Lê Triết thoáng do dự, sau đó cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Nói xong ông ta trực tiếp gọi điện thoại: “Lập tức chuyển khoản cho tập đoàn Nhạn Thanh mười một tỷ!”
Ông ta không quên tài khoản của nhà họ Lê còn có số tiền một tỷ mà Lê Chí Khuê đã bắt chẹt Dương Thanh.
Không biết đối phương nói gì mà Lê Triết nổi giận gầm lên: “Tôi dặn cậu thế nào thì cậu làm thế đó đi? Hỏi nhiều làm gì?”
Rõ ràng người nhà họ Lê đã phản đối ông ta.
Bởi vì mới lúc trưa một nửa sản nghiệp nhà họ Lê đã được chuyển khoản miễn phí cho tập đoàn Nhạn Thanh mà bây giờ chưa được bao lâu lại phải chuyển cho tập đoàn Nhạn Thanh thêm mười tỷ nữa.
Chưa đầy năm phút, Dương Thanh đã nhận được điện thoại: “Chủ tịch, nhà họ Lê đã chuyển khoản mười một tỷ.”
“Được!”
Dương Thanh không hề bất ngờ, sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lê Triết: “Các người đi được rồi!”
Lê Triết cố nén giận, dẫn đám người người rời đi.
“Anh Thanh, chúng ta bỏ qua cho bọn họ thật sao?”
Mã Siêu gằn giọng nói: “Tôi luôn cảm thấy nhà họ Lê là mối họa!”
Dương Thanh hờ hững nói: “Sai người theo dõi, nếu nhà họ Lê muốn chết thì cho bọn họ toại nguyện!”
“Dạ!”
Mã Siêu không dám nói thêm nữa.
“Đúng rồi, không phải cậu đi Đông Lan sao?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Buổi trưa, Dương Thanh vừa mới gặp Mã Siêu, Mã Siêu nói muốn đáp chuyến bay buổi chiều tới Đông Lan để dạy cho nhà họ Tiết một bài học.
Mã Siêu bất đắc dĩ nói: “Em cũng đến sân bay nhưng bỗng nhận được tin tức từ Đông Lan nói, không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhà họ Tiết đột nhiên từ bỏ Đông Lan và Nam Dương, sáng nay đã rời đi rồi”.
“Ồ?”
Dương Thanh cũng hơi ngạc nhiên.
Trước đây nhà họ Tiết muốn lấy cho bằng được ba tỉnh phía Tây, bởi vì Dương Thanh mà nhà họ Tiết đành phải từ bỏ Giang Bình, nên sau đó bọn họ dồn hết trọng tâm vào Đông Lan và Nam Dương.
Nhưng nào ngờ bọn họ lại cũng từ bỏ luôn cả Nam Dương và Đông Lan.
“Tại sao bọn họ phải từ bỏ?”, Dương Thanh nghi ngờ hỏi.
Mã Siêu lắc đầu: “Theo tin từ thám tử bên kia nói, nhà họ Tiết rời đi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nghe nói sáng nay bọn họ vẫn đang thuyết phục mấy gia tộc đứng đầu Đông Lan đầu hàng, thế mà buổi trưa đã rời đi”.
“Thời gian này chú ý động tĩnh của nhà họ Tiết, bọn họ đã dám phái tử sĩ đến đối phó tôi thì e rằng sẽ không bỏ qua như vậy đâu”.
Dương Thanh nghiêm nghị nói.
Mã Siêu vội gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Anh Thanh, anh nói xem liệu có phải tử sĩ nhà họ Tiết không trở về nên bọn họ đoán được anh sẽ điều tra bọn họ vì vậy mới rời đi đột ngột như vậy?”
“Cũng có khả năng này!”
Dương Thanh gật đầu: “Mặc kệ thế nào, trước hết phải sai người theo dõi bọn họ chặt chẽ, nhất là Yến Đô, một khi người nhà họ Tiết xuất hiện, phải báo cho tôi ngay!”
“Dạ!”
Mã Siêu đáp.
Nhà họ Tiết đã dám phái tử sĩ tới đối phó Dương Thanh, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ dám sai người đối phó người thân của anh.
