Hái Trăng

Chương 61: 61: Khai Giảng



Sắc trời dần tối nhưng hơi nóng vẫn còn hầm hập.

Tháng Bảy, tháng Tám là thời gian nóng nhất ở Tây Phục, mấy năm gần đây nhiệt độ lại càng cao hơn, Vân Ly đi đi lại lại hết lầu trên rồi lại lầu dưới, trên người dính nhơm nhớp mồ hôi.
Hôm nay là ngày Vân Dã lên đại học.
Đã hơn hai tháng kể từ khi cô từ nước Anh trở về.
Vân Ly lau mồ hôi trên trán, ném hành lý của Vân Dã ra cốp sau, Đôi Đôi hưng phấn quẫy đuôi chạy theo hai chị em.
Vân Ly kiểm lại danh sách đồ đạc: “Không còn thiếu gì chứ?”
“Em đi học, không phải đi chạy nạn.” Vân Dã không ngừng than thở, đồ đạc Vân Ly chuẩn bị cho cu cậu có thể làm cho cậu sống được ở nơi hoang dã luôn rồi.
Thấy cô lầm bầm: “Hình như thiếu sữa.” Cô lại chuẩn bị đi vào trong phòng, Vân Dã vội vã lôi cô trở lại.
“Chúng ta nhanh lên một chút, đừng để bọn họ đợi.” Vân Dã đẩy Vân Ly lên chỗ lái xe, còn mình thì đi về chỗ ghế phụ.
Mắt cậu thoáng nhìn cô một chút, đi được hai bước lại dừng lại.

Cậu nhóc quay đầu hỏi cô: “Chị cứ để như vậy đi ra ngoài?”
“Ừm.” Vân Ly há mồm, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình: “Sao vậy?”
“Không sao cả.” Vân Dã nhún vai: “Anh trai của Doãn Vân Y cũng ở đó.”
Lúc này Vân Ly mới phát hiện cô chỉ mặc một cái áo cộc tay và quần ngắn.

Một năm qua, phong cách ăn mặc của cô thay đổi rất nhiều.
Cô chậm chạp vỗ đầu một cái, phát ra tiếng“A”, sau đó đút túi sữa bò cho Vân Dã : “Cầm lấy.”
Vân Dã không nhúc nhích.
Vân Ly giục: “Nhanh lên một chút.”
Vân Dã thoáng cau mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cầm.

Cô không thích bộ dạng này của cậu, nhìn chằm chằm cậu nhóc ba giây, bỗng cô dùng sức gõ xuống đầu cậu nhóc.
Lần này đột ngột không kịp chuẩn bị, Vân Dã hơi giận: “Chị làm gì vậy?”
Vân Ly không hé răng khiến cho cậu nhóc ngây ra một lát.
“…” Không dưng tự nhiên gây sự, thánh cũng không nhịn được.

Nhưng nhìn mặt cô không hề có cảm xúc, Vân Dã nhịn một chút, quyết định nhượng bộ: “Chị sao vậy?”
Yên tĩnh chốc lát.
Mặt Vân Ly không có cảm xúc, thu tay lại: “Không có gì.”
Vân Dã mím chặt môi.
Vân Ly cong khoé mắt lên, nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Đánh em hiện nguyên hình.”
“…”
Trở về phòng, Vân Ly lục tung tủ quần áo.

Quần áo trong nhà không phải là đồ cô mang từ nước Anh về thì cũng là quần áo lúc cô đi thực tập, chúng hơi lỗi thời, cô đành mặc một cái áo trắng kiểu dáng tiêu chuẩn.
Nhưng vẫn không hài lòng lắm.
Vân Ly thay quần áo, đi ra khỏi phòng.

