Gặp Đông

Chương 30



Hình ảnh này bị Thái Tấn Đồng thu hết vào mắt, cuối cùng anh ta đã biết là ai gắp lưỡi bò vào trong canh.

Anh ta quan sát hai người này.

Một người phiền toái không ngừng lạnh nhạt; một người cử chỉ tự nhiên hầu hạ người, hoàn toàn coi anh ta là người mù.

Chỉ có anh ta phí sức lao động bận rộn xoay quanh, trong lòng anh ta hơi khó chịu.

Lúc này thời gian đã qua 0 giờ, tính toán đâu ra đấy, đây là ngày thứ năm anh ta theo Dụ Kiến trở về, đã dài hơn so với kế hoạch ban đầu của anh ta.

Thời gian chính là tiền tài, hơn nữa là thời gian của ngôi sao, còn tiếp tục tổn thất sẽ nghiêm trọng.

Sớm giải quyết Mạnh Đông, sớm đi!

Thái Tấn Đồng ngồi trở lại sô pha, để di động lên bàn, nói: “Tôi còn nhận được tin tức, chuyện Mạnh Đông mất trí nhớ đã bị tiết lộ.”

Mạnh Đông và Dụ Kiến nhìn anh ta.

Thái Tấn Đồng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói với Mạnh Đông: “Có thể anh không rõ ràng lắm, anh chịu chút vết thương nhẹ, bên ngoài sẽ tha, nhưng nếu anh bị thương nặng, tuy rằng ai cũng biết chuyện này không liên quan đến Dụ Kiến, nhưng mọi người đứng ở điểm đạo đức cao, cùng một chuyện sẽ biến thành tính chất khác nhau, Dụ Kiến sẽ gặp công kích cuồn cuộn không ngừng. Hiện tại anh thật sự mất trí nhớ, cùng loại với bị thương nặng, thậm chí người ta sẽ càng tìm kiếm cái lạ, tin tức sẽ càng lớn hơn nữa.”

Thái Tấn Đồng phân tích xong nặng nhẹ, mới nói ra ý nghĩ của mình: “Cho nên hiện tại tôi chỉ cầu ông trời mở to mắt, nhanh chóng khiến anh khôi phục toàn bộ trí nhớ, miễn cho ngày mai tin tức họa vô đơn chí. Anh nghĩ kĩ xem còn có thể nhớ tới cái gì?”

Mạnh Đông không mở miệng.

Thái Tấn Đồng chỉ vào lưỡi bò xào ớt: “Ví dụ như đối với những đồ ăn khác, gà hầm nấm?”

Mạnh Đông liếc anh ta, lại nhúng lưỡi vào canh, sau đó nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Dụ Kiến, mới nói: “Không có ấn tượng.”

Thái Tấn Đồng nói: “Vậy ví dụ như…… Thịt đông pha? Vịt nướng Bắc Kinh? Cá om dưa? Mao huyết vượng?”

Dụ Kiến không còn gắp lưỡi bò, bát cháo cô ăn đã sắp thấy đáy.

Mạnh Đông không nói.

Thái Tấn Đồng chưa từ bỏ ý định: “Nếu anh đã nhớ tới chuyện ba năm trước đây, vậy chuyện bốn năm trước có lẽ rất dễ dàng liên tưởng tới đúng không? Ví dụ như nhà anh thiếu nợ như thế nào, đúng rồi, anh vẫn nói đối tác là bạn đại học, vậy anh rốt cuộc học ở đâu, chuyện này cũng nên nghĩ tới chữ?”

Hai người đều im lặng là vàng.

Thái Tấn Đồng thở dài, nhìn về phía Dụ Kiến, ra đòn sát thủ: “Chuyện của cô cũng không thể kéo dài, đã vài ngày rồi, như vậy, ngày mai cho dù như thế nào cô cũng phải về Bắc Kinh, đi đến công ty. Tôi ở lại phụ trách Mạnh Đông, xem tình huống, còn cả tin xấu.”

