Không chỉ Lâm Yên Nhiên mà tất cả mọi người đều tò mò nhìn Cố Tư Nghiệp.
Cố Tư Nghiệp là một đỉnh lưu, nhưng tin tức tình ái lại ít đến đáng thương.
Hơn nữa bình thường hắn rất chú trọng đến quyền riêng tư và hầu như chỉ dùng tác phẩm để giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Đời tư của hắn như thế nào, tích cách có giống như cách thể hiện ra ngoài không, mọi người biết rất ít.
Cho nên, mặc dù biệt danh WeChat thôi cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng nó cũng có thể phản ánh ở một mức độ nhất định những gì mọi người muốn biết về sự riêng tư nhỏ và bộ dáng thật của Cố Tư Nghiệp.
Vì thế cơ hội ngàn năm có một như vậy, không ai muốn bỏ lỡ.
Lâm Yên Nhiên vừa hỏi xong, Sở Thi Vũ bên cạnh cũng lập tức vỗ tay ồn ào, “Đúng vậy, tên Cố lão sư đặt là gì, chờ mong thật!”
1
Hai kẻ dở hơi Tống Tử Hiên và Cao Tử Thái đã nhịn không được nhảy đựng lên, đứng sau Lâm Yên Nhiên nhìn Cố Tư Nghiệp.
Trong khi nhìn, cả hai còn duỗi thẳng tay đặt lên vai Lâm Yên Nhiên.
Nếu có thể, hai người bọn họ càng muốn đứng bên cạnh Cố Tư Nghiệp mà xem.
Bất quá, khí thế của Cố Tư Nghiệp thật sự quá ấy, mặc dù hôm nay trên người mặc đồng phục của đội nhìn anh có vẻ dịu dàng nhưng hai người họ không có gan đi lại đó.
“Không phải biệt danh gì đặc biệt.”
Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, Cố Tư Nghiệp đã trả vấn đề trước đó của Lâm Yên Nhiên.
Hắn tầm mắt như có như không nhìn lướt qua hai người đằng sau Lâm Yên Nhiên, sau đó cuối đầu chậm rãi mở WeChat.
Lâm Yên Nhiên vừa nghe, đột nhiên nghĩ đến biệt danh mình đặt cho người ta cũng rất đơn giản, liền tiếp lời nói, “Không sao, nếu trực tiếp đặt tên của tôi, tôi cũng sẽ không nói là anh làm cho có lệ.”
Suy đoán của Lâm Yên Nhiên được làn đạn khán giả khẳng định.
【 Hhhhha tại sao tôi lại cảm thấy Yên Nhiên nói trúng đáp án chính xác thế 】
【 Cố lão sư hẳn là lười đi làm mấy chuyện hoa mỹ như vậy, thật sự là nghĩ không ra anh ấy sẽ đặt gì 】
Sau khi nghe, Cố Tư Nghiệp chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đưa điện thoại thẳng trước mặt Lâm Yên Nhiên.
“Tự mình xem.”
Lâm Yên Nhiên nhận điện thoại từ tay Cố Tư Nghiệp, liếc nhìn đã chú ý tới cái tên trên đầu WeChat.
Bởi vì nội dung phía dưới tên chính là tin nhắn mà trước đó anh gửi cho Cố Tư Nghiệp.
Khách mời thần bí, tới rồi sao?
Lâm Yên Nhiên đang xem, hai người Cao Tử Quá cũng chạy lại xem.
Nhưng bọn họ lại không có thị lực tốt như vậy.
Vì Cố Tư Nghiệp trực tiếp đưa giao diện chính của WeChat, nên ngoài lịch sử trò chuyện với Lâm Yên Nhiên còn có những người khác.
Mặc dù hai người bọn họ cũng thấy được giao diện WeChat nhưng không biết cái nào là Lâm Yên Nhiên.
Sau khi nhìn rõ ràng, Lâm Yên Nhiên lập tức trả lại điện thoại cho Cố Tư Nghiệp.
Cố Tư Nghiệp cùng cùng trao đổi ánh mắt, trên môi mang theo nụ cười, hỏi anh, “Thế nào?”
Lâm Yên Nhiên vừa định mở miệng nói, hai người bên cạnh liền lôi kéo vai anh lắc vài cái.
“Yên Nhiên, sao cậu trả điện thoại nhanh thế??”
“Tôi còn chưa nhìn được một tẹo nào….”
Cao Tử Quá vốn rất kích động khi Cố Tư Nghiệp hào phóng như vậy.
Kết quả vừa nhìn thoáng qua điện thoại một cái cảm giác mình chả nhìn thấy được cái gì.
Vừa rồi Cố Tư Nghiệp trực tiếp cho Lâm Yên Nhiên xem, cũng không cho máy quay quay, nên mọi người đều không biết là gì.
Bây giờ nghe Cao Tử Quá ồn ào như vậy, những người khác càng tò mò.
Hà Nhã Văn nhìn hai kẻ dở hơi không được việc này, không nói nên lời hỏi, “Gì thế? Hai người không phải luôn đi theo Yên Nhiên nhìn điện thoại sao? Sao lại không thấy??”
