Bác sĩ nói ba tôi tốt hơn nên ở lại bệnh viện theo dõi thêm mười ngày nữa để đảm bảo an toàn, mẹ tôi cũng không phiền, ba tôi thì không chịu, nhưng sự phản kháng yếu ớt của ba đã bị sự kiêng quyết của mẹ tôi gạt đi.
Mẹ biết tôi sắp về, nên khi tôi vào viện, mẹ đã mang một ít dưa chua và măng khô đến, bảo tôi mang về dùng dần.
Mẹ tôi bảo: “Đồ ăn hàng quán bây giờ không sạch sẽ lắm, nên hạn chế ăn đi con. Con mà ở đây thì mẹ có thể nấu cơm cho con rồi…”
“Công ty của con cũng có canteen mà mẹ.”
“Ai biết thức ăn ở đó thế nào, hơn nữa cơm cho nhiều người ăn thì sao so được với cơm mà nhà mình nấu chứ…”
“Mẹ yên tâm đi mà, con cũng không phải con nít, con không bỏ đói mình đâu.”
Ba tôi nghe nhiều đến phiền, nhịn không được mà cắt ngang.
Mẹ tôi lườm ba tôi: “Con tôi tôi thương, ông quan tâm làm gì? Thằng nhỏ đi nhiều năm vậy mà ông cũng không thèm gọi cho nó một cuộc điện thoại nào, khó khăn lắm con nó mới về mà còn gặp cái ánh nhìn của ông nữa, ông cho rằng ông là hoàng đế sao, sao mà ngang bướng vậy…”
Mẹ tôi vừa nói vừa kê gối cho ba tôi.
“Nâng giường cao hơn chút đi.” Ba tôi nói với mẹ tôi.
Tôi vừa hay ở ngay cuối giường, điều chỉnh giường cho ba.
“Ba, mẹ, con định về đây làm việc.”
Vừa dứt lời, mẹ tôi đã kích động nói: “Thật sao, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Sau khi vui mừng xong, mẹ lại đe dọa ba: “Lần này ông không được làm gì nữa đâu đấy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn so đo với con. Nói gì thì nói, tôi cũng phải để con về nhà.”
Ba liếc nhìn tôi, hơi xấu hổ trước mẹ tôi.
“Ai bảo nó không nghe lời.” Ba tôi lẩm bẩm.
Mẹ tôi thính tai, nghe vậy liền vỗ vỗ chăn của ba tôi, nói: “Sao mà không nghe lời, tìm đâu ra một đứa con ngoan như con mình chứ, Lăng Lăng có chỗ nào không tốt, từ nhỏ đến giờ ai nhìn thấy nó mà chẳng bảo nó ngoan, giờ ông nói nó không tốt, tôi thấy ông già rồi nên mắt mờ đầu óc lú lẫn… “
“Nó chỗ nào cũng tốt, trừ một chỗ!”
Ba tôi cũng nóng nảy, lớn tiếng trả lời lại mẹ tôi.
“Ba mẹ đừng tức giận mà.”
Trên đầu ba tôi còn đang quấn băng gạc, mẹ tôi thấy ba tôi như vậy thì cũng hạ giọng: “Chỉ là thích con trai thôi thì sao, con thích ai trên đời này, ba là giáo sư mà cũng không hiểu sao…”
Ba tôi nghe xong, quay đầu không nói.
Tôi thấy bầu không khí lại sắp căng thẳng.
“Nhưng con phải hoàn thành công việc ở đó trước đã, vào khoảng tháng 6 thì con sẽ thu xếp một chuyến.”
“Được, được, con không cần phải vội đâu, mẹ sẽ chăm sóc cho ba, con cứ chuyên tâm vào công việc của mình đi.” Mẹ tôi an ủi tôi.
Tôi gật đầu.
“Vậy con xin phép ba mẹ con đi.”
“Lái xe cho cẩn thận.”
Ba tôi không vui nói.
“Dạ thưa ba.”
Tôi mang mấy món mẹ đưa tôi ra khỏi bệnh viện, Phó Dư Dã và Tiêu Sư đang đợi tôi trong xe.
Tiểu Sư nhìn thấy tôi mang theo một thứ gì đó, liền hỏi đó là gì.
Tôi nói: “Là đồ ăn, còn có măng nữa.”
Thằng bé nghe thấy măng thì liền vui sướng
Trên đường trở về, Phó Dư Dã lái xe, lúc sắp xuống đường cao tốc thì cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại, chắc là công ty có việc gấp.
Cậu ấy cúp điện thoại, hỏi tôi có thể ghé qua một lúc không.
Dù sao tôi cũng đang rảnh nên đồng ý đi cùng cậu ấy.
Tôi không ngờ cậu ấy lại lái xe đến nhà chính của nhà họ Phó.
Tôi đã từng đến đây một lần, nên khi đến đây một lần nữa, tôi bỗng có chút cảm khái cảnh còn người mất.
Tôi bế Tiểu Sư, vừa bước vào sảnh đã thấy Lâm Lễ ngồi trên chiếc ghế mây đung đưa, thư thái xem một cuốn tạp chí.
Nhìn thấy Phó Dư Dã, cậu ta ném tạp chí lên chiếc bàn nhỏ, nói: “Lò sưởi này hư rồi à? Tớ nhớ trước đây vẫn có còn dùng được mà?”
