*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Sư học lớp ba, thằng bé sắp tham gia một hoạt động cắm trại với trường, buổi tối trước ngày thằng bé đi tôi soạn vali cho thằng bé. Cưu Cưu ngồi cạnh tôi, vừa uống sữa chua, vừa hỏi tôi: “Ba ơi, vali này của ai vậy ạ?”
“Anh hai sắp đi cắm trại, ba đang soạn vali cho anh.”
Con bé cái hiểu cái không mà dạ một tiếng, rồi đứng dậy.
Vì đang là mùa hè nên con bé mặc một chiếc váy hoa hai dây, để lộ cánh tay và bờ vai trắng nõn mập mạp, trên hai cái chân như củ sen có hai vết đo đỏ bị muỗi chích, đã được bôi dầu nên mới bớt ngứa. Đôi chân ngắn ngủn đi ra khỏi cửa, một lúc sau quay lại còn ôm theo một con thú bông và một chiếc chăn nhỏ vào, nói với tôi: “Ba, cho đồ của con vào nữa.”
Tôi dở khóc dở cười, nói: “Con không có đi.”
Đôi mắt con bé mở to, như thể sự thật này rất khó chấp nhận. Sau đó lại nói: “Cưu Cưu muốn đi!”
Con bé đặt chăn và món đồ chơi sang một bên rồi lại chạy ra ngoài. Không biết con bé muốn soạn thêm cái gì, tôi kéo vali xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng Tiểu Sư thì nhìn thấy Cưu Cưu ở trong.
Tiểu Sư đang luyện viết chữ, giấy viết Tuyên Thành (*) vẫn còn trải trên bàn, thằng bé quỳ gối bên cạnh ghế, vừa văn ôm lấy Cưu Cưu đang đứng ở trong lòng.
Tôi nghe Cưu Cưu đang lên án: “Anh hai không được đi! Phải mang Cưu Cưu theo!”
Tiểu Sư nói, “Anh chỉ đi cắm trại với trường thôi, ba ngày là về rồi.”
Cưu Cưu không nghe, nói tiếp: “Em cũng muốn đi!”
Tiểu Sư có chút bất đắc dĩ, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu đang dụi mắt của con bé, nói: “Đừng dụi mắt mạnh như vậy.”
Cửu Cửu sụt sịt: “Anh thổi thổi.”
Tiểu Sư đành phải ghé sát vào, thổi hai cái vào mắt con bé, nói: “Được, hết đau hết đau.”
Cưu Cưu ôm cổ Tiểu Sư, Tiểu Sư bế con bé đặt lên ghế, khi tôi bước vào, con bé nhìn thấy tôi liền muốn tôi bế.
Tôi bế con bé lên, Tiểu Sư nói: “Ba, con còn phải luyện chữ.”
Tôi sờ mặt Cưu Cưu nói: “Anh hai phải luyện chữ, Cưu Cưu ra ngoài xem hoạt hình được không?”
Con bé bĩu môi, dựa vào lòng tôi, lắc lắc bàn tay nhỏ xíu: “Dạ được.”
Sáng hôm sau, vốn tưởng sẽ tiễn Tiểu Sư đi trong khi Cửu Cửu còn đang ngủ. Không ngờ, con bé đã tự thức dậy, loạng choạng đứng dậy, vẫn còn mặc quần áo ngủ mà đi tìm Tiểu Sư.
Con bé dậy sớm, cũng không ăn cơm, người hầu đã pha sữa. Con bé một mình ngồi trên ghế sô pha, vừa uống sữa vừa nhìn ra cửa sổ cao từ trần đến sàn, bóng lưng nhìn đáng yêu mà lại có gì đó thâm trầm không hiểu nổi.
Tôi ăn sáng cùng Tiểu Sư, sau khi ăn xong, tôi đến phòng thằng bé để lấy vali.
Vừa bước vào đã thấy quần áo, đồ dùng sinh hoạt lộn xộn trên giường.
Chiếc vali nằm trên mặt đất, dây khoá kéo còn không được kéo lại đàng hoàng, một bím tóc nhỏ màu nâu còn lộ ra ngoài.
“Ba ơi!”
Tiểu Sư mệt mỏi kêu một tiếng, cực kỳ đau đầu.
Mở vali ra, tôi thấy Cưu Cưu đang co ro bên trong, nhìn thấy tôi, con bé còn “A” một tiếng, nở một nụ cười ngọt với tôi.
“Cưu Cưu, đi ra ngoài.”
Con bé ôm con Alpaca bằng bông, lại chui rúc vào bên trong: “Ba, mau đậy vali lại đi, đừng để anh hai biết.”
“Phó Cưu Cưu, anh đã biết rồi!”
Tiểu Sư đứng bên cạnh khinh thường nói.
Cưu Cưu nghe thấy, con bé cau mày, nhắm mắt lại, không biết đang lẩm bẩm gì trong miệng.
Tôi lập tức bế con bé lên. Trong vòng tay tôi, con bé nói to: “Anh ha! Ba!”
Người hầu nhân cơ hội đi qua thu dọn lại hành lý.
Cưu Cưu ở trong tay tôi muốn đi xuống, tôi không nhịn được nữa mà đánh vào mông con bé.
“Con đừng gây rắc rối nữa.”
Tôi gằn giọng, con bé lại không mạnh không nhẹ mà đánh vào mặt tôi, nói: “Ba hư!”
…
Tôi đặt con bé xuống, yêu cầu con bé úp mặt vào tường kiểm điểm lại bản thân.
“Đứng yên đó, đừng có mà nhúc nhích.”
