Học Ngoan

Chương 83



Cuối cùng tiếng phát biểu trên sân khấu cũng kết thúc, đáp lại là một tràng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Hai người ở bên dưới vẫn còn cùng cầm một chai nước, trông rất ngốc nghếch. Tôn Thành cười một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu ốm ngốc luôn rồi…”

Chưa kịp nói tiếp thì ánh đèn đột nhiên sáng lên, toàn bộ hội trường và người ngồi dưới khán đài bỗng chốc cũng bị chiếu sáng, hắn lập tức ngồi thẳng dậy, Lâm Thiên Tây cũng giành lại chai nước, quay đầu nhìn lên phía trước, cổ họng còn ho khẽ vài tiếng.

Hình như đã có kết quả, giáo viên Tiếng Anh Vu Dĩnh ngó nghiêng tìm: “Tôn Thành đâu?”

“Ra bên ngoài chờ tôi đi, ở đây chán lắm.” Tôn Thành hạ giọng nói nhanh một câu rồi đứng dậy rời đi.

Lâm Thiên Tây chỉnh lại áo khoác trên người, nhét chai nước vào trong balo rồi khoác lên vai, cậu đi tới cửa hội trường, lại quay đầu nhìn một hồi, Tôn Thành và Lưu Tâm Du, còn có mấy người vừa thi cùng cũng đã lên hết trên sân khấu.

Vốn dĩ Lâm Thiên Tây còn định xem hắn nhận thưởng, đột nhiên lại muốn hắt hơi, thế là cậu che mũi, vội vàng xoay người bước ra ngoài.

“Anh Tây, ở đây này!” Vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy Vương Tiếu gọi cậu.

Lâm Thiên Tây xoa xoa mũi, nhịn cơn hắt hơi xuống, quay ra trông thấy một đám người đang đứng cười cười nói nói ở ngoài cửa chính.

Quý Thải cũng ở đó, cô đang nói chuyện với bọn họ, nhìn thấy cậu ra thì vẫy tay rồi nở nụ cười, không quá mức nhiệt tình mà đến gần giống như ngày trước.

Cậu đi tới, cũng cười cười, mở lời chào hỏi: “Không biết là hôm nay chị cũng đến.”

Quý Thải nói: “Nhóc Thành cũng không biết, tôi đến mới nói cho cậu ấy biết. Nghe nói cậu ấy tham gia thi hùng biện ở đây nên đến xem thôi. Không khó lắm, trước đây cậu ấy cũng đã tham gia mấy cuộc thi tương tự, giống như đi chơi ấy mà.”

Lâm Thiên Tây cười nói: “Vậy sao?” Trước kia Tôn Thành xuất sắc như thế nào, cậu chỉ có thể nghe cô nói, dù sao cũng chưa từng tham dự.

“Trăm phần trăm là Thành gia ôm giải, không sai vào đâu được.” Vương Tiếu quay sang Lâm Thiên Tây: “Anh Tây… ơ, sao tự dưng anh có thêm một cái áo thế, ở đâu ra vậy?”

Khương Hạo đi tới sờ sờ kéo kéo áo khoác, hệt như đang phá án: “Áo của Tôn Thành.”

Quần áo của Tôn Thành quá dễ nhận biết, về cơ bản đều là đồ tối màu. Lâm Thiên Tây gạt tay cậu ta ra, xốc lại cặp sách trên vai: “Tôi bị cảm, mượn để mặc.”

“Em nói rồi mà.” Vương Tiếu tin ngay, còn đề nghị: “Đi ăn cái gì không? Bọn mình đi tìm chỗ trước, đợi Thành gia mang giải đến.”

Lâm Thiên Tây nhìn vào trong sảnh, muốn đợi Tôn Thành đi cùng, cậu thuận miệng nói: “Mọi người đi trước đi, tôi đứng hít thở không khí trong lành một lát.”

“Vậy lát nữa anh nhanh nhanh đi theo nhé.” Vương Tiếu đẩy đẩy Khương Hạo rồi ra khỏi cửa chính.

Quý Thải không đi mà đợi bọn họ ra ngoài mới đến kéo cậu: “Cố Dương cũng đang chờ đó, chúng ta vẫn nên đi cùng đi, để nhóc Thành tới một mình cũng được.”

Quả thực Quý Thải rất khỏe, cô kéo Lâm Thiên Tây ra ngoài cửa rồi lập tức buông tay, cười cong cong đôi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Hình như bây giờ không nên tuỳ tiện kéo cậu, cậu sẽ không để ý chứ?”