Vân Dã khó chịu đưa túi sữa bò cho cô: “Cầm lấy.”
“Hả.” Vân Ly vô thức đáp lại một tiếng, nhìn áo tay ngắn khoác ngoài của cậu, chậm rì rì nói: “Ai mua cái áo này cho em?”
Vân Dã không trả lời.
Nhìn ba giây, cậu chả muốn nhìn thêm, hất hất cằm về phía cô.
Vân Ly sờ soạng tay áo của cậu, nghĩ trong giây lát, đột ngột nói: “Cởi ra.”
Vân Dã : “?”
Vân Ly: “Để chị mặc thử.”
“…”
Từ nhà đến sân bay Tây Phục phải đi qua một đoạn đường, ven đường có rất nhiều toà nhà mới xây dựng, lần trước đi đoạn đường này chính là một năm rưỡi trước cô ra sân bay đón Phó Thức Tắc.
Chớp mắt Vân Dã đã lên đại học, hôm nay là ngày đón tân sinh viên của Đại học Bách khoa Tây Phục.
Sáu tháng kể từ ngày Vân Ly đi Anh trở về, Vân Dã và Doãn Vân Y mới biết điểm thi.
Giấc mơ của hai thanh niên đã thành hiện thực, điểm của hai người đỗ rất nhiều khoa của Đại học Bách khoa Tây Phục, nộp hồ sơ vào chuyên ngành truyền thông.
Vân Dã ngậm cười nghịch điện thoại, Vân Ly nhìn cậu một chút: “Em tỏ tình chưa?”
“À, em trai chị đâu cần tỏ tình.” Vân Dã nói rất gợi đòn.
“Sao hôm nay ba không tiễn em đi?” Vân Dã hỏi.
Vân Ly “Ha ha” một tiếng: “Em còn có mặt mũi để hỏi.”
Sau khi viết đơn đăng kí, Vân Dã đến Nam Vu với danh nghĩa học lái xe, ở bên đó hai tháng, Vân Dã và Doãn Vân Y cùng lấy được giấy phép lái xe.
Vân Vĩnh Xương mở một trường dạy lái xe quy mô lớn như vậy, bề ngoài Vân Dã đồng ý đi theo nhưng lại ngấm ngầm làm theo cách của Vân Ly rồi tiền trảm hậu tấu.
Vân Vĩnh Xương bị cậu nhóc chọc tức gần chết, ông còn bị khả năng con trai của ông muốn đến nhà người ta làm con rể khiến cho đau khổ mất một thời gian.
Vân Dã ở Nam Vu tiêu dao tự tại, ngày tháng trôi qua vô cùng tốt đẹp, quẳng cái mớ bòng bong này lại cho cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 338

Mỗi ngày cô đi thực tập mệt gần chết, về nhà còn phải nhìn mặt thối của Vân Vĩnh Xương.
Mùa hè ở Tây Phục nắng vàng trải khắp, những toà nhà cao tầng sừng sững chi chít như sao trên trời, hơi nóng kéo dài vô tận.
Sau khi Vân Ly dừng xe, Vân Dã tháo dây an toàn không muốn bước ra khỏi xe.

Vân Ly kéo cậu về phía cửa hàng tiện lợi: “Đi mua nước đi.”
Vân Dã ghét bỏ cô làm lỡ thời gian: “Không phải ở nhà chị uống rồi à?”
“Mua cho em dâu tương lai.”
Vân Ly cũng không biết từ lúc nào cô bắt đầu học được cách đối nhân xử thế như này.

Ở Anh không nơi nương tựa, ngoại ngữ không tốt, có nhiều chỗ cũng bất tiện, phần lớn thời gian cô đều ở cùng với đám du học sinh ở địa phương.”
Thói quen tiếp xúc với người khác về cơ bản cô đều rập khuôn theo Phó Thức Tắc, cứ làm theo như anh, chắc chắn không sai.
Thí dụ như việc mua nước, trước đây mỗi lần ra ngoài, Phó Thức Tắc đều chuẩn bị cho cô một chai nước đặt trên khay đựng cốc.
Ban đầu, Vân Ly không để ý, sau khi chia tay cô mới nghĩ đến những chi tiết này.
Gặp hai anh em ở lối ra, Doãn Dục Trình mang theo hai cái vali lớn, mặc quần tây và áo sơ mi trắng, Doãn Vân Y mặc một cái váy dài trắng xếp li, trang điểm nhạt.
Lần gần đây nhất cô gặp Doãn Dục Trình là chuyện từ tháng Bảy năm ngoái.
Lúc đó, Vân Dã đã nhờ Doãn Vân Y bảo Doãn Dục Trình đưa cô ra sân bay Nam Vu.
Doãn Dục Trình đi tới bên cạnh cô, hỏi thăm cô một chút.
Sau khi lên xe, Vân Ly quen đường, đi về hướng Đại học Bách Khoa Tây Phục.
Đoạn đường này cô đã từng đi qua.

