Văn Võ Song Toàn

Chương 56



Vương Chấn Văn hoàn toàn khỏi bệnh ngay trước khi trận đấu cuối cùng của đội bóng chuyền diễn ra.

Cậu vô cùng hưng phấn ngồi trên khán đài, hét hò cổ vũ cho Chấn Võ, không ngừng hô vang: “Chí Hoằng cố lên! Chấn Võ cố lên!”

Tại sao lại ngồi trên khán đài, bởi vì lần này Chấn Võ nhất quyết không đồng ý cho cậu ngồi dưới sân, mà phải ngồi ở vị trí mà chỉ cần anh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Cuối cùng đội bóng chuyền Chí Hoằng giành được vị trí thứ ba, đây là thành tích mà đầu học kỳ, lúc chuẩn bị cho cuộc thi, huấn luyện viên Hà Trung Trung cũng không hề nghĩ tới. Mặc dù Khâu Tử Hiên và Hạ Thừa Ân đều tràn ngập tự tin, nhưng khi nhìn thấy những đội viên kia, Hà Trung Trung chỉ cảm thấy bọn họ vì sự vuồng nhiệt của tuổi trẻ nên mới có được sự tự tin như vậy. Theo như cô nghĩ, chỉ cần có thể vào được vòng tứ kết như lúc Khâu Tử Hiên vẫn còn thi đấu đã là thành tích rất đáng tự hào rồi.

Nhưng, bây giờ lại đúng như Khâu Tử Hiên suy tính, chẳng những vào được tứ kết, còn giành được huy chương đồng.

Trận đấu kết thúc, Hà Trung Trung vui sướng ăn mừng cùng các đội viên, lớn tiếng cười, nhất thời hưng phấn mà nói ra một câu khiến hai tháng sau đó cô vẫn vô cùng hối hận: “Cô muốn mời các em ăn bò bít tết, ăn tới no. Tiểu Tiểu, chọn giúp cô một nhà hàng món Tây!”

Tiểu Tiểu ôm Hạ Thừa Ân cười đến chảy cả nước mắt. Cô nàng gật đầu, căn dặn Chấn Văn vừa mới rời khỏi ngực Chấn Võ bên cạnh: “Vương Chấn Văn, cậu nhất phải tới đó, tôi muốn vẽ truyện dài.”

Truyện mà Tiểu Tiểu nói đến chính là truyện tranh. Bởi vì mỗi ngày đều ở đội bóng, chủ đề truyện tranh của cô nàng cũng đều có liên quan đến bóng chuyền, cảnh tượng như vậy đương nhiên phải nhanh chóng vẽ lại, phối hợp thêm hai người mẫu đẹp trai nữa, một bộ truyện tranh đam mỹ đặc sắc liền ra lò.

Ngày hôm sau, khi tất cả đội viên nhìn thấy định vị địa điểm đều cực kỳ hưng phấn, ngoại trừ Hà Trung Trung.

Đang ở nhà thay quần áo, chuẩn bị xuất phát, Chấn Văn chợt nhận được điện thoại của Hà Trung Trung: “Vương Chấn Văn, em đùa tôi đấy hả?”

“Huấn luyện viên, cô giáo, sao tự nhiên cô lại nó như vậy?”

“Bớt nói nhảm đi, là em chọn quán bít tết đúng không?”

“Đúng vậy, cô hài lòng chứ ạ?”

“Hài lòng cái đầu em! Quán bít tết Morton, em tưởng tôi là đại gia sao?”

“Em nào dám, em chỉ tìm quán được đánh giá cao nhất thôi mà! Hơn nữa ăn siêu ngon.”

“Em không nhìn giá tiền sao?”

“Hình như không!”

“Em! Coi như tôi nhìn nhầm em, bị em hại thảm rồi!” Hà Trung Trung nghiến răng cúp điện thoại.

Chấn Võ mặc quần áo thường ngày đi vào, thấy cậu đang nghe điện thoại, vẫn luôn đứng đó chờ. Anh nhíu mày nhìn Chấn Văn: “Chấn Văn, trước kia em có ra ngoài ăn bao giờ chưa?”

“Có, nhưng đều là anh trả tiền.” Chấn Văn mở điện thoại di động xem lịch sử đặt bàn của mình, quán bít tết Morton, giá cho một người ăn trung bình khoảng 7.108 Đài tệ (xấp xỉ 5-6 triệu tiền Việt), Chấn Văn le lưỡi.

