Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Kỷ Cần khi nói về kế hoạch này, thì biểu tình trên mặt với cùng đắc ý. Giống như đây là một mưu kế tuyệt mỹ, không lỗ hở. Mà không cảm thấy tính kế lên một đứa nhỏ chỉ mới 5 tuổi, nó hèn còn thương thiên hại lí đến nhường nào.
Mâu Hàng Âm không khỏi khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn cố khắc chế lửa giận trong lòng, thanh âm vẫn lạnh băng bình tĩnh như cũ, “Từ Lưu tại sao lại đáp ứng giúp các người? Vì mấy người dùng Thần Tiên Tán khống chế gã hay sao?”
Về vấn đề này vừa được hỏi ra, Thiết Diện bỗng dưng thẳng lưng, theo bản năng mà nhìn qua Hạ Cô Hàn một cái, rất sợ từ miệng Kỷ Cần sẽ nghe ra thứ khác với Trương Cảnh Lâm, khi cậu ta đọc tâm.
Khuôn mặt Hạ Cô Hàn cũng không có biểu tình gì, vẫn là cái tư thế ngồi kì dị lười biếng, đôi mắt cũng nhắm lại, như đã ngủ say.
Mà thẩm vấn bên kia, Kỷ Cần khi nghe câu hỏi của Mâu Hàng Âm, bỗng nhiên cười hềnh hệch, như gặp được cái gì đó hài hước lắm, “Khống chế Từ Lưu? Gã mà cần tụi tao khống chế hay sao?”
“Ha ha ha, tụi bây cho rằng cái bản mặt thành thật của nó, thì cái tính của nó cũng thành thật hay sao?” Kỷ Cần khoa trương mà cười, ngã trước ngã sau, “Nhậm Học Lễ xem nó như chó giữ nhà, thì cũng đừng trách sao con chó xoay lại cắn chính mình.”
Mọi người đều cho rằng Từ Lưu là người thành thật, nhưng thật ra gã đã sớm bất mãn với Nhậm Học Lễ. Những nhân viên cùng thời với gã, hiện tại đều được thăng chức, chỉ có mỗi gã vẫn bị Nhậm Học Lễ giữ bên người làm cái trợ lý sinh hoạt, mỗi ngày thay Nhậm Học Lễ xử lý những việc vặt vãnh. Tiền lương tuy vẫn tăng đều theo từng năm, nhưng chức vụ vẫn không lên được một bậc, Từ Lưu cảm thấy nghẹn khuất cực kỳ.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, mà khi Kỷ Cần đến tìm, không cần tốn chút sức lực Từ Lưu liền đồng ý giúp đỡ Nhậm Học Bác hãm hại Nhậm Học Lễ.
Hai kẻ hợp tính, cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu, ở đâu ra cái chuyện cưỡng ép với khống chế cơ chứ?
Còn chuyện Từ Lưu dính vào “Thần Tiên Tán”, quả thật là do Kỷ Cần gây ra. Vì dù gì đến cả Nhậm Học Lễ mà Từ Lưu còn phản bội, thì bọn họ gã sẽ không phản bội hay sao?
Vì thế Kỷ Cần cho Từ Lưu dùng “Thần Tiên Tán”, thành công khống chế, biến gã thành một quân cờ trong tay bọn họ.
Nhưng quân cờ này đúng thật không có tác dụng gì, không gϊếŧ được cả nhà Nhậm Học Lễ, còn làm bại lộ danh tính bọn họ.
Nói đến đây, hàng mày Kỷ Cần nhíu lại, hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra, vẻ mặt tức giận còn đầy ghét bỏ.
Mâu Hàng Âm cũng không để ý tới cảm xúc Kỷ Cần, tiếp tục thẩm vấn: “Vì sao Từ Lưu cho cháu trai của gã dùng Thần Tiên Tán?”
Vấn đề này làm Kỷ Cần lâm vào trầm tư, một hồi lâu lúc sau mới lắc đầu, “Tao không biết, cái này là ý của dượng.”
Mâu Hàng Âm ngữ khí tăng thêm một ít, “Thật không biết?”
