Quả nhiên, ở dưới Man Ngưu Linh Phù bổ trợ, tuy tốc độ của Đinh Nguyên Tâm không thể tăng vọt, nhưng vẫn tăng lên một chút, vài bước trong lúc đó đã sắp đuổi kịp Lăng Hàn.
– Chỉ ngươi mới có linh phù sao?
Lăng Hàn cười ha ha, lấy ra tờ Tật Vân Phù cuối cùng, vỗ lên người một cái, thân hình lập tức gia tốc.
Tật Vân Phù này có giới hạn gia trì, đối với Thần Thai Cảnh bổ trợ chỉ khoảng hai phần mười, nhưng Lăng Hàn chỉ là Linh Hải tầng tám, bởi vậy bổ trợ vẫn lớn chừng gấp đôi, nhất thời, hắn lại kéo dài khoảng cách với Đinh Nguyên Tâm.
Đinh Nguyên Tâm không khỏi nhe răng, hắn lấy ra một lá bài tẩy, Lăng Hàn sẽ có lá bài tẩy tương ứng đến ứng phó, hắn thật không giết được tên kia sao?
Hắn dừng bước lại, suy tư luôn mãi, quyết định không truy sát Lăng Hàn nữa. Không chỉ như thế, hắn còn sẽ rời Bắc Vực, tiến vào Trung Châu mạo hiểm, bằng không ở lại Bắc Vực, nói không chắc hắn còn phải cần mười năm nữa mới có thể đột phá Sinh Hoa.
Đi!
Người có thể vào Thiên Kiêu bảng, tự nhiên không thiếu quả đoán, hắn lập tức lui ra Ám Ma Sâm Lâm, ngay cả gia tộc cũng không trở về, thẳng tiến Trung Châu.
Lăng Hàn tự nhiên không biết Đinh Nguyên Tâm quyết định, hắn khôi phục thương thế, sau đó lại khắc chữ khiêu khích, nhưng qua năm ngày hắn vẫn không nhìn thấy Đinh Nguyên Tâm hiện thân, liền đoán được đối phương đã từ bỏ dự định giết hắn.
Rất quả đoán nha.
Lăng Hàn gật đầu, gặp bảo vật trên người hắn, còn có thể quả đoán rời đi, Đinh Nguyên Tâm này cũng là một nhân vật.
Chỉ là không có bồi luyện, hắn chỉ có thể tự mình khổ luyện.
May mắn hắn đã là Linh Hải tầng tám trung kỳ, cũng sắp rồi.
Lăng Hàn vẫn là một bên tìm kiếm linh thảo, một bên tu luyện, một tháng trôi qua, hắn thu hoạch hai cây linh thảo trong Hắc Tháp không có, mà tu vi rốt cục cũng đi vào Linh Hải tầng chín.
– Lúc này ngươi luyện hóa Thiên Vận Thạch, lại lấy Hắc Tháp quán lực, hiệu quả sẽ tốt nhất.
Tiểu Tháp nhắc nhở hắn.
Lăng Hàn vui vẻ gật đầu, lấy ra một khối Thiên Vận Thạch.
Cái này kỳ thực là một viên thạch châu, sau khi dùng sức bóp nát, bên trong trống rỗng, bao vây một đoàn chất lỏng, mùi thơm ngát nức mũi. Hổ Nữu cũng cầm một viên, ra dáng ngồi thẳng, nàng càng trực tiếp, ném Thiên Vận Thạch vào trong miệng nhai, thẻ thẻ thẻ… cứ như vậy nhai nát.
Nhưng rất bình tĩnh, cái gì trong cơ thể sôi trào, thức hải phun trào, thật giống như cái gì cũng không có phát sinh.
Lăng Hàn biết, tác dụng của Thiên Vận Thạch là thời điểm đột phá đại cảnh giới mới phát huy, để sức chiến đấu của võ giả lập tức nhảy vọt bốn, năm tinh, nhưng cụ thể tăng lên bao nhiêu, thì phải xem cảnh giới nện vững chắc cỡ nào.
Đồ chơi này kiếp trước Lăng Hàn chưa từng ăn, có điều lại cho đồ đệ ăn, cũng chính là Giang Dược Phong, tiểu tử kia ở Thần Thai tầng một chỉ có bảy tinh, nhưng bước vào Sinh Hoa, lại còn tới sáu tinh!
Cảnh giới càng cao, vượt cấp khiêu chiến càng khó, nếu không có Thiên Vận Thạch, Giang Dược Phong bước vào Sinh Hoa, sức chiến đấu nhiều nhất chỉ có ba tinh, có thể thấy được Thiên Vận Thạch trâu bò cỡ nào.
Lăng Hàn cảm khái một hồi, cùng Hổ Nữu rời Hắc Tháp, chạy về địa phương có Xích Hồng Hàn Băng Thảo.
Đi một lát, hắn liền cảm giác lưng sinh hàn ý, lập tức dừng lại nói:
– Thiên Thi Tông lão cẩu, còn muốn trốn tới khi nào?
Cửu Vân Trưởng Lão từ trong rừng rậm đi ra, trong đôi mắt có vẻ khó tin.
Hắn tận mắt thấy Lăng Hàn tiến vào trong ma khí, kia ngay cả hắn cũng kiêng dè không thôi, không dám dính vào. Nhưng Lăng Hàn không chỉ sống sót đi ra, còn thần thanh trí minh, không bị ma khí mê loạn chút nào.