Tống Tử Hiên bất đắc dĩ buông tay, “Có hai giây? Tôi vừa cúi đầu đã không thấy rồi….”
Các khách mời còn lại:?????
Hà Nhã Văn sau khi nghe xong trực tiếp nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, “Yên Nhiên, cậu thấy rõ không?”
Lâm Yên Nhiên gật đầu.
Hà Nhã Văn nhanh chóng hỏi chuyện, “Là cái gì là cái gì a?”
Lâm Yên Nhiên giấu đi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Bố Ultraman.”
8
Bố Ultraman????
Các khách mời có mặt:?
Khán giả trực tuyến:???
【 Cái bố Ultraman này rất tâm linh đó 】
【 Hình tượng cao lãnh của Cố lão sư nháy mắt sụp đổ hhhhha 】
【 Nói đi keo, tôi lập tức sửa tên thành mẹ Ultraman, như vậy tôi sẽ là người vợ duy nhất của Yên Nhiên trên toàn mạng, quá đã >-< 】
2
【 Hhhha cái biệt danh Cố lão sư đặt quả thực có độc 】
Biệt danh bố Ultraman và hình tượng của Cố Tư Nghiệp quả là hai thái cực.
Tất cả các khách mời bao gồm cả nhóm nhân viên tổ tiết mục sau khi nghe xong cũng sửng sốt.
Bởi vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Cố Tư Nghiệp vô cùng phức tạp.
Sau khi Lâm Yên Nhiên phát hiện, vội vàng đi nhìn Cố Tư Nghiệp.
Sau khi nghe những lời của mình, đối phương dường như hoàn toàn không có ý muốn giải thích.
Chỉ là trong mắt ngậm cười, khi chạm mắt với anh hơi nhướng mày.
Đủ không?
Đương nhiên đủ rồi….
Lâm Yên Nhiên cười thu hồi tầm mắt.
Ngay khi mọi người thực sự nghĩ rằng Cố Tư Nghiệp thật sự đặt cho anh cái tên là bố Ultraman, đột nhiên chắp tay trước ngực cười xin lỗi.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, vừa rồi bố Ultraman là tôi nói bậy, mọi người đứng hiểu lầm Cố lão sư đứng đắn của chúng ta.”
Sau khi Lâm Yên Nhiên nói rõ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh dừng một chút mới nói tiếp, “Tên anh ấy đặt cho tôi là…. “
“Light”
1
Light!!
Nhân viên công tác còn chưa hoàn hồn sau cú sốc tâm hồn về bố Ultraman, trực tiếp nhìn về phía Cố Tư Nghiệp xác nhận đáp án.
Bất quá lần này, mọi người lại phát hiện, hắn trực tiếp gật đầu, tiếp lời Lâm Yên Nhiên nói.
“Ừm, light.”
Cao Tử Quá nghe được lập tức nhảy dựng lên, “Light, ánh sáng à!! Nãy tôi thấy rồi, cái tên trên kia!!”
Tống Tử Hiên lập tức nói tiếp, “Sao nãy cậu không nói?”
Cao Tử Quá vẻ mặt vô tội, “Nãy tôi không biết đó là Yên Nhiên….”
Từ cuộc trò chuyện của hai người, mọi người cũng xác nhận cái tên light này.
Khán giả phá lên cười khi cái tên có sự tương phản quá lớn như vậy.
【 Yên Nhiên sao anh lại nghịch ngợm như vậy 】
【 Cố lão sư của chũng ta suýt nữa là thanh danh bại liệt hhhhha 】
【 Đáng ghét, Cố lão sư vừa rồi sao lại không vạch trần! Tôi đã sửa tên thành mẹ Ultraman, bạn gái duy nhất của Yên Nhiên rồi làm sao bây giờ? 】
1
Fan Tư Nhiên cắn ngón tay, chịu đựng làn đạn thét chói tai, yên lặng ở trong lòng trả lời vấn đề này.
Tại sao không vạch trần??
Tất nhiên là vì yêu rồi!!
1
Không thấy ánh mắt kia của Cố lão sư sao!! Rõ ràng chính là tùy tiện để vợ chơi!!!
Lâm Yên Nhiên thấy mình và Cố Tư Nghiệp đều đã công bố xong, liền cho rằng phân đoạn này sẽ kết thúc.
Ai ngờ đạo diễn lại tiếp tục cue bọn họ, “Có thể giải thích ý nghĩa không??”
Khó lắm Cố Tư Nghiệp mới tham gia tổng nghệ một lần, đương nhiên đạo diễn không muốn tha bất kì cơ hội tạo điểm hot nào.
Vừa rồi phân đoạn lộ biệt danh của nhau đã gây ra một cuộc thảo luận lớn trên mạng, biết khán giả đều rất muốn xem phân đoạn này, ông ta mới hơi thâm một chút mà đào vô.
Biệt danh cũng đã hot, lại giải thích một chút cũng không sao nhỉ.
Lâm Yên Nhiên trực tiếp hào phóng nói, “Thật ra cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là cảm giác Cố lão sư rất tập trung vào sự nghiệp của mình.”
