Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Một cái hôn khẽ, một tiếng khẽ ngâm, không khí trong phòng nhanh chóng mất khống chế.
Hạ Cô Hàn ngồi kẹp trên đùi Cố Tấn Niên, cần cổ trắng nõn ngửa về sau, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn. Một bàn tay mạnh mẽ với khớp xương rõ ràng giữ chặt cái eo nhỏ, môi lưỡi mang hơi lạnh lưu luyến trên đồ đằng đại sắc.
Ánh nắng ban trưa từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, trên sofa có bóng hình một người một quỷ cuốn vào nhau được tia nắng mạ lên tầng vàng nhạt.
Một lúc sau, phòng khách mới dần an tĩnh.
Thân thể tràn trụi của Hạ Cô Hàn nằm nghiêng trên sofa, tấm chăn mỏng vắt ngang eo nhỏ, che khuất bộ vị trọng yếu.
Hơi thở phì phò, Hạ Cô Hàn thấy Cố Tấn Niên vẫn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đồ đằng trên ngực mình, liền nhịn không được vươn tay tán rớt móng heo của ông chồng quỷ.
Bị hắn hôn sưng lên hết rồi!
“Đói bụng sao?” Cố Tấn Niên cũng không giận, thuận tay nắm lấy tay Hạ Cô Hàn, cùng y mười ngón giao hoà.
Khoé miệng Cố Tấn Niên trước sau đều nâng lên, trong giọng nói cũng không giấu được sự suиɠ sướиɠ, đủ để thấy được tâm tình hiện tại hắn vui vẻ đến nhường nào.
Hạ Cô Hàn chậm rì rì mà ngáp một cái, thanh âm còn hơi khàn khàn nhũn nhũn, “Để rước ba đứa nhỏ rồi đi ăn luôn thể.”
Cố Tấn Niên để Hạ Cô Hàn dựa vào ngực, ánh mắt lại lia đến ngực Hạ Cô Hàn, “Em nói xem, hình này ai khắc?”
Hạ Cô Hàn nghe xong không khỏi bĩu môi, trực tiếp làm lơ ông chồng quỷ.
Chữ “Cố” trên ngực của y, giống hệt với chữ “Cố” được khắc trên ngọc thời gian. Không hề khác nhau một chút nào, chỉ là được phóng to hơn và khắc vào da thịt Hạ Cô Hàn mà thôi. Hạ Cô Hàn cũng không dám xác định được chữ này là ai khắc, chỉ là……
Đem ngươi khắc vào lòng ta……
Trong đầu y đột nhiên nhảy ra những lời này, Hạ Cô Hàn cảm thấy sến đến muốn nhợn, tuyệt đối không tin chính mình sẽ làm ra mấy chuyện nhảm xàm này.
Hơn nữa, có thể là do Cố Tấn Niên khắc. Nhìn cái thái độ thích thú muốn bay lên trời này. Đúng là cái thể loại mà bá quỷ tổng tài Cố Tấn Niên sẽ làm.
Nghỉ ngơi chốc lát, Hạ Cô Hàn mới lười biếng xoay sang Cố Tấn Niên mà nói: “Em muốn đi tắm.”
Nghe yêu cầu của vợ, Cố Tấn Niên nhanh chóng cúi người mà bồng Hạ Cô Hàn, đi thẳng vào phòng tắm.
Tắm rửa xong thay đổi quần áo, Hạ Cô Hàn chuẩn bị ra cửa.
Ngọc thời gian dung hợp vào thân thể, Hạ Cô Hàn cảm nhận rõ ràng bản thân đã không còn buồn ngủ như xưa, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.
Hạ Cô Hàn trực tiếp kéo Cố Tấn Niên đi dạo Đồng Châu, cuối cùng đi vào công ty kiến trúc Song Bảo.
Công ty kiến trúc Song Bảo chính là công ty mà Nhậm Tĩnh Tĩnh một tay sáng lập, mấy năm nay làm ăn càng lúc càng lớn, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nhanh chóng trở thành nữ cường nhân nổi tiếng trong thương giới Đồng Châu.
Thời điểm Hạ Cô Hàn đến, cùng lúc giờ tan ca, từng nhóm nhân viên từ trong công ty nối đuôi nhau ra ngoài.
