Hai vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của Trang Tất Phàm, cùng lúc lao về phía Dương Thanh.
Hạ Hà rất sốt ruột, theo đứng chắn ở trước mặt Dương Thanh theo bản năng, tức giận nói với Trang Tất Phàm: “Trang Tất Phàm, có gì anh cứ nhằm vào tôi đây này!”
Cô ta vừa nói dứt lời, hai tên vệ sĩ đã lao tới.
Một người trong đó vung nắm đấm đánh về phía Dương Thanh.
Hạ Hà đột nhiên xuất hiện ở trước người Dương Thanh làm tên vệ sĩ kia muốn thu tay lại cũng không kịp, chỉ có thể hạ nắm đấm xuống.
Hạ Hà cũng vô cùng hoảng sợ.
Cô ta dường như cảm giác được lực nắm đấm của người vệ sĩ đánh tới, nên vô thức nhắm mắt lại.
“Vù…”
Cùng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo cô ta vào lồng ngực ấm áp.
Ngay sau đó, cô ta cảm giác mình bay lên.
“Bịch! Bịch!”
Tới khi cô ta mở mắt ra, đã thấy mình lại đứng trên mặt đất.
Hai người vệ sĩ vừa nãy lại giống như hai viên đạn pháo bay xa hơn mười mét và ngã xuống đất, đang kêu rên.
Hạ Hà trợn trừng mắt, đầy kinh ngạc.
Mà Trang Tất Phàm tận mắt nhìn thấy tất cả, đồng tử đột nhiên co lại, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
Hai tên vệ sĩ đều là cao thủ từng làm lính đặc công, cũng xem như cao thủ hàng đầu ở trong nhà họ Trang của gã, bây giờ thậm chí không chịu nổi một đá của Dương Thanh, bay xa hơn mười mét.
Dương Thanh lại bình thản bước nhanh tới trước mặt Trang Tất Phàm, lạnh lùng nói: “Bây giờ, cậu có thể ra ngoài nói chuyện rồi chứ?”
“Anh… anh muốn làm gì?”, Trang Tất Phàm run rẩy nói.
“Đáng lẽ phải là tôi hỏi cậu những lời này mới đúng chứ?”, Dương Thanh cười khẩy.
Nếu không phải chỗ này là nơi công cộng, làm sao Trang Tất Phàm còn có thể đứng ở trước mặt Dương Thanh nữa?
“Tôi là cậu chủ nhà họ Trang, anh không thể động vào tôi!”, Trang Tất Phàm nói chuyện không đầu không cuối.
Cho dù gã biết mình không phải là đối thủ của Dương Thanh, nhưng gã vẫn không muốn nhận thua Dương Thanh.
“Một gã trai tồi mà thôi, đừng nói động vào cậu, tôi có giết chết cậu thì đã thế nào?”
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng lạnh giá, giọng nói cũng lạnh như băng.
Vừa rồi, chính tên ngông cuồng này đã ra lệnh đánh mình tàn phế.
Chỉ vì gã tưởng mình có quan hệ yêu đương với cô gái mà gã muốn có được.
Chắc đám trai tồi làm không ít những chuyện như thế này nhỉ?
Trang Tất Phàm run rẩy.
Gã cảm nhận được Dương Thanh muốn giết mình, gã có cảm giác như bị một con thú hoang thời thượng cổ để mắt tới vậy.
“Anh… anh dám động vào tôi thử xem!”
Trang Tất Phàm miễn cưỡng nói.
“Bốp!”
Gã vừa dứt lời, Dương Thanh đã giáng cho gã một cú tát.
Tiếng tát tai vang lên giòn giã, trên mặt Trang Tất Phàm cũng hằn lên dấu ngón tay đỏ chói.
“Tôi đánh cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi?”
Dương Thanh bình tĩnh nói.
“Anh, mẹ kiếp, không ngờ anh lại dám đánh tôi! Anh biết tôi là ai không?”
Hai mắt Trang Tất Phàm trợn trừng, đầy vẻ khó tin.
Gã đường đường là cậu chủ nhà họ Trang, được mệnh danh là cậu Tư Giang Hải, trước tiên không nhắc tới chuyện bị người ta cướp gái mà còn bị ăn tát.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, gã còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?
“Bốp!”
Ấy thế mà, gã vừa chất vấn Dương Thanh xong lại ăn ngay một cú tát khác.
Cái tát này còn mạnh hơn trước, má bên kia cũng hiện lên dấu bàn tay rõ ràng, khóe miệng gã rướm máu.
Trang Tất Phàm sắp phát điên rồi.
Gã bị đối phương liên tục tát hai cái, điều này quả thật là sự sỉ nhục đối với gã.
“Tôi lại tát cậu đấy, cậu có thể làm gì chứ?”
Ánh mắt Dương Thanh càng lạnh hơn.
Xung quanh đã có vài người đứng xem, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Đặc biệt là những người bác sĩ kia, họ biết rất rõ về thân phận của Trang Tất Phàm.
Nghe đâu là nghiệp vụ bảo vệ bệnh viện này hợp tác với nhà họ Trang.
Mặc dù đây chỉ là một nghiệp vụ nhỏ đối với bệnh viện, nhưng dù sao phía hợp tác cũng là nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Mà Trang Tất Phàm lại được gọi là cậu Tư Giang Hải.