Giải thích này được đại đa số người chấp nhận.
Ở trong mắt mọi người, Cố Tư Nghiệp luôn là một người chỉ quan tâm đến sự nghiệp, cũng không quan tâm những phong cách khác.
Nhưng mà bọn họ vừa mới nghĩ như vậy, lại nghe Cố Tư Nghiệp phủ nhận ngay tại chỗ.
“Cũng không hẳn.”
Cố Tư Nghiệp ném cho Lâm Yên Nhiên một ánh mắt.
“Cũng sẽ để ý tới người khác…. Hoặc chuyện.”
Khán giả lập tức vì câu trả lời này mà hưng phấn.
【 Chú ý ai??? Chú ý chuyện gì?? 】
【 Cố lão sư giải thích cặn kẻ đi!! Mụi muốn nghe!! 】
Thấy Cố Tư Nghiệp không có ý muốn bạn đi xuống, Lâm Yên Nhiên cũng không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề nói, “Cố lão sư cho tôi chút mặt mũi đi, không cần trực tiếp tháo dở tôi thế chứ, như thế có vẻ chúng ta rất không thân.”
Lâm Yên Nhiên biết, rất nhiều người đang đặt câu hỏi liệu anh và Cố Tư Nghiệp có phải là quan hệ bạn bè thật không.
Bây giờ có rất nhiều cách nói, rằng thật ra anh và Cố Tư Nghiệp cũng không quen thuộc như vậy, đều là vì thể diện của công ty nên hắn mới đi với anh.
Trên thực tế, nếu các dân cư mận nhắm vào một mình anh, đặt câu hỏi hay không, anh sẽ hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng bây giờ mọi người vì anh mà nghi ngờ Cố Tư Nghiệp, anh lại cảm thấy hơi khó chịu.
Nên anh tùy tiện pha trò ở đây, tiện thể cue chuyện hai người không thân này.
Cố Tư Nghiệp nghe xong, lập tức phối hợp sửa lại, “Ừ, tôi quả thật tương đối tập trung vào sự nghiệp của mình.”
Thấy Cố Tư Nghiệp sửa nhanh như vậy, Sở Thi Vũ đã cười đến không được vội vàng hỏi hắn.
“Nhanh như vậy đã thay đổi? Cố lão sư, nguyên tắc của anh đâu?”
Cố Tư Nghiệp cười lắc đầu, “Nguyên tắc linh hoạt.”
Lời nói của Cố Tư Nghiệp lại khiến các khách mời bật cười.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, cao lãnh chi hoa như hắn tham gia tổng nghệ cũng rất thú dị.
1
Sau khi Lâm Yên Nhiên bên này giải thích xong, đạo diễn lập tức cue Cố Tư Nghiệp.
Cố Tư Nghiệp giải thích rất đơn giản, “Light, chỉ là tôi cảm thấy, bất kỳ cậu ấy ở thời điểm nào đều tỏa sáng rất rực rỡ.”
2
Khi Cố Tư Nghiệp nói chuyện, ôn nhu nhìn về Lâm Yên Nhiên phía đối diện, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy.
1
Chỉ một cái nhìn ngay từ đầu, hắn đã bị ánh sáng ấm áp này chiếu trúng, thắp sáng cả thế giới đen lại tẻ nhạt của hắn.
Từ đó về sau, đối phương chính là ánh sáng của riêng hắn.
Hắn sẵn sàng đuổi theo mãi mãi.
2
Cố Tư Nghiệp tự nhiên sẽ không nói sự thật cho mọi người.
Nên sau khi nghe hắn giải thích, các khách mời cảm thấy cũng có lý nhưng lại có chút thất vọng.
Tên này thật sự không giống như cái tên để đặt cho bạn.
Vốn mọi người cho rằng có thể nghe được chuyện gì đó giữa hai người, kết quả phát hiện lý do chỉ đơn giản như vậy.
Bất quá Cố Tư Nghiệp không giải thích rõ ràng, nhưng Tư Nhiên siêu thoại cũng đã bắt đầu phóng pháo các loại giả thiết.
【 Các huynh lại đây để mụi dịch lời của Cố lão sư cho nghe. Nguyên tắc linh hoạt có nghĩ là trước mặt vợ thì không cần có nguyên tắc, vợ nói cái gì chính là cái đó 】
2
Đến nỗi biệt danh gsy và light này.
Đây là cách các chuyên gia cấp mười của Tư Nhiên diễn giải nó.
【Gsy, cái gì mà làm sự nghiệp? Rõ là làm Tư Nghiệp mà, hê hê, nhưng Nhiên Nhiên bảo bối không cần ngại, cố lên, tiếp tục làm (động từ) Tư Nghiệp lão sư đi~】
【Ý nghĩ của light còn không phải là ánh sáng sao! Chị em, suy nghĩ một chút? Là mặt trời phải không, vậy mặt trời gọi là gì? Gọi là ngày!! Đây là Cố lão sư đặt biệt danh cho vợ mình, để phiên dịch lại cho nghe…. Nhớ suốt ngày suốt đêm, đó keo】
10
【 Làm Tư Nghiệp, nhớ, quả là sự hiểu biết ở cấp độ cao thủ ( ngón tay cái) ( ngón tay cái) 】
【 Được khai sáng rồi 】
【 Làn sóng này là sự thật mà vì trình độ đào của tui quá thấp!! Hóa ra được khai sáng lại dễ như vậy!!! 】
Sau khi nghiên cứu kỹ cái tên, lại có một số đại sư chi tiết đã chọn ra những điểm mới.
