Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 59



Từ Thư Thừa đến Hạ thành công tác, sẵn tiện theo yêu cầu của Từ phu đi thăm hỏi một vị bề trên – Liên lao.

Ngày xưa Liên lão có giao tình rất sâu với cha Từ, làm giàu từ bất động sản, mấy năm gần đây thấy mảng giải trí truyền thông phát triển mạnh nên đầu tư mấy tỷ muốn kiếm một chén canh.

Nhưng trong ngành kẻ nào cũng tinh ranh, sau lưng đều bảo không phải vị Liên lão phong lưu mấy chục năm này muốn chia một chén canh trong ngành giải trí quyền thông, chỉ là tham nhan sắc của mấy minh tinh nữ tre trung sinh đẹp trong giới giải trí mà thôi.

Trùng hợp Liên lão có mở một bữa tiệc ở câu lạc bộ tư nhân mời Từ Thư Thừa tham gia.

Anh ngồi vào vị trí không lâu thì bên cạnh Liên lão đã có một cô gái trẻ tuổi vô cùng quyến rũ, nghe từ tán gẫu trong bữa tiệc thì có lẽ là một sao nữ hơi nổi tiếng nào đó trong giới giải trí.

Trung Thành không có tham gia vào mảng giải trí này nhưng thực lực ở những lĩnh vực khác tuyệt đối không thể khinh thường, đặt đâu cũng là một ngọn núi lớn khó có thể vượt qua.

Đám khách đến tham gia không phải tổng giám đốc công ty truyền thông thì là nhà sản xuất phim ảnh nổi tiếng, sau khi nghe Liên lão trịnh trọng kỳ lạ mà giới thiệu Từ Thư Thừa, thái độ của bọn họ với thanh niên vô cùng trẻ tuổi anh tuấn này khong khỏi cẩn thận hơn.

Liên lão lớn tuổi thích náo nhiệt, cả ngày không phải tiệc tùng thì là chè chén, bên người luôn không thiếu mỹ nhân làm bạn, là một miếng bánh thơm ngon trong mắt những ngôi sao diễn viên muốn phất lên nhanh chóng.

Khách tới vàng thauu lẫn lộn, cho dù trong lòng Từ Thư Thừa không thích cũng không thể hiện ra ngoài nửa phần, nếu thật sự gặp phải mấy kẻ không thức thời muốn mượn tiệc rượu để bám víu một phen cũng sẽ có người ngăn cản thay anh.

Liên lão biết rõ tính tình của anh, cũng không ép anh “nhập gia tùy tục”, thấy anh vừa không hút thuốc vừa không uống rượu thì không nhịn cười than: “Cũng không biết lão Từ nuôi cậu kiểu gì nữa, còn trẻ mà không có sở thích gì, có phải đợi đến lúc từng tuổi này giống tôi mới nhớ tới đạo lý “tận hưởng lạc thú trước mắt” không?”

Từ Thư Thừa vô thức cọ nhẫn cưới trên ngón vô danh vài cái, cười nhạt bảo: “Liên lão cả nghĩ rồi, lát nữa cháu còn phải mở cuộc họp video, không tiện uống nhiều.”

Liên lão chú ý tới động tác của anh, cười lớn một tiếng nói: “Thằng nhóc này! Chẳng lẽ lại nhớ vợ hả?”

Liên lao cũng có tham gia hôn lễ của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu, tất nhiên là biết Trì Tiêu.

Nói tới thì ban đầu lúc ông đập tiền vào giới giải trí còn mượn mấy phần thế của con khủng long trong ngành là Hải Châu, cũng có giao tình với nhà họ Trì.

Từ Thư Thừa không giấu giếm, lúc nhắc tới phu nhân ở nhà thì mặt mày bỗng nhiên dịu đi mấy phần, khiến mỹ nhân bên cạnh Liên lão cũng xiêu lòng theo.

“Đi công tác mấy ngày, quả thật hơi nhớ co ấy.”

Tối hôm trước không biết cô nhóc đi chơi với bạn bè ở đâu, sau khi về nhà lúc trò chuyện với anh còn đặc biệt nhắc tới việc mình mua quần áo mới.

