Quà của ba người đều hỏng nặng, hiện trường nhất thời vừa hỗn loạn vừa kích động.
Nam Bùi đứng trước mặt ba người, vẻ mặt không biết phải làm sao, run giọng nói, “Mọi người……Mọi người đừng như vậy……Chỉ là mấy món quà thôi mà.”
Sau khi quà của mình bị phá hỏng, ba người đều lâm vào trạng thái cuồng nộ.
Không còn quà, sự chú ý của bọn họ dồn hết lên thư Nam Bùi viết.
Tống Cảnh Sâm lấy bức thư ra, nhìn Nam Bùi, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không khống chế được lửa giận trong lòng, “Nam Bùi, vụ quà tặng tôi tạm thời không truy cứu nữa, cậu có thể giải thích một chút về bức thư này không? Trong thư cậu viết cậu vì Lục Bách Nhiễm mà lập ra công ty giải trí —- Nói cho tôi biết, đây có phải chỉ là lời nói đùa của cậu không?”
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, vừa chạm phải ánh mắt Tống Cảnh Sâm đã vội cụp mắt xuống, hoảng loạn nói, “Anh Cảnh Sâm, anh đừng hiểu nhầm, em chỉ tán thưởng tài năng của Tiểu Nhiễm, nên mới lập ra công ty giải trí ấy thôi.”
“Cái gì?!”
Lục Bách Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía Nam Bùi, “Hiểu nhầm?? Chỉ tán thưởng tài năng á?? Nam Bùi, anh nói ra câu này tự anh có cảm thấy tin được không?!”
“Tiểu Nhiễm, em trong lòng tôi chính là ảnh đế tương lai.” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, trong mắt chất chứa tình tự phức tạp, thâm sâu, giọng nói lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, hèn mọn, “Ngoại trừ giúp em trở thành ảnh đế, tôi không còn suy nghĩ nào khác.”
Lời Nam Bùi nói gần như khiến Lục Bách Nhiễm không thể thở được.
Ngón tay Lục Bách Nhiễm siết chặt, giọng điệu rõ ràng đong đầy tức giận, “Anh làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ lại nói với tôi, anh chỉ muốn giúp tôi trở thành ảnh đế thôi ấy hả?!”
Nam Bùi không trả lời, bầu không khí giữa hai người căng thẳng, lạnh ngắt.
Giây tiếp theo, Lục Bách Nhiễm cười lạnh một tiếng, lấy ra bức thư trong hộp quà, mang theo đầy ngập ghen tị chất vấn, “Thế bức thư anh gửi cho Đoàn Hành này là có ý gì? Lẽ nào anh đầu tư một trăm triệu cho Đoàn Hành, cũng chỉ là vì muốn giúp cậu ta trở thành quán quân?”
Tống Cảnh Sâm giật mình nhìn về phía Nam Bùi, “Cậu đầu tư vào TKT là vì Đoàn Hành ấy hả?!” Hắn còn tưởng Nam Bùi vì muốn kiếm tiền nên mới đầu tư vào TKT chứ!
Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, tâm tình đột nhiên có chút căng thẳng xen lẫn mong đợi.
Cậu ta hy vọng nghe được Nam Bùi thừa nhận tình cảm dành cho mình.
Đãi ngộ của cậu ta với Lục Bách Nhiễm không thể nào giống nhau được.
“Tôi chỉ muốn được thấy Tiểu Đoàn giành cúp quán quân giải đấu thôi.” Nam Bùi mím mím môi, chầm chậm giải thích, “Cậu ấy là một hạt giống có thiên phú, tôi không muốn thiên phú của cậu ấy bị lãng phí.”
“……Chỉ thế thôi?” Đoàn Hành mở to hai mắt, “Anh không còn gì khác muốn nói à?”
Nam Bùi nhìn Đoàn Hành, lắp bắp giải thích, “Tiểu Đoàn, tôi…tôi nào có suy nghĩ gì khác với em, suy cho cùng việc huấn luyện của em quan trọng hơn bất cứ thứ gì mà.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã phá tan phòng tuyến tâm lý của Đoàn Hành.
