Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 28-2: Trừng trị



“Đã nói rồi, tôi là tổ tông của anh.” Trường Tuế lạnh lùng nói xong, lá bùa trong tay bay qua đóng kín cái miệng của anh ta.

Ngọc Phần: “Ưm ưm ưm! Ưm ưm!”

Trường Tuế mặc kệ anh ta, thanh kiếm gỗ đào xuyên qua người Vương Văn Đình mất đi kiểm soát, Vương Văn Đình rơi xuống từ giữa không trung, sắc mặt xám xịt, nhưng thanh kiếm gỗ đào vẫn còn cắm trên ngực cô ấy khiến cô ấy không cựa quậy được, oán khí vẫn vấn vít quanh người.

Trường Tuế bước lại gần và ngồi xổm trước mặt cô ấy: “Đừng sợ. Tôi đến giúp cô.”

Cô dùng tay trái nắm lấy chuôi kiếm.

Ngọc Phần cách đó không xa khẽ híp mắt.

Chỉ cần rút thanh kiếm gỗ đào đó ra, lệ quỷ sẽ hồn bay phách lạc.

Lúc này, Vương Văn Đình đã lấy lại thần trí, cô ấy nhìn thanh kiếm gỗ đào đâm xuyên qua lồng ngực của mình và chỉ chừa lại chuôi kiếm bên ngoài, ánh mắt lộ ra sợ hãi.

Trường Tuế nắm chặt bờ vai của cô ấy và mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, có tôi ở đây, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cô nói xong, tay trái nắm chặt chuôi kiếm và nhanh nhẹn rút kiếm ra, sau đó phủ lòng bàn tay lên chỗ rách đang nhanh chóng lan rộng trên vai Vương Văn Đình.

Vương Văn Đình có thể cảm nhận được “cơ thể” của mình đang dần dần phục hồi, có thứ gì đó từ trong lòng bàn tay của người này chảy vào bên trong “cơ thể” của cô ấy…

Vương Văn Đình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô.

“…Tại sao?”

Lúc cô ấy hóa thành lệ quỷ, biến thành dáng vẻ đáng sợ như vậy…

Trường Tuế nhìn cô ấy một cách chăm chú: “Bởi vì cô đang cầu cứu tôi. Tôi nghe được.”

Trong lòng Vương Văn Đình không chỉ có tuyệt vọng và căm hận, đồng thời còn có tình yêu dành cho người nhà.

Nỗi đau đớn và tuyệt vọng của cô ấy không phải vì bản thân hãm sâu vào vũng bùn dơ bẩn mà là vì có vô số người đi qua lại làm như không thấy, không có ai sẵn sàng lại gần và giúp cô một tay.

Vương Văn Đình ngơ ngác, đôi mắt ảm đạm ấy chậm rãi trào nước mắt…

Oán khí quấn quanh trên người cô ấy hoàn toàn biến mất.

Máu me đầy mặt cũng biến mất không thấy nữa, đôi mắt ảm đạm dường như được nước mắt rửa sạch, thanh tịnh lại sạch sẽ, bên trong chứa đầy nước mắt, âm thầm và hỗn loạn tuôn ra từ trong hốc mắt, thấm ướt toàn bộ khuôn mặt…

Sao có thể?!

Ngọc Phần khiếp sợ nhìn bên đó.

Thanh kiếm gỗ đào đó là sư phụ tặng cho anh ta, đã trải qua chín lần sét đánh.

Sau khi bị thanh kiếm gỗ đào của anh ta đâm xuyên tim, dù là lệ quỷ lợi hại đến mức nào đều sẽ hồn bay phách lạc.

Tại sao Vương Văn Đình vẫn còn êm đẹp, thậm chí oán khí trên người cũng hoàn toàn biến mất?!

Tại sao có thể?!

Cô gái đó, rốt cuộc cô ấy đã làm gì?!

“Thời gian của cô không còn nhiều.” Trường Tuế nói: “Cô còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành hay không?”

Vương Văn Đình giật mình sửng sốt, sau đó hỏi cô: “Trước đó cô nói rằng cô đã tìm được chứng cứ phạm tội của bọn Lư Văn Hạo, là thật sao?”

Trường Tuế gật đầu: “Tôi đã giao nó cho cảnh sát rồi.”

Vương Văn Đình lập tức kích động: “Không thể giao cho cảnh sát!”

“Yên tâm.” Trường Tuế giữ chặt vai cô ấy: “Là một người đáng tin cậy, hãy tin tôi.”

Vương Văn Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô, cảm xúc dần dần bình ổn lại.