【 Các huynh, nghe Cao Tử Quá nói không, trong lịch sử trò chuyện của Cố lão sư, Yên Nhiên là người đầu tiên! 】
【 Đầu tiên thì sao? Họ vừa trò chuyện? 】
【 Có nghĩ tới, thật ra là lịch sử trò chuyện luôn nằm trên top ta! 】
【 Quao, nói chung chỉ có cố định trên top mới có thể xuất hiện ở hàng đầu tiên, nếu không sẽ bị rơi xuống lộn xộn 】
【 Đù má, chi tiết dữ chèn!!! 】
【 Cố lão sư anh thực sự làm được như thế ạ 】
【 Đây là tổng nghệ tình yêu, chắc chắn đây là tổng nghệ tình yêu!!! Đúng nhận sai cấm cãi:)) 】
8
Sau đó các khách mời lại chơi một số trò chơi nhỏ
Tổ tiết mục gọi đây là, bồi dưỡng sự ăn ý.
Trước đó chơi trò chơi Cao Tử Quá và Tống Tử Hiên như diều gặp gió, mỗi trò đều thuận lợi hoàn thành.
Sau khi xong Cao Tử Quá đặc biệt khoe khoang vỗ tay, “Không hề khó, mười năm tình trường của chúng tôi, ăn ý còn cần phải nói sao?”
Tống Tử Hiên cũng phối hợp tiếp lời, “Đạo diễn, khó hơn chút đi!”
Làn đạn nhìn thấy hai kẻ dở hơi này khoe khoang, sôi nổi bắt đầu khuyên bọn họ không cần đắc ý vênh váo, không cần tìm đường chết.
Kết quả vừa đánh chữ xong, liền nghe được đạo diễn nói.
“Nếu hai vị mãnh liệt yêu cầu, như vậy chúng ta liền tới chơi một trò khiêu chiến sự ăn ý hơn nhé.”
Sau khi nghe đạo diễn nói, hai người rõ trở nên hưng phấn, “Nhanh lên nhanh lên, nhanh công bố đi.”
Đội mỹ nữ cũng làm ra biểu tình không sợ bố con thằng nào, “Come on!!”
Cô vừa dứt lời, trên màn hình lớn xuất hiện một menu, tên của khoản 50 món ăn được viết dày đặc.
Hà Nhã Văn: “Muốn để chúng tôi nhớ tên món ăn sao?”
Nghe phỏng đoán của Hà Nhã Văn, Cao Tử Quá lập tức cảm thấy tuỵt vọng.
“Không được không được, Yên Nhiên trí nhớ tốt như vậy, đây không phải là chúng ta chưa bắt đầu đã thua rồi sao?”
Lâm Yên Nhiên lập tức mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại chứa dao, “Cũng có thể cho anh thua đẹp hơn một chút.”
Cao Tử Thái nghe vậy lập tức bi thương.
1
“Yên Nhiên, cậu thay đổi rồi, có Cố lão sư, cậu không còn để tâm đến tình bạn của chúng ta nữa! Trước kia đều là cậu gánh tôi thắng!!”
Lâm Yên Nhiên cố nén cười, “Xin lỗi, bây giờ tôi cùng đội với Cố lão sư.”
【 Con trai, động não đi con? Địa vị của con và Cố lão sư có thể giống nhau sao? 】
【 Hhhhha, xin hãy vì Cao Tử Quá mà viết bài hát《 Hãy nhận ra chính mình 》】
Chờ mọi người cười xong, đạo diễn đã bác bỏ suy nghĩ thái quá của Cao Tử Quá, cũng công bố quy tắc trò chơi.
“Giờ cũng đã muộn, chúng tôi đã sắp xếp một bữa tối thịnh soạn cho mọi người.” Đạo diễn dừng, chỉ vào thực đơn trên màn hình lớn nói, “50 món ăn này là thực đơn bữa tối hôm nay.”
Hà Nhã Văn lập tức xua tay nói đùa, “Không cần phong phú như thế, bụng của chúng tôi không đủ lớn để chứa cả 50 món đâu.”
Đạo diễn nghe vậy hắc hắc cười hai tiếng, mới lại nói, “Đương nhiên không thể lãng phí thức ăn, thực đơn này chỉ là để mọi người gọi món thôi.”
Tống Tử Hiên nghe xong lập tức nhấc tay hỏi đạo diễn, “Gọi món có yêu cầu gì không?”
Đạo diễn gật đầu, “Có.”
“Yêu cầu duy nhất chính là ba đội đỏ, vàng và xanh, mỗi đội chỉ được gọi món của mình.”
“Được rồi, mọi người có thể bắt đầu gọi món ăn của riêng mình.”
