Lăng Hàn cũng không trách tội những người chạy trốn kia. Đám người này ở tầng dưới chót, không có năng lực phản kháng bá quyền, nước chảy bèo trôi, ăn bữa nay lo bữa mai. Hắn nhìn mấy người quỳ trên đất kia, vung vung tay nói:
– Họ Thành kia, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết.
– Vị thiếu gia này, Phục thiếu là người của Tinh Diệu Điện, có người nói địa vị rất cao, ngài vẫn là lập tức rời đi đi!
Có người khuyên nhủ.
– Đúng! Trước có người xung đột với Phục thiếu, nghe nói còn phi thường lợi hại. Kết quả hắn phải tự chặt hai chân, chạy đến chỗ Phục thiếu thỉnh tội.
– Ta cũng nghe nói có người đắc tội Phục thiếu, cuối cùng vì mạng sống, lại đưa lão bà và con gái cho Phục thiếu chà đạp mấy ngày, lúc này mới tránh được một kiếp.
Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười nói:
– Đúng là có chút coi thường tên kia, lại làm nhiều ác sự như vậy!
Vài tên dược nông đều khuyên bảo, nói Lăng Hàn mau mau đường cũ trở về. Nhưng địa vị của bọn họ quá thấp, vẻn vẹn biết Thành Khai có địa vị ở Tinh Diệu Điện, nhưng cụ thể có bối cảnh gì thì hoàn toàn không biết.
Lăng Hàn đương nhiên không sợ. Hắn đã là Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm, đến nơi này là vì chứng thực Đan sư Địa Cấp, cần sợ một công tử bột sao?
Sau khi hàn huyên với đám dược nông mấy câu, hắn trở về xe ngựa. Nhưng hai tên phu xe thì nói cái gì cũng không chịu mang bọn họ đi tiếp. Hai tên khuyên can đủ đường mời bọn người Lăng Hàn xuống xe, sau đó như lửa thiêu mông, điều khiển xe ngựa chạy ngược trở về.
– Tựa hồ người trẻ tuổi kia còn có chút lai lịch.
Quảng Nguyên cười nói.
– Chạy tới ức hiếp người bình thường, lai lịch cũng có hạn đi?
Chu Vô Cửu chen lời nói. Nguyên bản hắn là không có tư cách nói chuyện với Linh Hải Cảnh như vậy. Nhưng ai bảo mọi người sông chung lâu, Quảng Nguyên lại là tán tu, nên hắn không coi trọng quan niệm đẳng cấp lắm.
Lăng Hàn cũng không có để ở trong lòng:
– Đi thôi, hiện tại chỉ có thể dùng hai chân đi bộ.
Hiện tại cách Tinh Diệu Điện chỉ có nửa ngày đường, tốc độ của xe ngựa vốn không nhanh, chỉ là có thể để bọn họ bớt chút khí lực, ngược lại cũng không đáng kể.
Đoàn người xuất phát. Hổ Nữu thì làm nũng muốn Lăng Hàn cõng, quay đầu giả trang một mặt quỷ cho Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền, có vẻ rất đắc ý. Sau đó nàng thân thiết ôm cổ của Lăng Hàn, biểu hiện quyền “sở hữu” vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng đi không bao lâu, bọn họ liền gặp phải một làn sóng giặc cướp, hung hãn phát động tiến công, lại bị Tàn Dạ đánh bay. Ở sau đó trong vòng một tiếng, bọn họ lại trước sau gặp phải bảy sóng giặc cướp, cho thấy hoàn cảnh nơi này loạn đến trình độ nào.
Điều này cũng đầy đủ chứng minh, Bạo Phong dong binh đoàn ở đây rất có danh tiếng. Trước có cờ xí của Bạo Phong thì không sao, nhưng hiện tại giặc cướp lại như thuỷ triều.
Tàn Dạ ra tay sẽ không chút lưu tình. Thời điểm ở Hổ Dương Học Viện, luận bàn với hắn thì nhất định phải có Linh Hải Cảnh tọa trấn, chỉ sợ hắn trọng thương hoặc giết người. Nhưng đến nơi này, ai sẽ ngăn cản hắn chứ?
Lăng Hàn cũng không có ý định để Tàn Dạ hạ thủ lưu tình. Người trẻ tuổi này trời sinh chính là một lưỡi dao sắc. Áp chế hung tính của hắn chính là ràng buộc võ đạo chi tâm của hắn. Chỉ có để hắn buông tay mà đi, mới có thể thành một hung đao tuyệt thế!
Lại nói, làm giặc cướp thì phải có giác ngộ làm giặc cướp, chết cũng là đáng đời.
Lại giết thêm ba làn sóng giặc cướp nữa, cuối cùng dọa sợ đám còn lại rồi. Không còn ai đi ra tự mình chuốc lấy cực khổ. Mà phía trước, một toà cung điện nguy nga đã xuất hiện.
Nói nó là điện, chẳng bằng nói là tháp. Độ cao và độ rộng rất không phù hợp tỉ lệ. Có điều từ kiểu kiến trúc mà nói, cái này chỉ có thể xưng là điện. Thiết kế cầu thang vờn quanh ở bên ngoài, từng vòng lên trên, có thể xem như một kiệt tác.