Dụ Kiến ăn cháo hỏi: “Có thể đi máy bay?”

Thái Tấn Đồng nói: “Ngày mai không thể ngồi máy bay, vậy đi tàu.”

“Có vé chưa?”

“Hiện tại tôi nhìn xem.” Thái Tấn Đồng cầm lấy di động.

Mạnh Đông vẫn nhìn Dụ Kiến, lúc này nói: “Ăn thêm chút?” Tay duỗi về phía cô.

Dụ Kiến đưa bát cho anh.

Mạnh Đông mở bát cháo to, múc cho Dụ Kiến.

Thái Tấn Đồng lướt di động nói: “Có vé tàu, buổi sáng buổi chiều đều có, nếu không cô mua gần trưa đi, cô có thể ngủ nhiều thêm một lát, đến Bắc Kinh trời cũng chưa tối.”

Dụ Kiến không ý kiến: “Ừ.”

“Cô báo CMND đi.” Thái Tấn Đồng nói.

Tích ——

Mạnh Đông cầm bát, tiếp tục ăn canh.

Canh đã hơi nguội, thật ra độ ấm như vậy vào miệng vừa vặn, không sợ bỏng, lại không lạnh, vào dạ dày vẫn ấm áp.

Anh vừa ăn vừa nói: “Bốn năm trước, một năm kia tôi đều làm việc. Đó là năm thứ hai cha tôi mắc nợ, thật ra tâm lý ông đã suy sụp, ngoài tính tình trở nên nóng nảy, ông còn có khuynh hướng tự sát.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Người hiến tủy

Ngón tay Thái Tấn Đồng còn ấn ở trang tin tức “Đường sắt 12306”, anh ta kinh ngạc há hốc miệng, ánh mắt không tự giác dò xét Dụ Kiến.

Dụ Kiến đang cầm bát, bỗng nhiên ngước mắt nhìn thẳng Mạnh Đông, rõ ràng là lần đầu tiên nghe, giật mình không hề ít so với anh ta.

“Tôi đã lên kế hoạch, nên kiếm tiền như thế nào, khi nào thì có thể trả hết nợ, đến năm đó tôi có thể làm chuyện mình muốn làm. Nhưng lọ thuốc ngủ này nằm ngoài dự đoán của tôi.” Thìa nghiêng đi, nước canh chảy nhỏ giọt vào trong bát, Mạnh Đông nhìn canh chảy xuống, nói, “Tôi đột nhiên không biết nên làm gì bây giờ, muốn tìm cô ấy, tùy tiện nói vài câu cũng được, muốn nghe giọng cô ấy.”

Cha anh vẫn giấu thuốc ngủ ở trong ngăn kéo phòng ngủ, ngày đó anh muốn tìm một phần tài liệu, không tìm được ở thư phòng, anh muốn đi phòng ngủ ông nhìn một cái.

Cha anh nói: “Chắc chắn không ở phòng ta.”

“Con tìm xem.”

Cha anh đi theo sát anh, chờ anh lục một lát, còn nói: “Đã nói chắc chắn không ở trong phòng ta.”

Anh đã nhận ra khác thường, vẻ mặt cha anh không có gì khác, nhưng cha anh cũng sẽ không đi theo anh như vậy.

Anh giả vờ như không phát hiện, khoác vai cha ra khỏi phòng ngủ, nửa tiếng sau anh đi vòng về, lục ngăn tủ và các góc, cuối cùng dưới ngăn kéo để nội y, lấy ra một lọ thuốc ngủ.

Anh để lọ đến trước mặt cha, ông cướp lại, anh ném vào buồng vệ sinh.

Đêm đó trong nhà hỗn loạn, hai cha con không ngủ, ngày hôm sau anh canh giữ ở bên giường ông, chờ ông nhắm mắt lại, anh mới quay về phòng khách.

Anh muốn tìm cô, muốn gặp cô, muốn nghe giọng cô, nhưng cô đã sớm kéo anh vào danh sách đen, số di động cũng đã không dùng.