Cô hơi thất thần.
Doãn Dục Trình ngồi ở ghế phụ, hỏi cô: “Em về lâu chưa?”
Vân Ly thuận miệng đáp: “Hơn hai tháng.”
“Sang năm tốt nghiệp à? Gần đây không thấy em tới trường?”
Vân Ly: “Tôi đã hoàn thành thí nghiệm, ở đây viết luận văn, sang năm sẽ trở về bảo vệ.”
“Sau đó em định làm việc ở Tây Phục à?”
Vân Ly sửng sốt một chút, “ừm” một tiếng.
Người nhà cô đều ở Tây Phục.
Dường như cô cũng không cần đi nơi khác.
Nói cũng buồn cười, cô luôn chống đối với yêu cầu của Vân Vĩnh Xương, thậm chí vượt mấy nghìn kilomet để đi Anh du học, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn tự nguyện trở lại Tây Phục.
Hai người nói chuyện câu được câu không một lát, Doãn Dục Trình nhìn Vân Ly.
Cô khoác cái áo ngắn tay, nhìn như sinh viên đại học, nói chuyện nhẹ nhàng tự nhiên, bớt đi mấy phần ngại ngùng trước kia.
“Sống ở Anh thế nào?”
Vân Ly hơi nắm chặt tay lái, bình tĩnh mà nói: “Rất tốt.”
Đi theo biển chỉ dẫn, Vân Ly lái xe đến điểm báo danh, ở nhà thi đấu Đại học Bách khoa Tây Phục.
Hai bên đường kín xe, xung quanh đều là sinh viên và ba mẹ đang kéo vali hành lý.
“Mọi người đi báo danh đi, tôi đi tìm chỗ đỗ xe.”
Doãn Dục Trình chần chờ: “Tôi đi cùng em, bây giờ đường hẹp, không an toàn cho lắm.”
“Không sao.” Vân Ly cười, khách sáo từ chối: “Vân Dã và Vân Y chắc sẽ không hiểu lắm, anh đi cùng hai đứa đi.”
Doãn Dục Trình không cưỡng cầu, sau khi họ xuống xe, Vân Ly đi dọc vòng ngoài nhà thi đấu.
Hai bên đường đầy ắp banner và những lều vải chào đón tân sinh viên.
Đi một vòng không tìm được chỗ đỗ xe, Vân Ly chuẩn bị đổi hướng, liếc mắt nhìn sang một standee, tim bỗng nhiên ngừng đập.
Nền màu xanh nhạt, phần chữ giới thiệu màu xanh lam đậm, chữ phóng to là dòng chữ…
Unique.
Cô nhìn theo chiếc standee và nhìn về phía trước.
Là mấy lều vải bình thường, về cơ bản đều là những tag xử lý công việc trên điện thoại.
Vân Ly thu tầm mắt lại, đổi hướng đi, cô nhìn chằm chằm bảng điều khiển trung tâm một chút, lại không nhịn được, quay đầu nhìn phía ngoài.
Ở bên cạnh lều vải màu xanh lam, có mấy người mặc áo đen cộc tay, trước ngực đeo huy chương hình mặt trăng.
Một người trong đó cao cao gầy gầy, đứng dựa bàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)

Mấy người còn lại vây quanh anh nói liên tục, anh cụp mắt điều khiển máy bay không người lái, thỉnh thoảng nghiêng đầu đáp lại vài câu.
Nói xong, anh ngẩng đầu cười, máy bay không người lái ở giữa không trung, bay qua mặt anh.
Vân Ly vô thức cuộn kính xe lên.
Cô kinh ngạc nhìn hướng đó, là thiếu niên trong video, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, khí chất vẫn ôn hoà như vậy.
Fan nhỏ tìm anh xin chữ kí, anh tiện tay viết vài chữ.