Nói xong nhân viên công tác đưa cho mỗi nhóm bọn họ một cái ipad.
Lâm Yên Nhiên nhìn lướt qua các tên món ăn trên thực đơn, không vội gọi.
Anh chờ Cố Tư Nghiệp xem xong, mới thương lượng với hắn.
“Chúng ta gọi món gì?”
Anh hỏi gọi những món này hay hắn muốn cái nào khác.
Cố Tư Nghiệp lại nhìn thực đơn, nghĩ những lời đạo diễn vừa nói, ước tính một con số tương đối thận trọng.
“Tôi không nghĩ nó đơn giản như vậy, tạm gọi hai món ăn một món canh thế nào?”
Lâm Yên Nhiên khẽ gật đầu đồng ý.
Ba phút sau, ba nhóm công bố món mình gọi.
Nhóm Tư Nhiên chọn ba món, là: Trứng xào cà chua, canh thịt bò khoai tây, sườn hầm ngó sen.
Đều là những món nấu tại nhà đơn giản.
Nhóm mỹ nữ chọn món gà quay hạt dẻ, cháo đậu xanh và đậu phụ hầm bắp cải.
Nhóm song tử chọn mì trộn tương, đầu cá kho tiêu, gà xé ớt cay, heo xé cần tây, cánh gà sốt coca.
Sau khi công bố thực đơn của từng nhóm, Cao Tử Quá nhìn Lâm Yên Nhiên.
“Ăn ít như vậy? Thảo nào lại gầy như thế….”
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, “Tôi sợ họ có hố.”
Nghe Lâm Yên Nhiên nhắc nhở, Cao Tử Quá mới chợt nhận ra có thể mình đã bước vào một cái hố.
Quả nhiên, sau khi công bố thực đơn, đạo diễn công bố luật chơi.
“Chúng tôi đã đưa thực đơn của mỗi nhóm cho đầu bếp, nhưng đầu bếp nói trong kho không có nguyên liệu nên không thể làm được, vì vậy nguyên liệu cần cho bữa tối hôm nay mọi người chỉ có thể tự mình tìm.”
Đạo diễn vừa nói xong, trên màn hình lớn liền xuất hiện vài màn ảnh theo dõi.
Mấy hình ảnh được cắt trên đó, chỉ thấy một nhà kho khổng lồ được chia thành nhiều phòng khác nhau như mê cung, và những chiếc kệ ngắn ở một số phòng được chất đầy đủ ngay ngắn các loại nguyên liệu.
“Mọi người hãy dựa theo thực đơn của mình và mang về các nguyên liệu chính cần thiết cho mỗi món ăn. Thời gian quy định là 10 phút, nếu không có đủ nguyên liệu hoặc lấy nhầm quá nhiều, món này sẽ bị hủy. Nếu lấy sai toàn bộ, bữa tối hủy luôn nhé.”
“Nhóm có mức độ hoàn thành cao nhất trong vòng này sẽ đứng đầu, và sẽ được ưu tiên trong vòng tiếp theo.”
Nghe xong quy tắc, nụ cười trên mặt Cao Tử Quá và Tống Tử Hiên lập tức cứng lại.
Hóa ra hố không ở tên món ăn, mà ở đây!!
Trong thời gian quy định bạn phải lấy đầy đủ hết nguyên liệu trong mê cung, càng ít món càng dễ thắng!!
Sau khi hiểu quy tắc, hai người lập tức ném nồi cho đối phương.
Tống Tử Hiên: “Tôi bảo cậu chọn ít thôi, cậu nói cậu có thể ăn hết! Cậu là heo sao!”
Cao Tử Quá: “Món gà cay đó không phải món cậu thích sao? Thịt heo xé rau cần cánh gà coca không phải cậu muốn ăn sao?? Tôi cũng vì nghĩ cho cậu thôi”
Nhóm mỹ nữ Sở Thi Vũ cười chết, trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.
“Hai người còn trẻ, cơ thể đang phát triển, ăn nhiều một chút cũng không sao.”
Tống Tử Hiên tức giận xoa xoa mặt, nhìn đồ ăn hai nhóm còn lại chọn, tò mò hỏi.
“Sao mọi người lại biết phải chọn ít?”
Hà Nhã Văn: “Ăn nhiều thịt.”
Lâm Yên Nhiên: “Đạo diễn nhắc nhở, không thể lãng phí thức ăn.”
Cao Tử Quá:???
“Ông ta có nhắc luôn?”
Đạo diễn gật đầu, “Tôi đã nhắc rồi mà.”
Cao Tử Quá cứng họng không nói nên lời.
Ai có thể đoán được các người lại nhắc nhở như vậy….
Cậu ta liếc nhìn thực đơn của mình, cảm thấy những món này thật sự quá nhiều, vì thế liền trộm chạy đến chỗ nhóm Tư Nhiên hỏi Lâm Yên Nhiên, “Xem như vì tình anh em của chúng ta, tôi sẽ chia phần thịt cần tây cho cậu nhé.”
Nói xong cậu ta còn vỗ vỗ vai Lâm Yên Nhiên, “Cậu quá gầy, ăn nhiều thịt bồi bổ một chút.”
