liếc cậu một cái, bắt gặp ánh mắt của cậu thì hỏi: “Thế nào, bao nhiêu điểm?”
Lâm Thiên Tây lật bài làm trên tay lên, nhẹ nhàng nhấp miệng, nhìn thấy điểm số, lông mày nhướng lên: “Hửm?”
Thế mà còn nhiều hơn kỳ thi lần trước 4 điểm.
“So sánh với điểm của chính mình đi, xem có phải các em thụt lùi hay không.” Từ Tiến gõ lên bục, tức giận nói: “Tỉnh táo lại xem nào, mấy đứa cho rằng thời gian còn rất nhiều hay sao, hả?”
Lâm Thiên Tây cũng đã tỉnh táo lại được mấy ngày, nhưng cầm bài làm lật qua lật lại xem đến mấy lần, hình như cậu không có bị thụt lùi.
“Thụt lùi bao nhiêu?” Tôn Thành nhìn bài làm Lâm Thiên Tây hỏi, đã thấy được điểm của cậu.
Lâm Thiên Tây quay sang: “Chẳng lẽ tôi sai rồi?”
Khoé miệng Tôn Thành giật giật: “Ai mà biết được cậu.” Chuyện có vậy thôi đó.
“Không được, tôi phải xác nhận lại.” Lâm Thiên Tây lại giở bài làm ra một lần nữa.
Tôn Thành mặc kệ cho cậu sốt ruột.
Từ Tiến lải nhải trọn vẹn cả một tiết, nói không làm được bài thì phải tỉnh táo lại, đến khi tan học mới buông tha cho bọn họ.
Trước khi đi, ông cầm giáo án nói: “Lâm Thiên Tây, lại đây với tôi.”
Lâm Thiên Tây nghiền ngẫm bài làm hết một tiết, đột nhiên bị ông chỉ đích danh gọi tới, không biết tại sao, vậy mà lại vô thức nhìn sang Tôn Thành đầu tiên.
“Đi đi.” Tôn Thành thấp giọng: “Vừa hay hỏi thầy ấy xem cậu có kém đi hay không.”
Lâm Thiên Tây “chậc” một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Từ Tiến đứng ở hành lang chờ cậu, cũng không vào trong phòng làm việc mà nói thẳng: “Em duy trì điểm số đó cho tôi, khó có lúc mới được Tôn Thành kèm em tiến bộ, em nên nắm chắc cơ hội, thường xuyên nhờ em ấy kèm cặp đi! Đừng tưởng là những lời hôm nay của tôi không hề đả động gì tới em đó!”
Lâm Thiên Tây chân thành hỏi: “Thầy chắc chắn là em tiến bộ đúng không?”
“Lâm Thiên Tây, em đừng có ngạo mạn!” Từ Tiến nắm chặt năm ngón tay thành nắm đấm giơ tới trước mặt cậu: “Tiến bộ có một tí như thế mà cũng đòi khen hả?”
“Quả nhiên là em tiến bộ!” Lâm Thiên Tây “Ha” một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
“Em quay lại ngay, tôi cho em đi à!” Khoá giáo dục tư tưởng của Từ Tiến vẫn chưa kết thúc.
Lâm Thiên Tây đã về đến lớp, tan học nên học sinh trong phòng học thoáng cái đã ra về hơn một nửa.
Tôn Thành không có ở chỗ ngồi, đã đi rồi.
Khương Hạo vừa thu dọn cặp sách định đi, thấy cậu quay về thì nói: “Tôn Thành đi trước rồi, cậu ấy nói phải mau tới xem trường học mới của em trai.”
“Ồ.” Lâm Thiên Tây nhét bài làm vào trong cặp, trong lòng vừa buông được một tảng đá lớn, còn đang muốn đi về cùng với hắn.
Thôi vậy, về một mình cũng được.
Ra trường, Vương Tiếu đang ở bên ven đường nổ moto, đầu đầy mồ hôi gọi cậu: “Về cùng đi anh Tây, không phải là Thành gia có việc nên đi trước à? Em chở anh về.”
Lâm Thiên Tây đi tới kéo nó: “Tránh ra đi, cậu đạp ga còn chẳng nổ mà đòi chở tôi.”
Vương Tiếu cười hề hề nhường chỗ cho cậu.
Lâm Thiên Tây ngồi lên moto, đạp ga vài lần thì nổ, đặt cặp sách lên chỗ trước mặt: “Đi, nhanh lên một chút.”
