Thần Đạo Đan Tôn

Chương 590: Hắc Mộc Đảo



Lăng Hàn gật gù nói:

– Mang ta tới.

– Nhưng mà, lão đại của chúng ta quy định, mỗi tháng chỉ có thể đi một lần, đưa mỹ nữ cho hắn.

Vẻ mặt của Đại Thiết Đầu đau khổ nói.

– Bốn phía Hắc Mộc Đảo đều là cấm chế, chỉ cần lão đại của chúng ta không cao hứng, không chỉ ai cũng không vào được, hơn nữa còn sẽ bị đánh giết thành cặn bã.

Lăng Hàn xẹt qua một chiêu kiếm, nhất thời, huyết quang lại nổi lên.

– A!

Đại Thiết Đầu kêu thảm thiết.

– A!

Nam tử cao lớn cũng kêu thảm thiết.

Sau khi Đại Thiết Đầu kêu vài tiếng, thì nhìn về phía nam tử cao lớn nói:

– Lão tử bị gọt, ngươi la làm gì?

– Lão đại, lần này bị gọt không phải ngươi, là ta!

Nam tử cao lớn chảy nước mắt rồi.

– Ồ?

Đại Thiết Đầu cúi đầu nhìn, phát hiện rễ của mình còn, trong lòng không khỏi an tâm, lại còn lộ ra nụ cười, không có tim không có phổi a.

– Lão đại, ta mất đi một quả trứng, sao ngươi còn cười?

Nam tử cao lớn hết sức buồn bực.

– Lão tử chỉ có một quả trứng cũng sống hơn tám mươi năm, ngươi sợ cái lông a!

Đại Thiết Đầu xì nói.

Lăng Hàn thở dài:

– Các ngươi ai mang ta đi Hắc Mộc Đảo?

Đại Thiết Đầu và nam tử cao lớn đồng thời lắc đầu, bất kể là tự ý mang người ngoài đi Hắc Mộc Đảo, hay không ở trong thời gian quy định đi Hắc Mộc Đảo, này đều là một con đường chết. So với tính mạng mà nói, trứng và rễ lại đáng là gì.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

– Ai mang ta đi, ta để ai sống, không nghe lời liền làm phân ở ngay đây đi.

– Ta đi!

Đại Thiết Đầu và nam tử cao lớn đồng thời kêu lên.

– Các ngươi không phải rất giảng nghĩa khí sao?

Lăng Hàn cười nói.

– Nghĩa khí là gì, có thể ăn sao?

Hai người đều rất vô liêm sỉ nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Lăng Hàn không khỏi im lặng, thu được hai thủ hạ như vậy thật là ai thu ai xui xẻo. Hắn ra Hắc Tháp, nhưng thấy mình chìm thật sâu vào trong hồ nước, vội vàng nổi lên lên.

Hắn vọt ra khỏi mặt nước, chỉ thấy một bóng đen đánh tới, khóa cổ của hắn thật chặt:

– Hàn Hàn không tốt, ta ở một mình rất sợ!

Tự nhiên là Hách Liên Tầm Tuyết.

– Đừng siết nữa, sẽ chết người đó!

Lăng Hàn lè lưỡi nói, nữ nhân này không biết đẳng cấp võ đạo, tự nhiên cũng không biết sức mạnh của mình lớn bao nhiêu, liều mạng ôm hắn, nếu không phải hắn tu thành Thiết Bì Thể, thật có khả năng bị ghìm chết.

Lúc này Hách Liên Tầm Tuyết mới oan ức buông tay, nhưng tay trái vẫn nắm góc áo của hắn, tay phải nắm viên gạch, tâm tình rất không vui, rất muốn đập người.

Lăng Hàn đưa Đại Thiết Đầu ra, để hắn chỉ dẫn phương hướng, ba người đi về phía Hắc Mộc Đảo.

Trong sương mù, phương hướng là hoàn toàn không dựa dẫm được, chỉ thấy Đại Thiết Đầu lấy ra một la bàn, không ngừng so sánh phương hướng, dẫn bọn họ đi về phía trước.

Lăng Hàn nhìn lướt qua:

– Cái la bàn này không tệ nha.

La bàn phổ thông ở đây sẽ mất linh, bởi vậy la bàn còn có tác dụng là rất kinh người.

– Đây chính là lão đại của chúng ta ban cho ta!

Đại Thiết Đầu đắc ý nói.

Ở dưới sự chỉ dẫn của la bàn, bọn họ cũng đi tới hai ngày, phía trước mơ hồ có một cái bóng màu đen xuất hiện, như một cự thú nằm rạp, lớn không lường được.

– Kia là Hắc Mộc Đảo.

Đại Thiết Đầu nói.

– Ta có thể trốn đi trước hay không?

– Trốn làm gì, ngươi và lão đại của các ngươi không phải rất thân thiết sao?

Lăng Hàn cười nói.

– Đi, phía trước dẫn đường, gọi mở cổng, bằng không ta chặt ngươi!

– Ca, ngươi không thể chơi ta như thế a!