Cao Tử Quá mới vỗ hai lần liền cảm thấy tay bị hất ra.
2
Sau đó, Cố Tư Nghiệp tự nhiên mà duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm lấy nơi Cao Tử Quá vừa vỗ vào, “Cậu ấy dị ứng cần tây.”
1
Cao Tử Quá:….
Quấy rầy rồi!
7
Sau khi công bố quy tắc, vài người đã được đưa ra ngoài mê cung.
“Để kiểm tra sự ăn ý của khách mời trong nhóm, chúng tôi cần một người bịt mắt đi vào, người còn lại dựa theo nhắc nhở để chỉ huy.”
Nghe yêu cầu này, Lâm Yên Nhiên lập tức hỏi Cố Tư Nghiệp, “Anh Cố, chúng ta ai vào?”
“Tôi vào, cậu ở ngoài chỉ huy.”
“Được.”
Cả hai nhanh chóng chia nhóm, nhân viên công tác mang bịt mắt đến.
Cố Tư Nghiệp, Tống Tử Hiên, Hà Nhã Văn lần lượt đeo bịt mắt màu đen, sau đó được nhân viên công tác đưa đến lối vào.
Mà ba người còn lại, bị tổ tiết mục tách ra, mỗi người được đưa vào một căn phòng nhỏ.
Lâm Yên Nhiên phát hiện trước mặt mình có hai cái màn hình.
Một là đường theo dõi đường dẫn và cái còn lại viết các quy tắc trên đó.
Quy tắc nhắc nhở:
Khi nhắc nhở bạn đồng hành, bạn chỉ có thể sử dụng điểm dừng, trái, phải và các số từ 0-100 để nhắc nhở.
Các từ khác ngoài các từ này không được phép xuất hiện, nếu xuất hiện là vi phạm và món ăn sẽ bị hủy.
Ví dụ: Tới rồi, được, bên trái, bên phải, ở trên, phía sau, từ từ, đều thuộc về phạm vi quy định.
Đặc biệt nhắc nhở: Khi khách mời miêu tả chỉ được miêu tả theo hình ảnh nhìn thấy, không được miêu tả từ ngữ ngược với lối đi.
Lâm Yên Nhiên đọc quy tắc một lần, phát hiện nhiệm vụ chỉ huy này cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Rốt cuộc khi nói chuyện bình thường, luôn khó tránh khỏi một số thói quen nói, bây giờ không phải chỉ khắc chế còn phải ghi nhớ các phạm trù dùng từ.
Rốt cuộc, khi nói hướng đi đều tính là vi phạm.
Trước khi bắt đầu, Lâm Yên Nhiên đã luyện tập các từ để miêu tả trước.
Vài phút sau, giọng nói của đạo diễn phát ra từ tai nghe, sau đó màn hình trước mặt anh cũng sáng lên.
Bất quá, hình ảnh của Cố Tư Nghiệp không xuất hiện trên màn hình và thứ xuất hiện là toàn bộ bản đồ mê cung.
Một chấm đỏ sau đó xuất hiện ở lối vào.
Rất rõ ràng, đó là vị trí hiện tại Cố Tư Nghiệp đang đứng.
Sau đó, một số tọa độ xuất hiện trên mê cung.
Có khoảng ba khu vực ABC và các số 0, 1, 2, 3, 4, 5.
Ngay sau đó trên màn hình cũng biến thành nhắc nhở cho anh.
Trứng xào cà chua: A16B39
Thịt bò khoai tây: A22B11
Sườn hầm ngó sen: B03A33
Trong phòng phát trực tiếp, khán giả nhìn thấy đã bắt đầu, nhưng mỗi người khách mời chỉ huy lên tiếng, nhìn thời gian trôi qua, một so một càng ngày càng khẩn trương.
Lúc mới bắt đầu họ cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi camera cắt ngang màn hình của các khách mời trên, mới hiểu được sao lại thế.
【 Là tôi nghĩ quá đơn giản rùi, trước khi chỉ huy còn phải làm bài….】
【 ABC123 này, nghĩa đi các bác? Trên màn hình còn chưa đánh số 】
Ngay khi mọi người đang thắc mắc, Lâm Yên Nhiên nhanh chóng khoanh tròn sáu dấu chấm trên màn hình.
Trong tai nghe, đạo diễn nhắc nhở anh rằng anh có thể nói với khán giả suy nghĩ của mình bây giờ, trước khi bắt đầu chỉ huy, giọng nói sẽ không truyền đến Cố Tư Nghiệp bên kia, sẽ không trừ điểm.
Vì thế, Lâm Yên Nhiên đã mở miệng giải thích các quy tắc mình phát hiện cho khán giả.
Anh chỉ ra 3 khu vực ABC: “A là khu vực rau củ, B là khu vực thịt, C không có bên chỗ tôi, nhưng dựa trên món ăn mà các khách mời đã chọn, tôi đoán hẳn là khu ăn vặt.”
Nói xong, anh chỉ vào những con số 0-5 xuất hiện ở mỗi khu vực.