“Tôi muốn trở về gặp người nhà. Tôi đã không nói lời từ biệt với họ khi tôi chết. Bây giờ tôi muốn nói lời tạm biệt với họ trước khi ra đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Được.”

Ngọc Phần tức giận kêu lên với Trường Tuế: “A a a! A a a!”

Trường Tuế cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp lướt qua người anh ta rồi xuống lầu.

“A a a a! A a a! A a!” Ngọc Phần không dám tin nhìn theo bóng dáng xuống lầu của Trường Tuế, cô thế mà đem anh ta bỏ ở nơi này mặc kệ?!

“Tiểu Khương, thế nào rồi? Lần này thành công không?” Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm cùng xuống xe nghênh đón cô.

Trường Tuế gật đầu, cô không nói cho bọn họ biết là Vương Văn Đình đang đứng bên cạnh mình, sau đó nói với đội trưởng Lâm: “Đội trưởng Lâm, trên sân thượng có một người đàn ông, là đồng nghiệp của tôi, anh ta thiếu chút nữa đã làm hỏng chuyện của tôi, tôi đã trói anh ta lại rồi, ông có thể bắt nhốt anh ta mấy ngày không?”

Đội trưởng Lâm giật mình: “Có phải là một người trẻ tuổi tóc vàng không?”    Trường Tuế gật đầu.

Đội trưởng Lâm: “Lúc trước anh ta tính đi vào thì bị chúng tôi cản lại, không biết đi vào từ nơi nào nữa. Cô yên tâm, cứ giao cho tôi.”

Trường Tuế nói: “Đội trưởng Nghiêm giúp tôi đi xem anh ta nhé, đội trưởng Lâm, phải làm phiền ông đưa tôi đến nhà Vương Văn Đình một chuyến.”

“Cô thật sự không muốn nói gì đó với bọn họ sao?” Trường Tuế hỏi.

Vương Văn Đình mỉm cười, khe khẽ lắc đầu.

Cô ấy vừa mới vào nhà, nhìn thấy em gái đang làm bài tập, bà nội ngồi ở một bên cầm quạt giấy quạt cho em ấy.

Xem ra mọi người đã dần dần thoát ra khỏi nỗi đau do cái chết của cô ấy mang lại.

Thời gian có thể chữa trị đau thương.

Cô ấy không muốn đánh thức nỗi đau của người nhà lần nữa.

Trường Tuế nói: “Không cần lo lắng cho bọn họ, tôi đã thay cô đòi hai triệu tiền bồi thường từ nhà trường. Sau này, cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn thôi.”

Vương Văn Đình sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không muốn cô đưa hết tiền cho người nhà của tôi.”

Trường Tuế nghi ngờ nhìn cô ấy.

Vương Văn Đình cười nói: “Ba tôi rất yêu gia đình, nhưng ông ấy cũng dễ bị choáng váng đầu óc. Nếu bỗng dưng có nhiều tiền như vậy, có thể ông ấy lại cầm đi làm ăn gì đó. Thỉnh cầu cô đưa cho gia đình tôi số tiền đủ để trả nợ, xem như là tiền bồi thường. Riêng số tiền còn lại, nếu như có thể, xin cô bảo quản giúp tôi, chờ khi em gái tôi trưởng thành và cần đến số tiền này thì hãy đưa nó cho con bé.”

Trường Tuế gật đầu đồng ý: “Được.”

“Cô đã chuẩn bị tinh thần để rời đi chưa?”

Vương Văn Đình gật đầu cười dịu dàng: “Ừ.”

Trường Tuế đốt danh thiếp của quỷ sai.

Những đốm sáng giống như ánh sáng đom đóm xuất hiện lơ lửng trong con hẻm nhỏ, hàng chục hàng trăm đốm sáng giống như đom đóm đang bay múa vờn quanh Vương Văn Đình.

Khuôn mặt thanh thú điềm đạm của Vương Văn Đình bị ánh huỳnh quang chiếu sáng, trên khuôn mặt đơn thuần tràn đầy tán thưởng: “Thật đẹp.”

Quỷ sai mặc đồ vest đen xuất hiện giữa những đốm sáng, hắn  cầm quyển sổ màu đen của mình, mở sổ ra, sau khi thẩm tra đối chiếu tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của Vương Văn Đình không có gì sai sót liền chuẩn bị đưa Vương Văn Đình đi.

Vương Văn Đình đột nhiên đi tới và ôm chầm lấy Trường Tuế: “Cảm ơn cô.”

Trường Tuế hơi giật mình.

Vương Văn Đình nói khẽ bên tai cô: “Cảm ơn cô đã nghe thấy tiếng cầu cứu của tôi, cảm ơn cô… bằng lòng kéo tôi lại.”

