Đằng trước chính là xoáy nước, chỉ trong chớp mắt Triệu Tự đã bị cuốn vào trong.
Đáy mắt anh không hề sợ hãi, anh chỉ nhìn Đại Ninh bằng ánh mắt dịu dàng khó có thể che giấu.
– — Kỷ Đại Ninh, tôi thật sự rất hận em.
Nhưng may mà, tôi cũng rất yêu em.
Cô mím môi, dòng nước đẩy cô ra xa. Đại Ninh chợt nhắm mắt lại, Thanh Đoàn không biết cô có khóc không, dù sao nước mắt cũng rơi vào nước biển, cũng không một ai biết cô đã khóc.
Thực ra bây giờ nó đang rất hoảng, việc này không nằm trong kế hoạch của họ, vận khí mà nó trộm được từ Ngôn Cảnh trong khoảng thời gian này cũng không nhiều lắm, chỉ đủ để giữ mạng cho Đại Ninh. Nếu cứu Triệu Tự, vậy Đại Ninh làm sao đây?
“Thanh Đoàn!” Đại Ninh lạnh giọng gọi trong biển ý thức, cô đã không còn hơi sức nào, người của Triệu Tự cũng không thể với tới cô, ngay sau đó cô bị cuốn vào trong xoáy nước theo Triệu Tự.
Thanh Đoàn ngu ngơ không biết gì hết, nó chỉ đành nghe theo lệnh của Đại Ninh đưa Triệu Tự lên.
Ở phía màn hình lớn bên kia, nhóm quý cô che miệng lại khi thấy Đại Ninh rạch mặt mình, cơ thể mọi người không tự chủ lùi về sau, không đành lòng xem tiếp.
“Kỷ Đại Ninh rơi xuống biển!”
“Chỗ đó trông như vịnh Hoành Hà, nếu rơi vào xoáy nước thì không ổn đâu.” Một người đàn ông nói.
Cho dù không rơi vào xoáy nước thì biển cả cũng hung hiểm không kém, lỡ gặp loài cá hung dữ cũng khó sống sót.
Có người nghĩ theo hướng may mắn, may là hiện tại ông Kỷ không có ở đây, nếu không chỉ e ông sẽ sợ đến mức bất tỉnh tại chỗ.
Mọi người yên lặng nhìn về phía Ngôn Cảnh. Sườn mặt anh kiên nghị lại tái nhợt, không chớp mắt nhìn đăm đăm vào màn hình.
Bây giờ anh có thân phận hiển hách, thế nhưng ai nấy đều không hiểu sao lại cảm thấy giờ phút này anh rất đáng thương.
Mọi người câm như hến, camera chiếu vào mặt biển mênh mông vô bờ, có người thấy Triệu Tự nhảy xuống từ một con thuyền khác.
Do cách quá xa nên camera không thể quay được mặt người đó, nhưng mọi người không khỏi nhen nhóm tia hy vọng trong tim.
Có người đã đi cứu cô ấy!
Biển trời cùng một màu, họ chỉ có thể nhìn thấy sóng biển cuồn cuộn không ngừng. Một lúc sau, một người được cứu ra từ biển ở bên kia! Đột nhiên mọi người có vài phần hưng phấn, nhìn chăm chú lại mới phát hiện không phải đại tiểu thư nhà họ Kỷ.
Cấp dưới của Triệu Tự cũng sửng sốt khi phát hiện người mình cứu là Triệu Tự đang bất tỉnh.
Tất cả mọi người nhìn về phía biển cả mênh mông vô bờ, có người run giọng nói: “Đại tiểu thư…”
Họ không cứu được cô.
Mệnh lệnh cuối cùng của ngài Triệu là cứu cô lên bằng mọi giá.
Ngôn Cảnh không nói lời nào, anh đột nhiên chạy ra đại sảnh, khởi động du thuyền.
Quan Tái Thường đuổi theo sau: “Cậu Ngôn, cậu muốn làm gì?”
Ngôn Cảnh cắm chìa khóa vào, anh thử mấy lần cũng không mở máy được. Bờ môi anh không còn chút hồng hào, trong lòng Quan Tái Thường thở dài, gã biết từ trước đến nay cậu Ngôn chưa bao giờ lái du thuyền.
Yêu đến tận cùng mới có thể khiến người ta kiên cường một mình.
Quan Tái Thường thương xót cho anh cũng giống như đang thương xót bản thân mình vào những năm qua.
“Để chú làm, cậu ngồi đi.”
Dứt lời, Quan Tái Thường tìm thêm vài người rồi cùng nhau chạy đến vịnh Hoành Hà.
Gió biển cản bước đi của họ, xung quanh có mùi tanh và mặn. Thật ra ai cũng biết ngay cả khi bây giờ họ xuất phát với tốc độ nhanh nhất cũng không kịp nhìn thấy mặt Kỷ Đại Ninh lần cuối.