Vào mỗi quý nhãn hàng đều cử thợ may tới nhà, vì vậy bình thường lúc dạo phố cô đều không mua quần áo. Từ Thư Thừa nảy sinh chút hứng thú tìm tòi nghiên cứu, hỏi cô mua cái gì.

Sau đó cô liền gửi một tấm ảnh thử đồ trong cửa hàng tới, Từ Thư Thừa chỉ nhìn thoáng qua suýt chút nữa đã không kìm chế nổi.

Trên người cô vậy mà lại mặc một bộ đồ thủy thủ mà số đo rõ ràng hơi nhỏ.

Lúc ấy cô nhóc còn nói với anh: “Em đi mua với Loan Loan, cô ấy bảo nếu em chụp ảnh gửi cho anh xem thì anh sẽ về nhà sớm.”

Cô không đợi anh trả lời lại nói một câu: “Thế nên chừng nào thì anh về?”

Điều này khiến Từ Thư Thừa giật mình nhớ tới việc lần đầu tiên anh đi công tác sau khi kết hôn, buổi sáng đi, chạng vạng tối cô đã gửi tin nhắn hỏi chừng nào anh về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khi đó nguyên nhân cô đưa ra là muốn quà, có lẽ còn có thói quen sau tân hôn ngày nào hai người cũng ở bên nhau, một mình ở phòng tân hôn hơi sợ.

Mà bây giờ đây cùng lắm chỉ là ngày thứ hai trong chuyến công tác của anh, cô cũng hỏi chừng nào anh về, nhưng lần này lại không chút do dự thể hiện sự nhung nhớ của mình với anh.

Từ Thư Thừa vốn còn muốn kéo thêm mấy ngày chỉ có thể tăng ca để kết thúc hành trình, tối nay quay về khách sạn mở cuộc họp video, sáng sớm mai có thể lên máy bay.

Trong lòng anh nhớ đến cô nhóc ở nhà, vì vậy trong phòng riêng có thêm mấy người từ khi nào Từ Thư Thừa cũng không chú ý.

Cát Viện vừa bước vào đã bị người đàn ông trẻ tuổi ở vị trí khách quý thu hút toàn bộ ánh mắt.

Cô ta từng nghe tiếng tăm của Liên lão ở chủ tọa, là một nhân vật lớn cực kỳ quan trọng trong giới.

Dạo gần đây chẳng hiểu sao dự án biên kịch mà cô ta tham gia đột nhiên thất bại, phỏng vấn vốn đã quay xong tự nhiên cũng mất tăm, mấy dự án trong công ty của cô họ thì càng không ngừng gặp rắc rối, không phải tư bản đột ngột rút vốn thì là mạo hiểm nguy cơ vi phạm hợp đồng cũng phải dừng hợp tác.

Cô họ thăm dò được phong thanh, nói là bọn họ đắc tội một nhân vật lớn không chọc nổi, cụ thể là ai lại không có manh mối, chỉ có thẻ tìm cách khắp nơi.

Dúng lúc gần đây hai người đang ở Hạ thành, nghe người quen tỏng giới nhắc tới hôm nay Liên lão tổ chức một bữa tiệc, cô họ lập tức dẫn cô ta tới.

Không bàn tới việc trèo lên cây đại thụ Liên lão này, chỉ cần có thể quen với một ông lớn trong bữa tiệc thì đều là một trợ lý cho tiền đồ sự nghiệp.

Cô họ cũng cực kỳ tò mò về thanh niên bên cạnh Liên lão, lúc nói chuyện với một đồng nghiệp có quen biết bên cạnh đã bị Cát Viện lặng lẽ nghe vào tai.

“Sao tôi chưa từng nhìn thấy cái người đẹp trai bên cạnh Liên lão? Ngoại hình không tệ đâu.” Cô họ lăn lộn trong giới mười mấy năm mới tới vị trí nhà sản xuất như bây giờ, cũng là một người khôn khéo, không có trông mặt mà bắt hình dong, chỉ xem cách ăn mặc và khí tràng mơ hồ tỏa ra quanh người vị ngồi ở vị trí khách quý đã đoán được thân phận người nọ không đơn giản, cũng không đoán mò theo hướng khác.