Cậu ta không ngờ Nam Bùi lại phủ nhận tình cảm dành cho mình như thế.
“Anh đầu tư một trăm triệu, chỉ là vì muốn thấy tôi giành cúp ấy hả?” Đoàn Hành trên mặt viết hai chữ hoang đường thật lớn nhìn Nam Bùi, không cam tâm nói, “Thế trong năm nay anh đầu tư vào hơn mười hạng mục của tập đoàn Tống thị, lại là vì cái gì?!” Nói tới đây, Đoàn Hành giơ bức thư trong tay ra, nhìn chằm chằm Nam Bùi.
“Hơn mười hạng mục?” Lục Bách Nhiễm giật mình, buột miệng hỏi lại.
Với một tập đoàn tầm cỡ như Tống thị, mỗi một hạng mục giá trị đều không nhỏ, đầu tư mười mấy hạng mục rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền, Lục Bách Nhiễm căn bản không dám tưởng tượng.
Trong mắt Tống Cảnh Sâm ánh lên mấy phần đắc ý, hắn biết người Nam Bùi yêu chỉ có mình hắn mà.
Thế nhưng, trước ánh mắt mong đợi của Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi lại không dám nhìn thẳng hắn, mím mím môi, nói, “Tôi đầu tư vào các hạng mục của tập đoàn Tống thị, thứ nhất là vì những hạng mục ấy có quan hệ lợi ích với nhà họ Nam, thứ hai là bởi……tôi biết anh Cảnh Sâm rất biết cách kiếm tiền.”
Vẻ mặt Tống Cảnh Sâm nhất thời cứng đờ, “Rất biết cách kiếm tiền? Ở trong mắt cậu, tôi chỉ là công cụ kiếm tiền thôi à? Nam Bùi, cậu có đang nói tiếng người không thế?!”
“Không…Không phải……” Nam Bùi có chút hoảng loạn giải thích, “Ý…Ý em là…em coi trọng khả năng kinh doanh của anh Cảnh Sâm…… Em chỉ hy vọng được thấy anh thành công trong sự nghiệp thôi. Anh chán ghét em như thế, em sao dám có suy nghĩ gì khác với anh chứ.”
Tống Cảnh Sâm nhất thời khó lòng tiếp nhận câu trả lời của Nam Bùi.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Đoàn Hành đã thô bạo xen ngang cuộc nói chuyện của hai người họ, “Anh còn gọi anh ta một tiếng ‘anh’ nữa là tôi nôn ra đây đấy!”
Lục Bách Nhiễm cũng phụ họa, “Anh ta đã ngần ấy tuổi rồi, nên gọi là ‘chú Cảnh Sâm’ mới đúng chứ nhỉ?”
“Hai cái tên làm công này, im miệng đi!”
“Tôi không phải người làm công nhé, có Lục Bách Nhiễm thôi.”
“Nam Bùi nói là tán thưởng tài hoa của tôi đó, mấy người điếc à??”
“……”
Ba vị nam chính rất nhanh đã đem lửa giận tích tụ trong lòng phát tiết lên hai người còn lại, nhất thời lại cãi thành một đoàn.
Mà Candy, Trần Tự Hiểu và quản lý Nguyễn bên cạnh lúc này đều đã hóa đá cả rồi.
Sao bọn họ lại cảm thấy……Nam Bùi nói chuyện chẳng khác gì ‘tra nam’ thế nhỉ?
Cậu nói với ai cũng đều là ‘tôi chỉ hy vọng sự nghiệp của anh/em thành công’, có khác gì câu cửa miệng ‘tôi chỉ hy vọng mỗi người đều hạnh phúc’ của mấy tên hoa tâm đâu.
Có điều, so với mấy tên hoa tâm, những gì Nam Bùi bỏ ra quả thật không thể chối bỏ.
Chính như Nam Bùi đã nói ấy, dưới sự trợ giúp của cậu, tập đoàn của Tống Cảnh Sâm đã đặt chân được vào hàng ngũ những tập đoàn hàng đầu thành phố Lục Tấn, Lục Bách Nhiễm cũng thành công bước lên con đường hướng tới giải ảnh đế, Đoàn Hành cũng xem như cầm chắc cúp quán quân năm nay rồi.