Kỷ Cần lại suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cho một cái đáp án có chút mơ hồ “Hình như là làm thí nghiệm……”
Nói đến đây liền im lặng, vì gã cũng không biết thí nghiệm gì.
Mâu Hàng Âm thẩm vấn cũng sắp kết thúc, thì di động trong túi áo lại rung lên, lấy ra xem chính là tin nhắn mà Hạ Cô Hàn vừa gửi đến.
【 Hạ Cô Hàn: Hỏi lại gã chuyện của Nhậm Tĩnh Tĩnh.】
Mâu Hàng Âm nhìn xong liền dẹp điện thoại, theo yêu cầu của Hạ Cô Hàn, tiếp tục hỏi Kỷ Cần về chuyện của Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Câu trả lời của Kỷ Cần có vài điểm mấu chốt.
Nhân vật hai lần đưa đồ cho Kỷ Cần, còn nói là đem thứ này hạ vào người Nhậm Tĩnh Tĩnh, thì sau đó Nhậm Tĩnh Tĩnh đối với gã chính là nói gì nghe nấy.
“Nói gì nghe nấy con mẹ nó chứ!” Kỷ Cần chửi xong còn phi một tiếng lớn, “Một chút cũng chả có tác dụng! Còn con đĩ Nhậm Tĩnh Tĩnh, nó nghĩ nó là gái tơ còn trinh hay gì? Con đĩ bị trai ŧɦασ rồi bỏ mà nghĩ mình cao giá lắm chắc? Bố mày đồng ý cưới nó, đã là phước ba đời nhà nó……”
Mâu Hàng Âm đánh gãy câu chửi thề của Kỷ Cần, trầm giọng hỏi: “Kẻ đưa đồ cho ông tên gì?”
Kỷ Cần lập tức ngừng tiếng mắng, sửng sốt trong chốc lát lắc đầu, “Tao không biết.”
Khi nãy trong khẩu cũng của Dạ Dã có nói, từng gặp qua một người mà Kỷ Cần cung cung kính kính tiễn ra khỏi phòng nghỉ, Mâu Hàng Âm liền nghĩ tới, mà hỏi Kỷ Cần kẻ đó có giống như Dạ Dã đã nói, khuôn mặt đầy màu sắc?
“Là hắn.” Kỷ Cần trả lời.
Mâu Hàng Âm: “Bề ngoài hắn thế nào?”
Kỷ Cần suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Không cao lắm, đại khái 1m7 mấy, trên mặt mang mặt nạ, tao không biết hắn trông như thế nào, nhìn nam không ra nam, nữ không ra nữ.”
“Mang mặt nạ?” Mâu Hàng Âm hỏi: “Mặt nạ gì?”
Kỷ Cần: “Thằng hề.”
Mâu Hàng Âm không hỏi nữa, vì những vấn đề cần hỏi đã hỏi hết, ngón tay thon dài bỗng búng vào nhau, vang lên tiếng “Chốc!”
Phòng thẩm vấn tĩnh lặng lại vang lên tiếng giòn tan, không có gì bất ngờ, nhưng lại làm đầu óc hỗn độn của Kỷ Cần nhanh chóng tỉnh táo. Khi gã ý thức được bản thân đã nói cái gì, thì khuôn mặt lập tức vặn vẹo.
Kỷ Cần đột nhiên đứng lên, nhe răng trợn mắt mà hướng Mâu Hàng Âm quát: “Con mẹ mày con đĩ, mày dám thôi miên tao! Tao phải cho luật sư kiện mày đến chết mới thôi!”
Gã quả thật giống con thú rớt xuống bẫy, mà vùng vẫy lần cuối cùng.
Nhưng Mâu Hàng Âm chỉ cần quét mắt một cái, cũng đủ khiến tất cả lời của Kỷ Cần nghẹn hết trong bụng, đến nhìn cũng không dám nhìn trực diện.
Đúng là như con cọp giấy.
Mâu Hàng Âm chả quan tâm đến gã nữa, mà đứng dậy bước ra ngoài phòng thẩm vấn.
Sức lực cả người Kỷ Cần theo Mâu Hàng Âm rời đi mà bị rút ra, cuối cùng vô lực ngã ngồi trên ghế.
Xong rồi, gã hoàn toàn xong rồi.