Lâm Thiên Tây thấy hơi kỳ lạ, nghe cô nói thì lại càng khó hiểu, cậu nghiêng người tránh một chút, chỉ chỉ cái mũi đã tắc nghẹn của mình: “Tôi thật sự bị cảm, không thể lây cho chị.”

Quý Thải đi lên phía trước vài bước, cách cậu một khoảng, sau đó chỉ áo khoác trên người cậu: “Được rồi anh Tây, tôi biết hết rồi, chẳng trách trước đây cậu lại trốn tránh tôi như vậy.”

Lâm Thiên Tây chợt hiểu tại sao mình cảm thấy kỳ lạ, hoá ra cô đã biết tất cả, kéo cậu ra đây có lẽ là muốn nói chuyện này riêng với cậu. Cậu chậm rãi đi tới: “Cậu ấy nói cho chị?”

“Đúng vậy, Thành gia tự mình nói.” Quý Thải đáp lời.

Lâm Thiên Tây gật đầu, bỗng nhiên không biết nói gì nữa, người khác vẫn chưa biết chuyện giữa cậu và Tôn Thành, Cố Dương cũng không biết, có lẽ cô là người đầu tiên biết rõ, cảm giác không dễ chịu lắm.

Cũng may đi không bao lâu đã tới nơi, Vương Tiếu đứng ở cửa tiệm vẫy tay với bọn họ: “Ở đây này đừng đi quá, quán của dì Tiết ấy, chú ý chút, em trai của Thành gia tới rồi.”

Cố Dương kéo tấm chắn nhựa ở cửa tiệm ra rồi ló đầu ra ngoài, cặp sách khoác đằng sau lưng vẫn chưa cởi xuống: “Anh Tây, chị Thải, anh của em vẫn chưa đến ạ?”

“Gửi định vị cho cậu ấy đi, lát nữa sẽ đến ngay.” Quý Thải đi tới hỏi: “Đến đây đã quen chưa?”

“Quen rồi ạ, anh Tây săn sóc em lắm.” Cố Dương vào trong nói, ngoái đầu ra sau nháy mắt với Lâm Thiên Tây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vậy à? Vui như vậy…” Quý Thải vừa nói vừa vào trong tiệm cùng cậu nhóc.

Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười cười, cũng đi theo sau, bên trong không có người khác, Tiết Thịnh đang ngồi sau bàn cầm đống xiên tre để xiên thịt, Tôn Khải cũng ngồi bên cạnh bận bịu giúp đỡ, Khương Hạo thì cầm ấm nước rót nước nóng ở quầy lễ tân.

Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, treo balo lên lưng ghế rồi đeo hai chiếc găng tay dùng một lần vào, định giúp bọn họ một tay.

“Làm gì đó anh Tây, không phải anh bị cảm hả?” Tiết Thịnh giành lấy cây xiên trong tay cậu: “Anh đừng làm, để bọn em làm cho.”

“Chê anh đây có virus à?” Lâm Thiên Tây lại cởi găng tay ra, kéo ghế ngồi xa một chút, cậu liếc nhìn Cố Dương, cậu nhóc đang ngồi nói chuyện với Quý Thải ở bàn bên cạnh, vừa nói vừa bấm điện thoại, có lẽ là để gửi định vị cho Tôn Thành.

Cậu thấp giọng nói: “Tôi không động tay, vậy tôi trả tiền nhé, bữa này coi như tôi mời, không phải hôm đó mấy cậu đã giúp tôi sao?”

Là hôm Cố Dương bị bắt nạt.

Tôn Khải cười: “Hôm nay không thích hợp lắm đâu anh Tây, hôm nay là ngày của Thành gia mà, việc nào ra việc đó chứ, anh ra mặt mời làm gì, người nhà của người ta cũng ở đây đó.”

Vương Tiếu cũng sáp lại gần, mượn cớ giúp bọn họ mà nhỏ giọng bàn tán: “Thật sự là người một nhà đó, em vừa nghe hai người họ nói chuyện, lúc trước em trai của Thành gia toàn ở cùng với chị đẹp kia thôi.”

Lâm Thiên Tây quét mắt nhìn họ, sau đó bỗng nhiên kéo ghế ra xa hơn, ngồi cách bọn họ một khoảng lớn.

2

Đúng lúc này Khương Hạo đi tới, có lòng tốt định đưa cho cậu ly nước ấm, thấy vậy thì lấy làm lạ: “Cậu làm gì thế?”

