Học Ngoan

Chương 105



“Lần sau đừng có như vậy nữa đó!” Tuy đã tin nhưng Ngô Xuyên vẫn quở trách Lâm Thiên Tây một hồi: “Hôm qua lúc liên hoan sau lễ khen thưởng cũng không thấy em đâu, vừa mới khen thưởng xong tôi đã nghe người ta bảo tên nhóc họ Đặng kia lại gây chuyện, vội vội vàng vàng chạy ra thì chẳng thấy em nữa!”

Lâm Thiên Tây nghe mà ngứa ngáy cổ họng đến mức sắp ho thành tiếng, cậu liếc Tôn Thành, may mà Ngô Xuyên không biết lúc đó cậu túm hắn về phòng, bèn lảng đi, nói: “Hôm qua ăn xong em mới về, còn tụ tập ăn uống làm gì nữa chứ. Với cả không có lần sau đâu, bây giờ em phải tập trung ôn thi tốt nghiệp mà thầy?”

Ngô Xuyên giờ mới nhớ ra: “Cũng đúng, em phải ôn thi tốt nghiệp nhỉ.” Ông lại nói tiếp: “À đúng rồi, sáng nay lúc về mấy tuyển thủ trong top 4 đều trao đổi phương thức liên lạc với nhau đó, trừ Đặng Khang kia ra thì tôi cũng để lại của em, sau này nếu ai liên lạc với em thì có thể chỉ là muốn bàn luận kỹ thuật chơi bi-a thôi, đừng bất ngờ quá.”

Ông đi về phía văn phòng: “Được rồi, tôi đi gặp thầy Chu với thầy Từ một lát, thi đấu bi-a kết thúc, coi như tôi đã đưa ra được đáp án thoả đáng rồi.”

“Vâng, thầy Ngô vất vả rồi, thầy Ngô đi thong thả nhé.” Tốt xấu gì Lâm Thiên Tây vẫn phải tiễn ông đi một đoạn.

Lúc quay lại, hai mắt Khương Hạo vẫn còn dán lên người cậu, nhìn cậu xong lại nhìn sang Tôn Thành, giống như vẫn chưa tưởng tượng nổi, cậu ta nhìn qua nhìn lại mấy lần mới cất bước đi về phía trước: “Đi thôi, hai cậu đến muộn mà còn không mau về lớp.”

Lâm Thiên Tây cảm thấy kỳ lạ, quay sang hỏi Tôn Thành: “Vừa nãy cậu ấy làm sao thế?”

Tôn Thành nói: “Cậu ấy biết rồi.”

“…”

“Nhưng chắc là sẽ không sao.” Thấy Khương Hạo còn đỡ lời cho hắn và Lâm Thiên Tây trước mặt Ngô Xuyên, Tôn Thành biết có lẽ cậu ta đã chấp nhận.

Biết chuyện đã bị lộ nên lúc bước vào lớp, Lâm Thiên Tây có phần không được tự nhiên, nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ đi đến chỗ ngồi hệt như không có gì xảy ra.

Vừa mới đặt balo xuống, hàng chục cặp mắt trong lớp lập tức đổ dồn về phía này, mấy người ngồi bàn trên cũng quay xuống nhìn tới tấp.

Lâm Thiên Tây quét mắt một vòng, suýt chút nữa cho rằng cả lớp đã biết hết cả rồi, Đào Tuyết còn nhìn cậu mãi, đến cả Chương Hiểu Giang ngồi trên cũng nhìn chằm chằm cậu một lúc.

Tôn Thành ngồi xuống bên cạnh, như thể đoán được suy nghĩ trong đầu cậu, hắn chợt thấp giọng hỏi: “Không phải vừa mới có thông báo cậu giành chức vô địch à?”

Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới hiểu ra, ngay sau đó, cậu trông thấy Đào Tuyết nhìn mình nở nụ cười, cô nàng nói nhỏ: “Chúc mừng nhé, Lâm Thiên Tây.”