Vương Tiếu vội vàng leo lên xe: “Anh định đi đâu thế?”
“Đi đến chỗ của Dương Duệ trước.” Lâm Thiên Tây phóng xe ra ngoài.
Còn chưa tới tiệm của Dương Duệ đã nhìn thấy bóng người đang đi bên đường, Lâm Thiên Tây đột ngột phanh gấp xe lại.
Vương Tiếu suýt chút nữa té ngã, giật nảy mình: “Sao thế anh Tây?”
“Xuống đi.” Lâm Thiên Tây gạt chân chống, nhảy xuống xe trước rồi chạy tới ven đường: “Em trai ngoan!”
Bóng dáng đi trên đường đang cúi đầu, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Cố Dương.
Cố Dương ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Anh Tây.”
Lâm Thiên Tây sải bước chạy tới, nhìn cậu nhóc từ trên xuống dưới dò xét: “Nhóc làm sao thế?”
Áo khoác của Cố Dương vừa bẩn vừa dính bùn lấm lem nhớp nháp, trên quần cũng có bùn, cả ở giày thể thao dưới chân cũng toàn bùn là bùn, hệt như vừa mới từ vũng bùn bò ra.
“Em không cẩn thận bị té.” Cố Dương đi lên phía trước: “Về nhà tắm một lát là được rồi.”
2
“Nhóc chờ chút.” Lâm Thiên Tây níu cậu nhóc lại, lại nhìn thêm một lượt nữa: “Ai bắt nạt em?”
Vương Tiếu chạy theo đến: “Đây không phải em trai của Thành gia à? Đậu má, thế này nhất định là bị ăn hiếp rồi!”
Mặt Cố Dương đã hơi đỏ lên: “Hai anh đừng nói cho anh em, em không muốn để anh ấy lo lắng.”
Lâm Thiên Tây quá hiểu rõ những trò vặt này, vừa nhìn đã biết có chuyện xảy ra: “Vậy nhóc nói cho anh biết là ai làm?”
Cố Dương nói: “Em tới trường học mới báo danh, gặp được mấy người ma cũ bắt nạt ma mới, bọn họ nói là học sinh chuyển trường thì phải nghe lời một chút.”
Lâm Thiên Tây đã hiểu, ngoắc ngoắc tay gọi Vương Tiếu: “Đi, gọi cho cho Tiết Thịnh với Tôn Khải.”
Cố Dương lập tức sốt sắng kéo cậu: “Anh Tây làm gì đó?”
Lâm Thiên Tây vỗ vỗ bả vai cậu nhóc: “Anh không nói cho anh trai của nhóc, anh đi cho nhóc một chuyến, để đám oắt con láo lếu kia hiểu rõ không thể tuỳ tiện ức hiếp nhóc được, nếu không thì có lần một ắt sẽ có lần hai, đi theo anh.”
Cố Dương bị cậu đẩy đi ra ngoài.
Vương Tiếu đã ở đằng sau gọi điện thoại.
Bùn trên người Cố Dương vẫn chưa khô, vừa nhìn cũng biết đám nhóc kia chỉ ở gần ngay đây.
Quả nhiên, cách đó không xa, Lâm Thiên Tây đi cùng Cố Dương tới bên ngoài một nhà xưởng đổ nát.
Tiết Thịnh và Tôn Khải nửa đường tạt ngang đến, đã tới trước đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc, nhìn thấy Lâm Thiên Tây thì lần lượt đứng lên.
1
“Anh Tây, lâu lắm rồi không hoạt động gân cốt, bây giờ làm thế nào?” Lúc Tiết Thịnh nói chuyện thì nhìn thấy Cố Dương, hai người bọn họ quen nhau sớm nhất qua game, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nhóc thì lập tức mắng: “Đệt con mẹ, dám bắt nạt đồng đội chơi game của ông đây, em muốn động thủ.” Nói xong bắt đầu xắn tay áo.
“Hoạt động cái con khỉ.” Lâm Thiên Tây nói: “Không biết là không được đánh nhau à, ba người các cậu vào trong doạ mấy thằng nhóc đó một hồi, để chúng nó bắt nạt người khác thế nào thì tự mình chịu thế ấy một lần, sau đó đến xin lỗi Cố Dương tử tế, đảm bảo không có lần sau nữa, ông đây sẽ tha thứ cho chúng nó.”
“Đệch, chỉ như thế thôi á?” Vương Tiếu nói: “Trước đây bọn em chưa từng làm việc kiểu như thế này, thật sự không quen.”
“Bớt lải nhải, nhanh đi, còn giống như trước đây được chắc?” Lâm Thiên Tây đá tảng đá ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh: “Lại đây, em trai ngoan, ngồi xuống xem kịch.”
Cố Dương ngồi xuống gần cậu: “Anh Tây, bọn họ chỉ đẩy em vào bùn thôi, không có đánh em, anh nhất định không được nói cho anh trai của em biết đâu đó, em thật sự không muốn để anh ấy lo lắng. Đến lúc đó lỡ như anh ấy cảm thấy ở nơi này không tốt cho em, lại đưa em về bên kia thì chết mất.”
Lâm Thiên Tây vò nhẹ đầu cậu nhóc: “Yên tâm đi, việc này để anh giải quyết cho nhóc.”
Mấy đứa con trai từ trong nhà xưởng chạy ra: “Mẹ nó đứa nào trêu kiểu gì thế, còn bắt bọn mình tự nhảy vào bùn…”
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, cũng chưa kịp nhìn rõ thằng nhóc cầm đầu là ai, nó đã quay đầu chạy ngược về: “Đệt con mẹ, là anh Tây!”
Cùng lắm là mười phút sau, bọn Vương Tiếu xuất hiện.
“Anh Tây trâu bò, anh không ở giang hồ mà giang hồ vẫn còn có truyền thuyết của anh.” Tôn Khải cười nói: “Không cần ra tay, nhìn thấy là anh thì mấy thằng nhóc cấp hai đó đã tự lao vào bùn luôn rồi, mỗi đứa tự vả miệng ba cái luôn.”
Vương Tiếu quay ra: “Xin lỗi mau!”
“Xin lỗi!” Mấy đứa nhóc bên trong dè dặt kêu lên.
“Chẳng lẽ ông đây còn không trấn nổi mấy đứa cấp hai chắc?” Lâm Thiên Tây đứng dậy, kéo Cố Dương lên: “Đi, mau về tắm sạch sẽ, lát nữa anh em sẽ từ trường em về đó.”
Cố Dương vội vàng đi theo: “Vậy đi mau thôi.” Đi ra ngoài rồi, cậu nhóc lại chợt nhớ ra nên xoay người nói với bọn Vương Tiếu: “Em cảm ơn ạ, lần sau mời các anh ăn gì nhé.”
“Được rồi, là anh gọi bọn họ, để anh.”
Hai người vội vã trở về tòa nhà cũ, lúc Cố Dương mở cửa còn quay đầu ra sau nhìn một hồi: “Chắc là anh em chưa về đâu nhỉ?”
“Chưa đâu, nhóc vào nhanh đi.” Lâm Thiên Tây giục cậu nhóc.
Cố Dương mở cửa ra, vừa định chạy vào trong nhà tắm, đột nhiên lại không chạy nữa, hệt như bị đứng hình.
“Đi đi.” Lâm Thiên Tây đi theo vào, con ngươi chợt lóe, trông thấy Tôn Thành đi vào từ ban công nhìn thẳng hai người bọn họ, cậu thấp giọng mắng: “Đệt…”
1
Tôn Thành đảo mắt nhìn hai người một lượt, sau đó đi tới tóm lấy cánh tay Cố Dương lôi vào trong nhà tắm: “Qua đây.”
Cố Dương bị hắn lôi vào trong thì vội vàng giải thích: “Anh ơi, không sao mà, thật sự không có chuyện gì đâu…”
“Không nói thật đúng không?” Tôn Thành mở vòi nước: “Anh tới trường nhóc đã nghe được rồi, có chuyện mà không nói với anh, nhóc giỏi thật.”
“Đừng mà, anh ơi, em sai rồi…”
Bên trong tiếng nước ào ào vang lên.
“Lần sau có dám giấu anh không?”
“Không giấu anh nữa… anh Tây ơi! Anh Tây cứu em với!”
Lâm Thiên Tây ôm Tom ở bên ngoài đang cố giả vờ như mình là kẻ vô hình, nghe được tiếng kêu cứu thì lập tức bỏ Tom xuống xông vào nhà tắm.
Tôn Thành cầm vòi sen phun thẳng vào bùn trên người Cố Dương từ đầu đến chân, cả quần áo vẫn còn đang mặc, dưới chân Cố Dương là một vũng bùn lớn, cậu nhóc đứng ôm đầu hệt như bị xử phạt dưới nước.
Lâm Thiên Tây vội vàng đi tới cản: “Cậu làm gì đó, dùng nước lạnh tra tấn em trai à!”
Tôn Thành chuyển hướng vòi nước sang phun lên người cậu: “Nước lạnh? Vậy tôi tra tấn cậu.”
“Đệt mẹ…” Lâm Thiên Tây bị nước xối đầy mặt, sờ thử thì thấy ấm, rõ ràng không phải nước lạnh, phản ứng kịp thì lập tức nhào tới giành lấy vòi sen phun vào người hắn: “Vậy mẹ nó cậu còn đứng đây mà doạ người.”
Tôn Thành bị đẩy vào góc tường, cả người ướt nhẹp nước, hắn lau mặt, một phen bắt được cánh tay cậu kéo qua, đổi lại thành ấn bả vai cậu đè lên tường, giành lại vòi phun: “Tôi còn chưa hỏi đến cậu, cậu lại làm cái gì?”
“Tôi làm gì chứ, làm việc tốt không cần lưu danh.”
“Cậu cũng rất giỏi.”
“Đệt…”
Vòi nước phun loạn xạ, quần áo hai người đều đã ướt đẫm.
“Anh ơi đừng trách anh Tây, anh ấy giúp em mà, em đi thay đồ rồi tới nhận lỗi được không…”
Lâm Thiên Tây nghe thấy giọng Cố Dương vang lên từ bên ngoài, quay đầu trông thấy một loạt dấu giày ướt trên sàn nhà tắm lát gạch, cửa cũng mở, cậu nhóc đã thừa dịp lẻn ra từ giữa hai người bọn họ rồi.
“…” Cậu quay đầu nhìn Tôn Thành, tầm mắt dừng lại trên người hắn, đột nhiên im lặng, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp sau một hồi náo loạn khi nãy.
Trên người Tôn Thành không mặc áo khoác, chỉ có một áo dài tay rất mỏng, bị nước xối ướt đẫm dính sát vào cơ thể, thậm chí ngay cả đường cong ở eo hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, l.ồng ngực hắn phập phồng lên xuống, đường cong nơi đó cũng nhẹ nhàng nhấp nhô.
Lâm Thiên Tây vô thức cúi đầu nhìn chính mình, quần áo cũng dán rất sát, dường như lồ.ng ngực không tự chủ được mà nhanh chóng phập phồng.
“Cậu… từng tập gym à?” Cậu nhìn eo hắn, yết hầu cuồn cuộn, suýt chút nữa thì sờ tay vào, cũng muốn sờ thử một cái, cuối cùng ngón tay lại nắm chặt góc áo ướt sũng của mình, siết mạnh đến mức vắt ra nước, thấp giọng nói: “Cũng không giống dáng người của học sinh cấp ba.” Mẹ nó cũng quá đẹp đi.
Quả nhiên suy nghĩ của cậu không đơn thuần, đệt, đâu chỉ không đơn thuần, tâm tư cũng ô uế hết cả rồi.
Tôn Thành cầm vòi nước tiếp tục phun lên người cậu: “Trước đây từng nhìn dáng người của bao nhiêu học sinh cấp ba rồi mà biết là không giống?”
Lâm Thiên Tây nghiêng đầu tránh nước, thúc nhẹ khuỷu tay vào người hắn: “Mẹ nó chỉ nhìn của cậu thôi mà.”
Khoé miệng Tôn Thành giật giật, trong tay vẫn cầm vòi sen, trực tiếp dùng cơ thể khống chế cậu.
Lâm Thiên Tây bị áp vào góc tường, cảm giác cả eo bụng hắn cũng đè lên người mình, lồ.ng ngực lại phập phồng càng kịch liệt.
Tôn Thành nhìn cổ áo bị nước xối trũng xuống của cậu, để lộ ra phần cổ trắng nõn, đột nhiên hỏi: “Xác nhận chưa? Có thụt lùi không?”
“Không.” Lâm Thiên Tây thở hổn hển cười: “Là tôi sai, tôi còn tiến bộ nữa đó.”
“Như vậy tức là không cần kiềm chế nữa đúng không?” Tôn Thành đưa tay đặt vòi phun lên kệ.
“?” Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng gẩy ngón tay “cạch” một tiếng, thoáng sau đó cường độ nước phun từ vòi càng lớn, xả ào ào xuống bên cạnh, cả nhà tắm đều ngập tràn trong tiếng nước, hắn bỗng cúi đầu hôn lên môi cậu.