Nước biển vốn cuộn trào dữ dội, chưa kể còn tràn đầy nguy hiểm.
Quần áo của Quan Tái Thường bị gió thổi bay vù vù.
Gã nghe thấy giọng khàn khàn của Ngôn Cảnh, anh lạnh lùng nói: “Con, hối hận rồi…”
“Cái gì?” Quan Tái Thường không nghe rõ.
Ngôn Cảnh trầm mặc, đáy mắt anh như mặt hồ yên ắng.
*
Trong lòng Kỷ Điềm hoảng hốt, cô ta nhìn thấy người của Triệu Tự tới, nhanh chóng quyết định: “Lập tức rời đi!”
Cấp dưới nói: “Nhưng ngài Thôi…”
Kỷ Điềm tát hắn một cái, quát: “Tôi bảo đi, anh nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ anh muốn nhảy xuống cứu người!”
Kỷ Mặc Giác được người của Triệu Tự đưa đi, dù Kỷ Điềm không cam lòng nhưng hay tin Kỷ Đại Ninh đã chết vẫn khiến cô ta rất vui vẻ, hy sinh Thôi Nghiêu cũng xem như đáng giá.
Dù sao Thôi Nghiêu không giàu, vẻ ngoài cũng không đẹp trai, chết vì mình là vinh hạnh của hắn ta.
Cô ta không thể ở lại đây, lỡ như Ngôn Cảnh tìm đến, cô ta chắc chắn không có kết cục tốt.
“Nhị tiểu thư, thuyền của chúng ta không khởi động được!”
“Gì chứ?” Kỷ Điềm quay đầu lại, không thể tin nổi.
Sở dĩ cô ta không kiêng dè chút nào là vì đã sớm sắp xếp xong đường lui cho mình, nhưng hiện tại họ lại bảo thuyền không chạy được, vậy chẳng phải nói mình sẽ bị mắc kẹt ở vùng biển này sao!
“Sao lại thế hả?” Sắc mặt Kỷ Điềm thay đổi dữ dội.
“Bọn tôi cũng không biết, rõ ràng lúc sáng kiểm tra vẫn ổn.”
“Đồ vô dụng, sửa lẹ đi!”
Cấp dưới cũng mồ hôi đầy đầu, có điều họ không kiểm tra ra được đến cùng con thuyền bị làm sao.
Kỷ Điềm nôn nóng nhìn về phía mặt biển, lòng lạnh lẽo, lúc này cô ta không còn đắc ý như trước. Kỷ Điềm cố gắng bình tĩnh lại, nhưng sao có thể bình tĩnh!
Ngộ nhỡ có người biết chuyện mình vừa làm, nhà họ Kỷ và Ngôn Cảnh nhất định sẽ không tha cho cô ta.
Cô ta ước con thuyền có thể mọc cánh ngay để chở mình bay xa khỏi đây.
So với tình hình nguy hiểm bây giờ thì cái chết của Thôi Nghiêu càng thêm nhỏ bé không đáng kể.
Nhà dột còn gặp mưa, cô ta mới nghĩ thế thì bỗng ngoài xa biển xuất hiện một du thuyền mới.
Khi Kỷ Điềm thấy rõ người đến, trong lòng hoảng hốt. Là Ngôn Cảnh!
Chàng trai vẫn còn mặc quần áo của chú rể, chỉ có điều nó đã nhăn nhúm đến kỳ cục từ lâu. Anh không liếc mắt nhìn mặt biển lấy một cái mà chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm đã từng ngóng trông ánh mắt của chàng trai ấy vô số lần, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Cô ta hận không thể đá cấp dưới một cái: “Sửa xong chưa hả!”
Cẳng chân cấp dưới xụi lơ: “Bọn tôi không tìm thấy lỗi.”
Tìm không ra lỗi, thuyền cũng không chạy được, vậy chẳng phải bảo bọn họ đã thành cá nằm trên thớt rồi sao!
Mắt thấy Ngôn Cảnh chuẩn bị nhảy lên thuyền của bọn họ, Kỷ Điềm sắp phát điên đến nơi, cô ta xô đám người của Thôi Nghiêu: “Giết anh ta, giết anh ta đi!”
Quan Tái Thường muốn giữ chặt Ngôn Cảnh: “Cậu Ngôn, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!”
Bên Kỷ Điềm có nhiều người hơn, họ xuất phát khá vội vàng nên trên du thuyền chỉ có sáu bảy người.
Nhưng gã khuyên ngăn cũng không vô dụng vì Ngôn Cảnh đã bước lên con thuyền kia.
Trên mặt biển bao la, những chùm pháo hoa thuộc về hôn lễ của anh vẫn đang nở rộ trên bầu trời.