“Không làm gì, không muốn ông đây mời thì thôi.” Lâm Thiên Tây lạnh nhạt trả lời.

“Mọi người đang nói chuyện gì đó?” Quý Thải nhìn tới: “Có cần tôi giúp một tay không?”

“Không cần đâu.” Vương Tiếu cười cười: “Hiếm khi chị mới đến đây, ngồi chờ Thành gia là được rồi.”

Lâm Thiên Tây đột nhiên liếc Vương Tiếu một cái.

Vương Tiếu quay sang đúng lúc bắt gặp ánh mắt này của Lâm Thiên Tây, nó cầm ly nước Khương Hạo vừa rót cho cậu lên, thừa dịp thì thầm vào tai cậu: “Sao vậy anh Tây, sao anh lại nhìn em như thế? Lạ quá, em thấy ớn ớn.”

Lâm Thiên Tây nhận lấy ly giấy, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy hôm nay cậu nói hơi nhiều, thật sự, con mẹ nó quá lắm mồm.”

“Nhất định là do anh bị ốm nên trong người không thoải mái, có phải anh đau đầu không? Vậy em nói ít lại chút.” Vương Tiếu ngồi lại giúp Tiết Thịnh, mấy người nhúng xiên thịt đã xiên xong vào gia vị rồi cho vào lò nướng.

Tôn Khải nói: “Cho anh Tây một phần không có bột ớt đi, anh ấy bị cảm đó.”

Mùi thơm vừa sực lên, tấm chắn nhựa ngoài cửa chợt bị kéo ra, Tôn Thành đi vào, còn mang theo cả một luồng gió từ bên ngoài tới.

Đột nhiên ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây đầu tiên, sau đó mới liếc mắt nhìn những người khác, giơ một ngón tay lên: “Nhất.”

7

“Biết ngay mà…” Lâm Thiên Tây nhếch môi, không hề kinh ngạc.

“Đù má, Thành gia đỉnh, không bất ngờ tẹo nào luôn!” Vương Tiếu xum xoe kéo ghế ra cho hắn, vỗ vỗ vào ghế: “Mau tới đây ngồi đi.”

Ghế Vương Tiếu kéo là ghế của bàn gần đó, ngay bên cạnh Quý Thải, trên mặt nó còn mang theo ý cười trêu chọc. Kéo xong, dường như Vương Tiếu mới kịp phản ứng, trở lại ngồi cạnh Lâm Thiên Tây rồi vả vào miệng mình một cái, ý là sẽ không nói nữa, tránh ầm ĩ lại khiến cậu đau đầu.

2

Lâm Thiên Tây không buồn để ý đến nó, cầm ly giấy lên uống nước rồi sụt sịt cái mũi đã tắc nghẹt, coi như không thấy gì.

“Cố Dương, dịch ra một chút.” Tôn Thành đột nhiên đi tới nói.

Lâm Thiên Tây nhìn qua, chỉ thấy Cố Dương đã đứng lên, Tôn Thành kéo bàn kia tới, kê ở sát bên cạnh bàn cậu.

“Nhiều người thì ghép bàn lại là được, không cần phải chia bàn.” Tôn Thành cầm ghế, thản nhiên đặt gần chỗ ngồi của Lâm Thiên Tây, hắn liếc cậu một cái, tay khẽ ngoắc.

Vừa nãy Lâm Thiên Tây kéo ghế ra một khoảng lớn, bây giờ lại tỉnh bơ kéo về, kề sát bên cạnh hắn.

Tôn Khải ở đối diện trêu chọc: “Tưởng là hôm nay Thành gia không thích chen chúc với bọn này chứ.”

Khương Hạo cũng ở đối diện nhìn hai người: “Quần áo hôm nay hai cậu mặc, hình như cùng một kiểu dáng.”

“May mà là hai thằng con trai ngồi cạnh nhau đó, không thì chắc chắn là đồ đôi.” Vương Tiếu tiếp lời, sau đó lập tức vả miệng: “Đệch đệch, lại lắm mồm rồi.”

Lâm Thiên Tây nhìn đồ trên người mình, đột nhiên cảm thấy rất giống nhau, rồi lại nhìn Tôn Thành, vậy mà hắn còn cười được.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 53: Phía nam bầu trời quang minh

Vương Tiếu sau khi săm soi kỹ mới phát hiện: “Ơ? Bây giờ anh Tây không chê em lắm mồm nữa à?”

