Đây là ba thiên tài mạnh mẽ, tu vi đều ở Linh Hải tầng bảy, tương đối kinh người.
Bạch Minh không chút yếu thế nhìn Dương Trùng, mà Dương Trùng cũng như thế. Hai người một sờ chuôi kiếm, một đưa tay về phía thân thương. Chiến ý hừng hực, thật giống như muốn bốc cháy lên.
Nhưng cuối cùng, bọn họ đều không động thủ, chỉ nhìn nhau thật sâu, sau đó dồn dập tiến vào trong rừng núi.
Sát hạch vừa mới bắt đầu, hiện tại động thủ quá sớm, thắng cũng không thể thu hoạch được mấy tấm lệnh bài, ngược lại sẽ lộ ra lá bài tẩy của mình. Phải biết nơi này thiên tài tuyệt đối không chỉ có ba người bọn hắn.
– Vị huynh đệ hắc hắc (*có nghĩa da đen ấy) kia.
Trong tiếng kêu gào, chỉ thấy một thiếu niên mập mạp tròn vo, như là lăn mình chạy tới, đứng ở trước người của Lăng Hàn vù vù thở dốc.
– Ngươi thật không có suy nghĩ, cũng không chờ Bảo Gia ta.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
– Ngươi còn dám hiện thân? Không sợ hoạt động lừa người lộ tẩy, bị người đuổi theo cái mông giết sao?
– A phi, ta nào có lừa người?
Mã Đa Bảo xì một tiếng.
– Bảo Gia làm ăn từ trước đến giờ không dối trên lừa dưới. Ngươi không nên phá hoại danh dự của Bảo Gia.
– Được, ngươi còn có danh dự.
Lăng Hàn lắc lắc đầu.
– Hắc huynh đệ, chúng ta liên thủ được không?
Mã Đa Bảo tiến tới.
– Tại sao?
Lăng Hàn hỏi.
– Ngươi phục trang như thế, còn cần liên thủ sao?
Không lấy ra Ma Sinh Kiếm, ngay cả hắn cũng không làm gì được đối phương nha.
– Khà khà, chẳng lẽ hắc huynh đệ không muốn làm buôn bán lớn?
Mã Đa Bảo cười gian nói, góp đầu tới, thấp giọng nói:
– Đừng nói với ta, ngươi không có hứng thú với dược viên ở nơi này?
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
– Ngươi muốn ăn trộm dược viên nơi này? Thật to gan.
– Khà khà, người trong đồng đạo cả mà!
Mã Đa Bảo chắp tay nói với Lăng Hàn.
– Như thế nào, như thế nào? Bảo Gia am hiểu giải trừ trận pháp cấm chế nhất, ngươi có thể làm gì?
Lăng Hàn gãi đầu nói:
– Ngươi từ nơi nào nhìn ra hình dáng của ta giống tặc, sao tự biên tự diễn như thế?
Mã Đa Bảo cười ha ha nói:
– Được rồi, Bảo Gia buôn bán nhiêu năm như vậy, ngươi vừa nhấc mông Bảo Gia liền biết ngươi có dính phân hay không. Đã nói chúng ta là người trong đồng đạo, ngươi còn che che giấu giấu, đây là không muốn làm bằng hữu với Bảo Gia sao?
Lăng Hàn lườm một cái nói:
– Chúng ta xưa nay không phải bằng hữu!
– Một hồi lạ, hai hồi quen, lúc này không phải thành bằng hữu rồi sao?
Mã Đa Bảo chăm chú nhìn Lăng Hàn.
– Thuật dịch dung kia thực không tồi, suýt chút nữa lừa được Bảo Gia ta.
Lúc này, Lăng Hàn thực kinh hãi rồi. Đối phương lại có thể nhìn thấu dịch dung của hắn?
Hắn phát động Chân Thị Chi Nhãn nhìn đối phương. Nhưng Mã Đa Bảo lại đưa tay che mặt. Trên tay áo có từng đạo mạch văn phát ra ánh sáng dìu dịu, để Chân Thị Chi Nhãn của Lăng Hàn không cách nào xuyên thấu.
– Wow, ngươi đây là cái vận may gì, thậm chí ngay cả Chân Thị Chi Nhãn cũng có! Ha ha ha, lần này Bảo Gia hoàn toàn chắc chắn. Ngươi phụ trách nhìn, Bảo Gia phụ trách ra tay, bảo đảm trộm sạch dược viên nơi này!
Mã Đa Bảo hưng phấn nói.
Trong lòng Lăng Hàn khẽ thót. Người này ngay cả Chân Thị Chi Nhãn cũng nhận ra, thực sự là một thiếu niên sao? Hắn có thể dịch dung, tại sao đối phương không thể? Chỉ là thời điểm tiến vào sơn môn, có một vị cường giả Sinh Hoa Cảnh tọa trấn, đừng nhìn hắn bình chân như vại, nhưng nếu có người vượt qua niên hạn hoá trang ẩn ở trong đám người, hắn nhất định sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Tuổi trẻ hay không, từ sinh mệnh lực liền có thể thấy được. Qua ba mươi, chỉ cần không vào Sinh Hoa, cơ năng thân thể sẽ bắt đầu xuống dốc. Sức sống hiện ra xu thế suy tàn, hoàn toàn khác người trẻ tuổi phấn chấn bừng bừng.