“Đừng bảo cô chưa từng thấy, lúc tôi mới tới cũng không biết, sau đó nghe Liên lão đặc biệt giới thiệu mới biết.” Đồng nghiệp lắc đầu chậc chậc vài tiếng, hạ giọng, “Là vị kia của Trung Thành…”

Ông ta đưa tay vẽ mấy chữ.

“Thái nhà họ Từ?” Cô họ tỏ vẻ kinh ngạc, thấy đối phương nhẹ gật đầu thì thần sắc càng mịt mờ

Hai người lại ở bên cạnh hàn huyên vài câu, chủ đề đều vây quanh vị “thái nhà họ Từ của Trung Thành” kia. Cát Viện vừa nghe vừa thỉnh thoảng nhìn về phía bàn chính.

Bên cạnh có một người đàn ông mặc âu phục thấy Cát Viện xinh đẹp thì chủ động bắt chuyện với cô ta.

Người trong phòng này đều không đắc tội nổi, Cát Viện biết rõ đạo lý này nên chỉ có thể bất an ứng phó, tâm tư sớm đã bay qua bên kia.

Người đàn ông kia cho dù là ngoại hình hay thân phận cũng là người nổi trội nhất mà cô ta từng gặp sau khi tận mắt chứng kiến sự hào nhoáng của chốn danh lợi.

Đó là người chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp, căn bản khong cùng một thế giới với cô ta, thậm chí khiến cô ta không dám tới gần dù chỉ một chút.

Ngay cả cô họ cũng chỉ trò chuyện với mấy vị tổng giám dốc công ty phim ảnh gần đó, thỉnh thoảng còn phát ra mấy câu thô tục, ngoại trừ lịch sự chào hỏi lúc mới vào thì căn bản không dám đến bên bàn chủ bên kia.

Nhưng gần đây con đường phía trước không suôn sẻ, nhiều lần vấp phải trắc trỡ, Cát Viện mới bước vào xã hội bắt đầu nếm được thêm vài phần ấm lạnh nhân gian, càng muốn đi đến vị trí nở mày nở mặt phía trước người khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Đưa Mì Trứng

Có nhiều thứ là phải bất chấp mà lên.

Đột nhiên Cát Viện thấy vị khách quý kia nghiêng đầu nói với chủ tọa Liên lão gì đó rồi đứng dậy rời tiệc trong ánh mắt chứa đầy ý cười của Liên lão, cầm điện thoại đến phòng nghỉ không người ở bên cạnh.

Nhà vệ sinh và phòng nghỉ ở cùng hướng, Cát Viện nhìn chừm chằm phòng nghỉ khép hờ do dự hồi lâu, qua loa ứng phó người đàn ông đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, lên tiếng chào hỏi cô bảo là mình muốn đi về sinh rồi cũng đứng dậy đi theo.

Lúc tới gần phòng rửa tay co ta cố ý quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy mọi người không chú ý đến phía mình thì đổi hướng, cẩn thận từng li từng tí đây cửa phòng nghỉ ra.

Người đàn ông cốt cách thanh tao đứng trước cửa sổ sát đất, một tay nhàn hạ đút túi, một tay cầm điện thoại, tư thái cao quý mà tao nhã.

Vừa rồi Cát Viện nghe cô họ và đồng nghiệp nói vị thái nhà họ Từ của Trung Thành này xưa nay tính tình lãnh đạm, mấy năm trước lúc quản lý sản nghiệp của Trung Thành ở nước nghiệp là phong cách sát phạt quyết đoán, giữa năm trước về nước tiếp nhận công ty khoa học kỹ thuật dưới trướng tập đoàn thì thủ đoạn càng sâu, chỉ dùng mấy ciêu nước ấm nấu ếch đã xử lý được thế lực đảng bảo thủ trong Khoa học kỹ thuật Trung Thành.