Tham Khảo Thêm:  Chương 567: Mã số 092 - Màn sương đen lượn lờ (3)

Đại Thiết Đầu muốn khóc rồi.

– Lão đại của chúng ta nói, chỉ có đầu tháng mới có thể đi Hắc Mộc Đảo, mang mỹ nữ cướp đoạt tới, thuận tiện bổ sung Nguyên tinh pháo tiêu hao một hồi. Lúc này đi, lão đại của chúng ta căn bản sẽ không phản ứng, chỉ có thể sử dụng cấm chế đánh giết toàn bộ chúng ta!

– Không có chuyện gì, ta sẽ bảo bọc ngươi.

Lăng Hàn cười nói.

Đại Thiết Đầu dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn hắn, hiển nhiên là không hề tự tin.

Lăng Hàn giơ cốt kiếm lên nói:

– Ngươi có thể đánh cược một lần, không dẫn đường, lập tức chết! Dẫn đường, còn có một chút hi vọng sống, đầu của ngươi không nhỏ, phải biết lựa chọn thế nào nha.

Vẻ mặt của Đại Thiết Đầu đau khổ nói:

– Ta dẫn đường.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, rất nhanh, sương mù tản đi, phía trước xuất hiện một hòn đảo thật to, hình như trăng non, mắt nhìn sang, toàn bộ hòn đảo đều là màu đen.

Nhìn kỹ, trên đảo xác thực mọc rất nhiều cây cối, nhưng từng cây đều như cây vạn tuế, đen kịt như mực, hơn nữa trọc lốc không một cành lá, chỉ đứng thẳng như vậy, phảng phất như từng mâu sắt.

Đại Thiết Đầu dẫn bọn họ đi tới cách hòn đảo một dặm, liền ngừng lại, thấp giọng nói:

– Càng đi về phía trước, sẽ phát động cấm chế.

Sau khi giải thích với Lăng Hàn, hắn cất giọng nói:

– Huynh đệ trên đảo, ta là Đại Thiết Đầu, đến giao hàng cho lão đại!

Một lát sau, trên đảo truyền đến âm thanh nói:

– Giao hàng? Ngày hôm nay mới mười lăm, cách đầu tháng còn rất sớm a! Thiết lão đại, ngươi không phải không biết quy củ của đại ca nha!

– Khà khà, lần này hàng đặc biệt đẹp đẽ, cho nên muốn sớm đưa tới cho lão đại!

Đại Thiết Đầu tránh thân thể ra, chỉ vào Hách Liên Tầm Tuyết nói.

Cách một dặm, dù Sinh Hoa Cảnh cũng chưa chắc thấy rõ dáng dấp của Hách Liên Tầm Tuyết, chỉ có thể nhìn ra nàng là nữ mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: Đứa bé

– Thiết lão đại, ngươi không nên làm khó chúng ta, quy củ của đại ca là không thể phá!

Trên đảo lại có thanh âm truyền tới.

– Các ngươi những ngu xuẩn, đầu gỗ này, không biết mở ngoại lệ sao?

Đại Thiết Đầu gọi lên.

– Nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu như tháng sau lại đưa tới, bị lão đại biết, các ngươi phải rơi đầu, các ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?

Hắn lại nói:

– Được, nếu như các ngươi không tin, vậy thì phái chiếc thuyền qua nhìn tỉ mỉ đi.

Trên đảo không còn thanh âm, nhưng chỉ một lát, liền thấy một chiếc thuyền nhỏ lái tới.

Lăng Hàn kinh ngạc, Đại Thiết Đầu này như xuẩn ngốc, lại là hảo thủ diễn kịch. Cũng đúng, chính vì hắn cho người ta một loại ấn tượng vụng về, như vậy ai còn sẽ hoài nghi hắn thông minh đến biết lừa người chứ?

Nhưng chỉ cần ngẫm lại, có thể bước vào Sinh Hoa Cảnh, có người nào sẽ là ngu ngốc?

Tiểu Chu đi tới, đứng ở ngoài mười trượng, điểm ấy khoảng cách đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

– Thật là mỹ nhân!

– Đẹp!

– Thủy nộn!

Trên thuyền có bốn người, đều nhìn chằm chằm Hách Liên Tầm Tuyết, nước miếng cũng sắp chảy ra.

– Hừ, hiện tại biết lão tử nói là thật chứ?

Đại Thiết Đầu hừ nói.

– Thiết đại ca, tiểu tử này là ai?

Bốn người trên thuyền đều nhìn chằm chằm Lăng Hàn.

– Hắn là tiểu đệ của ta.

Đại Thiết Đầu mặt không đỏ, tim không gấp nói.

– A, Thiết đại ca, ngươi bị thương?

Bốn người lại nhìn về phía hạ thân của Đại Thiết Đầu, có thể rõ ràng nhìn thấy vết máu.

– Luyện công quá chuyên cần, chịu chút ít tổn thương.

Đại Thiết Đầu bịa chuyện.

– Thiết đại ca, ngươi thực chăm chỉ!

Bốn người đồng thời giơ ngón tay cái.

Lăng Hàn không khỏi chảy mồ hôi lạnh.

—————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.