Anh quên tính thời gian, lại nạp nửa năm tiền cho cô, sau đó nhắn tin cho cô.

“Đã ngủ chưa?”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

“Cha anh mua lọ thuốc ngủ.”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

“Anh đổ thuốc vào bồn cầu, cha anh cướp lấy.”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

“Anh đấm ông.”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

“Con đánh cha.”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

“Hiện tại anh muốn gặp em.”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

“Thật ra không chỉ hiện tại.”

“Tin tức đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.”

Anh nhìn màn hình đầy tin nhắn, rời khỏi Wechat, ngửa đầu lại gần một lát, lại gọi điện thoại cho cô.

Vẫn là trạng thái tắt máy.

Cả ngày anh không chợp mắt, nghe câu kia “Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy”, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bên sô pha có mấy điếu thuốc, tàn thuốc đã có bốn điếu, trên tay anh còn cầm một điếu, ngủ thẳng đến khi tàn thuốc phỏng tay, anh mới một lần nữa mở to mắt.

Đầu đau đến nứt ra, anh để di động sang một bên, bắt đầu vùi vào làm việc.

Anh không phải không thể liên hệ với cô, hai năm kia chị Thấm chính là ống loa giữa bọn họ.

Chuyện của cô anh đều biết, chuyện của anh cũng làm cho cô biết rõ ràng, anh không muốn có một ngày lúc bọn họ gặp mặt cô đã hoàn toàn không biết gì cả về anh, đợi anh tựa như bạn bè bình thường hồi lâu không thấy.

Thế nhưng rốt cuộc cách quá xa, cũng cách nhiều người, anh không có cách nào khác biết cô khi nào thì đau đầu, không có cách nào biết cô vì công việc lại thức đêm đến mấy giờ.

Cuộc sống của anh cũng vậy, anh không nói cho đối phương cha anh có ý đồ tự sát, đối phương sẽ hoàn toàn không biết từng xảy ra một chuyện như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 655: Tại sao lại không cần gì cả?

Thái Tấn Đồng tự nhận là chính anh ta không phải người dễ đồng tình, anh ta ở trong giới khốc liệt nhiều năm này đã sớm luyện thành lá mặt lá trái và ý chí sắt đá.

Thế nhưng khi nghe Mạnh Đông kể về đoạn trí nhớ “khôi phục” này, trong lòng anh ta khó mà thoải mái được.

Một người đàn ông, hút thuốc lá, kể lại tâm sự trên Wechat mà không có hồi âm.

Anh ta không có cách nào tưởng tượng được.

Có chút xem thường, cũng có chút như nghẹn ở cổ họng.

Rốt cuộc yêu bao nhiêu mới có thể đi đến bước này?

Thái Tấn Đồng bình tĩnh lại, hỏi Mạnh Đông: “Vậy còn trước đó?”

“Trước đó?” Mạnh Đông kể chuyện rất chậm, giống như thật sự cố gắng tìm kiếm trí nhớ mất đi.

“Năm năm trước, tài chính công ty ông liên tiếp đứt gãy, ông bắt đầu mắc nợ. Tôi không có cách nào dừng lại, chỉ biết hoàn thành bài vở.”

Thái Tấn Đồng mới tính xong tuổi của Mạnh Đông và Dụ Kiến, cho nên anh ta vừa nghe đã cảm thấy thời gian hơi lệch, anh ta hỏi: “Năm năm trước anh vẫn còn học đại học? Là học Thạc sĩ sao?”

Mạnh Đông nói: “Không phải, tôi học lại năm cuối.”

Thái Tấn Đồng cảm thấy Mạnh Đông không giống như là thi cuối kỳ thất bại, cần lùi lại tốt nghiệp, bởi vậy anh ta hỏi: “Sao anh lại học lại?”

Mạnh Đông không đáp, anh chỉ bát canh trước mặt Thái Tấn Đồng: “Sắp lạnh, uống đi.”