Mà cô dâu của anh đã an giấc ngàn thu dưới đáy biển sâu.
Khi rơi xuống biển, cô rưng rưng nước mắt nhìn anh và gọi anh.
Rõ ràng vào sáng sớm, cô ấy còn mỉm cười ngọt ngào nói muốn ở bên anh cả đời. Tại sao chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã rời khỏi cuộc đời của anh?
Anh không liếc nhìn biển rộng lấy một lần, nhưng đáy mắt anh toàn là màu đỏ.
“Cản anh ta lại, cản lại, á!” Cổ họng của Kỷ Điềm bị bóp chặt.
Cô ta hoảng loạn nói: “Trần Cảnh, không, Ngôn Cảnh, anh nghe em nói. Anh mới đến nên chắc không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không? Chị em không may rơi xuống biển, anh mau kêu người cứu chị ấy đi.”
Kỷ Điềm không biết Đại Ninh đã lắp vài cái camera trên du thuyền, cũng không biết tất cả khách khứa đều chứng kiến hành vi phạm tội của cô ta.
Tay Ngôn Cảnh càng dùng sức, Kỷ Điềm bị ép quỳ xuống trước biển.
Anh nhặt con dao trên thuyền và nhắm ngay mặt Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm nhận ra anh muốn làm gì, rốt cuộc không nhịn được hét to: “A! Đừng mà! Đồ điên! Thả tôi ra…”
Ngôn Cảnh đứng sau lưng cô ta, Kỷ Điềm không thấy được vẻ mặt anh, nhưng một giọt nước chợt nhỏ xuống từ con dao.
Nó bắn tung tóe lên bên môi cô ta, thật ấm áp và kèm theo vị mặn.
Trong lòng Quan Tái Thường kinh hãi, gã lập tức nói: “Cậu Ngôn, dừng tay! Kỷ Điềm làm sai thì sẽ có cơ quan tư pháp kiện cô ta, camera trên du thuyền của đại tiểu thư vẫn chưa tắt, cậu…” Cậu làm vậy là phạm tội, cậu sẽ ngồi tù đó!
Ngay sau đó, mặt Kỷ Điềm chợt truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, con dao trong tay chàng trai như phát điên rạch tiếp mấy nhát trên mặt cô ta.
1
Cô ta đau đớn hét chói tai, điên cuồng kêu cứu mạng.
Nhưng người duy nhất thương yêu cô ta đã rơi xuống biển, không ai đến cứu cô ta.
Trong nháy mắt, mặt Kỷ Điềm đã đầm đìa máu tươi, cô ta gần như đau đến sắp bất tỉnh.
Tại sao! Tại sao lại thế này…
Đến khi lưỡi dao chĩa vào cổ, cuối cùng cô ta cũng cuống cuồng, cô ta không muốn chết! Cô ta còn chưa trở thành nữ chính của quyển sách này, còn chưa khiến đám nam chính một lòng yêu mình!
Quan Tái Thường và những người khác vội kéo Ngôn Cảnh ra sau.
“Không được! Cậu Ngôn, cậu bình tĩnh chút đi! Chúng ta đã phái người đi tìm cô ấy rồi, bây giờ vẫn còn đang tìm, cậu không thể làm thế.”
Hai tay Ngôn Cảnh đầy máu, ngã ngồi xuống sàn thuyền cùng họ.
Anh vùng ra khỏi bọn họ.
Vẫn bước từng bước đến trước mặt Kỷ Điềm.
Quan Tái Thường gấp đến mức gầm lên: “Cậu đang phạm tội đó, làm ơn tỉnh táo lại đi!”
Dù Kỷ Điềm có sai thì cũng không đến lượt Ngôn Cảnh ra tay.
Bước chân Ngôn Cảnh dừng lại.
Mặt trời đã lên hoàn toàn, tia nắng chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh. Cổ họng chàng trai có một vết sẹo, giọng anh trầm khàn nói: “Tôi, biết chứ.”
Anh biết mình đang phạm tội, thế thì sao, nếu anh sớm biết có một ngày như vậy, lẽ ra lúc ở Phượng Minh, anh nên tự tay đâm Kỷ Điềm.
Ngôn Cảnh đứng cô đơn ở đầu thuyền.
Bắt đầu từ khi sinh ra bị bỏ rơi, anh đã luôn chỉ có một mình, luôn là kẻ khác loài. Sau khi gặp được con người thì tuân theo nề nếp cũ, nghe lời cha nuôi không được phạm sai lầm.
Anh vẫn luôn không được ai yêu thích, cũng chưa bao giờ yêu cầu xa vời có được điều gì.
Nhưng Kỷ Đại Ninh là người duy nhất mà anh muốn có hết thảy.