1

Tôi đệt mẹ cậu. Lâm Thiên Tây cầm ly giấy lên che miệng, thầm nghĩ lúc cần lắm mồm thì không lắm, lúc không cần thì như nã pháo.

Vương Tiếu cười hề hề quay sang bảo: “Chị cũng lại đây ngồi đi.”

Quý Thải kéo ghế tới, liếc Tôn Thành một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Dương: “Tôi quen nhóc Thành nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy có nhiều bạn bè như thế.”

“Hai người quen biết rất lâu rồi à?” Vương Tiếu bưng thịt xiên đặt lên bàn, vẫn không thôi hóng hớt.

“Đúng vậy, tôi quen cậu ấy từ nhỏ, khi còn bé cậu ấy rất hoạt bát, còn nghịch ngợm nữa, không giống như bây giờ, vừa cool vừa lạnh lùng, không thích quan tâm người khác.” Quý Thải cười nói.

“Vậy hả?” Vương Tiếu “chậc chậc” hai tiếng: “Không tưởng tượng ra luôn.”

Lâm Thiên Tây cầm ly giấy uống nước, cũng không tưởng tượng được, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Tôn Thành cũng chỉ nghe mà không nói gì, một lát sau, hắn đặt mấy xiên thịt gần bên tay cậu, đều là không cay.

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, cầm xiên đưa lên miệng, vừa ăn vừa nghe chuyện lúc nhỏ của hắn.

Quý Thải cũng chưa nói được mấy câu, thậm chí còn chưa ăn tới hai xiên đã đứng lên: “Tôi phải đi rồi, có bạn đi chung với tôi, không thể bỏ người ta ở lại đó được, mọi người ăn đi.”

Cố Dương nói: “Ăn cùng đi chị Thải, không thể gọi bạn chị tới cùng ạ?”

“Cũng không quen biết, người ta tới rồi các cậu sẽ không được tự do thoải mái, vẫn là thôi đi vậy.” Quý Thải cười nhìn Lâm Thiên Tây: “Anh Tây, mai dẫn tới cho cậu gặp.”

Lâm Thiên Tây nhai thịt nhìn cô: “Gặp tôi làm gì?”

“Người ta muốn gặp cậu.” Quý Thải nói xong thì vỗ vai Tôn Thành một cái: “Tôi đi đây.”

“Ừm.” Tôn Thành nói: “Không tiễn chị được, có chuyện gì thì lát về nói sau.”

“Được rồi, tiễn cái gì, đã bảo cậu đừng khách sáo mà.” Quý Thải nói xong thì một mình rời đi.

Cô vừa mới đi, mấy người khác đã lập tức bại lộ bản tính thích hóng hớt.

Vương Tiếu chồng một đống xiên thịt vừa nướng xong lại, đẩy ra giữa: “Thành gia, em hiểu rõ vì sao Lưu Tâm Du không lọt được vào mắt anh rồi, thì ra là đã sớm có đối tượng.”

“Chọn đúng đó Thành gia, thì ra anh thích người lớn tuổi hơn.” Tôn Khải cười nói: “Chị gái đó được lắm, biết chăm sóc người khác, còn có thể chăm sóc em trai giúp anh, hai người là thanh mai trúc mã phải không?”

Cố Dương nhìn bọn họ: “Mấy anh nói anh của em với chị Thải ấy ạ?”

“Đúng vậy.” Vương Tiếu chỉ Tôn Thành: “Hai người họ không phải là một đôi à?”

Cố Dương nghiêng đầu nhìn Tôn Thành: “Chuyện từ bao giờ thế, sao em không biết?”

Tôn Thành nói: “Đúng, chuyện từ bao giờ thế, anh cũng không biết.”

“Đù má, không phải hả?” Vương Tiếu kinh ngạc: “Nhìn giống lắm mà.”

Lâm Thiên Tây đột nhiên đứng lên, đi ra sau bếp, hỏi Tiết Thịnh: “Trong tiệm không làm món khác à? Mẹ nó chỉ ăn xiên chán quá, tôi không thoải mái.”

Tiết Thịnh đuổi theo: “Không có, dì em không ở đây, sau bếp cũng không mở, hay là đổi tiệm khác đi, không thì em nấu cho anh một tô mì nhé?”

Lâm Thiên Tây đành phải quay về chỗ ngồi: “Thôi vậy, tôi ăn thêm gì đó rồi đi về.”