Vương Văn Đình biến mất cùng với quỷ sai.

Những đốm sáng như ánh đom đóm cũng dần dần biến mất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Gặp Lại Người Quen

Con hẻm lại một lần nữa chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một mình Trường Tuế, khóe miệng của cô nhịn không được nhếch lên.

Cô không chú ý đến, đường sinh mệnh trong lòng bàn tay của cô dường như trở nên rõ ràng hơn.

“Một mình cô chạy đến con hẻm này làm gì vậy?”

Thấy Trường Tuế đi ra từ trong con hẻm, đội trưởng Lâm chờ ở bên ngoài kỳ quái nói.

Trường Tuế nói: “Tôi tiễn Vương Văn Đình đi rồi.”

Đội trưởng Lâm sửng sốt: “A?”

Trường Tuế nói: “Vừa rồi cô ấy ngồi cùng xe với chúng ta.”

Đội trưởng Lâm: “… A?!”

“Ý cô là vừa nãy cô ấy ở trên xe của tôi?” Đội trưởng Lâm ngồi trên ghế lái không dám tin hỏi.

Anh ta lúc này mới kịp phản ứng lại tại sao lúc nãy Trường Tuế không ngồi ở ghế phó lái mà ngồi ở hàng ghế sau, là bởi vì ghế phó lái không thể ngồi đủ… một người một quỷ?

“Cô ấy muốn nói lời tạm biệt với gia đình mình, nhưng khi đến nơi lại không muốn làm phiền bọn họ.” Trường Tuế bình tĩnh nói: “Vừa nãy tôi đã tiễn cô ấy đến địa phủ rồi.”

Đội trưởng Lâm trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Cô ấy vào địa phủ rồi sẽ như nào?”

Trường Tuế nói: “Tôi đã giúp cô ấy hóa giải oán khí trên người, dù sao cô ấy cũng đã tạo ra sát nghiệt, mặc dù người mà cô ấy giết là kẻ có tội, nhưng khi đến địa phủ có lẽ vẫn phải chịu chút khổ. Tôi sẽ nhờ các sư huynh ở chùa Thanh Sơn lập bài vị cho cô ấy, thắp hương niệm kinh, hi vọng có thể sớm ngày giúp cô ấy loại bỏ sát nghiệt, luân hồi chuyển thế.”

Đội trưởng Lâm thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay, trong lòng ông ấy vẫn luôn băn khoăn chuyện về chuyện của Vương Văn Đình.

“Đúng rồi.” Trường Tuế đột nhiên nhớ đến nhờ vả của Vương Văn Đình: “Còn có chuyện này muốn làm phiền ông.”

“Chuyện gì?” Đội trưởng Lâm hỏi.

“Chuyện tôi thay gia đình của Vương Văn Đình đòi hai triệu nhân dân tệ tiền bồi thường, Vương Văn Đình không muốn tôi đưa hết tiền cho gia đình cô ấy trong một lần, chỉ hi vọng tôi lấy ra đủ số tiền trả nợ, số tiền còn lại muốn tôi bảo quản giúp, chờ khi em gái của cô ấy trưởng thành và cần tiền thì mới đưa cho cô bé. Nhưng tôi không có chỗ ở cố định, sau này cũng không biết sẽ ở nơi nào, cho nên tôi muốn giao số tiền này cho đội trưởng Lâm, hi vọng ông có thể thay thế bảo quản giúp.” Trường Tuế nói.

Chính cô cũng không biết bản thân mình có thể sống đến lúc em gái của Vương Văn Đình trưởng thành hay không.

Lúc đó vì muốn khiến cho Vương Văn Đình yên tâm nên cô mới nhận lời.

Chuyện này vẫn nên để đội trưởng Lâm làm thì thích hợp hơn.

Đội trưởng Lâm sửng sốt một lúc: “Số tiền lớn như vậy…”

Trường Tuế quay lại mỉm cười với ông ấy: “Đương nhiên là tôi tin tưởng ông nên mới đưa tiền cho ông.”

Đội trưởng Lâm im lặng, sau đó trịnh trọng nói: “Được, nếu như cô đã tin tôi, vậy thì tôi nhất định sẽ không để phụ lòng tín nhiệm của cô.”

Trường Tuế đã hấp thu hơn một nửa oán khí trên người Vương Văn Đình.    Khi trở về khách sạn, cô đã yếu đến không gắng gượng được nữa.