Cậu nhỏ giọng: “Tôi bảo mà…”

Hoá ra là mình hiểu lầm. Cậu vừa nghĩ vừa cười với Đào Tuyết một cái, coi như đáp lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: 7: Tôi Nghe Nói Cậu Ấy Không Hoàn Hảo

Vừa trao đổi ánh mắt với Khương Hạo xong, Vương Tiếu quay xuống nhìn cậu hồi lâu, cố nặn ra nụ cười: “Anh Tây, anh…Thành gia…hai người…” Hình như nó không biết nên nói thế nào, một câu ngắt thành mấy khúc, cuối cùng thấy Lâm Thiên Tây vẫn đang đứng nhìn, nó mới nói ra cả câu hoàn chỉnh rồi túm cậu ngồi xuống: “Ngồi đi anh Tây, ngồi xuống rồi nói, anh cứ đứng làm em phải ngửa đầu nhìn anh.”

Lâm Thiên Tây bị nó túm, mông vừa mới đặt xuống ghế thì từ xương cụt đến lưng dưới bỗng chốc tê rần: “Đệt!”

Vương Tiếu giật mình hoảng hốt, còn kinh ngạc nhìn thoáng qua tay mình: “Sao thế?”

Thái dương của Lâm Thiên Tây giật giật, cậu chống bàn điều chỉnh lại tư thế ngồi, liếc nó một cái rồi đè thấp giọng: “Ngồi xuống nói cái rắm, cậu chả biết cái gì cả, cậu không có gì cần phải nói hết.”

“…” Vương Tiếu ngượng ngùng cười cười, không nói nữa mà nghiêm túc gật đầu.

Tôn Khải và Tiết Thịnh im lặng nửa buổi trời, ngồi tại chỗ giả câm giả điếc.

Ghế bên cạnh Lâm Thiên Tây bị kéo nhẹ, cậu quay sang thì thấy Tôn Thành ngồi sát lại gần.

Một tay hắn lấy sách của cậu rồi giở ra: “Xem đi, là bản ghi chép tôi làm lúc cậu đi thi đấu, sắp kiểm tra rồi.”

Lâm Thiên Tây nhích lại gần xem, bàn tay hắn chợt đặt lên eo cậu.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy hắn trầm giọng hỏi: “Còn đau?”

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, lời nói rít qua kẽ răng: “Không đau, cậu thử một chút thì biết.”

Tôn Thành quay sang nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Thiên Tây đối diện với ánh mắt của hắn, cậu tặc lưỡi “chậc” một tiếng, cố ý không nói nữa.

Đúng lúc ấy chuông vào học reo, mọi người trật tự trở lại.

Lão Chu bưng ly trà đi vào, thân ly vẫn bọc trong ống nhựa, ông vừa đặt ly xuống đã lấy ra một xấp đề từ dưới cánh tay, sau đó đưa mắt nhìn xuống lớp.

Tôn Thành kịp thời rút tay về.

Lâm Thiên Tây vừa mới ngẩng lên đã trông thấy lão Chu đang nhìn về phía mình, cậu thầm nghĩ, lẽ nào là định khen ngợi chuyện mình giành quán quân?

Kết quả là chỉ thấy lão Chu ho một tiếng, sau đó hắng giọng rồi mở miệng nói: “Đến đông đủ cả rồi, kéo bàn ra đi, kiểm tra khảo sát.”

“Đậu má, quên mất hôm nay có kiểm tra!” Vương Tiếu ngồi trên nhỏ giọng rít gào.

Lâm Thiên Tây vô thức nhìn Tôn Thành, đoán rằng có lẽ kỳ khảo sát lần này được bố trí lúc mình đi tập luyện.

Tôn Thành thấp giọng: “Chỉ cần xem lại phần ghi chép tôi làm cho cậu là có thể thi.” Vừa nói, hắn vừa kéo bàn ra xa một khoảng.

Lâm Thiên Tây cũng đưa tay kéo bàn, cậu chỉ mới dùng chút sức kéo ra một khoảng lớn, thắt lưng đã căng ra đau nhói, cuối cùng vẫn nhịn được.