Ngoại hình, năng lực, bối cảnh không có chỗ nào không xuất sắc, người đàn ông như vậy cho dù đã cưới một người vợ môn đăng hộ đối thì nhất định cũng không thiếu phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Cát Viện lựa chọn không để ý tới chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh ở tay trái của anh, căng thẳng mà mong đợi vuốt tóc, ánh mắt cố ý nhìn điện thoại, muốn làm bộ không phát hiện, cúi đầu rũ mắt tiến lên vài bươc.

Cô ta còn chưa kịp nói lời thoại đã luyện tập tốt trong lòng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã nghe thấy người đàn ông trước cửa sổ sát đất lên tiếng, là giọng điệu cực kỳ dịu dàng –

“Đừng thức khuya quá, ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống sữa.”

Anh dừng lại một lát, dường như bên kia điện thoại đang nói gì đó, chỉ nghe anh nói tiếp: “Nhân Nhân ngoan, ngày mai anh sẽ về.”

Cát Viện thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh dịu dàng thế nào từ giọng nói mềm mại kia.

Đó là dáng vẻ khiến vô số cô gái đều không thể chống cự.

“Được, ngủ ngon.”

Từ Thư Thừa chờ bên kia điện thoại cúp máy trước mới thong thả cất điện thoại, nét dịu dàng trên mặt cũng đột ngột biến mất vào khoảnh khắc cú điện thoại kết thúc, khôi phục lại vẻ nhạt nhẽo lạnh lùng vừa rồi trong bữa tiệc.

Anh hơi liếc người đột nhiên xuất hiện trong phòng, dường như đã phát hiện ra từ lâu, trên mặt không có vẻ gì là kinh ngạc.

Từ Thư Thừa mặc kệ người phụ nữ này muốn làm gì, xoay người đi lướt qua cô ta rồi ra ngoài, chẳng nhìn lâu thêm một chút.

Lời giải thích mà Cát Viện định thốt ra cứ thế kẹt lại trong cổ họng, cô ta mấp máy môi, cho đến khi bóng dáng của người đàn ông biến mất sau cánh cửa cũng không thể thốt ra một lời.

Lúc cô ta trở lại bữa tiệc dường như cô họ đã nhận ra hành vi tự tiện của cô ta, đầu tiên tức giận trách cứ cô ta vài câu, sau đó chợt chuyển sang hỏi: “Có nói chuyện không?”

Cát Viện cắn môi lắc đầu, trong mắt mang theo không cam lòng và chật vật, cũng không dám đưa mắt nhìn sang hướng bàn chính, sợ sẽ thấy ánh mắt mỉa mai châm chọc từ phía trên nhìn xuống.

“Được rồi, dẹp tâm tư đó của cháu đi, cho dù cháu muốn trèo lên Liên lão cũng thích hợp hơn vị kia!” Cô họ liếc cô, thấp giọng nói nội tình mình nghe được vừa rồi.

“Vị thái nhà họ Từ của Trung Thành kia có tiếng giữ mình trong sạch, bên cạnh ngoài phu nhân ra thì đừng nói bạn gái, cả muỗi cái cũng không có. Huống chi nhà vợ của cậu ta là Hải Châu, cả Liên lão cũng phải né tránh ba phần! Chỉ dựa vào cấp bậc này của cháu, nếu gây ra chút gió thổi cỏ lay gì khiến Hải Châu chú ý, người ta lăng trì cháu dễ như chơi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 158: Thật đáng ghét!

Người ăn chén cơm phim ảnh như bọn họ thì người không thể đắc tội nhất trong mấy ngọn núi lớn chính là Hải Châu.

Cát Viện bị lời cô họ nói dọa, cũng chỉ đành gác tâm tư của mình lại, sau đó lúc trò chuyện với tổng giám đốc bên cạnh thì phải để ý hơn nhiều.

Sau khi Từ Thư Thừa gọi điện thoại cho Trì Tiêu xong thì không ở lại quá lâu, chỉ ngồi một lát rồ chào tạm biệt Liên lão. Liên lão đắm chìm trong ôn nhu hương* không giữ lại nhiều, chỉ vẫy tay kêu trợ lý đắc lực nhất của mình tiễn anh. (*chỉ người con gái đẹp)

Cát Viện chú ý thấy lúc Từ Thư Thừa đi trừ cận vệ ra còn có một nữ diễn viên tuyến hai ba luôn yên lặng trong bữa tiệc cũng đi theo.