Nếu dượng biết được gã làm bại lộ, thì gã không còn con đường sống nữa rồi!
***
Mâu Hàng Âm đi đến trước mặt Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, thẩm vấn xong rồi.”
“Vất vả cho cô.” Hạ Cô Hàn đứng dậy duỗi người, ngược lại nhìn về phía Thiết Diện, “Đúng rồi, Vương tổ trưởng, nội dung thẩm vấn hôm nay, tôi không hy vọng nó bị rò rỉ ra bên ngoài từ miệng của anh. Nếu có người hỏi, anh chỉ cần nói là chưa hỏi ra gì là được .”
Thiết Diện biết Hạ Cô Hàn đã đối với thành viên trong Bộ ngành đặc thù Đồng Châu sinh hoài nghi, hơn nữa theo cách hắn thấy, người Hạ Cô Hàn hoài nghi chính là Trương Cảnh Lâm.
Đừng nói là Hạ Cô Hàn, chính Thiết Diện hiện tại cũng cảm thấy nghi ngờ đối với Trương Cảnh Lâm.
Trương Cảnh Lâm đọc tâm Từ Lưu cùng lời khai mà Mâu Hàng Âm moi ra từ miệng Kỷ Cần, có thể nói là hai phiên bản hoàn toàn khác nhau, thậm chí là tương phản.
Ở phiên bản của Trương Cảnh Lâm, Từ Lưu là bị một người nam nhân đeo khẩu trang hãm hại mà nhiễm Thần Tiên Tán, vì cái thứ bột đó mới làm ra hàng động phản bội Nhậm Học Lễ, rồi gϊếŧ hại chính cháu trai mình.
Nhưng trong miệng Kỷ Cần, chính là Từ Lưu đã sớm đối với Nhậm Học Lễ ghi hận trong lòng, là gã chủ động phối hợp với kế hoạch của Kỷ Cần và hoàn toàn không có một người nam nhân đeo khẩu trang nào cả.
Hiện tại Từ Lưu đã chết, sự thật tạm thời không biết được.
Nhưng dưới hình thức bị thôi miên, Kỷ Cần đã tự nói ra, chính là lời thật, còn Trương Cảnh Lâm……
Lúc ấy chỉ có cậu ta “Nghe được” nội tâm Từ Lưu, cũng chính cậu ta nói ra nên không ai có thể chứng thực được đúng sai.
Mà sau đó Từ Lưu lại tử vong, càng không thể chứng thực được lời Trương Cảnh Lâm nói.
So sánh hai phiên bản, quả thật Trương Cảnh Lâm khiến người hoài nghi.
Dù Thiết Diện là cữu cữu của cậu ta, nhưng hắn cũng không thể giải thích giùm cháu mình dù chỉ một câu.
Việc đã đến nước này, Thiết Diện chỉ có thể đồng ý với Hạ Cô Hàn, “Tôi đã biết.” Rồi sau đó, lại bảo đảm nói: “Ông chủ Hạ, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân Từ Lưu tử vong, nếu chứng cứ cuối cùng cho thấy Từ Lưu thật sự bị gϊếŧ để diệt khẩu, bất luận là ai….”
“Tôi cũng sẽ không tha!”
Mấy chữ cuối cơ hồ là từ kẽ răng Thiết Diện thoát ra, vẻ mặt đầy kiên định nói lên quyết tâm của chính mình.
“Được.” Hạ Cô Hàn không tỏ ý kiến mà lên tiếng, chậm rì rì mà rời khỏi Bộ ngành đặc thù Đồng Châu, bộ dáng vẫn lười biếng, căn bản không thể nhìn ra được cảm xúc của y.
Mâu Hàng Âm vẫn là một bộ dáng cao lãnh, mặt vô biểu tình mà đi phía sau Hạ Cô Hàn.
Muốn trên người bọn họ moi ra kết quả thẩm vấn, thì không khác gì người si nói mộng.
Thiết Diện vẫn là trước sau một bộ dạng nghiêm túc, tiễn Hạ Cô Hàn cùng Mâu Hàng Âm liền trở lại văn phòng của mình.
Không bao lâu, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Thiết Diện nhìn chằm chằm cửa hồi lâu, cuối cùng nói: “Vào đi.”