Không biết có phải là sự trừng phạt cho cái thời phóng túng buông thả của cậu không, cậu vừa về đã kiểm tra, nhưng nhìn thái độ coi thi của lão Chu thì có thể thấy, kỳ khảo sát lần này rất quan trọng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Gần anh thêm chút nữa

Trong lúc đi tập luyện Lâm Thiên Tây vẫn rất chăm chỉ học tập, chỉ là không biết hiệu quả thế nào, thôi thì cứ căng da đầu mà làm bài vậy, coi như kiểm tra trình độ.

Thi xong môn Ngữ Văn, sau đó vẫn còn những môn khác cũng phải thi.

Đến thời điểm này, nội dung chính của lớp 12 giống như chỉ còn lại kiểm tra và thi cử, thi liên tục, mãi đến khi thi xong toàn bộ môn tổ hợp mới tan học.

Tiếng chuông vừa reo lên, điện thoại Lâm Thiên Tây cũng rung bần bật trong ngăn bàn.

Cậu lấy ra xem, một số lạ gửi đến một tin nhắn ngắn.

[ Gặp ở chỗ cũ. ]

Tôn Thành kéo bàn trở về, thấy cậu đang vội vàng thu dọn sách vở vào balo.

“Đi.” Lâm Thiên Tây nói: “Tới chỗ của Dương Duệ.”

Tôn Thành cũng cất gọn đồ đạc, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Ừm.” Lâm Thiên Tây cười, úp úp mở mở: “Đi nhanh đi.”

Có lẽ là do tin tức cậu đạt giải đã được thông báo, lúc ra khỏi cổng trường, Lâm Thiên Tây bị rất nhiều cặp mắt vây quanh.

Tôn Thành đi đằng sau nhìn thấy, dường như còn có cả nữ sinh khối 10 và khối 11 nhìn theo cậu, Lâm Thiên Tây không để ý bọn họ, mà chính hắn cũng chẳng để trong lòng.

Chẳng mấy chốc đã tới cửa tiệm của Dương Duệ, Lâm Thiên Tây lao thẳng vào trong gian phòng bi-a.

“Bụp!” Tiếng bóng bay nổ vang lên, Tần Nhất Đông ở trong phòng hô lên: “Quán quân tới rồi!”

Dương Duệ đi từ gian tạp hoá sang: “Đâu cơ? Lâm Thiên Tây, quán quân! Cậu được đó!”

Tôn Thành đi tới, trông thấy trong phòng treo đầy những dải lụa ruy băng sặc sỡ, bóng bay lơ lửng trên bàn bi-a, bên cạnh là mấy chai bia và một đống đồ ăn vặt.

Lâm Thiên Tây bị Dương Duệ và Tần Nhất Đông một trái một phải kéo vào giữa phòng, cậu đứng đó quan sát xung quanh rồi nói: “Hai người có nhạt nhẽo quá không, học sinh tiểu học à mà còn làm trò này, màu mè quá.”

Dương Duệ bảo: “Chuẩn bị cho cậu là tốt rồi, đừng có kén cá chọn canh.”

Tần Nhất Đông vẫn mặc đồng phục xanh trắng, cậu chàng lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra: “Cậu có lưu số của tôi chưa?”

“Hả?” Lâm Thiên Tây cũng lôi ra điện thoại: “Rồi, lưu từ lúc cậu gửi tin nhắn gặp ở chỗ cũ rồi.”

“Thêm cả WeChat của tôi nữa!” Tần Nhất Đông đưa di động đến trước mặt cậu: “Thêm đi, sau đó để tôi chặn cậu một lần rồi thêm lại lần nữa, tôi chấp nhận.”

“Sao cậu thù dai thế?”

“Nhất định phải như vậy, cậu chặn tôi mấy lần rồi?”

Lâm Thiên Tây thở dài: “Hầy, được thôi, tuỳ cậu đó, ai bảo cậu là vợ nhỏ Tần chứ.”

“Cút đi, cậu lại bậy bạ cái gì đó hả.”

