Dương Thanh và Mã Siêu đồng loạt quay lại, trông thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang bước về phía mình.
Người đàn ông mặc sơ mi hoa sặc sỡ, tóc vuốt bóng lộn, mỉm cười thoải mái, có vẻ bất cần đời.
Nhưng Dương Thanh biết đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi, thật ra dã tâm của người đàn ông này rất lớn.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Vương Thành, tính ra hắn ta còn là anh họ Dương Thanh.
Giống với Dương Thanh, hắn ta theo họ mẹ.
Có một người đàn ông đầu trọc đang đi theo Vương Thành, đó chính là kẻ vừa xung đột với đám Dương Thanh ở cửa club.
“Mười tám năm không gặp, tới khi gặp lại, anh có thể nhận ra tôi luôn, đúng là trí nhớ tốt nhỉ”.
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Thành, nói bằng giọng nghiền ngẫm.
“Ha ha!”
Vương Thành phá lên cười, bước tới trước, nhiệt tình kéo tay Dương Thanh đi vào trong club, vừa đi vừa nói: “Tôi không có bản lĩnh gì khác, nhưng lại rất giỏi nhận biết mọi người.
Hơn nữa, cậu cũng đã nói với người của tôi rằng cậu tên Dương Thanh”.
Dương Thanh cười cười, cũng không vạch trần.
Tên này giấu rất kỹ, có lẽ hắn ta đã biết những chuyện mà anh làm ở Giang Hải rồi.
Trong gia tộc Vũ Văn có rất nhiều bề dưới trẻ tuổi, nhưng Dương Thanh không quen biết mấy, Vương Thành được xem như một trong số những người mà anh quen.
Có lẽ do hai người có cùng cảnh ngộ nên quan hệ hồi bé cũng khá tốt.
Về sau, bố Vương Thành âm thầm đưa cho mẹ hắn ta một khoản tiền, để mặc họ phát triển ở Yến Đô.
Còn Dương Thanh thì không may mắn như Vương Thành, anh và mẹ bị đuổi khỏi gia tộc, thậm chí ép rời khỏi Yến Đô.
Họ còn đe dọa mẹ con anh rằng suốt đời này không được bước vào Yến Đô nữa.
“Cậu cảm thấy club Vương Thành này của tôi thế nào?”
Vương Thành dẫn Dương Thanh đi từ tầng một lên tầng cao nhất, đưa anh tham quan hết tất cả các tầng.
Mấy trò giải trí ở các tầng không giống nhau, hơn nữa tầng càng cao thì các trò đó càng mập mờ, cấp bậc của khách hàng được tiếp đãi cũng có sự khác biệt.
Dương Thanh gật đầu, mỉm cười: “Không tồi đâu, nhưng hình như anh quên dẫn tôi đến một chỗ rồi”.
Vương Thành sững sờ rồi lập tức phá lên cười: “Có lẽ cậu còn hiểu club Vương Thành này hơn cả chủ nhân của nó là tôi đấy”.
Từ ngày đầu tiên rời khỏi biên giới phía Bắc, Dương Thanh đã bắt đầu cho người điều tra mọi chuyện về gia tộc Vũ Văn.
Anh vốn định đối phó với gia tộc Vũ Văn, nên cũng tìm hiểu rõ từng người trong gia tộc.
Tuy club này có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại có một sàn boxing ngầm, trong Vương Thành cũng có rất nhiều cao thủ.
Có lẽ ngay cả gia tộc Vũ Văn cũng không biết rốt cuộc Vương Thành đã âm thầm bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ.
Người ngoài chỉ biết club Vương Thành có một sàn boxing ngầm, chỉ nghĩ đơn giản đó là nơi cá cược.
“Xuống đó đi một vòng nhé?”
Vương Thành cười hỏi.
Dương Thanh cũng cười theo: “Nếu đã tới đây, đương nhiên phải xuống đó rồi”.
Vương Thành dẫn Dương Thanh và Mã Siêu vào thang máy riêng trên tầng cao nhất rồi xuống thẳng sàn boxing ngầm.
Vừa vào sàn boxing, tiếng hoan hô và hò hét vang dội đã ập đến.
Nhìn bố cục của sàn đấu, chắc Vương Thành đã nối ba tầng dưới cùng của club lại với nhau, cải tạo thành một căn phòng rất rộng.
Trông căn phòng này như một sân vận động cỡ nhỏ, chính giữa là sàn đấu, xung quanh là những hàng ghế xếp tầng theo hình tròn như ở sân vận động.
.