Công ty kiến trúc Song Bảo nằm ở lầu 13-14 trong một toà nhà lớn, Hạ Cô Hàn đi ngược dòng người mà bước vào tháng máy, bấm lên tới tầng văn phòng của Nhậm Tĩnh Tĩnh văn phòng.
Mọi người tan làm, giống như không ai để ý đến Hạ Cô Hàn, nên không có người chặn y lại, Hạ Cô Hàn cũng vô cùng nhàn nhã chả xem ai ra gì đi thẳng vào bên trong. Năm 1-2-3 đang bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh, nên căn bản không cần hỏi, y cũng biết Nhậm Tĩnh Tĩnh đang ở đâu.
Văn phòng Nhậm Tĩnh Tĩnh nằm ở lầu 13. Hiện tại đã tan tầm, nhưng cô không hề có ý định tan làm, vẫn ngồi ở văn phòng mà xử lý việc trong công ty.
Balo chứa Năm 1-2-3 được đặt trên bàn làm việc, chỉ cần Nhậm Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu liền nhìn thấy ba con rối nhỏ trong Balo.
Vừa nhìn thấy tụi nhỏ thì mệt mỏi trong mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh đều biến mất, trong lòng tràn ngập thoả mãn hạnh phúc chưa từng thấy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhậm Tĩnh Tĩnh liền bấm nhận.
Nháy mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh cúi đầu, thì ba đứa nhỏ liền giật giật, giãn nhẹ cơ thể, khi cô ngẩng đầu thì ba đứa nhỏ lại lập tức cứng đờ không nhúc nhích.
Cái “Trò chơi” này tụi nhỏ đã chơi với Nhậm Tĩnh Tĩnh hồi lâu, vẫn chưa biết mệt.
Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng không phát hiện ra động tác nhỏ của Năm 1-2-3, chỉ là vừa nói điện thoại vừa nhìn cả ba.
Mà có lẽ người ở đầu dây bên kia khiến Nhậm Tĩnh Tĩnh khó chịu, nên khi nghe được tên đối phương, ánh mắt của cô không nhịn được nhíu mày.
Cuộc gọi này là từ người nam nhân tên Kỷ Cần gọi đến. Kỷ Cần chính là cháu trai của Kỷ Tĩnh Nhu, ả ta muốn tác hợp gã với Nhậm Tĩnh Tĩnh nên đã đem cách thức liên lạc của Nhậm Tĩnh Tĩnh cho Kỷ Cần.
Nhậm Tĩnh Tĩnh chả muốn ứng phó với gã, nên trực tiếp cúp ngang.
Cùng thời gian, tiếng đập cửa vang lên.
Nhậm Tĩnh Tĩnh tưởng cấp dưới, liền lên tiếng: “Vào đi!”
Năm 1-2-3 nhanh chóng cảm giác được người bên ngoài là ai, nên cảm thấy hưng phấn không thôi.
Ông chủ nhỏ đến rồi a!
Quả nhiên, giây tiếp theo cửa văn phòng đẩy ra, Hạ Cô Hàn đi đến.
Nhìn thấy Hạ Cô Hàn, Nhậm Tĩnh Tĩnh ngoại trừ bất ngờ, thì càng thấp thỏm hơn, cô sợ Hạ Cô Hàn sẽ mang ba đứa nhỏ đi.
Bất quá trước khi trả ba đứa nhỏ cho Hạ Cô Hàn, Nhậm Tĩnh Tĩnh còn vẫn đề muốn hỏi, nên vô cùng đề phòng mà nhìn y, “Sao cậu lại biết tôi ở đây?”
Hạ Cô Hàn chỉ chỉ vào Balo thú cưng trên bàn, “Chúng nó nói cho tôi biết.”
“Cậu đặt máy định vị trong Balo?” Nhậm Tĩnh rõ ràng hiểu sai ý định của Hạ Cô Hàn, nháy mắt lập tức âm trầm, bàn tay nắm chặt di động, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Nhậm Tĩnh Tĩnh tự nhận tâm phòng bị của mình rất mạnh, nếu là thứ khác, cô nhất định sẽ báo cảnh sát đến hốt Hạ Cô Hàn.