Tôn Thành ở bên cạnh nhìn một lúc, bọn họ còn ghé sát lại để kết bạn WeChat.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: 72: Bắt Người

Lâm Thiên Tây tựa vào bàn lướt điện thoại, Tần Nhất Đông thì đứng đó chỉ huy, cũng gần như đã dựa luôn vào người cậu.

Tôn Thành không đến gần mà chỉ đặt balo xuống bên cạnh, lại liếc mắt nhìn điệu bộ thân thiết không xem ai ra gì của hai người kia, thấy hai cái đầu đen nhánh sắp sửa dính vào nhau, hắn mím môi thầm nghĩ, Lâm Thiên Tây chỉ coi cậu ta là anh em, kệ đi.

2

Dương Duệ gọi: “Cool guy à, đứng đó làm gì thế?”

Khi ấy Tần Nhất Đông mới phát hiện hắn cũng tới, cậu chàng quay ra nhìn, nhìn hắn xong lại nhìn Lâm Thiên Tây: “Có phải làm chậm trễ thời gian của hai cậu rồi không, hai cậu định làm gì à?”

“Học.” Tôn Thành nói: “Giúp Lâm Thiên Tây học, không có chuyện gì khác.”

Lâm Thiên Tây thêm WeChat xong thì ngẩng đầu: “Không chậm trễ, ăn mừng nửa tiếng đi, sau đó tôi học cùng cậu.”

Tôn Thành chưa kịp lên tiếng thì điện thoại chợt reo lên. Hắn lấy trong túi áo khoác ra, nhìn thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn từ dãy số lạ, còn chưa đọc đã lại có cuộc gọi tới, vẫn là số đó.

Ngón tay Tôn Thành lập tức ấn chế độ im lặng, hắn nhìn Lâm Thiên Tây: “Không sao, cậu cứ ở đây ăn mừng đi, tôi có chút việc, đi về trước đây.” Nói xong thì xoay người ra cửa.

Lâm Thiên Tây nhìn theo: “Này!”

Tôn Thành đã đi rồi.

Tần Nhất Đông hiểu ra: “Thì ra là cậu ấy giúp cậu học.”

“Tất nhiên rồi.” Lâm Thiên Tây cầm một túi đồ ăn lên xé miệng túi rồi nhếch môi cười, bất giác cảm thấy hơi đắc ý: “Cậu ấy là chỉ huy của tôi đó.”

Tôn Thành đi khá xa, mãi đến khi về toà nhà cũ, xung quanh không còn ai nữa, hắn mới ấn nhận cuộc gọi vẫn treo trên màn hình từ ban nãy.

“Tôn Thành!” Vừa kề máy bên tai đã nghe thấy Cố Chí Cường to giọng: “Tin nhắn kia tao gửi là thật đúng không? Sao mày lại có lòng dạ như thế hả, mày có xứng đáng với người mẹ đã chết của mày không?!”

2

Tôn Thành không đáp lời, một tay xách balo, đứng trên con đường không có người qua lại, hắn lạnh lùng hỏi: “Chuyện này liên quan gì tới ông?”

“Liên quan gì đến tao? Mày bảo liên quan gì đến tao cơ? Tao là ba mày! Sao mày dám? Là cái thằng nhóc tên Lâm Thiên Tây đó đúng không! Tao nhận ra nó rồi! Chẳng trách lần nào tới cũng thấy hai đứa chúng mày đi với nhau, hoá ra là có vấn đề!”

“Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của tôi, không liên quan gì tới ông.” Tôn Thành dứt khoát cúp máy, miệng mím chặt, giọng của ông ta khiến đầu hắn đau nhói, cả gương mặt cũng sa sầm. Hắn thở ra một hơi, cúi đầu ấn mở tin nhắn kia.

Trong hộp thoại có một dòng tin rất rõ ràng.

[ Mày với cái thằng nhóc tên Lâm Thiên Tây đó ở bên nhau đúng không? Hai thằng con trai, sao mày lại có thể làm thế được! ]

1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.