Khi cậu ta nhìn thấy tôi và Tiểu Sư, cậu ta nở một nụ cười mà cậu ta cho là rất lịch sự. Cậu chào tôi: “Thầy Đặng, anh mau nói Tiểu Dã đề cậu ấy thu dọn lại căn nhà hoang tàn này đi, đừng để nó lạnh lẽo như vầy nữa.”
Cậu ấy ngồi xếp bằng, đung đưa trên chiếc ghế mây.
Phó Dư Dã ngồi xuống bên cạnh, lập tức có người hầu mang trà và ít bánh ngọt, còn mang thêm hai chiếc ghế dựa đến. Tôi nói cảm ơn rồi bế Tiểu Sư lên ghế.
“Mới tháng ba.”
“Nhưng tớ lạnh lắm, cậu không thấy lạnh à?”
Phó Dư Dã hoàn toàn phớt lờ những lời vô nghĩa của Lâm Lễ.
“Có chuyện gì?”
Lâm Lễ nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống nói: “Chỉ là thấy phiền quá thôi, chỗ nào cũng có người, chỉ có nhà của cậu là thanh tịnh.”
Cậu ta trông không giống như muốn phàn nàn nữa, nhưng rồi lại như thật như đùa nói.
“Lò sưởi mà dùng được nữa thì càng tuyệt.”
Phó Dư Dã nói, “Sao không đi tìm Thẩm Tịch Khuyết?”
Lâm Lễ nghe vậy, hai chân đặt xuống đất, có chút kiêu ngạo nói: “Cậu cho rằng tớ sẽ đi tìm nó à?”
Phó Dư Dã lãnh đạm nhìn cậu ta.
Lâm Lễ bị cậu ấy nhìn đến nổi giận đùng đùng mà chạy lấy người.
“Có chuyện gì với cậu ấy vậy?”
Tôi hỏi, không phải vì lo lắng, mà vì tò mò khi lần đầu tiên tôi thấy Lâm Lễ bộc lộ cảm xúc như vậy.
“Thẩm Tịch Khuyết là ai?”
Tôi cảm thấy cái tên này hơi quen, nhưng tôi không thể nhớ đã nghe nó ở đâu.
“Thẩm Miên.” Phó Dư Dã nói hai chữ.
“Là con nuôi của nhà họ Lâm, để nói chính xác thì là em trai của Ngôn Nhi.”
Tôi có hơi ngẩn người, lượng thông tin lớn được tiết lộ với tôi khiến tôi mất một lúc không thể nói gì mà chỉ nhìn cậu ấy, ngoài việc không nói nên lời, tôi còn có một chút hả hê.
Tôi chọc chọc eo Phó Dư Dã, nhỏ giọng hỏi: “Quan hệ của Thẩm Miên và Lâm Lễ không tốt sao?”
Phó Diêu thấy tôi như vậy, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ngăn cản tôi cảm thấy hứng thú, nói: “Không tốt.”
Cậu ấy dừng một chút, sau đó nói thêm: “Nhưng cũng không gọi là tệ.”
Cậu ấy rất ít khi nói những lời mập mờ như vậy, xem ra quan hệ giữa họ thật sự có chút phức tạp, hơn nữa còn khiến Lâm Lễ khá buồn rầu.
Trước đây, Lâm Lễ cho tôi ăn quả đắng nhiều lần, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cậu ấy “gặp nạn”, tôi lại cảm thấy có chút vui mừng.
“Anh cười gì thế?”
“Đâu có đâu, anh chỉ cảm thấy Thẩm Miên và Lâm Lễ… thật sự nhìn không ra.”
Khi đến giờ ăn, Lâm Lễ bọc mình trong một chiếc áo khoác không biết lấy ở đâu, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhìn cậu ta như thể sắp chết cóng đến nơi.
Quản gia ân cần đến hỏi có cần bật máy sưởi không.
Phó Dư Dã nói không cần. Cậu ấy cũng không nói nhiều, chỉ bảo hầu gái cầm chăn nhỏ chờ ở bên cạnh.
Bữa trưa rất phong phú, tuy ít người ăn nhưng món ăn lại rất đa dạng, tôi thực sự không thích cách ăn uống trang trọng và nghiêm túc này. Nhưng sau đó tôi nghĩ, đối với họ mà nói, đây là một cách thể hiện sự tận tâm, giống như đầu bếp đặc biệt khắc cà rốt thành hình thỏ, Tiểu Sư rất thích, còn ăn nhiều hơn hai miếng so với bình thường.
Nhìn Lâm Lễ ăn thật sự cảm thấy hết ngon miệng, cậu ta rũ mắt xuống, tra tấn món salad khoai tây trên đ ĩa của mình.
Tiểu Sư hỏi tôi: “Ba, lần sau ba làm thỏ con cho con được hông?”
Giọng nói của Tiểu Sư không quá lớn, nhưng trong bàn ăn yên tĩnh cũng đủ để khiến mọi người nghe thấy.
Tôi nói, “Để ba thử xem.”
“Ba là thỏ con.” Tiểu Sư đột nhiên cười hì hì.
“Ừm, con mau ăn đi, đừng nói chuyện.”