Đêm qua anh cả đêm không ngủ, không ai biết đến cùng anh đã hạnh phúc bao nhiêu, nhưng bây giờ anh không còn gì.
Vốn dĩ anh không muốn làm đại thiếu gia nhà họ Ngôn, anh chỉ muốn làm chàng trai trong con hẻm tối được cô gái ấy ngưỡng mộ.
Anh nắm chặt con dao bước đến gần Kỷ Điềm.
Camera quay lại cảnh này rất rõ ràng, tất cả mọi người trên du thuyền bên kia đều ngơ ngác nhìn màn hình. Quan Tái Thường có lòng ngăn cản, nhưng trừ khi gã giết Ngôn Cảnh, bằng không ai cũng không thể ngăn anh lại.
Lúc mới gặp, anh đinh ninh mình sẽ không phạm tội vì Kỷ Đại Ninh.
Nhưng hiện tại, cho dù cả thế giới đều đang dõi theo anh, anh vẫn nắm chặt con dao trong tay.
Kỷ Điềm cầu xin, điên cuồng lùi về sau.
Thấy Ngôn Cảnh hoàn toàn không có ý định tha cho mình, nỗi hận và nỗi sợ đan xen trong lòng cô ta. Tại sao vậy hả, một người như thế, hai người cũng như thế, bọn đàn ông này đều là kẻ điên.
Không cần tương lai, không cần tự do, ngay cả mạng cũng không cần.
Kỷ Đại Ninh, Kỷ Đại Ninh, cô ta hận chết cái tên này!
Kỷ Điềm nghiến răng rồi nhảy xuống biển, cô ta biến mất tăm trong biển cả bao la.
Hai tay Ngôn Cảnh dính đầy máu, nhìn mặt trời mọc trên biển.
Ngày nhặt được cô cũng là một ngày đẹp trời như thế. Người cô bẩn thỉu ngồi co ro trong góc tường, chỉ có đôi mắt to đen trắng rõ ràng không chớp nhìn chằm chằm anh.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, chẳng ngờ một cái liếc mắt ấy lại thành cả đời.
– — Ngôn Cảnh?
– — Là Trần Cảnh, ban đầu tôi tên Trần Cảnh.
– — Anh Trần Cảnh?
– — Đúng vậy, tôi là anh cô ấy. Khi đó tên cô ấy không phải là Đại Ninh mà là Trần Đại Đại.
Cô ấy đã từng thuộc về tôi, mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn, rất ngắn ngủi.
Một kẻ nói lắp đã quen trầm lặng, bắt đầu từ ngày hôm đó gặp được cô ấy, lần đầu tiên tôi khao khát được nói chuyện như một người bình thường.
*
Sau đó vùng biển này đã bị lật tung vô số lần, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thi thể của ai.
Thôi Nghiêu, Kỷ Điềm, thậm chí cả Kỷ Đại Ninh.
Triệu Tự khép áo choàng lại: “Anh ta vẫn đang tìm?”
A Thập nói: “Vâng.”
Hai tháng trước, bọn Triệu Tự đã rút lui hết. Bây giờ chỉ còn lại Ngôn Cảnh và Kỷ Mặc Giác đang điên cuồng tìm Kỷ Đại Ninh, họ không muốn bỏ cuộc. Nghe đâu tình trạng hiện tại của Kỷ Mặc Giác cũng không ổn, vô cùng tiều tụy.
Triệu Tự đến nhà họ Kỷ để thăm ông cụ, sau khi trở về, anh trở nên rất bình tĩnh.
Tháng chín là đã sang thu.
Triệu Tự ung dung đi trên con phố nhỏ, những cây bạch quả bị gió lay cho xào xạt.
A Thập đi theo sau lưng anh, đã mấy năm, đây là lần thứ hai ngài Triệu đánh mất đại tiểu thư, hắn sợ anh không chịu đựng nổi.
Anh còn trẻ nhưng sức khỏe đã không còn tốt như trước kia.
Ngoại trừ hắn thì không ai biết vào ba năm trước khi Kỷ Đại Ninh chết, Triệu Tự gần như không ăn không uống, về sau bệnh trở nên nghiêm trọng đến mức phải cắt 1/6 dạ dày tại thành phố Ổ Đông kia.
Lần này anh nhảy xuống biển, phổi bị sặc nước khiến anh luôn ho.
A Thập sợ anh nghĩ luẩn quẩn trong lòng, song Triệu Tự lại bắt đầu sống một cuộc sống yên bình.
“Quay về Ổ Đông.” Triệu Dữ nhàn nhạt nói.
Bạch quả rơi đầy mặt đất sau lưng anh, bóng dáng người đàn ông cao lớn, anh nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, giọng nói thầm thì dịu dàng.
“Em nhớ về sớm một chút nhé.”
7
【Hết quyển hai】