Tôn Thành liếc cậu một cái, bỗng nhiên đưa tay ra kéo áo khoác sau eo cậu xuống.

Lâm Thiên Tây lập tức bị kéo ngồi trở về chỗ, mông đập xuống đau điếng, cậu vô thức quay ra nhìn hắn.

“Anh Tây đừng đi vội.” Tôn Khải đưa mấy xiên thịt không cay tới trước mặt cậu: “Bọn mình còn chưa hỏi thăm xong chuyện của Thành gia đâu.”

“Không có gì cả.” Tôn Thành nắm áo khoác phía sau eo Lâm Thiên Tây, duỗi một chân ra móc vào chiếc ghế nhựa cậu đang ngồi không nghiêng không lệch: “Chỉ là quen biết nhiều năm, trước kia cô ấy còn từng là giáo viên của tôi, tôi ngầm coi cô ấy là chị gái không hơn không kém, sau này bớt đùa lại, không vui.”

3

Mấy cặp mắt đối diện đều nhìn chằm chằm hắn, có lẽ là do lời này quá nghiêm túc.

Khương Hạo là người đầu tiên giơ tay: “Tôi không nói gì, không liên quan tới tôi.”

Tiết Thịnh hùa theo: “Em cũng chưa nói gì cả.”

Vương Tiếu cười ngượng ngùng: “Nhìn lầm rồi, vậy không nói nữa, nói nữa là heo.”

1

Tôn Khải cũng hùa theo: “Không nói nữa, ăn xiên thôi.”

Lâm Thiên Tây đưa một tay ra sau lưng bắt lấy cái tay kia của Tôn Thành, sau đó chăm chú nhìn hắn.

Cuối cùng Tôn Thành cũng buông tay, nhưng chân vẫn còn móc lấy ghế cậu không thả ra, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tôi còn phải viết một bảng báo cáo tổng kết cuộc thi nữa, phải về ngay.”

Vừa lúc hoà hoãn được bầu không khí, Vương Tiếu hỏi: “Rách việc vậy hả?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 219: Bị xe đâm

“Ừm.” Tôn Thành lấy điện thoại ra, nói với Tiết Thịnh: “Tính tiền trước đi.”

“Không vội đâu.” Tiết Thịnh nói: “Về rồi tính cũng được.”

“Vậy mai trả cậu.” Tôn Thành ăn hết mấy xiên thịt trước mặt rồi đứng lên, vỗ Cố Dương một cái: “Về làm bài tập.”

“Dạ.” Cố Dương đứng lên, cầm xiên vẫn chưa ăn xong, nhanh nhẹn đi theo hắn.

1

“Đi.” Cuối cùng Tôn Thành cũng chịu rút cái chân dưới ghế Lâm Thiên Tây ra, như có như không nhìn cậu một cái rồi rời khỏi tiệm.

Lâm Thiên Tây cũng đi theo.

“Anh Tây?” Vương Tiếu gọi: “Anh cũng phải đi à?”

“Đi đây, về ăn tiếp.” Lâm Thiên Tây cầm balo chạy đi.

Ra khỏi tiệm, trời đã tối từ lâu, Tôn Thành và Cố Dương đều đang đứng chờ ở bên lề đường.

“Anh Tây ơi.” Cố Dương vẫy vẫy xiên thịt trong tay gọi cậu: “Ngồi hai trạm xe ở đây về đi, không phải anh bị cảm ạ?”

Cậu đi tới: “Ừm.”

Tôn Thành quay đầu đẩy nhẹ Cố Dương: “Nhóc lên trước đi.”

Cố Dương lon ton chạy về phía đối diện rồi bước lên xe buýt.

1

Tôn Thành đi theo phía sau, vừa đi vừa lấy hộp thuốc cảm cúm ra nhét vào tay Lâm Thiên Tây: “Về uống.”

Lâm Thiên Tây cầm ra nhìn thử, là thuốc mới mua: “Thi xong mua à?”

“Ừm, sợ cậu thật sự ốm đến ngốc.” Tôn Thành bước lên xe buýt, lúc nhét tiền xu còn quay đầu nói: “Hình như ngốc rồi.”

“Đệt?” Lâm Thiên Tây theo sau: “Cậu nói ai đó.”

Trên xe không có nhiều người, Tôn Thành đẩy nhẹ Cố Dương để cậu nhóc ngồi xuống, còn mình thì đứng, một tay hắn nắm tay cầm, tay còn lại nắm vào thanh chắn bên cạnh Lâm Thiên Tây rồi liếc cậu một cái: “Nói cậu đấy.”