“Ai còn có tâm tư ăn canh.” Thái Tấn Đồng đẩy bát ra xa, “Không bằng anh cố gắng khôi phục toàn bộ trí nhớ, anh nhớ lại một chút, vị kia rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đưa anh vào danh sách chặn? Sao hai người lại thành như vậy?”

Khi Thái Tấn Đồng từ ban công trở về cửa kính không đóng kín, lúc này gió thổi vào, tấm rèm màu trắng bay lên, quá mức bắt mắt, không thể làm cho người ta bỏ qua, đề tài giống như bị đánh gãy.

Bởi vậy có vài giây yên lặng.

Tấm rèm chậm rãi rơi xuống, giọng Mạnh Đông trầm thấp: “Bởi vì tôi đến muộn.”

Giống như thì thầm, nói cho ai nghe.

Thái Tấn Đồng không nghe thấy.

Cạch ——

Lúc này là Dụ Kiến bỏ bát xuống.

Cô nói với Thái Tấn Đồng: “Anh cũng đã gọi xong điện thoại, đêm nay chắc là sẽ không có tin tức khác, thời gian không còn sớm, hai người đều trở về đi.”

Thái Tấn Đồng nói: “Ai nói không tin tức khác?”

Dụ Kiến nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Vậy không phải ảnh hưởng cô ngủ?”

“Không sao.” Dụ Kiến đứng dậy tiễn khách.

“Không phải……” Thái Tấn Đồng ngồi sô pha không muốn đứng lên, “Chuyện đêm nay tôi còn chưa thảo luận với cô đâu.”

Dụ Kiến chuẩn bị gọi điện thoại kêu nhân viên công tác đến thu dọn đồ ăn, cô đã cầm ống nghe, “Thảo luận cái gì?” Cô hỏi.

“Đêm nay…… Không phải, là tối hôm qua.” Thái Tấn Đồng nói, “Tối hôm qua chó săn đột nhập nhà cô, chắc chắn không giấu được chuyện này, hướng dư luận phát triển chắc chắn đứng về phía cô, phần lớn mọi người vẫn phân rõ trắng đen. Nhưng có một chuyện cô đừng quên, tên chó săn kia đột nhập nhà cô rốt cuộc muốn tìm tài liệu đen gì?”

Anh ta tự hỏi tự đáp, “Đơn giản chính là muốn tìm ra chứng cứ chính xác cô trộm ca khúc, cô tự mình soạn từ thành danh, à, hóa ra thật sự là trộm của người khác sao?”

Dụ Kiến cầm ống nghe, còn không bấm số, cô quay đầu liếc Thái Tấn Đồng.

Ánh mắt Thái Tấn Đồng cũng không tránh.

Lúc trước anh ta đã nói đêm nay có biến, đã đến nông nỗi này, vậy tiếp tục đi, anh ta nhất định giải quyết tất cả trong đêm nay.

Dụ Kiến vào giới mấy năm nay đều ổn định, chỉ ca hát không diễn xuất, không có chuyện xấu cũng không gây rối, không tranh lại không giành, người giống như cô trong giới đã là rất tốt nhưng cũng không nhiều lắm, chuyện này cũng phải nhờ công người đại diện trước của Dụ Kiến, quan hệ của Dụ Kiến và đối phương hơn hẳn chị em.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: 25: Rơi Vào Nguy Hiểm

Biến cố xảy ra ở hai tuần trước, trên mạng đột nhiên có người đăng bài nói ba ca khúc theo mùa của Dụ Kiến thành danh, trong đó hai ca khúc là đánh cắp của người khác, đồng thời không ngừng có chứng cứ.

Chứng cứ là hai ca khúc đăng trên diễn đàn âm nhạc năm 2014, một ca khúc “Hạ” vào tháng 11 năm đó, một ca khúc “Xuân” vào tháng 12 năm đó, người biểu diễn không có nhạc đệm, hát chay, giọng nữ bình thường, năm đó không khiến cho người ta chú ý, bài đăng cũng chỉ là số hàng đơn vị.