Quả thật, người bước vào chính là Trương Cảnh Lâm.
Cậu ta đi đến trước bàn làm việc của Thiết Diện, tò mò hỏi: “Tổ trưởng, hỏi ra gì không? Có cần con hỗ trợ không?”
Bộ dáng nóng lòng muốn lập công của Trương Cảnh Lâm, chính là bộ dáng của nhưng người mới bước chân vào nghề, muốn cho người khác thấy được thực lực của chính mình.
Thiết Diện nhìn cậu thật lâu, sau đó lại xụ mặt mà lên tiếng: “Đây không phải việc của con, nếu cần con hỗ trợ thì sẽ có người lại tìm, hiện tại con trở về chỗ mà làm việc của chính mình nhanh lên!”
“Vâng.” Trương Cảnh Lâm rất là mất mát, còn muốn vì chính mình tranh thủ một chút, Thiết Diện trừng mắt nhìn cậu một cái, khiến Trương Cảnh Lâm lập tức làm động tác kéo khoá ở miệng mình, sau đó vội vàng bước ra khỏi phòng.
Thiết Diện nhìn bộ dáng chạy trối chết của cháu ngoại mà cười không nổi
Cảnh Lâm ơi Cảnh Lâm, tốt nhất không phải là con.
***
Xe một đường chạy trở về khách sạn .
Mà người lái xe chính là Mâu Hàng Âm, còn Hạ Cô Hàn lười biếng mà nằm ở trên ghế sau, gối lên đùi Cố Tấn Niên nhắm mắt lại, hai người một quỷ đều không có nói chuyện, trong xe rất là an tĩnh.
Đèn đỏ ở giao lộ sáng lên, Mâu Hàng Âm dừng lại xe chờ đèn xanh, bỗng nhiên nghe được giọng Hạ Cô Hàn vừa thanh triệt lại lười biếng vang lên, “Thật sự có tồn tại cái thứ gọi là Thuật đọc tâm ư?”
Mâu Hàng Âm vốn là chuyên gia tâm lý học, vấn đề này hỏi cô cũng xem như hỏi đúng người.
“Tôi chưa thấy qua.” Mâu Hàng Âm cũng không có phủ nhận Thuật đọc tâm có hay không, vì thế giới này bao la rộng lớn, chỉ là chưa thấy qua chứ không có nghĩa là nó không tồn tại. Mâu Hàng Âm nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Thật ra tôi cũng có biết một người, trên người của cậu ta có năng lực tương tự với thứ gọi là Thuật đọc tâm.”
“Người này chính là học sinh ở đại học Hàng Châu tôi từng dạy, năng lực của cậu ta chính là dễ dàng nhận ra cảm xúc của người khác, sau đó từ cảm xúc mà phán đoán người này có nói dối hay không, hiện năng lực của cậu ta vẫn đang trong giai đoạn luyện tập.”
Nghe xác thật rất giống thuật đọc tâm, nhưng trên thực tế lại không đọc ra được suy nghĩ của người khác, chỉ có thể dựa vào cảm xúc mà phán đoán.
Hạ Cô Hàn ở nghe được đại học Hàng Châu thì cảm thấy có chút không yên rồi, quả thật giây tiếp theo Mâu Hàng Âm lại phán: “Nói đến cũng hay, cậu học sinh này của tôi có vẻ có quan hệ xa với ông chủ Hạ, cậu ta tên là Hạ Cô Dần.”
Hạ Cô Hàn thầm nghĩ: Quả nhiên là thằng em họ.
“Nếu ông chủ Hạ muốn biết Trương Cảnh Lâm có Thuật đọc tâm hay không? Có thể gọi em trai đến đây một chuyến,” Mâu Hàng Âm đề nghị nói: “Phương diện này, cậu ta tương đối hiểu biết hơn tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Cô Dần, nhân vật xuất hiện trong vụ án PUA.
Em họ nhỏ nhất của Hạ Cô Hàn, em ruột Hạ Cô Giang. Thanh niên làm partime hè tại tiệm gà mà chả thằng anh nào nhớ đến.
Fan não tàn duy nhất của lão quỷ, vừa vào đã chọn cách thoát fan.