Thần Đạo Đan Tôn

Chương 220: Lòng dạ độc ác



Lăng Hàn tiện tay tát một cái, đùng, tên Béo dùng đao liền bị hắn quất bay.

– Hả?

Vẻ mặt của lão Trương sử dụng kiếm căng thẳng. Trước đó hắn chỉ cho rằng là tên Béo đang đùa, nhưng đối phương đùa như thế nào đi nữa, cũng không đến mức đi ăn một cái tát của đối phương, nhất thời để hắn cảnh giác.

– Tiểu tử này quái lạ…

Tên Béo dùng đao bò lên, vuốt gò má đau đớn nói.

– Kỳ quái ở nơi nào?

Lão Trương sử dụng kiếm hỏi.

– Sức mạnh vô cùng lớn, vừa nãy tay ta bị nắm, ta căn bản tránh không ra.

Tuy trên mặt tên Béo dùng đao toả nhiệt, nhưng vẫn nói thật, bằng không có khả năng sẽ hại chết hai người.

– Lẽ nào là trời sinh dị bẩm, thể lực kinh người.

Lão Trương sử dụng kiếm suy đoán.

– Có khả năng, vì hơi thở của hắn tuyệt đối chỉ là Tụ Nguyên tầng một.

Tên Béo dùng đao vô cùng khẳng định nói.

Hai người đều hung tợn nhìn Lăng Hàn:

– Tiểu tử, chúng ta vốn không cừu không oán, có điều ngươi muốn can thiệp vào, đây là ngươi tự tìm đường chết.

Lăng Hàn thở dài. Hắn căn bản không muốn ra tay giúp đỡ, tiến vào nơi này mạo hiểm, vậy phải có giác ngộ đối mặt nguy hiểm. Ai bảo người trẻ tuổi kia lao tới, hai người này lại vội vã không nhịn nổi mà ra tay.

Nói đến nói đi, còn không phải vừa bắt đầu nhìn hắn dễ ức hiếp, hiện tại đá trúng thiết bản mới coi trọng.

– Hổ Nữu, người gầy kia giao cho ngươi.

Lăng Hàn cười nói. Cũng tốt, liền để Hổ Nữu luyện tay a, lúc trước tiểu nha đầu đối phó Dũng Tuyền Cảnh của Ngô gia cũng có thể đùa xoay quanh, huống chi người trước mặt chỉ là Tụ Nguyên tầng chín.

– Hay lắm.

Hổ Nữu lập tức nhảy ra. Đánh nhau gì đó, là nàng thích nhất trừ ăn, chỉ là ở Hoàng Đô, Lăng Hàn vẫn không cho nàng đánh nhau mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: Ở cảnh giới này

– Cái gì…

Lão Trương sử dụng kiếm suýt chút nữa tức điên, lại để một tiểu nha đầu năm, sáu tuổi tới đối phó mình. Hắn không khỏi hung quang mãnh liệt, muốn một kiếm chém tiểu nha đầu này thành hai đoạn, dùng thi thể đẫm máu nói cho Lăng Hàn biết, đây là kết cục làm hắn tức giận.

– Tiểu tử, chúng ta chơi lần nữa.

Tên Béo vung đao.

– Lần này, ta sẽ không coi thường ngươi nữa.

Ý tứ là, vừa nãy thất thủ chỉ vì hắn bất cẩn mà thôi.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

– Trên mặt còn đau không?

– Ngươi…

Tên Béo dùng đao tức giận xấu hổ, cái tát kia xác thực rất đau.

– Nếu biết đau, tại sao còn không nhớ giáo huấn.

Lăng Hàn lắc đầu, sau đó nở nụ cười.

– Ngược lại từ lúc ngươi chém ra đao thứ nhất kia, ngươi đã là một người chết, có nhớ hay không cũng không sao.

– Nói láo…

Tên Béo dùng đao quát một tiếng, hai tay nắm chặt chuôi đao, đột nhiên bùng nổ ra công kích mạnh mẽ, quát lên.

– Đại ma thiên đao, chém thiên mà bi, ta chủ Càn Khôn, vô địch…

Phốc…

Hắn còn chưa hô khẩu hiệu xong, bụng đã trúng một cước, cả người như đạn pháo bắn ra. Oành, hắn rơi xuống đất, cả người co lại như con tôm, da mặt co rút.

Lăng Hàn thu chân. Đòn đánh này hắn dùng hai, ba phần mười sức mạnh, nhưng đối với Tụ Nguyên tầng chín mà nói, sức mạnh như vậy đủ để trí mạng. Có điều, bởi vì tên này quá béo, dựa vào lượng lớn mỡ phân tán lực lượng, nên nội tạng chưa nát. Nhưng da dẻ toàn thân bị sức mạnh khổng lồ trùng kích rạn nứt, trong nháy mắt liền thành huyết nhân, dáng dấp rất thảm.