Nhưng hai trong ba con rối bông trong Balo lại làm cô vô cùng thân thiết, có chúng bên người, cô cảm thấy như hai đứa con của mình chưa bao giờ rời đi. Cho nên, dù nghi ngờ Hạ Cô Hàn đưa Balo cho mình là có mục đích riêng, nhưng cô vẫn tiếp nhận.
Trong tâm Nhậm Tĩnh Tĩnh còn có một ý tưởng điên cuồng, đó chính là nếu Hạ Cô Hàn nguyện ý, dù là tài sản tích góp mấy năm nay hoặc công ty hiện tại cô cũng có thể đổi cho y chỉ để lấy hai con rối bông kia.
Cho nên lúc này Nhậm Tĩnh Tĩnh ẩn ẩn chờ mong Hạ Cô Hàn hướng cô đưa ra điều kiện.
Hạ Cô Hàn tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Nhậm Tĩnh Tĩnh, không vội trả lời, mà là khí định thần nhàn mà đã đi tới, đưa cho Nhậm Tĩnh Tĩnh một tờ danh thϊếp.
Nhậm Tĩnh Tĩnh ngớ ra mà nhận danh thϊếp của Hạ Cô Hàn, sau đó liếc mắt một cái đánh giá danh thϊếp.
Từ lúc tự gây dựng sự nghiệp đến giờ, cô nhận không ít danh thϊếp, có danh thϊếp hết sức xa hoa, cũng có cái
không hiểu ra sao mà tiếp nhận danh thϊếp, mạc danh mà nhìn Hạ Cô Hàn liếc mắt một cái, lại cúi đầu đánh giá danh thϊếp tươi đẹp hoa hòe loè loẹt…… Nhưng cái tấm danh thϊếp hiện tại cô đang cầm, lại ngắn gọn đến mức quỷ dị.
Danh thϊếp màu trắng, một mặt trống trải không có bất cứ thứ gì, mặt còn lại thì chỉ có mấy chữ — Chủ tiệm nhang đèn Hạ thị: Hạ Cô Hàn.
Xem xong danh thϊếp, Nhậm Tĩnh Tĩnh vẫn là không rõ Hạ Cô Hàn rốt cuộc tới làm cái gì, nhưng cô nhìn bốn chữ Chủ tiệm nhang đèn liền lập tức sững sờ.
Một lúc sau, đôi mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên sáng lên, tràn ngập mong đợi mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, chúng nó……”
Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng muốn biết đáp án, chính là thời điểm mở miệng lại do dự. Cô thừa nhận bản thân sợ hãi, nếu đáp án không phải như vậy thì phải làm sao đây?
“Đúng như cô nghĩ.” Hạ Cô Hàn cầm theo Balo tìm vị trí ngồi xuống, duỗi tay mở ra dây kéo, sau đó gõ nhẹ mấy cái, “Không cần diễn nữa, xả vai đi kia.”
Tầm mắt Nhậm Tĩnh Tĩnh theo ngoan tay Hạ Cô Hàn, cuối cùng dừng balo thú cưng, ánh mắt chớp động, nóng cháy đến mức muốn đem Balo thiêu ra cái lỗ.
Năm 1-2 lúc này lại vô cùng thẹn thùng, đem đầu vùi vào nhau, không dám nhìn qua Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Còn Năm 3 lại trực tiếp bò ra khỏi Balo, sau đó nhảy vào lồng ngực Hạ Cô Hàn, cố tình hướng vào Balo nói lớn: “On tủ nhỏ, chị với an còn mắc cỡ na!”
Phép khích tướng luôn hữu dụng với chị em Năm 1-2.
Mắc cỡ là giề ? Sao tụi nó có thể mắc cỡ được chứ?
Hai chị em nhanh chóng từ Balo nhảy ra, Năm 1 đứng trên bàn tay chống eo hướng em út Năm 3 trợn mắt, “Ai mắc cỡ chứ?”
Năm 2 đồng dạng hét lên: “Em nói ai mắc cỡ?”
Năm 3 lập tức xoay đầu dúi mặt vào khuỷu tay Hạ Cô Hàn để trốn, giống như làm vậy sẽ không ai thấy được chính mình.
Năm 1-2 thấy bộ dạng em uất như vậy, đang định đắc ý một phen, thì bỗng dưng có một đôi tay vươn tới, đem hai bé kéo vào trong lòng ngực.