Đây là điều Dương Thanh lo lắng nhất.
Dương Thanh vừa về nhà, Tiêu Tiêu đã nhào vào lòng anh, trên gương mặt thơ ngây vẫn còn hiện lên nét lo lắng: “Bố ơi, bố đã đánh bại người xấu chưa?”
Thấy con gái lo lắng, Dương Thanh rất áy náy, dịu dàng nói: “Bố là siêu anh hùng vô địch mà, bọn người xấu đã bị bố đánh chạy mất dép rồi!”
“Bố thật tuyệt vời!”
Tiêu Tiêu nghe bố mình nói vậy thì cười vui vẻ nói: “Bố là siêu anh hùng vô địch, con là bé dễ
thương vô địch siêu cấp!”
“Ha ha!”
Dương Thanh cười to nói: “Con gái của bố là bé dễ thương vô địch siêu cấp!”
Tần Đại Dũng vẫn đang lo lắng cho Dương Thanh, thấy anh không bị thương, trong lòng ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng họp nhà họ Lê.
Lê Triết ngồi ở vị trí đầu, người nhà họ Lê ngồi xung quanh bàn họp.
Bên cạnh Lê Triết còn có một người đàn ông trung niên khá giống ông ta, lúc này trên mặt người đàn ông kia đang lộ ra vẻ tức giận.
“Chủ gia tộc, có phải anh nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: “Chỉ trong ngày hôm nay, nhà họ Lê chúng ta đã tổn thất một nửa sản nghiệp, mới vừa nãy thôi chúng ta lại tổn thất mười tỷ.
Là chủ gia tộc, anh nhất định phải giải thích cho rõ ràng”.
Người đàn ông trung niên đang nói chuyện chính là Lê Trí em họ của Lê Triết.
Là một gia tộc có tuổi đời hàng thế kỷ, nhà họ Lê là một gia tộc khổng lồ với nhiều phe phái.
Trong đó, hai phe Lê Triết và Lê Trí khá mạnh, không ai có thể uy hiếp được địa vị của hai phe này trong nhà họ Lê.
Lúc này, không chỉ có Lê Trí mà còn rất nhiều người đều tỏ ra bất bình.
“Chủ gia tộc, ông nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời hợp lý!”
Sau khi Lê Trí mở màn, lập tức có người hỏi tiếp.
Sắc mặt của Lê Triết cực kỳ khó coi.
Ông ta quản lý nhà họ Lê lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình trong cuộc họp gia tộc.
“Tôi đã giải thích với các người rất rõ ràng rồi, ngay cả Tôn Húc – ông chủ nhà họ Tôn một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải khúm núm trước Dương Thanh, huống chi là nhà họ Lê chúng ta?”
Ánh mắt Lê Triết liếc nhìn xung quanh phòng họp, lạnh lùng nói: “Nếu đã không đấu lại, các người còn muốn tôi trả lời thế nào?”
“Anh dẫn liên minh năm gia tộc đến nhà họ Trần, muốn chiếm đoạt nhà họ Trần để phát triển nhà họ Lê, nhưng nào ngờ lại bị Dương Thanh lấy hết nửa sản nghiệp, chúng tôi có thể hiểu”.
Lê Trí nói: “Nhưng vừa nãy, anh lại sai người chuyển mười tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh, anh giải thích việc này thế nào?”
“Có người nói việc này liên quan đến đứa con trai vô dụng kia của anh.
Chủ gia tộc, chắc tôi nói không sai nhỉ?”
Lê Trí cười lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Lê Triết nhất thời như đóng băng: “Cậu điều tra tôi?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, dù sao việc này cũng xảy ra ở nơi công cộng, cần gì phải đi điều tra?”
Bỗng nhiên mấy chục gã đô con vọt vào phòng họp.
Lúc Lê Triết thấy những người này thì xanh mặt, bởi vì những người này đều không phải là người của nhà họ Lê.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài của mấy chục gã đô con này cũng có thể biết thực lực của bọn họ không tầm thường.
“Lê Trí, cậu lại dám lén lút bồi dưỡng cao thủ!”
Lê Triết lập tức nổi giận.
– —————————.