Người bên cạnh ồn ào, anh nở nụ cười nhàn nhạt.
Bíp bíp.

Xe phía sau bấm còi giục.
Vân Ly lấy lại tinh thần, quay xe phóng đi, trong thâm tâm cô có gì đó đè nén, cô lang thang khắp sân trường mà không kiểm soát được.
Rốt cuộc cô cũng đậu được ở một bãi đất trống.
Một lát sau, cô mới nhận ra xe vẫn còn hoạt động, cô đã quên tắt máy.
Là anh.
Sau khi chia tay, Vân Ly ép mình vào công việc từ sớm đến tối, chỉ cần có thời gian sẽ ngủ luôn.
Để không phải nghĩ tới anh.
Một năm rưỡi qua đi, kí ức về khuôn mặt, nhiệt độ, xúc cảm cũng dần mơ hồ.
Cô cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại.
Vân Ly nhìn chằm chằm nước trong chai.
Thật tốt.
Anh lại trở về dáng vẻ trước đây.
Trong lòng cô có một chút chua xót.
Mà cô, chỉ là trùng hợp gặp anh trong thời kì sa sút.

Vân Ly không đi bộ về nhà thi đấu.
Cô suy nghĩ một lát, lại khởi động xe, mở điều hoà.

Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, dòng người đi qua lại trước mắt cô.
Cứ ở trên xe, vậy thì sẽ không tình cờ gặp anh.
Có lẽ cũng không cần gặp.
Vân Dã gọi điện thoại thúc giục, điện thoại rung một lúc lâu, Vân Ly mới lấy lại tinh thần nhận máy.

Vân Dã sốt ruột: “Sao chị còn chưa tới đây? Bọn em báo danh xong rồi!”
Vân Ly qua loa đáp lại: “Đợi lát nữa chị lái xe qua.”
Hít sâu một hơi, cô lái xe trở về.
Thoáng nhìn thấy Doãn Dục Trình đứng ở ven đường, Vân Ly dừng xe lại.
Đầu tiên, anh ta chui vào ghế phụ, mới có nửa tiếng đã nhìn thấy trên trán anh ta rịn ra mồ hôi vì nóng.
Doãn Dục Trình nhận khăn tay từ cô, lau một lát: “Bên ngoài nóng lắm.

Vân Dã và Vân Y còn chưa làm thủ tục xong, đợi một chút.”
“Ừm.” Vân Ly hững hờ đáp một tiếng.
Vân Ly xoa xoa lòng bàn tay, cô gửi tin nhắn giục Vân Dã, có chút nôn nóng ngửa ra sau.
Nhận thấy cô khác thường, Doãn Dục Trình hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô cười.
Một vệt đen đỏ xẹt qua trước mắt cô như sấm sét.
Tiếp đó, một cái máy bay không người lái bay lượn lờ trước kính chắn gió như con muỗi hút máu.
“…”
Vân Dã vừa ngồi vào đã nhìn thấy máy bay không người lái này, có chút ngơ ngác: “Chị, chị đụng phải máy bay không người lái của người khác à?”
“…”
Vân Ly bấm còi.
Cái máy bay không người lái kia giống như nhận được mệnh lệnh, từ từ bay sang bên phải.
Trong lòng Vân Ly sốt ruột, máy bay không người lái cố ý bay càng chậm hơn.
Tầm mắt của cô nhìn chằm chằm vào máy bay không người lái, chỉ đợi tới lúc nó bay tới chỗ an toàn, cô sẽ lập tức lái xe thoát khỏi đây.
Lúc cô ngước mắt lên, nhìn xa xăm, tầm mắt của cô và Phó Thức Tắc giao nhau.
Trong thoáng lát, Vân Ly quay mặt đi, khởi động xe lái đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 530