“0-5 hẳn là khu vựa phân chia cấp trong mỗi khu vực.”
“Ví dụ như trứng xào cà chua là A16B39, lấy cà chua làm ví dụ, vị trí của nó được chia thành A, 1 và 6. Chính là tìm kiếm ở khu vực đầu tiên của khu rau A. Cuối cùng 6 này, không có gợi ý nào về số lượng, hẳn là tương đối đơn giản, có thể nó ở vị trí thứ 6.”
Nghe xong lời giải thích ngắn gọn của Lâm Yên Nhiên, và những điểm anh khoanh tròn, khán giả cuối cùng cũng hiểu.
【 Tôi nghĩ đây là bài kiểm tra tình bạn, nhưng hóa ra còn kiểm tra IQ….】
【 Trước đó còn cảm thấy mười phút như vậy lấy món ăn rất đơn giản, là tôi vô tri rồi:] 】
【 Yên Nhiên, thần chơi game! 】
Quy tắc trò chơi này thật ra không khó lắm, mọi người trong chốc lát sẽ có thể suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng Lâm Yên Nhiên chỉ gần như nhìn một cái, liền lập tức phản ứng.
Bao gồm cả phần giải thích cho khán giả, tổng cộng chưa đến nửa phút.
Sau khi xác định vị trí, phần còn lại rất đơn giản.
Nguyên liệu nấu ăn của nhóm Lâm Yên Nhiên tập trung ở hai khu AB liền kề, khó khăn lại giảm bớt không ít.
Nhìn vị trí bất động của Cố Tư Nghiệp trên bản vẽ, Lâm Yên Nhiên chuẩn bị bảo hắn đến khu A lấy rau trước, vì thế anh nói, “Bên trái.”
Cố Tư Nghiệp vẫn luôn chờ, sau khi nghe được, lập tức bước sang bên trái hai bước.
Nhưng mà sau đó hắn nghe thấy Lâm Yên Nhiên hô dừng.
Lâm Yên Nhiên nhíu mày, nhìn vị trí Cố Tư Nghiệp đối diện trên màn hình, anh không khỏi có chút khó hiểu.
Sau đó, anh lại nói, “Trái.”
Dấu chấm đỏ của Cố Tư Nghiệp vẫn đi ngược hướng.
Nhìn thấy tình huống này, Lâm Yên Nhiên lập tức hiểu ra.
Tổ tiết mục đã thiết kế những chướng ngại vật mới, để màn hình người chỉ huy thấy là mặt kính.
Mà bên trái Cố Tư Nghiệp bên kia thấy trái ngược với anh.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lâm Yên Nhiên chuẩn bị nói cho Cố Tư Nghiệp điều chỉnh phương hướng đi về phía bên phải.
Kết quả, nhắc nhở đặc biệt trước đó đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Chỉ có thể mô tả theo những gì mình thấy và không được mô tả ngược với hình ảnh.
Ý của quy tắc này chính là, chỉ có thể để Cố Tư Nghiệp cảm nhận được anh miêu tả chính là ngược lại?
Đến bây giờ, Lâm Yên Nhiên cuối cùng cũng hiểu vì sao đạo diễn lại nói trò chơi này là một trò kiểm tra sự ăn ý của bọn họ.
Còn không được nhắc nhở, chẳng lẽ dựa vào thần giao cách cảm à?
Với sự chậm trễ như vậy, một phút đã trôi qua.
Không còn nhiều thời gian nữa, Lâm Yên Nhiên chỉ có thể nghĩ cách nhắc nhở Cố Tư Nghiệp.
Vì thế anh nói lần nữa, “Trái, dừng, trái, dừng.”
Mỗi lần nói, anh lập tức kêu dừng.
Lặp lại ba lần như vậy, Cố Tư Nghiệp cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngừng tại chỗ.
Ngay khi mọi người cho rằng Cố Tư Nghiệp sẽ hoang mang trước chỉ dẫn này, lại thấy hắn đột nhiên xoay người đi đến đúng đường bên phải.
Thấy một màn như vậy khán giả sợ ngây người.
【 Đù má, Cố lão sư phản ứng nhanh dậy!! 】
【 Vừa rồi Yên Nhiên liên tục kêu trái dừng là nhắc nhở sao? 】
【 Chắc thế 】
【 Nói thật tôi cũng chưa hiểu ý của Yên Nhiên, nhưng Cố lão sư nghe xong lại hiểu 】
【 Ăn ý này, quá đã 】
【 Tôi và chồng cũng chưa ăn ý cao như vậy 】
【 Cho nên Cố Tư Nghiệp không phải lão công của bà hắc hắc 】
Sau khi Cố Tư Nghiệp có thể nghe hiểu ý của Lâm Yên Nhiên, con đường sau đó liền rất thuận lợi.
Mặc dù nhà kho đã được thay đổi thành một mê cung, đường đi không được làm quá phức tạp để giảm độ khó của trò chơi.
Lâm Yên Nhiên nhanh chống chỉ Cố Tư Nghiệp tìm đủ các loại rau ở khu A dựa theo quy tắc mà anh đoán ra trước đó.