Cô họ cũng nhìn thấy, thái độ khinh thường hừ một tiếng: “Ngu ngốc.”

Cô họ vừa nói xong đã thấy một người đàn ông hào hoa phong nhã lại gần, hình như là người bên cạnh Liên lão.

Người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt Cát Viện và cô họ, sắc mặt động tác trông khá lịch sự, lời nói ra lại không khách sáo chút nào: “Thật xin lỗi, hai vị, hai người đã quấy rầy khách quý của ngài Liên, mời hai người lập tức rời khỏi.”

Ánh mắt xen lẫn đủ loại cảm xúc lập tức từ bốn phương tám hương đổ dồn lại, đâm mặt Cát Viện tới bỏng rát đau đớn.

Cô họ cũng mang sắc mặt xấu không kém lập tức liên tưởng đến chuyện vừa rồi, hung hăng liếc cô ta một cái, nhưng cũng chỉ có thể cầm túi đầy chật vật rời khỏi.

Cát Viện giật mình, vội vàng đứng dậy đuổi theo, bước chân gấ gáp, vứt những ánh mắt như lửa đốt kia lại phía sau.

*

Từ Thư Thừa bước xuống bậc thang trước cửa câu lạc bộ, từ từ đi tới xe riêng đỗ cách đó vài bước.

Sau lưng truyền tới tiếng giày cao gót cộp cộp rất vội vã, sau đó âm thanh bỗng ngừng lại, kèm theo là một tiếng thét hoảng hốt.

Từ Thư Thừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, là nư diên viên đã gặp trong phòng vừa rồi, giờ phút này cô ta đang nghiêng người ngã và cánh tay của vệ sĩ.

“Anh Từ, anh làm rơi đồ này.” Nữ diễn viên run rẩy vịn tay vệ sĩ đứng thẳng dậy, trong lòng thầm trách mấy vệ sĩ này vướng víu, nếu không người đỡ được cô ta chính là vị thái nhà họ Từ cao quý anh tuấn này của Trung Thành rồi.

Cô ta chìa một chiếc khăn được gấp gọn cho Từ Thư Thừa.

Quả thật là cái anh mang theo trên người, có lẽ vừa rồi lúc nghe điện thoại đã để trên ghế, lúc đi cũng không để ý.

“Không cần.” Anh lạnh nhạt liếc một cái, không định lấy lại, xoay người cất bước rời khỏi.

Nữ diễn viên vươn tay muốn cản thì bị vệ sĩ ngăn lại.

Lúc Từ Thư Thừa tới gần cửa xe thì trong tầm mắt hình như có gì đó lóe lên, anh bỗng giương măt nhìn về phía nơi phát ra, ra hiệu cho vệ sĩ qua đó xử lý.

Từ Thư Thừa ngồi vào xe, sau khi Hàn Giản đóng cửa lại, vệ sĩ đã bắt một paparazi ôm máy ảnh tới,  nữ diễn viên nhìn thấy người nọ lập tức mặt mày xám tro.

Nhân viên an ninh của câu lạc bộ cũng đã tới, trợ lý của Liên lão vẫn chưa đi, chứng kiến tình huống này cũng đoán được nguyên nhân, lập tức xin lỗi Từ Thư Thừa.

“Tôi còn có việc, giao cho Liên lão xử lí đấy.” Từ Thư Thừa lạnh nhạt nói, cửa sổ xe từ từ đóng lại che đi gương mặt vô cảm của anh.

Câu lạc bộ tư nhân vậy mà lại có paparazi lén trà trộn vào, còn vừa khéo chụp được thái nhà họ Từ của Trung Thành. Trợ lý không dám khinh thường, kêu người ta dẫn paparazi kia và nữ diễn viên trở về phòng bao trên lầu.

Không bàn tới những chuyện khác, chỉ nhìn hai người mới bị đuổi đi, dám đắc tội khách quý của Liên lão, sau này chỉ sợ con đường trong giới không được suôn sẻ nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.