Vân Ly không nói cho bất cứ ai về việc gặp Phó Thức Tắc, cũng không mất công đi hỏi thăm.
Sau khi trở về, cô hơi ngơ ngác, chỉ vùi đầu vào công việc.
Cuộc sống bận rộn không cho phép cô có tâm tư đắm chìm vào chuyện quá khứ.
Huống chi, hiện tại bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, nhìn thoáng qua nhau thôi.
Từ sau khi thực tập, cuộc sống của Vân Ly cực kì đơn giản, đi làm từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, về nhà ăn cơm, chỉnh video một chút rồi đi ngủ.
“Trước đây em đã chọn hai khoá học phụ ở Học viện Điều khiển, em phải tự mua sách, em viết địa chỉ gửi là nhà mình, khoá học hôm nay phải dùng tới, chị có thể đến trạm chuyển phát nhanh lấy rồi mang tới cho em được không?”
Lúc Vân Dã gọi cuộc điện thoại này, đó là lần hiếm hoi Vân Ly được nghỉ.
Cô thở dài: “Vân Dã, em có thể trưởng thành lên một chút được không?”
“Có thể đừng vắt kiệt sức của chị em như vậy không?”
Tuy nói thế, Vân Ly vẫn phải tới trạm chuyển phát nhanh để lấy.

Kì nghỉ bị gián đoạn, trong lòng cô không thích lắm, đúng lúc này Vân Dã nhắn rất nhiều tin nhắn tới.
Mới vừa ngồi vào trong xe, cô cau mày mở điện thoại ra.
Vân Dã : [Tòa nhà thực nghiệm này em chưa quen, chị tới toà nhà E, em phải vào học rồi.]
Vân Dã : [Chỗ ngồi của em ở trong, không tiện đi ra ngoài.]
Vân Dã : [Chị còn chưa tới sao?]
Vân Ly cố gắng nhịn không tức giận, trả lời: [Năm phút trước em mới thông báo cho chị.]
Khởi động xe, Vân Ly đi thẳng tới Đại học Bách khoa Tây Phục, Vân Dã lại nhắn mấy tin nữa..
Vân Dã : [Bỏ đi, để em hỏi trợ giảng nên làm gì.]
Vân Dã : [Em đã thêm trợ giảng vào trong nhóm, em đưa WeChat của anh ấy cho chị, chị giúp em một chút.]
Vân Dã gửi cho cô một danh thiếp.
F
Mặt Vân Ly cứng đờ, mở danh thiếp ra nhìn, bây giờ cô chỉ muốn quay ngược thời gian về trước khi đi.
Cô không đồng ý nhắn tin lại cho Vân Dã: [Thêm thất bại rồi, bỏ đi, em tự lấy đi.]
Vân Dã : [Đừng mà, em gửi danh thiếp của chị cho trợ giảng.]
“…”
Vân Dã : [Ok, trợ giảng nói sẽ thêm chị.]
Mẹ nó.
Trong tin nhắn quả nhiên có thêm một chấm nhỏ đỏ, nội dung chào hỏi của đối phương tương đối đơn giản: [Tôi là trợ giảng của khoá học “Khái niệm cơ bản về kỹ thuật điều khiển”]
Vân Ly đắn đo một hồi lâu.
Cô liếc nhìn ảnh đại diện của mình.
Ừ, đã đổi.
Nick name.
Ừ, cũng đã đổi.
Tài khoản.
Ồ, là tài khoản kí tự không có ý nghĩa WeChat tạo từ đầu.
Hẳn là anh sẽ không nhận ra cô.
Vốn dĩ Vân Ly nghĩ mình mài giũa ở Anh một chuyến, mấy cách ứng xử có thể bình thường một chút, nhưng lúc này cô cảm thấy trạng thái bất an lại quay lại như trước đây.
Cô cụp mắt, vô cùng bất đắc dĩ xin thêm bạn tốt.
Vân Ly không chủ động gửi tin nhắn, trên thực tế, cô hi vọng người kia cũng đừng gửi tin nhắn gì cả.
Thế nhưng mọi chuyện không như ý cô.
Mấy phút sau.
F: [Vân Dã nhờ tôi lấy sách giúp.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.