Bây giờ gã bị một người tuổi tác tương đương tát hai cái, có thể tưởng tượng được những người này kinh ngạc thế nào.
Hạ Hà đờ đẫn trong giây lát rồi dần bình tĩnh lại.
Cho dù cô ta lo lắng cho Dương Thanh, nhưng cũng hiểu anh không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trang Tất Phàm cảm giác như người xung quanh đều đang chỉ trỏ bàn tán về mình, gã càng giận hơn.
“Thằng khốn, anh chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Gã uy hiếp một câu rồi muốn rời đi.
“Tôi có nói là cho cậu đi chưa?”
Nhưng vào lúc này Dương Thanh lại hùng hổ dọa người, không định tha cho Trang Tất Phàm.
“Thằng khốn, tôi khuyên anh tốt nhất là nên xin lỗi tôi đi.
Tôi là con cháu của nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Ông nội tôi là chủ nhà họ Trang.
Anh dám đánh tôi, chính là đối địch với cả nhà họ Trang đấy!”
Trang Tất Phàm nghiến răng nói, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ kiêng kỵ.
“Dương Thanh, hay là thôi đi?”
Lúc này Hạ Hà đi tới bên cạnh Dương Thanh khẽ nói.
Dương Thanh và Trang Tất Phàm trở mặt, cho dù anh không sợ nhà họ Trang, nhưng nhà họ Trang vẫn là một rắc rối lớn, hơn nữa tất cả đều do cô ta mà ra.
“Nể mặt Hạ Hà, tôi tạm thời tha cho cậu.
Nếu cậu còn dám tới trêu chọc Hạ Hà, vậy tôi sẽ không thả cho cậu đi dễ dàng như hôm nay đâu”.
Dương Thanh chợt nói.
Cuối cùng anh vẫn bỏ qua cho Trang Tất Phàm, Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì chỗ này là bệnh viện, anh không muốn vì ân oán cá nhân mà mang đến rắc rối cho người khác.
Có bài học vừa rồi, Trang Tất Phàm cũng không dám đe dọa nữa, chỉ hung hăng trừng mắt với Dương Thanh rồi xoay người rời đi.
“Dương Thanh, nếu không có chuyện gì, anh vẫn nên mau chóng rời khỏi bệnh viện đi!”
Hạ Hà lo lắng nói: “Trang Tất Phàm là kẻ đặc biệt thâm hiểm tàn nhẫn.
Anh vừa mới đánh anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không chịu bỏ qua đâu”.
“Được, vậy tôi đi trước.
Có việc gì thì cô cứ liên lạc với tôi!”
Dương Thanh khẽ cười và nói thêm: “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?”
Hạ Hà đọc số di động của mình cho Dương Thanh.
Anh gọi qua, chờ điện thoại của Hạ Hà đổ chuông mới ngắt máy, mỉm cười nói: “Đây là số của tôi, cô đừng làm mất nữa đấy”.
Hạ Hà lập tức đỏ mặt, vội vàng lưu số điện thoại của Dương Thanh vào máy và nói cho anh biết: “Tôi đã lưu lại rồi”.
“Ân nhân?”
Dương Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ khi nhìn thấy cái tên được Hạ Hà lưu.
Hạ Hà mỉm cười: “Nếu không nhờ anh cứu tôi, có thể bây giờ tôi vẫn đang bị nhốt, thậm chí tôi còn không biết mẹ tôi đang bị bệnh nặng”.
Dương Thanh cười gượng.
Anh vốn xem Hạ Hà là ân nhân, dù sao cô gái này thà hi sinh sự trong sạch của mình cũng muốn bảo vệ Tiêu Tiêu.
Không ngờ ngược lại, Hạ Hà lại xem mình là ân nhân.
“Vậy tôi đi trước đây, có gì liên lạc sau nhé!”
Dương Thanh mỉm cười và phất tay, thản nhiên rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng của Dương Thanh biến mất ở cuối hành lang, Hạ Hà mới không nhìn theo nữa.
“Hạ Hà, tôi suy nghĩ vẫn thấy nên nói cho cô biết chuyện này”.
Đúng lúc này, bác sĩ Hàn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hạ Hà.
“Bác sĩ Hàn, bệnh tình của mẹ tôi có vấn đề gì sao?”
Hạ Hà đột nhiên căng thẳng.
Bác sĩ Hàn lắc đầu, liếc nhìn về hướng Dương Thanh vừa biến mất, đột nhiên thở dài: “Thật ra, lần này bệnh viện lập được quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu là nhờ có cô đấy”.
“Sao ạ?”
Hạ Hà như hiểu ra được gì đó.
Bác sĩ Hàn nói: “Thật ra mạnh thường quân đã quyên tặng năm mươi triệu để lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu chính là Dương Thanh.
Cậu ấy không muốn cô có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, mới che giấu tất cả!”
“Vốn dĩ tôi không nên nói cho cô biết điều này, nhưng tôi biết cô là một cô gái tốt, có ơn phải trả.
Tôi không nói cho cô biết trái lại sẽ khiến cô nặng lòng.
Cô vẫn nên nghĩ cách đi tìm cậu ấy đi”.
“Nhưng dù sao chuyện này cũng là quyền riêng tư của Dương Thanh, nếu cậu ấy lựa chọn che giấu, tất nhiên có đạo lý của cậu ấy.
Cô tuyệt đối đừng nói cho bất kỳ ai khác”.
– —————————
.