Hơn nữa, Nam Bùi còn từng chịu không ít lạnh nhạt từ ba vị nam chính nữa.
Nhất thời, bọn họ cũng không nói rõ được, rốt cuộc là Nam Bùi đáng thương hơn hay ba vị nam chính đáng thương hơn.
Ngay lúc hiện trường một mảnh hỗn loạn, Nam Bùi nhận được một cuộc điện thoại.
Là Hoắc Nghiêu gọi tới.
Chuông điện thoại vừa reo, ba vị nam chính đã đồng loạt dừng cãi cọ, nhìn về phía Nam Bùi.
Nam Bùi cố tình lui về sau một bước, lúc nhấc máy còn đưa tay che điện thoại lại, đồng thời hạ thấp giọng.
Sau đó, cậu dùng âm lượng mà mấy người ngoài cửa vừa vặn nghe được rõ ràng, chầm chậm nói, “Alo, anh yêu à……Anh mua được vé xem phim ngày mai rồi hả?……Tốt quá rồi……”
Tống Cảnh Sâm mở to hai mắt.
Lục Bách Nhiễm ngẩn người tại chỗ.
Đoàn Hành dùng sức siết chặt nắm tay.
“Điện thoại của ai đó?” Trong mắt Tống Cảnh Sâm phủ đầy cảm giác nguy cơ, nhíu mày hỏi.
Hai người còn lại cũng nhìn chằm chằm Nam Bùi.
“Một cuộc điện thoại bình thường thôi.” Nam Bùi cúp máy, có chút mất tự nhiên nói với ba người, “Nên giải thích tôi đều đã giải thích cả rồi, tôi còn có việc, mọi người về trước đi.” Thần sắc lúc nói chuyện có chút hoảng loạn, như là đang cật lực che giấu gì đó vậy.
Nói xong, cậu trực tiếp đóng cửa, chặn mấy người kia ở bên ngoài.
“Nam Bùi! Anh nói rõ ràng cho tôi! Anh vì tôi thành lập công ty, rốt cuộc là vì sao hả?!”
“Đừng có đóng cửa chứ! Nam Bùi, tôi biết mấy lời vừa nãy cậu nói không phải là lời thật lòng, cậu đầu tư cho hạng mục của Tống thị nhất định không chỉ vì tiền.”
“Nam Bùi, anh đi ra đây! Tôi ở trong lòng anh còn không bằng một cái cúp quán quân hả?!”
“Còn nữa, vừa nãy rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho anh??”
“Nam Bùi! Mở cửa ra!”
“……”
Làm ầm ĩ hồi lâu mà Nam Bùi vẫn chẳng có phản ứng gì, ba người dưới sự khuyên nhủ của quản gia đành phải rời khỏi đó.
Nhìn ảnh chụp màn hình mua vé xem phim thành công Hoắc Nghiêu gửi đến, Nam Bùi cong môi, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Tuy chỉ đang đóng giả là người yêu thôi, nhưng cậu lại có cảm giác như đang thật sự yêu đương vậy.
Lúc này, hệ thống cất tiếng hỏi, “Ký chủ, rõ ràng cậu có thể nói thẳng với ba người kia là cậu không thích bọn họ, thái độ cũng có thể cao ngạo, lạnh lùng hơn một chút mà, sao vẫn muốn duy trì thiết lập nhân vật lúc trước thế?”
Nam Bùi nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu thêm.
Sau đó, cậu trả lời hệ thống, “Bởi vì nhát dao mang theo ký ức đâm vào người sẽ càng đau hơn.”
Hệ thống ngây ngẩn.
Nó không thể không thừa nhận diễn xuất của Nam Bùi vừa rồi quá tuyệt, không chỉ khiến các nam chính nảy sinh cảm giác nguy cơ, mà còn khiến họ nhớ đến Nam Bùi trước đây nữa.
Tới đây, cốt truyện e rằng sẽ sớm chệch hướng thôi.
Cùng lúc đó.
Sau khi rời khỏi nhà họ Nam, Tống Cảnh Sâm tức đến thái dương ẩn ẩn đau nhức.
Ba vị nam chính cuối cùng đều xé hết mấy bức thư mình cầm, thư của hắn bị Đoàn Hành xé đến mảnh vụn đầy đất, cảnh tượng khó coi vô cùng.
Nhưng đó chưa phải là điều khiến Tống Cảnh Sâm tức giận nhất.
Thậm chí cả chuyện ‘Nam Bùi thành lập công ty vì Lục Bách Nhiễm, đầu tư cả trăm triệu vì Đoàn Hành’ cũng chưa đủ làm hắn giận dữ tới trình độ này.
Hắn tức giận là bởi thái độ của Nam Bùi.
Rõ ràng Nam Bùi đầu tư vào các hạng mục của tập đoàn Tống thị là để theo đuổi hắn, thế mà giờ lại nói, cậu làm như thế chỉ là bởi Tống Cảnh Sâm hắn biết kiếm tiền thôi!
Có lý nào lại vậy chứ?!
Nam Bùi tặng nhiều hoa hồng cho hắn như thế, trong cuộc họp đứng ra tranh luận vì hắn, từ nhỏ đến lớn làm biết bao nhiêu chuyện cho hắn……
Sao có thể chỉ là vì lợi ích kinh tế được?!
Cậu rõ ràng thích Tống Cảnh Sâm thích đến muốn chết mà!
Dáng vẻ hoảng loạn, luống cuống của Nam Bùi lúc nói chuyện cũng chứng minh được một điều, ấy là cậu nhất định không nói thật lòng.
Nhưng Tống Cảnh Sâm nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Nam Bùi lại thay đổi như thế?
Vì vậy, hắn hỏi Candy, “Nam Bùi gần đây rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao đột nhiên lại trở nên kỳ quặc như thế?!”
Candy vừa mới hồi phục lại từ trong cơn chấn động mới rồi, nghĩ nghĩ, cẩn thận nói, “Có lẽ là bởi gần đây ngài thân thiết với Trần Vũ quá, khiến cậu ấy đau lòng chăng.”
“Đau lòng cũng không đến mức như vậy chứ?” Tống Cảnh Sâm giận không có chỗ phát tiết, “Cậu ta nói mấy lời đó là có ý gì?”
Candy thở dài một tiếng, nói, “Suy cho cùng Nam thiếu gia đã vì ngài mà trả giá nhiều như thế rồi, nếu vẫn mãi không nhận được hồi đáp từ ngài, cậu ấy sẽ từ bỏ, hoặc là tìm người khác thôi……”
Sợ Tống Cảnh Sâm nổi giận, Candy lại lập tức sửa lời, “Khụ, tôi cũng không nói cậu ấy chắc chắn sẽ tìm người khác nha, chỉ là có khả năng này thôi.”
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Tôi chỉ hơi tán thưởng Trần Vũ một chút thôi mà, vụ quà tặng kia lại chẳng phải chuyện to tát gì, cậu ta có đến mức phải như vậy không?”
“Tống tổng, tuy tôi hiểu được tâm trạng của ngài, nhưng mà……” Candy do dự giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra chân tướng, “Khoảng thời gian này, mấy hạng mục mà Trần Vũ làm đều là Nam Bùi sắp xếp cho ngài đấy ạ, trước khi rời khỏi tập đoàn Tống thị, cậu ấy gần như đã đàm phán xong hạng mục cho cả mùa tới rồi……
Có điều……” Candy thoáng ngập ngừng, rồi mới nói tiếp, “Nam thiếu gia làm nhiều như vậy, ngài lại vẫn thân cận với Trần Vũ hơn, vụ quà tặng như giọt nước tràn ly…… Cậu ấy nói ra mấy lời đó, cũng hợp tình hợp lý thôi ạ.”
Nói rồi, Candy lấy di động ra, cho Tống Cảnh Sâm xem từng phần từng phần dữ liệu hạng mục Nam Bùi chuẩn bị cho tập đoàn Tống thị lưu trong email.