“Tôi sẽ mê man trong mấy ngày tới, mấy ngày này tôi có thể sẽ giống như đã chết, không có nhịp tim, không có hô hấp, nhưng các ông không cần phải sợ, chuyện này xảy ra trên người tôi là hiện tượng bình thường, qua mấy ngày tôi liền tỉnh lại. Trong thời gian mấy ngày này, xin đừng để cho bất cứ ai quấy rầy tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25

Sau khi Trường Tuế bàn giao với Nghiêm Phạm xong xuôi liền đưa điện thoại di động của mình cho ông ấy, nếu như có chuyện gấp thì ông ấy thay cô trả lời, sau đó mới quay về phòng và chìm vào mê man.

Trường Tuế ngủ mê man suốt ba ngày.

Trong ba ngày mà cô ấy mê man đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lư Văn Hạo đã bị bắt, vụ án vẫn còn trong quá trình thẩm tra, nhà họ Lư đã tìm một luật sư rất giỏi để chuẩn bị hầu tòa, nhưng Lư Văn Hạo lại thừa nhận sự thật chính mình đã phạm tội trong quá trình cảnh sát thẩm vấn, kết hợp với video phạm tội làm chứng cứ, cậu ta bị phán tội đã là kết cục đã định.

Mạnh Kỳ, người đã dụ dỗ Vương Văn Đình cũng bị Lư Văn Hạo cung khai, với tư cách là tòng phạm, thứ chờ đợi cô ta cũng là hình phạt thích đáng.

Phương án xử lý của trường trung học Khải Quang đối với vụ việc này cũng bị lan truyền trên mạng, bị cư dân mạng phẫn nộ công kích.

Trường học sa thải hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lớp của Vương Văn Đình để làm dịu sự tức giận của quần chúng.

Còn có rất nhiều cư dân mạng tự phát đến trường trung học Khải Quang, nơi mà Vương Văn Đình đã tự sát để dâng hoa.

Trường học cũng không dám ngăn cản, thậm chí đặc biệt dành riêng một nơi để truy điệu Vương Văn Đình.

Mà chi tiết của vụ án tấn công tình dục lần này cũng bị một người giấu tên để lộ trên mạng.

Công ty của bốn gia đình đều bị cư dân mạng khởi xướng chống lại, giá cổ phiếu lập tức giảm mạnh.

Cũng có luật sư liên hệ với người nhà của Vương Văn Đình, muốn giúp họ khởi tố, yêu cầu bốn gia đình đó bồi thường kinh tế.

Sau khi Trường Tuế tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà cô làm là đến trường học đòi tiền.

Sắc mặt của chủ tịch Dương so với lần trước còn tệ hơn, tất cả là vì mỗi đêm gần đây đều bị ác mộng tra tấn.

Chủ tịch Dương vẫn kiêng dè thủ đoạn của Trường Tuế, chuyển cho Trường Tuế ba triệu nhân dân tệ ngay tại chỗ, còn làm một cái phiếu nợ đảm bảo hai triệu nhân dân tệ còn lại sẽ trả đủ trong vòng ba tháng.

Trước khi Trường Tuế rời khỏi đó, cô lại bảo chủ tịch Dương cùng mình đi đến phòng học một chuyến.

Gọi hết những người đã từng bắt nạt Vương Văn Đình lần lượt ra ngoài, sau đó đưa cho mỗi người bọn họ một tấm bùa mà cô đã đưa cho chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu trước đó, dặn dò bọn họ buổi tối lúc ngủ nhớ phải đặt nó dưới gối.

Bởi vì có chủ tịch Dương đi theo nên những học sinh đó không hề nghi ngờ mà tin tưởng những gì Trường Tuế đã nói, lại thêm khoảng thời gian này bọn họ bị dọa đến khủng hoảng. Trong đó, kẻ cầm đầu bắt nạt Vương Văn Đình đã xảy ra vấn đề về tâm thần, một số người thì đang gặp bác sĩ tâm lý, bọn họ cầm tấm bùa của Trường Tuế cho như thể cầm được bùa hộ thân, cả khuôn mặt tràn đầy biết ơn.

Khi Trường Tuế đi, chủ tịch Dương hỏi thăm cô ấy về chuyện gần đây mình hay mơ thấy ác mộng, không biết có biện pháp nào giải quyết không.

Trường Tuế nói có lẽ là tinh thần bị áp lực quá nhiều, một thời gian nữa sẽ tốt lên, lại dặn dò ông ấy nhớ uống thuốc.

Chủ tịch Dương lại hỏi thăm có phải tấm bùa đó không có tác dụng hay không.

Trường Tuế mỉm cười vô hại: “Tấm bùa đó có thể phòng quỷ đấy, nếu như ông Dương ngại mang trên người phiền phức thì có thể để nó dưới gối cũng được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.