Tôi bảo người hầu trông chừng con bé rồi đi tiễn Tiểu Sư.
Tiểu Sư ôm lấy tôi, thằng bé đã qua cái tuổi làm nũng với tôi từ lâu rồi, khuôn mặt non nớt bây giờ lại có vẻ như đã trưởng thành hơn so với tuổi, thằng bé nghiêm túc nói với tôi: “Ba, khi con đến nơi con sẽ gọi cho ba, ba đừng lo. “
Tôi vuốt mái tóc đã được cắt ngắn của thằng bé, nói, “Ừm.”
Tuy thằng bé chỉ đi mấy ngày, nhưng tôi lại cảm thấy hơi buồn khi nghĩ rằng đây cũng là một đoạn chia ly ngắn ngủi, nhất là khi tôi nghĩ rằng trong tương lai sẽ còn có nhiều cuộc chia ly như vậy nữa, thời gian cũng sẽ ngày càng dài hơn. Tiểu Sư thật giống với Phó Dư Dã, tinh cách của thằng bé không phải là người sẽ an phận thủ thường, thằng bé sẽ từng bước rời khỏi sự bảo bọc của chúng tôi, bay đến vùng trời rộng lớn và đầy thử thách. Cảm khái không được bao lâu thì tôi lại nhìn đứa con gái nhỏ đang bị phạt úp mặt vào tường trong phòng khách, trong lòng thầm thở dài.
Tôi đi qua thì thấy con bé đang lặng lẽ khóc, làn da trắng nõn, đôi mắt sâu hoắm, thật giống một con búp bê Tây Dương mỏng manh lại tinh sảo, người hầu bên cạnh nhìn cũng không đành lòng
“Con biết con sai ở đâu chưa?” Tôi hỏi con bé.
Bé con gạt nước mắt nói: “Con không được đánh người khác, con không được đánh ba.”
Tôi nhìn con bé một lúc rồi nói: “Cưu Cưu, con phải là một em bé ngoan, nếu không sẽ không có ai thích con.”
Con bé lắc đầu, muốn nhào vào trong vòng tay tôi, nhưng lại không dám di chuyển.
“Ở trường không phải cô giáo đã dạy cho con rồi sao? Con phải lễ phép, không được hơi tý là tức giận.”
Hai giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ bé, con bé nói: “Ba, ôm.”
Trái tim tôi đã sớm mềm nhũn, nhưng tôi không muốn chiều hư con bé, vì vậy tôi tàn nhẫn nói: “Đứng thêm mười phút nữa đi.”
Con bé mở to mắt nhìn tôi, rồi quay lại úp mặt vào tường thêm mười phút nữa.
Tôi đứng phía sau con bé nhìn thời gian, khi thời gian vừa hết mới nói là xong rồi.
Con bé lập tức lao vào vòng tay tôi, đôi chân ngắn cũn quấn quanh eo tôi, cái má bầu bĩnh dựa vào ngực tôi, hỏi: “Ba còn giận hông?”
Tôi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con bé, con bé rướn người lên hôn lên mặt tôi mấy cái.
“Ba không giận nữa nha?”
…
Tôi xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của con bé, nói: “Con thật là một đứa nhỏ xấu xa!”
Con bé như được khen, cười đến lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ xíu trắng tinh.
Khi Phó Dư Dã về nhà, Cưu Cưu và tôi đang ngủ trưa, con bé nằm trên bụng tôi đánh một giấc ngon lành. Phó Dư Dã đến bế con bé đi, tôi cảm thấy trước bụng nhẹ đi. Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy bế đến căn phòng nhỏ. Tôi mơ màng ngồi dậy, vừa lúc cậu ấy đi ra đóng cửa, lập tức đi tới chỗ tôi ôm lấy tôi rồi hôn lấy.
Tôi vừa mới ngủ dậy nên có hơi ngốc ngốc, phản ứng chậm chạp trước sự nhiệt tình của cậu.
“A…ưm…”
Có chút không thở nổi.
Cậu ấy không buông tôi ra, nhưng động tác đã trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi hơn.
Tôi dần dần mê đắm trong sự dịu dàng của cậu ấy, vô thức cảm thấy eo mình áp sát vào người cậu.
Cậu ấy hôn lên một bên mặt tôi, nắm tay tôi, vuốt v e phần dưới eo, cơ thể vốn đã quen với những cái vuốt v e âu yếm đã khuất phục trước lý trí, cậu ấy lại ghé sát vào bên tai tôi: “Có nhớ em không?”
Hôm qua cậu ấy phải đi công tác ở chỗ khác một chuyến, bây giờ mới về.
Tôi nắm lấy quần áo của cậu ấy, nói, “…Nhớ.”
Nghe được câu trả lời, cậu ấy nhẹ cười mãn nguyện. Cậu ấy luồn tay vào trong áo tôi, dọc theo sóng lưng mà sờ xuống.
Tôi có hơi không được tự nhiên mà rút vào trong lòng cậu ấy, lại nghe cậu ấy hỏi: “Không có em ở nhà, anh có…”
Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ đến cổ đỏ bừng, thấp giọng mắng: “Em đừng có giở trò lưu manh….”
Tay cậu ấy đã sờ xuống phía dưới, giống như chủ nhân trở về lãnh thổ để tuần tra, toàn thân tôi hơi run lên vì cảm giác “thuộc sỡ hữu” này.
“Vậy bây giờ em mà không làm gì thì thật thấy có lỗi với cái danh này…”
Giọng điệu giễu cợt phát ra từ cổ họng kia khiến tôi đỏ mặt và chỉ muốn bịt tai lại.
____
Chú thích:
(*) Giấy viết Tuyên Thành: