Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 72: Bêu xấu



Ba cái hot search nối đuôi nhau chiếm vị trí trong bảng, khuyên tai 90 triệu dây chuyền 200 triệu, tổng tài đương nhiệm tập đoàn Hứa thị là bạn trai Mạnh Oánh, lại thêm trước đó tiểu thư Dương gia giả mạo bạn gái Hứa tổng để làm nổi, khơi mào bằng một bài đăng lấp lửng rồi cho đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì mới, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì cư dân mạng đều nghiêng về phía Mạnh Oánh.

Thế là liền có rất nhiều fan hâm mộ chạy đến tài khoản của Mạnh Oánh nhảy nhót, đa số đều có thiện cảm với cô, nói cô rõ ràng có thể trực tiếp làm phu nhân tổng tài, rõ ràng có thể ngồi yên hưởng thụ tài nguyên màu mỡ, rõ ràng có thể lên weibo khoe khoang ân ái các kiểu, nhưng vẫn cứ kín tiếng như vậy, không chỉ không khoe khoang, còn để cho người khác giả mạo, hơn nữa còn chạy xa như thế để học tập trau dồi năng lực, mà không phải trực tiếp đợi tài nguyên dâng đến miệng, quả thực là chân thiện mỹ, khiêm tốn đáng yêu, nhân phẩm tốt, khó trách có thể được tổng tài Hứa thị nâng niu hết mực.

Số còn lại là dân hóng hớt, muốn nhìn hai thứ đồ dát kim cương có giá trên trời kia ra sao cho bằng bạn bằng bè.

Fan Mạnh Oánh tăng không ngừng, đồng thời cũng có một số người qua đường bởi vì chưa thấy được thứ cần thấy, hoặc muốn hóng hớt chút tin nên bắt đầu bấm theo dõi chẳng mấy chốc đã thêm được 2 triệu người theo dõi.

Sau lại vì tò mò mà bắt đầu lật tung tài khoản của cô lên

Kết quả, lướt một vòng, lại phát hiện Mạnh Oánh không có theo dõi hay bất luận là tương tác gì liên quan đến tổng tài tập đoàn Hứa thị.

Một đoàn fan hâm mộ: “? ? ?”

Ở đây có rất nhiều dấu chấm hỏi.

So cái tài khoản sắp đóng màn nhện đến nơi với tài khoản của Hứa thị tập đoàn Hứa Điện đại V, mặc dù trước đây tài khoản này rất kín tiếng, hầu như không có cập nhật nhiều, chỉ có đa số là mấy bài tin tức kinh tế tài chính, mà giờ đây lại năng suất cập nhật hai bài đăng trong vòng hai ngày, còn tương tác trả lời bình luận của cư dân mạng.

Một bài bạn gái tôi, hai bài cũng bạn gái tôi, làm như sợ người khác không biết, sợ bạn bè bốn phương không hay, đơn phương công khai.

Lại lúc này.

Còn có một cái tài khoản ma.

Tên là Mỗi ngày chân lại dài hơn.

Mỗi ngày chân lại dài hơn: Mạnh Oánh căn bản còn không nhận cả khuyên tai và dây chuyền thì phải?

“Quá sốc.”

“Cái người này biết nội tình.”

“Đây là đang dỗi vị tổng tài Hứa thị kia sao?”

“Chậc chậc.”

“Tui thấy vị tổng tài này tự biên tự diễn một tuồng kịch, tặng dây chuyền, tặng khuyên tai đắt tiền, sau đó lại tự cảm thấy cảm động, còn lên mạng đính chính đủ kiểu, thuận tiện đơn phương công khai.”

“Nói đúng quá không cãi được luôn á.”

“Thanh Hoa đã thỉnh bạn đến nhập học chưa?”

“Mị cũng nghĩ là tự biên tự diễn, Mạnh Oánh còn chẳng tương tác với hắn kìa! ! Nói không chừng vẫn chỉ là đang theo đuổi, hắn thì hay rồi, nói cái gì mà đã đưa bông tai dây chuyền, còn tự phong người ta là bạn gái nữa chứ, ố mài gót, mặt có dày quá không vậy? Anh tổng tài ơi, chắc là Mạnh Oánh khó theo đuổi quá, bất đắc dĩ mới phải tung ra chiêu này phải không, chắc anh xấu lắm nhỉ.”

“Định diễn bộ người đẹp và quái vật hay gì.”

“Người đẹp và quái vật +1 “

“Xem tài khoản của hắn khiến tui cảm động suýt khóc á @ Hứa thị tập đoàn Hứa Điện “

“@ Hứa thị tập đoàn Hứa Điện, cho xin cái cảm nhận khi không được bạn gái tương tác gì đi?”

“Phục, thì ra chỉ là diễn, tiểu nhị mang cho huynh đài đây một tượng Oscar đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: C70: Chương 70

Thế là ba cái hot search cứ như vậy leo lên, không chỉ như thế, còn không biết là ai dùng tiền đập, trong vòng một giờ đã xếp hàng ngay ngắn chiếm ba vị trí đầu.

Trong giới thượng lưu cũng không ngờ Hứa Điện có thể có ngày hôm nay, xe màu đen đi trên đường, mà điện thoại anh ở trong xe vang lên không ngừng, một cái là của Chu Dương, một cái của Lý Dịch, một cái của Giang Úc, ngay cả Lý Nghiêu, Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Tân đều ân cần thăm hỏi.

Cố Tùy thì nhắn Wechat tới, hỏi thăm còn tốt chứ.

Liễu Yên cũng nhắn Wechat.

Liễu Yên: Chúc mừng nha, chiếm cả top 3 hot search.

Lại đến.

Vân Lục: Bạn Hứa vẫn ổn chứ? Mạnh Oánh xinh đẹp như vậy, xứng đáng được bêu xấu.

Yến Hành: Hứa tổng, anh không lên hot search thì thôi, chứ một khi lên thì phải để mọi người phải trầm trồ một phen, quả thực là sách giáo khoa diễn xuất sống.

Hứa Điện: “…”

Mạnh Oánh đã biết được từ chỗ Hứa Khuynh Lưu Cần, lật hết hot search, xem hết toàn bộ quá trình, cô bụm lấy môi, dựa vào cửa sổ nín cười.

Không ngờ cư dân mạng có trí tưởng tượng phong phú tới vậy, đưa bút cho họ có khi viết được một bộ tiểu thuyết mới tên « tổng tài bá đạo thích diễn » luôn không chừng.

Từ khi thầm mến Hứa Điện cho tới hôm nay, nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh bị bêu xấu như vậy lần nào.

Hứa Điện cúp máy cuộc gọi của Văn Trạch Tân xong, bực bội giật giật cổ áo, dư quang nhìn người ngồi ghế lái phụ, cô nín cười đến “rất” cẩn thận, như sợ anh nhìn không ra.

Hứa Điện híp híp mắt, một tay chuyển tay lái, xe dừng ở trên con đường mà một dãy các tòa nhà đều có thiết kế hiện đại, duy chỉ lọt vào một tòa nhà mang hơi hướng cổ xưa. 

Là một kiến trúc hình bầu dục, dựng đứng.

Mà lại rất cao.

Lúc này sắc trời bắt đầu tối, từ bên ngoài nhìn, có thể nhìn thấy không ít đèn sáng lên, xuyên thấu qua pha lê, giống như là hơn một trăm ngọn đèn lồng được thắp sáng.

Mạnh Oánh đưa tay mở dây an toàn, mu bàn tay lại bị bao trùm, cô thắc mắc nghiêng đầu, Hứa Điện đeo kính mắt, cúi người tới, ấn mở nút thắt, thấu kính lóe ánh sáng, Mạnh Oánh như quên cả việc hô hấp, lẳng lặng nhìn sườn mặt điển trai của anh, Hứa Điện thuận thế mở cửa xe, trong khi rướn người qua, cố ý xích lại gần cô, cho đến khi hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Hứa Điện chậm rãi nhìn cô chằm chằm, nói: “Cười có vui không?”

Cười một đường.

Mạnh Oánh ho một tiếng, cơ mặt hơi run run, cô kìm nén.

Hứa Điện nhịn không được, bóp cái mũi cô một cái, sau đó rời đi, nói: “Xuống xe.”

Động tác ôn nhu không ngờ.

Mạnh Oánh sửng sốt trong chốc lát, mới xoay người xuống xe.

Sau khi xuống xe.

Hứa Điện tay để trong túi, cúi đầu nhìn điện thoại.

Giang Dịch: Hứa tổng, có cần rút hot search đi không?

Giang Dịch không gửi tin nhắn thoại, cũng không dám gọi điện thoại, sợ cười ra tiếng để Hứa Điện phát hiện, chỉ có thể gõ tin nhắn gửi qua. Hứa Điện nhíu mày, mắt nhìn người đằng trước cầm theo túi nhỏ, làn váy phấp phới, mặt mày cong cong Mạnh Oánh, anh cầm lên, nói: “Không cần, cứ để vậy đi.”

Dù sao cô cũng cười vui vẻ như vậy.

Quên đi.

Giang Dịch: Vâng, đúng rồi, Hứa tổng, hot search là do Chu Dương tiên sinh, Lý Dịch tiên sinh, Văn Trạch Lệ tiên sinh, còn có ba mẹ anh hùn vốn đập lên.

Hứa Điện: …

Ha.

*

Đêm nay gió thổi mạnh hơn bình thường, bắp chân Mạnh Oánh hơi lạnh, cũng may Hứa Điện giải quyết xong, đi tới, nắm tay của cô, đi đến bậc thang.

Tham Khảo Thêm:  Chương 98: 98: Thù Hận Ngút Trời

Hai bên nhân viên đứng ở cửa lập tức cúi đầu, dùng tiếng Anh nói chào mừng.

Mặt đất được lát bằng đá cẩm thạch sáng ngời đến độ có thể soi gương, mái nhà cao không thấy trần, ngửa đầu nhìn lên mang lại cảm giác như ở dưới bầu trời sao, Hứa Điện thấp giọng nói: “Nơi này là cao ốc Thần Phẩm, xây hồi năm ngoái, người Hoa rất thích tới đây, bởi vì nơi này đa số phục vụ đồ ăn Trung Quốc, nhà hàng Tây cũng là người Trung Quốc mở.”

“Ồ.”

Trên đá cẩm thạch đều có biển báo, nếu không rất dễ đi lạc, bên cạnh thang máy đều có nhân viên, đeo bao tay màu trắng nhấn nút thang máy.

Lên tầng hai mươi, ra thang máy, cũng có nhân viên dẫn vào sảnh dùng bữa, Mạnh Oánh thấy thành lan can được trạm trổ rất tỉ mỉ, nên muốn đi tới xem một chút, thấy cô hướng đến lan can mà đi tới, Hứa Điện cười kéo cô lại, “Đừng nhìn, chứng sợ độ cao chịu không được đâu.”

Mạnh Oánh đụng vào trong ngực anh, anh thuận thế ôm eo thon của cô.

Mạnh Oánh nhìn anh: “Anh sợ độ cao à?”

“Không, anh không sợ, anh nghĩ em sợ độ cao, mẹ anh cũng vậy.”

Mạnh Oánh: “Em không sợ.”

“Đi, chúng ta lại tới xem.” Nói, Hứa Điện ôm Mạnh Oánh đến ép người vào thành lan can, nhưng bởi vì anh vừa ép vừa nhoài người ra khỏi lan can, khiến Mạnh Oánh không thể không cúi theo, lập tức cảm giác mất trọng lượng ập tới, Mạnh Oánh hốt hoảng, kinh hô hai tiếng, quay người ôm lấy eo Hứa Điện.

Đột nhiên được chủ động, còn được ôm ôm ấp ấp, Hứa Điện ngẩn ra, Mạnh Oánh ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ áo áo sơ mi của anh, hỏi: “Vừa lòng chưa?”

Hứa Điện: “Rồi.”

“Chỉ giỏi làm trò mèo.” Mạnh Oánh bóp cằm anh, khinh miệt nói.

Hứa Điện: “…”

Không cần phải vạch trần nhau như vậy được không?

Hai người đi đến vị trí bên cửa sổ, Hứa Điện kéo ghế ra, Mạnh Oánh ngồi xuống, anh quay người ngồi vào đối diện, người phục vụ đi lên, đưa menu cho cô.

Sau đó rót nước, Hứa Điện nhàn nhạt ngăn lại, tự mình rót nước cho Mạnh Oánh.

Mạnh Oánh biết giá cả rất đắt.

Nhưng không nghĩ tới sẽ đắt như vậy, cô không dám nhìn giá nữa, chỉ dám nhìn tên món ăn.

Cô chọn hai món mình tương đối thích, rồi để cho Hứa Điện chọn, anh nhìn cô, sau đó, cũng không nhìn thực đơn, chọn vài món Mạnh Oánh thích ăn, cô ai một tiếng, “Đủ rồi.”

“Không đủ, phần ăn ở đây rất nhỏ, đợi lát nữa em thấy là biết.” Hứa Điện lại gọi thêm một phần vây cá cùng salad, liền để thực đơn xuống.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn lên, quả nhiên là lượng thức ăn trong từng dĩa rất ít.

Hứa Điện để cho người ta mở rượu đỏ, nói ăn gà rán phải uống rượu đỏ.

Mạnh Oánh bình tĩnh nhìn anh.

Anh lại tỏ ra rất đàng hoàng giống như đang nói về thường thức vậy, không có một sự chột dạ nào trên gương mặt kia.

Mạnh Oánh giơ chân, đá nhẹ chân anh dưới gầm bàn.

Người Hứa Điện cứng đờ, anh đưa tay, ngăn chặn chân của cô, cất giọng khàn khàn: “Được rồi.”

Mạnh Oánh: “Không phải anh muốn sao?”

Hứa Điện xoa bờ môi, hơi đứng dậy, xích lại gần cô, nói: “Chỉ được làm vậy với một mình anh thôi.”

Mạnh Oánh nhàn nhạt cười một tiếng.

Anh nắm lấy chân cô, đầu ngón tay nhấn vào ngay bụng chân của cô, xúc cảm rất tốt vừa mềm mướt vừa đàn hồi.

*

Mạnh Oánh thực sự không uống rượu được, uống một chút xíu liền có hơi choáng, không còn khí lực, Hứa Điện cầm cái nĩa, cắt gà rán đút cô, ngay cả vây cá cũng là từng muỗng từng muỗng đưa tới bên miệng, cô hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, nhưng hoàn toàn tỉnh táo, “Lát nữa anh không lái xe?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 150: C150: thỏa thuận xong

Hứa Điện cầm khăn tay lau vệt nước đọng trên khóe môi cô, nói: “Anh ở đây.”

“Chỗ nào?”

“Lầu ba mươi sáu.”

Mạnh Oánh hếch cằm, đôi mắt mơ màng đọng lại hơi nước, “Đồ tâm cơ.”

“A?” Hứa Điện nhíu mày, lại đút cô một ngụm vây cá, Mạnh Oánh không thể từ chối, sau khi ăn xong, anh ký tên tính tiền, ôm cô đứng dậy, thuận tay cầm túi cho cô, Mạnh Oánh còn có thể đi, chỉ hơi chệnh choạng, cô níu lấy áo sơ mi của anh, nói: “Năm đó tại thư viện, rơi mất sách, người đối diện kia anh biết là. . .”

“Là em.” Hứa Điện ôm cô tiến vào thang máy.

Mạnh Oánh ừ một tiếng, “Còn lúc tốt nghiệp.”

“Đứng tại đài phun nước chụp ảnh, sau đó suýt chút ngã vào trong ao, là Chu Dương kéo em, anh cũng biết.”

“Anh cũng nhớ kỹ ghê.”

Giọng Mạnh Oánh nhỏ dần.

Hứa Điện không lên tiếng nữa, đến lầu ba mươi sáu, một tầng gồm có hai hộ, nhưng rất riêng biệt, đều có thang máy dành riêng cho mỗi hộ, sau khi mở khóa bằng nhận diện gương mặt xong, đèn cảm ứng trong phòng sáng lên, ánh đèn sáng có màu ấm khiến cho người ta cảm giác rất dễ chịu, căn phòng lấy phong cách tối giản nhất để trang trí, lấy màu xám cùng màu trắng làm chủ nên có chút lạnh lùng.

Mạnh Oánh vừa tiếp xúc với ghế sô pha, liền nằm nhoài lên.

Hứa Điện ngồi trên bàn trà, chậm rãi mở cúc áo sơ mi, sau đó chồm người qua, hôn môi của cô, Mạnh Oánh giơ tay lên lại rũ xuống, sau đó nâng lên, khoác lên cổ của anh, tiếp đó người bị ôm ngang đi vào phòng tắm.

Tiếng nước rầm rầm.

Mạnh Oánh ngửa đầu.

Hơi nóng bốc lên bao phủ toàn bộ phòng tắm, giọt nước thuận lăn xuống, cô cắn chặt hàm răng, chỉ cảm thấy càng choáng.

Chẳng được bao lâu, cô núp ở đầu giường, Hứa Điện lần nữa cúi người tới, ngón chân nhỏ nhắn dựng thẳng băng.

Ánh đèn nghiêng nghiêng thắp sáng một góc của căn phòng.

Mạnh Oánh nắm lấy gối đầu, nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, mơ màng bắt máy, Hứa Điện từ phía sau ôm eo của cô, thấp giọng nói: “Theo dõi Weibo của anh đi.”

“Hửm? Vợ.”

Một tiếng vợ, trầm khàn mang dụ hoặc khiến toàn thân Mạnh Oánh run lên, cô nghiêng đầu, hôn anh, sau đó nói: “Ừm”

Trong mơ mơ màng màng.

Điện thoại dập máy.

Mạnh Oánh không có chú ý, lần nữa rơi vào mộng mị, Hứa Điện nâng cằm của cô, trằn trọc hôn, chiếc đồng hồ cát* trong phòng đã vơi phân nửa, tiếng đồng hồ chạy theo quy luật vang lên tịch tịch, đã gần hai giờ. Mạnh Oánh xoay người, ngáp một cái, Hứa Điện bưng nước tới, ngồi tại bên giường, cầm ống hút cho cô.

*bản dịch để là lưu sa, mà mình tìm trên mạng thì thấy nói gì về cát á nên để là đồng hồ cát, bạn nào biết xin chỉ giáo với T.T

Mạnh Oánh cắn, uống mấy ngụm, cổ họng cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.

Chỉ chốc lát sau, anh ôm cô từ phía sau, hỏi: “Buồn ngủ không?”

“Một chút.”

Mạnh Oánh đáp, nhớ tới lúc ý loạn tình mê vừa nãy đã đáp ứng yêu cầu của anh, cô bĩu môi, đồ xấu xa, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cô ấn mở weibo, nhấn theo dõi.

Sau đó thuận tay cập nhật trạng thái.

Mạnh Oánh V: Đã chú ý.

Không cần nói cũng biết, chú ý cái gì, tất cả mọi người hiểu.

Lập tức liền có rất nhiều bình luận, nhưng mà, diễn biến không lường được.

“Oa, Mạnh Oánh của tui, Oánh Oánh đáng thương quá, chúng ta tuyệt đối không thể cúi đầu trước thế lực xấu! ! !”

“Hủy theo dõi hắn đi, tuyệt không cúi đầu trước thế lực xấu, tuyệt đối không!”

“Để hắn cút!”

Hứa Điện: “Hả? ?” 

*tính ra cũng tội, cả thế giới đều cản anh truy vợ, mà thôi cũng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.