Tống Cảnh Sâm nhìn những dữ liệu này, ngây ngẩn cả người, đáy mắt đều là kinh ngạc, không thể tin nổi —-
Nam Bùi âm thầm bỏ ra nhiều như thế vì tập đoàn Tống thị sao?!
Nhưng mà hắn lại không mảy may phát hiện!
Tống Cảnh Sâm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt —- Hắn sắp sửa mất đi Nam Bùi thật rồi à?
Đồng thời hắn cũng hối hận vô cùng —- Sao hắn lại làm những chuyện đó với Nam Bùi kia chứ?!
Vừa nghĩ đến trong lúc Nam Bùi bỏ ra bao nhiêu thứ vì tập đoàn Tống thị, mình lại lấy Trần Vũ ra để chọc tức cậu, áy náy, hối hận liền như mũi đao sắc bén, không ngừn,g đâm chọc lung tung lên trái tim Tống Cảnh Sâm.
Cảm giác này hắn chưa từng trải qua bao giờ.
Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tống Cảnh Sâm, Candy hỏi ra một câu cuối cùng, “Tống tổng, có phải ngài thích Nam thiếu gia không? Nếu ngài thật sự thích……thì nên học cách trân trọng cậu ấy.”
Thật ra Candy muốn nói là, những năm này, chuyện quá đáng Tống Cảnh Sâm làm với Nam Bùi, nào chỉ có mình chuyện Trần Vũ thôi.
Nhưng mà cô nhịn lại được.
Tống Cảnh Sâm ngây người tại chỗ, không biết nên trả lời ra sao.
Vừa rồi trước cửa nhà họ Nam, biểu hiện của hắn thất thố như thế, đáp án kỳ thực đã rất rõ ràng.
Khoảnh khắc Candy đặt câu hỏi, Tống Cảnh Sâm mới ý thức được một điều, tình cảm hắn dành cho Nam Bùi đã khắc sâu vào tận xương tủy, không cách nào khống chế được nữa rồi.
Từng màn từng màn Nam Bùi trả giá vì mình điên cuồng hiện lên trong đầu hắn.
Là từ lúc nào bắt đầu nảy sinh tình cảm, Tống Cảnh Sâm không cách nào phân biệt được.
Nhưng duy nhất một điều hắn có thể khẳng định chắc chắn……
Hắn không muốn thấy Nam Bùi tìm người khác, càng không muốn cứ thế đánh mất Nam Bùi.
Nhưng mà có vẻ hắn nhận ra quá muộn, cái người đã từng hy sinh mọi thứ vì hắn kia…… hình như đã từ bỏ hắn rồi.
Nhận thức được điều này khiến Tống Cảnh Sâm lập tức lạnh toát cả người, tim cũng như rơi xuống hầm băng vậy.
Câu nói của Candy lại càng khiến tìm hắn lạnh hơn mấy phần.
“Tài xế, quay xe trở lại nhà họ Nam! Tôi muốn gặp cậu ấy!” Tống Cảnh Sâm đột nhiên không khống chế được hô lên.
“Tống tổng, ngài đừng sốt sắng quá!” Candy vội ngăn hắn lại, nói, “Nam thiếu gia vừa mới từ chối ngài xong, chứng minh tâm trạng cậu ấy đang không tốt, bây giờ ngài bất chấp chạy tới đó cũng bị đóng cửa không tiếp thôi, vẫn nên cẩn thận nghĩ xem nên làm thế nào thì hơn.”
Tống Cảnh Sâm ngẩn người, vành mắt bởi vì sốt ruột mà hơi hơi đỏ lên, nhất thời có chút không biết làm sao.
“Nếu…Nếu như……” Hắn nhìn Candy, hoảng loạn mở miệng, giọng nói có chút ám ách, “Nếu như tôi xin lỗi cậu ấy, tặng quà cho cậu ấy, tôi…tôi……tôi nói cho cậu ấy biết, người tôi thích là cậu ấy chứ không phải Trần Vũ, liệu cậu ấy có tha thứ cho tôi không?!”
Candy mím mím môi, im lặng giây lát mới nói, “Tống tổng, câu hỏi này, chỉ mình Nam thiếu gia mới trả lời được thôi.”