“…” Lâm Thiên Tây không đạp hắn, bởi vì Cố Dương đang nhìn hai người bọn họ, cậu nhóc còn chưa ăn xong xiên thịt trên tay.

“Nhìn cái gì thế em trai?” Lâm Thiên Tây hỏi.

“Có phải hôm nay anh Tây không vui không ạ?” Cố Dương nhìn cậu: “Không thấy anh cười gì cả.”

“Đâu có, không phải anh bị cảm à?” Lâm Thiên Tây kéo cao cổ áo lên, che miệng lại, ho khan hai tiếng: “Cách anh xa một chút đi, coi chừng bị lây bệnh.”

Tôn Thành cũng vỗ đầu Cố Dương một cái: “Xoay người ra chỗ khác đi, sức khoẻ của nhóc vốn không được tốt.”

Cố Dương bất đắc dĩ ngồi xoay người lại.

Xe chạy mất hai trạm thì ngừng, đã có thể nhìn thấy tòa nhà cũ.

Tôn Thành xuống xe, nói với Cố Dương: “Tự về đi, anh đi mua ít đồ.”

Cố Dương nhìn Lâm Thiên Tây rồi vẫy vẫy tay: “Em đi trước nha, anh Tây.”

“Đi đi.” Lâm Thiên Tây đứng bên lề đường, nhìn cậu nhóc đi xa mới quay đầu lại hỏi Tôn Thành: “Cậu phải viết báo cáo tổng kết thật à?”

“Không có, cũng không có đồ muốn mua.”

“Vậy mà cậu nói như thật ấy.”

Tôn Thành đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ nhìn cậu: “Không nói vậy thì sao về sớm được? Không phải đã nói cho cậu quan hệ giữa tôi với Quý Thải từ lâu rồi ư? Hôm nay lại nói thêm một lần nữa, đã rõ chưa?”

“…” Lâm Thiên Tây hỏi: “Hửm, đặc biệt nói cái này làm gì?”

“Sợ cậu hiểu lầm.” Tôn Thành nói: “Cậu bị cảm, có thể đầu óc cũng hồ đồ theo.”

“Đệt? Tôi hồ đồ chỗ nào?”

“Tự hỏi lại mình đi.” Tôn Thành xoay người đi về phía trước.

Lâm Thiên Tây chạy theo sau, túm cổ áo hắn: “Bớt nói bậy lại, tưởng tôi ngốc à, tôi biết cô ấy thích cậu.”

Tôn Thành dừng lại nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây bị ngạt mũi, giọng có hơi khàn, cậu ho một tiếng: “Tôi nói Quý Thải ấy, tôi ngốc thật chắc? Trước kia cô ấy niềm nở với tôi, tôi cũng nhận ra được, thích tôi chỉ là đùa, thật ra người cô ấy thích chính là cậu!”

Không những thích mà mẹ nó còn rất quen thuộc với hắn, thời điểm họ quen thân cũng đều là thời điểm Lâm Thiên Tây chưa từng tham dự. Đừng nói đám Vương Tiếu, có đôi khi chính Lâm Thiên Tây còn cảm thấy Quý Thải, hắn và Cố Dương càng giống người một nhà hơn.

Không thể nói là có để ý hay không, mẹ nó chỉ là mơ hồ cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Cho nên tôi nói cho cô ấy quan hệ giữa tôi và cậu.” Tôn Thành bất chợt nói.

Lâm Thiên Tây sửng sốt: “Hả?” Hắn nói là bởi vì cái này ư?

Tôn Thành tóm lấy áo khoác trên người Lâm Thiên Tây, đột nhiên nắm khoá rồi kéo lên, kéo thẳng đến khi đã che đi nửa gương mặt của cậu, mạnh mẽ siết cổ cậu một hồi: “Nói cậu ngốc còn không tin, có danh phận mà không có chút tự tin nào à?”

3

Lâm Thiên Tây bị siết đến khó thở, lập tức kéo cổ áo xuống, kéo xong thì hắn đã xoay người đi về phía trước.

Hắn nói cái gì cơ, danh phận? Lâm Thiên Tây ấn ấn ngực, vẫn nhìn chằm chằm Tôn Thành: “Đệt mẹ…” Không biết có phải do khó chịu hay không, mẹ nó tim lại đập nhanh nữa rồi. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.