Sau khi bài này đăng lên số người xem tăng vọt, diễn đàn âm nhạc tê liệt.

Nguyên nhân này là bởi vì hai ca khúc này giống y hệt ca khúc thành danh của Dụ Kiến, mà trên internet có dấu vết, thời gian Dụ Kiến tuyên bố hai ca khúc này là đầu tháng 1 năm 2015, muộn hơn đối phương một hai tháng, lúc đó Dụ Kiến học lớp 11.

Internet nháy mắt sôi trào, đều nói nào có cái gì thiên tài âm nhạc, hóa ra là kẻ trộm mà thôi, còn nghi ngờ nếu sớm có ba ca khúc xuân hạ thu, nhiều năm như vậy, tại sao còn không viết ra “Đông”?

Hóa ra không phải hết thời mà là vốn không phải cô ta sáng tác, tự nhiên không thể kéo dài.

Công kích và chửi rủa theo đó mà đến.

Công ty chất vấn Dụ Kiến, Dụ Kiến chỉ nói không sao, nhưng cô không lấy ra được chứng cứ, không thể giải thích tại sao có người tuyên bố tác phẩm của cô sớm hơn cô.

Công ty muốn liên hệ với nữ sinh năm đó đăng hai ca khúc kia, nhưng đã quá lâu, lần cuối đối phương đăng nhập cũng là năm 2015, năm đó đăng kí không cần chứng thực, hiện giờ căn bản không thể tìm ra.

Thời điểm kia, người đại diện trước của Dụ Kiến trong nhà gặp chuyện không may, đang phải xử lý, tin tức của Dụ Kiến vừa tung ra, tất cả mọi người nghĩ rằng đối phương sẽ tạm thời lưu lại, nhưng đối phương cuối cùng vẫn là lựa chọn gia đình.

Anh ta vào lúc mỗi người đều tránh không kịp tiếp nhận Dụ Kiến, quan sát Dụ Kiến thản nhiên, lúc ấy anh ta đoán đối phương có phải bởi vì cảm giác bị người đại diện trước từ bỏ, cho nên mới tâm như tro tàn, không tranh cãi cũng không giãy dụa.

Hiện giờ nhìn, có lẽ có ẩn tình khác, bởi vì chuyện xấu xuất hiện.

Anh ta nhìn Mạnh Đông.

Đây là người cũ của Dụ Kiến, quá khứ của Dụ Kiến từng có đối phương tham dự.

Ban ngày anh ta từng hỏi Mạnh Đông, có tin Dụ Kiến trộm ca khúc không, lúc ấy Mạnh Đông không trả lời.

Hiện tại hai người đều ở đây, anh ta ngồi trên đoàn tàu đi lùi này đã đủ lâu, cũng nên đến điểm cuối.

Năm 2020……

Anh ta còn nhớ trong ghi chép taobao của Mạnh Đông, thời gian hiển thị cuối cùng chính là năm 2020.

Sáu năm trước.

Mạnh Đông bỏ thìa vào trong bát, cánh tay để lên đùi, liếc Dụ Kiến.

Dụ Kiến không ấn số, cô đứng một lúc, thả ống nghe, nói: “Không phải anh bảo tôi viết sách sao.”

Thái Tấn Đồng nhất thời không phản ứng lại: “À? À.”

“Mấy ngày nay tôi đang nghĩ tới, nhớ tới không ít.”

Thái Tấn Đồng thử thăm dò hỏi: “Cô nhớ tới cái gì?”

Dụ Kiến ngồi trở lại sô pha, khẽ nói: “Nhớ tới mùa đông năm ấy.”

Tuyết bay tán loạn, cô ngồi ở trong nhà mình và Tiểu Dương Xuân, một mình ăn xong hoa quả đối phương đã bóc.

Khi anh rời đi thành phố bao phủ khắp sương mù, hơi thở đầy khói.

Trong trời đông giá rét này, cô nhận được hai tin nhắn dài.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.