Nếu như Mã Đa Bảo là một lão quái vật giả trang, như vậy hắn có thể giấu diếm được nhãn lực của Sinh Hoa Cảnh, đó là tu vi bực nào?
Lăng Hàn thầm nghĩ, lại nói:
– Tốt, vậy chúng ta liền liên thủ.
Hắn đối với việc chuyển không dược viên của Đông Nguyệt Tông rất có hứng thú.
Long Sơn là tài sản riêng của Đông Nguyệt Tông. Vì phòng ngừa bị người lén lút vào núi, trộm thảo dược, săn yêu thú, toàn bộ sơn mạch đều bị đại trận hộ sơn bảo vệ. Nếu như từ bên ngoài mạnh mẽ đột phá, tất nhiên sẽ kinh động Đông Nguyệt Tông.
Nhưng hiện tại bọn hắn đã tiến vào Đông Nguyệt Tông, bởi vậy căn bản không sợ xúc động trận pháp. Chỉ cần có năng lực mở cấm chế của dược viên, liền có thể thong dong trộm hết dược viên rồi.
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Bọn họ đi tới. Mã Đa Bảo hiển nhiên đã thôi diễn rất nhiều lần, vẫn đi trước dẫn đường.
– Đứng lại, giao lệnh bài ra, có thể tha các ngươi không chết.
Chỉ là bọn hắn mới đi một lát, liền gặp phải một tiểu đội phục kích. Tổng cộng có ba mươi bốn người, vây quanh bọn họ lại.
– Ngươi ra tay hay ta ra tay?
Lăng Hàn cười nói với Mã Đa Bảo.
– Bảo Gia chỉ có hứng thú với bảo vật, lệnh bài chính ngươi thu đi.
Mã Đa Bảo nhún vai.
Quả nhiên, tên này chính là vì dược viên của Đông Nguyệt Tông mới đến. Trước lừa nguyên tinh e chỉ là tính tình gây ra, nghĩ có tiện nghi không chiếm là kẻ ngu đi!
Lăng Hàn nhìn về phía những người kia, cười nói:
– Hiện tại là đánh cướp, nghiêm túc một chút, giao lệnh bài ra đây cho ta!
Những người kia đều tức giận đến sôi lên. Bọn họ mới là bên đánh cướp nha!
– Nhất định phải ra sức, các anh em, giết cho ta!
Những người này đều vung vẩy đao kiếm vọt tới.
Lăng Hàn hơi nhướng mày. Nếu những người này chỉ đánh cướp, vậy hắn cũng không ngại cướp ngược, sau đó thả bọn họ một con đường sống. Nhưng hiện tại những người này lộ ra sát khí, đã có ý giết người.
Hắn hừ lạnh, tay trái vỗ vỏ kiếm một cái. Vèo, trường kiếm bắn ra ngoài, bị hắn nắm ở trong tay. Xoạt, hắn quét ra một mảnh kiếm quang chói mắt.
Phốc phốc phốc phốc… Chỉ thấy máu tươi tung toé, vai phải của những người kia đều xuất hiện vết máu, vô lực phiêu đãng. Binh khí trong tay rơi xuống đất, kinh ngạc thốt lên liên tục.
– Trang bức đã xuất thần nhập hóa, ta phục rồi!
Mã Đa Bảo vỗ tay nói.
Lăng Hàn cuối cùng không có hạ sát thủ, chỉ phế bỏ tay phải của những người kia. Sau này không ảnh hưởng hoạt động, nhưng đã không thể tu luyện tiếp. Hắn lạnh nhạt nói:
– Lưu lệnh bài lại, sau đó cút đi.
Những người kia biết gặp gỡ cao thủ, vội lấy lệnh bài ra, sau đó không nói hai lời liền bỏ chạy.
Hiện tại chỉ là bị thương, lại không thức thời, vậy có khi mạng cũng không còn.
Bọn họ dồn dập chạy trở về. Tay đã phế bỏ, còn đánh cái rắm.
Lăng Hàn nhặt lệnh bài lên, thu vào trong Hắc Tháp. Ở trước mặt một thân là bảo như Mã Đa Bảo, hắn cũng không ngại lộ ra sự tình mình có không gian giới chỉ. Chỉ là đối phương tuyệt sẽ không nghĩ tới đó là Hắc Tháp, tự thành một giới.
Dọc theo đường đi lại gặp mấy lần đánh cướp. Bình thường Lăng Hàn sẽ không hạ sát thủ, trừ khi đối phương quá đáng. Tỷ như không nói một lời trực tiếp phát động đánh lén trí mạng. Vậy hắn cũng không khách khí, một kiếm giết chết.
Non nửa ngày sau, bọn họ đi tới trước một dược viên thật to.
—————