Tuy bảo vệ một mạng, nhưng tên Béo chỉ còn thở ra, mất đi sức chiến đấu.

Một bên khác, Hổ Nữu đang chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu. Tu vi của nàng tăng rất nhanh, bây giờ đã đạt đến Tụ Nguyên tầng bảy. Coi như chính diện đối kháng lão Trương sử dụng kiếm cũng không sợ, nhưng nàng phát huy ra ưu thế tốc độ, không ngừng vòng ra phía sau đối phương đánh lén, để lão Trương sứt đầu mẻ trán.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45

Xoạt xoạt xoạt, tay của Hổ Nữu như hổ trảo, sau mấy lần vung kích, trên lưng lão Trương liền máu tươi bão táp. Máu tươi càng kích thích thiên tính giết chóc của Hổ Nữu, nàng nhếch miệng nhỏ, công kích càng thêm cuồng bạo.

Ở phía sau Lăng Hàn, người trẻ tuổi kia nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

Một thiếu niên Tụ Nguyên tầng một, một cước đạp phế cao thủ Tụ Nguyên tầng chín. Mà một tiểu nha đầu mới năm, sáu tuổi, lại làm cho đối thủ không còn lực chống đỡ, đây là hai quái vật thế nào?

Chỉ một chút thời gian, Hổ Nữu liền đập lão Trương sử dụng kiếm hôn mê bất tỉnh, cười hì hì trở lại bên người Lăng Hàn, biến thành tiểu công chúa đáng yêu tinh khiết.

Đùng, đùng…

Đúng lúc này, chỉ thấy người trẻ tuổi kia dùng một tảng đá đập đầu của tên Béo và lão Trương bể tan tành, vậy cho dù hai người này là Thiên Nhân Cảnh cũng ngỏm củ tỏi.

Lăng Hàn không khỏi chăm chú nhìn hắn, thiếu niên này còn rất tàn nhẫn.

– Đa tạ ân công trượng nghĩa cứu giúp.

Người trẻ tuổi kia ném tảng đá, vẻ mặt khiêm tốn nói.

– Ta tên Dương Minh, đến từ Thạch Quốc. Ân công chớ trách, ta bị bọn họ truy sát rất lâu, suýt chút nữa khó giữ được tính mạng, trong lòng quá hận.

Hai giặc cướp, chết thì chết, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để ở trong lòng. Để hắn có chút giật mình là vẻ mặt lúc Dương Minh ra tay, căn bản không có một tia gợn sóng, có vẻ cực kỳ lãnh huyết.

– Ân công, có thể cho ta đi theo không, ta và người trong nhà thất tán, nhưng tin tưởng nhất định có thể gặp bọn họ ở Trung Xu Điện, đến thời điểm đó trưởng bối nhà ta tất sẽ thâm tạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 129

Dương Minh dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Lăng Hàn.

Cách hẻm núi phía trước còn không biết bao xa, nguy cơ trùng trùng, tự nhiên ôm một cái bắp đùi sẽ càng an toàn.

Lăng Hàn cười nhạt nhìn đối phương, cái này nói trắng ra là muốn hắn làm bảo tiêu, tiểu tử này còn rất thông minh.

Dương Minh thấy Lăng Hàn không hề bị lay động, cắn răng nói:

– Ân công, ngươi có biết vì sao hai người này truy sát ta không?

– Không phải thấy ngươi là dê béo sao?

Lăng Hàn cười nói.

– Đây chỉ là một nửa.

Dương Minh lắc đầu, lại nói.

– Ở trong thôn trang, vận khí của ta cực kỳ tốt, phát hiện một quyển cổ tịch, nhưng lại va phải hai người này, mới bị bọn họ truy sát.

– Ta giấu bản cổ tịch này ở trong một gốc cây khô bên đường, chỉ cần ân công đáp ứng bảo vệ ta, ta nguyện hiến bản cổ tịch này cho ân công.

Cổ tịch.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:

– Cổ tịch này liên quan tới chuyện gì?

– Ta chỉ lật xem qua loa, cổ tịch này hẳn là nhật ký của dân bản địa, ghi thuật một chút sự tình liên quan tới Hoàn Hình Sơn.

Dương Minh nói, hắn dừng một chút, lại nói.

– Còn có địa đồ.

Câu này đánh động Lăng Hàn, hắn rất hứng thú ở nơi sâu xa của Hoàn Hình Sơn, muốn tìm bí mật trong đó.

– Được, chúng ta đi lấy cổ tịch.

Lăng Hàn gật đầu.

Dương Minh đại hỉ. Bình thường võ giả không quá yêu thích thư tịch, chỉ thích công pháp, võ kỹ, cái khác tự nhiên nhìn cũng sẽ không nhìn lâu một chút. Hắn cũng chỉ là đánh cược, không nghĩ tới Lăng Hàn lại đáp ứng.

—————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.