Mùi hương đặc biệt cùng hành động dịu dàng mềm mại, Năm 1-2 nhìn nhau một cái, hai khuôn mặt bông tương tự nhanh chóng mếu máo, đôi mắt cũng tràn hơi nước.
Năm 3 ở trên đùi Hạ Cô Hàn nhảy nhảy, khoe khoang nói: “Xem tìa, cái này là mắc cỡ na!”
Năm 1-2 cũng chả còn sức cãi nhau với Năm 3, hai đứa nhỏ mắt ẩm ướt mặt đỏ bừng đang đắm chìm trong cái ôm ôn nhu của mẹ.
Nhưng thật ra Cố Tấn Niên đã quẳng Năm 3 té chúi nhủi một bên, Năm 3 ngẩng đầu ai oán mà nhìn lão quỷ một cái, giận mà không dám nói gì.
Hạ Cô Hàn nhanh chóng xóa nhẹ đầu của bé, sau đó nhẹ nhàng đặt bé lên bàn, sau đó im lặng dựa vào ông chồng quỷ.
***
Nếu trước kia có người nói với Nhậm Tĩnh Tĩnh, có hai con rối bông chính là con của cô, thì nhất định cô sẽ báo cảnh sát, gom thằng điên đó về phường. Nhưng hiện tại, trong tay đang ôm hai con rối bông, cô lại chắc chắn một điều, chúng nó chính là hai bảo bối bản thân đa từng đánh mất.
Dù chúng có khuôn mặt quỷ dị, cũng không thể gọi là người.
Nhưng huyết mạch tương liên lại không hề có rào cản, từ linh hồn đến thể xác đều là tình yêu dành cho hai đứa.
Nhậm Tĩnh Tĩnh gắt gao ôm Năm 1 cùng Năm 2, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất ngôn ngữ, trong ánh mắt ầng ậc nước, nhưng lại không chảy xuống. Cô không muốn khóc trước mặt hai đứa nhỏ.
Hồi lâu sau, Nhậm Tĩnh Tĩnh rốt cuộc cũng tìm lại giọng nói của chính minh cô nhìn về phía Hạ Cô Hàn, muốn hỏi vài vấn đề về hai đứa nhỏ, nhưng lại thành: “Ông chủ Hạ, ngài hôm nay đến tìm tôi có việc gì?”
Hạ Cô Hàn nghe vậy liền lấy lại tinh thần, duỗi tay ở trước mặt Nhậm Tĩnh Tĩnh quơ một cái, sau đó mở tay ra.
Bàn tay thon dài trắng nõn bỗng dưng xuất hiện một lá bùa, bốn góc lá bùa nay đã hoá đen, hơn nữa màu đen còn có xu hướng đang tiến về phía trung tâm.
Không cần Hạ Cô Hàn giải thích, Năm 1 Năm 2 liền tranh nhau nói: “Đây là lần trước tụi con thấy ngài, sau đó trộm đặt bùa hộ thân lên người ngài á.”
Đại 2: “Bùa biến đen đồng nghĩa với việc có người đang muốn hại ngài, lá bùa đã vì ngài mà chặn một kiếp.”
hù biến hắc thuyết minh có người muốn hại ngươi, bùa chú vì ngươi chắn một kiếp.”
Thầm kêu là mẹ cả trăm lần, nhưng hiện tại trước mặt Nhậm Tĩnh Tĩnh, hai chị êm lại không dám kêu một tiếng mẹ, nhưng bộ dáng tranh công thì không hề thua kém bất kì ai.
Hai đứa nhỏ trong ngực Nhậm Tĩnh Tĩnh ưỡn cao lồng ngực, cái đầu nhỏ hơn nâng, phảng phất đang nói: “Mẹ mau xem! Chúng con lợi hại chưa?”
Nhậm Tĩnh Tĩnh bây giờ cũng chả quan tâm ai muốn gϊếŧ mình, chỉ cúi đầu vuốt ve hai đứa nhỏ, tự đáy lòng tán dương: “Giỏi quá! Cảm ơn con đã bảo vệ cho mẹ!”
Năm 1-2 ngượng ngùng mà vặn vặn thân thể, mặt thoạt nhìn càng đỏ, lại lộ ra cùng biểu tình khoe khoang: “Hắc hắc hắc!”
—–Còn tiếp—–