Sau đó, Cố Tư Nghiệp đi tới rồi khu B, gặp Hà Nhã Văn đang tìm nguyên liệu.
Nhóm mỹ nữ Hà Nhã Văn và Sở Thi Vũ đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh, nắm được quy tắc, cũng hiểu nên đi hường ngược lại.
Bất quá bọn họ kém hơn Tư Nhiên điều duy nhất là, Sở Thi Vũ không nghĩ ra cách nhắc mình nói mát, liền nhắc nhở một câu.
Cho nên cháo đậu xanh của bọn họ chỉ có thể vì nhắc nhở mà vô hiệu.
So với hai nhóm này thuận lợi, nhóm song tử tổ khó khăn hơn nhiều.
Tống Tử Hiên bị bịt mắt trong mê cung chạy nhốn nháo, thậm chí khi đi còn tông vào tường.
Dưới sự chỉ huy của Cao Tử Quá, toàn bộ hành trình, không phải nghe được anh ta vấp trắc trở kêu trên chính là phát điên hỏi Cao Tử Quá, “Cậu chỉ tôi đi đâu thế??”
【 Tôi có niềm tin vào mối quan hệ bạn học 10 năm của hai người hhhha 】
【 10 năm cùng trường, một hàng đầu, một hàng cuối cùng nhau đi, cười chết 】
【 không biết còn tưởng rằng Tư Nhiên mới là mười năm cùng trường 】
2
Mười phút nhanh chóng qua đi, nhóm Tư Nhiên toàn bộ hành trình không có phạm quy hơn nữa cả đội đều có nguyên liệu đầy đủ, đạt được hạng nhất.
Nhóm mỹ nữ vì nhắc nhở mất đi món cháo đậu xanh, được hai món giành được vị trí thứ hai.
Nhóm song tử phạm quy vấp ngã thảm hại, dù chọn rất nhiều món nhưng cuối cùng đều bị trừ điểm, chỉ còn lại mì trộn tương.
Cuối cùng khi các món ăn được dọn ra, hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta đối mặt với món mì trộn tương.
Tống Tử Hiên đã tiêu hao không ít thể lực, hiện tại đói đến mức trực tiếp bưng lên liền ăn, “Tạm chấp nhận ăn đi, cái gì cũng được, có ăn là tốt rồi.”
Cao Tử Quá nhìn mì trộn tương trước mặt, lại nhìn bàn ăn thịnh soạn của Lâm Yên Nhiên vô cùng hâm mộ.
Lâm Yên Nhiên thấy cậu ta đáng thương như thế, liền hỏi, “Anh muốn ăn gì không?”
Nói muốn thử sườn hầm ngó sen một chút.
Cao Tử Thái đột nhiên vui vẻ, đứng dậy ôm lấy anh, “Quả nhiên vẫn là anh trai tốt của tôi!”
Đạo diễn lập tức nhắc nhở, “Không được phép ăn đồ ăn của nhóm khác, nếu không tối nay phải ngủ ngoài đường.”
1
Cao Tử Quá:….:)
Phần thưởng cho vòng này chính là quyền chọn chỗ ở vào đêm đầu tiên.
Tổ đạo diễn đưa họ tới một homestay.
Nhưng khác với những homestay khác, không phòng nào có giường….
Chỉ có thể ngủ trên sàn nhà.
Sự khác biệt duy nhất chính là kích thước phòng.
Vốn Lâm Yên Nhiên bọn họ hạng một, có thể chọn căn phòng lớn nhất điều kiện tốt nhất.
Bất quá họ không muốn, mà nhường căn phòng rộng ấy cho mỹ nữ tỷ tỷ.
Hai người chọn ngủ trong một căn phong nhỏ hơn, đại khái chỉ rộng bằng chiếc giường đơn.
Mà còn lại Cao Tử Quá và Tống Tử Hiên, điều kiện còn thảm hại hơn.
Không chỉ phòng hẹp mấu chốt là còn ngắn, dù là ngang hay dọc thì chân cũng không duỗi ra được.
Khi nhìn thấy phòng của mình, Cao Tử Quá kêu rên không thôi, lập tức ôm chăn tới gõ cửa phòng Lâm Yên Nhiên.
Người mở là Cố Tư Nghiệp.
Cao Tử Quá thò đầu vào hỏi, “Yên Nhiên đâu?”
“Cậu ấy tắm.”
Cố Tư Nghiệp đứng ở cửa không có ý tránh ra, ngược lại hơi nghiêng người chặn tầm mắt Cao Tử Quá muốn nhìn vào.
“Tìm cậu ấy có chuyện gì?”
Cao Tử Quá nghe Cố Tư Nghiệp, gãi đầu có chút không dám mở miệng.
“Chỉ là…. Tôi có thể ngủ ké một đêm không?”
Cố Tư Nghiệp tầm mắt rơi xuống chăn của Cao Tử Quá, đột nhiên thấp thấp cười một tiếng.
Cao Tử Quá cho rằng Cố Tư Nghiệp sẽ đồng ý.
Kết quả giây tiếp theo lại nghe trong không khí truyền đến hai chữ.
“Không thể.”