Trên người của tiểu tử này, đến cùng cất giấu bao nhiêu bảo vật?
Cửu Vân Trưởng Lão sinh tham niệm, hắn biết Lăng Hàn có thể trốn vào Hắc Tháp, bởi vậy vẫn tìm cơ hội, ở thời điểm Lăng Hàn thả lỏng nhất xuất kích, thuấn sát, bằng không lại để cho Lăng Hàn trốn vào Hắc Tháp, hắn liền tay trắng trở về.
– Thiếu niên, ngươi đã chọc bản tông, coi như lão phu không làm gì được ngươi, nhưng lần sau còn có thể có càng nhiều người mạnh hơn xuất hiện, lấy tính mạng của ngươi, đoạt cơ duyên của ngươi, luyện hóa ngươi thành Thi Binh!
Hắn cắn răng nói, xưa nay hắn chưa hề nghĩ tới, một tiểu bối Linh Hải Cảnh sẽ khó chơi đến như vậy.
Lăng Hàn “Ồ” một tiếng, tò mò nói:
– Mạnh bao nhiêu?
– Khà khà, muốn lừa lão phu, ngươi thực quá ngây thơ, cho rằng lão phu là tiểu nhi ba tuổi sao?
Cửu Vân Trưởng Lão khinh thường nói.
Lăng Hàn lấy ra một cây nhân sâm, nói:
– Ngoan, nói cho ta, ta liền thưởng ngươi một cây nhân sâm.
Ta sát!
Cửu Vân Trưởng Lão giận đến sôi lên, tiểu tử này coi mình là chó sao, lại dụ hắn như thế! Hai mắt của hắn phun lửa nói:
– Tiểu bối, nếu lão phu không luyện ngươi thành Thi Binh, thề không làm người!
– Nói như ngươi vẫn là người vậy.
Lăng Hàn nhổ nước bọt nói.
– Chết!
Cửu Vân Trưởng Lão quát chói tai.
– Chết chỉ là ngươi!
Một tiếng gào to vang lên, chỉ thấy một bóng người khôi ngô bay vụt đến, tỏa ra khí thế bá tuyệt.
– Quyền Đế!
Ánh mắt của Cửu Vân Trưởng Lão co lại, lộ ra vẻ kiêng dè.
Tuy đối phương đột phá Sinh Hoa Cảnh không bao lâu, nhưng tu ra quyền mang, có thể đấu sức với Kim Huyết Ma Viên, sức chiến đấu kia cường đại đến khiến người ta giận sôi. Mà Thiên Thi Tông đều dựa vào Thi Binh, luận sức chiến đấu bản thân là hoàn toàn không đáng chú ý.
Mà sau khi đối phương đấu sức với ma viên, tuy bị thương, nhưng nhiều ngày như vậy không chỉ khôi phục thương thế, thực lực còn tiến thêm một bước, bước vào Sinh Hoa tầng hai, khiến người ta thán phục, hóa ra bước vào Sinh Hoa còn có thể tiến cảnh nhanh như thế.
Vũ Hoàng thô bạo, mắt nhìn Cửu Vân Trưởng Lão, lộ ra sát cơ vô tận:
– Thiên Thi Tông yêu nghiệt, giết!
Hắn đề quyền oanh tới, quyền mang diệu thế, đây là đại sát khí, có thể nói, coi như Lăng Hàn tu ra ba mươi đạo kiếm khí cũng không đấu lại quyền mang yếu nhất, đây là nghiền ép trên bản chất.
Đương nhiên, nếu như Lăng Hàn có thể ngưng tụ ba mươi đạo khí thành Kiếm Mang, như vậy đối phó mười đạo khí ngưng tụ thành Quyền Mang tự nhiên là ưu thế áp đảo.
Mặc dù Cửu Vân Trưởng Lão là Sinh Hoa tầng năm, nhưng căn bản không phải đối thủ của Vũ Hoàng, chỉ mấy chiêu liền đánh cho hắn oa oa kêu quái dị, lạnh lùng nói:
– Quyền Đế, lão phu không muốn đối địch với ngươi, nhưng nếu như ngươi hùng hổ doạ người, thì đừng trách lão phu vô tình.
– Vậy thì thế nào, người bổn hoàng muốn giết, chưa từng có thể sống!
Vũ Hoàng triển khai Thiên Tử Quyền Pháp, ánh quyền diệu động, đáng sợ đến kinh người.
Cửu Vân Trưởng Lão kêu to, xa xa truyền đến dị hưởng, rất nhanh, một cái quan tài sắt chạy tới, oành, nắp quan tài tung bay, nhảy ra một Thi Binh, cả người màu bạc, thật giống như dùng bạch ngân đúc thành.
– Ngân Giáp Thi cấp ba.
Lăng Hàn nói, Thi Binh như vậy đã đạt tới cực hạn của Ngân Giáp Thi.
– Cạc cạc, không sai, đây là Ngân Giáp Thi cấp ba, bị lão phu rèn luyện, thực lực đã tiếp cận Sinh Hoa tầng chín!
Cửu Vân Trưởng Lão ngạo nhiên nói.
– Quyền Đế, hiện tại rời đi vẫn… con mẹ ngươi…
Bởi vì, Vũ Hoàng đã đấm tới.
—————