Cả tòa cung điện do Tinh Hoa thạch tạo thành. Ban ngày thì không có đặc biệt gì, nhưng đến buổi tối, cả cung điện sẽ toả ra ánh sáng như ngôi sao. Tên Tinh Diệu Điện, xứng danh!
Có điều hiện tại là lúc xế chiều, cung điện này vẫn không có thể hiện ra bộ mặt hùng vĩ đồ sộ. Từ xa nhìn lại chỉ như một toà tháp cao mà thôi.
Đây cũng không phải kiến trúc duy nhất trong Lạc Nguyệt hạp. Ở bốn phía là từng dãy đường phố, hình thành một trấn nhỏ, nhân khẩu thịnh vượng.
Rất bình thường, đây là chỗ then chốt liên tiếp Bắc Vực cùng Bắc Hoang Cửu Quốc, hội tụ nhân vật ngũ hồ tứ hải. Có võ giả, có thương nhân, có người mạo hiểm thuần túy, cũng có tội phạm bị truy nã.
Ở đây, tất cả đều bị Tinh Diệu Điện chi phối. Tinh Diệu Điện chính là chúa tể nơi này. Tinh Diệu Điện chính là vương pháp. Người nào chống lại, giết!
Ra vào trấn nhỏ đều phải thu phí. Trên nguyên tắc, ở trong trấn nhỏ sẽ được Tinh Diệu Điện che chở, nhưng thời hạn chỉ có ba ngày. Vượt qua ba ngày, hoặc là rời đi, hoặc giao tiền lần nữa, mới có thể tiếp tục ở lại.
Bởi vậy, người làm ăn đều đến đi vội vàng. Mà khách sạn trong trấn thu phí cũng không nương tay chút nào, cắt cổ có thể nói rất sâu.
Bọn người Lăng Hàn đi tới cửa trấn. Theo đầu người thu phí, coi như là Hổ Nữu cũng không thể ngoại lệ. Mỗi người đều là một trăm lạng bạc, thời hạn ba ngày. Sau ba ngày nếu như bị tra được còn ở lại trong trấn… Giết.
Nghe nói, trước đây thu phí không cao như vậy. Hơn nữa thu một lần thì có thể ở bao lâu tùy ý, chỉ cần có đủ tiền thuê khách sạn là được. Nhưng nửa năm trước bắt đầu, quy củ liền thay đổi. Làm cho hiện tại tiếng oán than dậy đất, rất bất mãn vì Tinh Diệu Điện bá đạo.
Nhưng ai bảo Tinh Diệu Điện đại biểu Đan sư hiệp hội, khống chế Thiên Dược Các? Chí ít một nửa đan dược của Bắc Hoang Cửu Quốc đều bị bọn hắn khống chế. Coi như bá đạo thì đã làm sao? Ai dám ngay mặt phản đối?
Lăng Hàn để Quảng Nguyên nộp phí vào trấn, sau đó đi tìm khách sạn ở lại.
Tẩy sạch phong trần, hơi nghỉ ngơi một chút, Lăng Hàn liền dẫn Chư Hòa Tâm và Hổ Nữu đi tới Tinh Diệu Điện. Hổ Nữu thì không cắt đuôi được. Chư Hòa Tâm là Đan sư, cũng không tính là người không liên quan.
Thôn trấn không lớn, bởi vậy chỉ gần mười phút sau, coi như bọn họ từ từ đi dạo, cũng đã tới Tinh Diệu Điện.
Tinh Diệu Điện ngoại trừ cao, ở trên phong cách kiến trúc lại rất bình dân, bậc thang chỉ có mười mấy cấp. Không giống nhiều chỗ, muốn mấy trăm bậc thang mới có thể đến đỉnh, tràn ngập khí thế cao cao tại thượng.
Đùng đùng đùng, một đám người từ trong cung điện chạy ra. Mỗi người đều hùng hổ, làm mọi người đều vội vàng dạt ra hai bên.
Tinh Diệu Điện là cơ cấu quyền lực cao nhất của Đan sư hiệp hội ở Bắc Hoang Cửu Quốc. Chẳng những có Đan sư Địa Cấp, còn có rất nhiều võ giả cấp cao, là sức mạnh chính của Đan sư hiệp hội. Nhưng bình thường không thể xảy ra chút sự tình liền mời người ra tay. Mà Đan sư trọng điểm ở luyện đan, không phải đánh nhau.
Đan sư cái khác không có, nhưng tuyệt đối sẽ không thiếu tiền.
Nhóm người này chính là tay chân của Tinh Diệu Điện. Có điều được ban một cái tên rất dễ nghe, gọi Tinh Vệ đội!
Những thành viên Tinh Vệ đội này tự nhiên thuộc về cấp bậc thấp, vì lẽ đó hay tỏ vẻ cường hoành, một đường xông tới, rất giống lưu manh.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì người cầm đầu lại chính là Thành Khai. Hơn nữa lúc này cánh tay của hắn đã nối liền, bao bọc lụa trắng dày đặc, vẻ mặt rất hung thần ác sát.
Hiển nhiên, tên này chỉ đơn giản nối liền cánh tay, liền không thể chờ đợi được muốn đi báo thù.
Thật là một tiện nhân, trước đó vẫn không có ăn đủ giáo huấn sao?
—————