Nhiệt độ trong nước bốc lên, trong nhà tắm toàn là hơi nước, Lâm Thiên Tây không nhìn rõ bất cứ thứ gì, miệng bị hắn dày vò từ môi trên xuống môi dưới.
Môi hắn mỏng như vậy, rốt cuộc tại sao lần nào cũng đều mạnh bạo như thế. Trong lòng Lâm Thiên Tây vẫn đang ngổn ngang những suy nghĩ, bất chợt eo bị tay hắn nắm lấy.
Môi bị cạy ra, Lâm Thiên Tây há miệng, lưỡi Tôn Thành lập tức luồn vào, răng môi quấn quýt dữ dội.
L.ồng ngực Lâm Thiên Tây đập thình thịch, cậu vươn lưỡi đẩy lại, lần dây dưa này cực kỳ mãnh liệt, đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên, đột nhiên lưỡi bị hắn ngậm mút, sau gáy cậu “ong” một tiếng, trong đầu hệt như nổ tung, cả người nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
“Anh ơi, hai người đánh nhau thật ạ?” Cố Dương ở bên ngoài kêu, có lẽ là do tiếng nước bên trong quá lớn: “Em sai rồi có được không? Anh Tây thật sự đã giúp em mà!”
Tôn Thành bỗng dưng ngẩng đầu, túm Lâm Thiên Tây kéo ra ngoài rồi ép người cậu lên sau cánh cửa, một chân đặt ở cửa đè lại, đáp lời: “Không đánh, anh giảng đạo lý với cậu ấy.”
Lâm Thiên Tây há miệng thở dốc, túm cổ áo ướt đẫm của hắn nói: “Giảng đạo lý tiên sư nhà cậu!”
“Anh Tây, anh nhịn một chút đi, đừng cãi nhau với anh em!” Cố Dương vô cùng sốt sắng.
“Không phục có đúng không, còn phải tiếp tục giảng.” Tôn Thành cúi đầu khóa môi cậu lại.
Lâm Thiên Tây bị chặn miệng cũng không giận dữ, nghẹn đến mức phải ngẩng cổ dậy, trên eo chợt mát lạnh, Tôn Thành xốc áo cậu lên, bàn tay bắt đầu không yên phận.
“Hai người mau ra đây đi, đừng để bị lạnh, em đi lấy quần áo cho hai người nhé?” Có lẽ Cố Dương ở bên ngoài đã sốt ruột thành kiến bò trên chảo nóng, đẩy cửa một lần nhưng không đẩy ra nổi, đến cả Tom cũng sủa “gâu gâu” vài tiếng.
Tay Tôn Thành sờ dọc theo eo cậu đi lên, môi ngậm lấy môi cậu, đột nhiên dừng lại, thở một hơi nói: “Ừm, đi lấy đi.”
Cố Dương vội vàng chạy đi lấy quần áo.
Tôn Thành áp lên trán Lâm Thiên Tây, hít một hơi, trầm giọng: “Ra ngoài, đi thay quần áo.”
Lâm Thiên Tây vẫn còn đang thở gấp: “Cầm thú, tay cậu…”
Tay Tôn Thành từ trên người cậu thu về.
Eo Lâm Thiên Tây đã ngứa ngáy một hồi, cậu khẽ di chuyển, lại càng dán sát vào người đối phương, đột nhiên cúi đầu liếc nhìn dưới eo hắn, mí mắt giật giật: “Cậu?”
5
“Có ra hay không?” Tôn Thành hạ giọng, ngữ khí giống như đang cảnh cáo, hắn đưa tay lấy khăn lông khô ở bên cạnh khoác lên người cậu, tay còn lại vặn nắm cửa mở ra.
Lâm Thiên Tây nhìn mặt hắn, yết hầu nhấp nhô hai lần, tim đập liên hồi, sau đó cầm khăn mặt rồi lập tức chui ra ngoài.
Tôn Thành đóng cửa lại, đứng dưới vòi sen, vươn tay chuyển chế độ vòi sen từ nóng sang lạnh rồi đắm mình dưới dòng nước, một tay vịn tường, một tay lau mặt, hắn thở ra một hơi, dần dần tỉnh táo.
1
Lâm Thiên Tây thì kiềm chế cái gì, khả năng hắn mới là người cần phải kiềm chế.