Chấn Võ bất đắc dĩ lắc đầu: “Đến bây giờ em mới biết tại sao cô ấy tức giận? Cách điện thoại anh còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của cô ấy.”

“Chúng ta trả tiền thay cô giáo, coi như chúng ta mời khách. Lúc em bị bệnh, tất cả mọi người đều đến thăm, còn tặng quà nữa. Mời bọn họ ăn bò bít tết, không tệ nha!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

“Được, anh đi tìm mẹ lấy thẻ.”

Chấn Văn gửi cho Hà Trung Trung một icon xin lỗi, nói rõ là cách nghĩ của mình, bên kia rất lâu không trả lời.

Cuối cùng, khi bọn cậu chuẩn bị ra cửa, Hà Trung Trung mới gửi tin nhắn tới: “Em trả trước, tôi sẽ trả cho em sau.”

Một giờ sau, ở dưới lầu quán bít tết Morton xuất hiện một hiện tượng lạ. Mười thiếu nam, thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp tụ tập cùng chỗ, nam thì tuấn tú, đẹp trai, nữ thì xinh đẹp động lòng người, thu hút ánh mắt người qua đường nhất chính là từ ánh mắt, khóe miệng, đến mỗi tế bào trên cơ thể họ đều toát ra năng lượng vui vẻ.

Hà Trung Trung cũng cười, mặc dù có chút miễn cưỡng.

Cởi bỏ bộ đồng phục bóng chuyền, Hà Trung Trung mặc một chiếc áo trắng, phối với váy dài màu lam nhạt. Đứng bên cạnh học sinh của mình, hẳn sẽ không người nào nói cô là giáo viên.

Lúc Chấn Văn đến, không chút bất ngờ khi nhận được cái trừng mắt của Hà Trung Trung, cậu ngượng ngùng gãi đầu, trốn ở đằng sau Chấn Võ, sợ sệt chịu một cú đá mà dẫn mọi người vào thang máy.

Thang máy đi lên tầng bốn mươi lăm, nhân viên phục vụ cười ngọt ngào nghênh đón, dẫn bọn họ lên tới sân thượng.

Trên sân thượng tầm nhìn thoáng đãng, ngồi đây sẽ có cảm giác toàn bộ Đài Bắc đều ở dưới chân.

Các đội viên hưng phấn selfie, chụp ảnh tập thể, rồi đi vòng quanh ngắm phong cảnh.

Đến khi tất cả ngồi xuống xem thực đơn, ai nấy đều sùng bái mà nhìn huấn luyện viên của mình.

Hạ Thừa Ân thẳng thắn bày tỏ: “Trung Trung, cô quá khách khí rồi.”

Hà Trung Trung cười khan hai tiếng, nói; “Đầu tiên nói trước, nghe nói nơi này rất đắt đỏ, không được lãng phí, ai mà để thừa đồ ăn, tôi sẽ nhét vào miệng người đấy, có nghe không?”

Đám thiếu niên thiếu nữ đồng thanh đáp: “Nghe rồi!” Dọa cho nhân viên phục vụ của bọn họ run tay, có lẽ cho rằng mình vừa lạc vào nhầm thời đại.

Nhân viên phục vụ đi quanh một vòng, một lúc lâu mới ghi xong món ăn được gọi.

Đám học trò tụm năm tụm ba trò chuyện, cười đùa.

Chấn Văn, Chấn Võ và Hạ Vũ Hào cùng với Khâu Tử Hiên ngồi một bàn. Hạ Vũ Hào xoa chân, nhìn cảnh đẹp xung quanh, cảm khái: “Nếu như có một ngày có thể dẫn mẹ tới đây ăn cơm thì thật là tốt.”

Khâu Tử Hiên nhìn cậu, vỗ vai, không trêu chọc, mà bàn tay chỉ lướt từ trên vai xuống bàn tay đang đặt trên đùi của cậu, nắm lấy: “Chỉ cần em muốn, nhất định sẽ làm được. Mấy tháng trước có ai ngờ em sẽ là chủ công của Chí Hoằng chúng ta đâu?”

Hạ Vũ Hào cười xán lạn: “Cũng đúng. Vậy thì trước hết em phải nghĩ xem nên làm công việc vì để kiếm tiền, sau đó còn thi đại học.”

Chấn Võ nhìn Khâu Tử Hiên: “Thành tích học hành của anh thế nào?”

Hạ Vũ Hào nghe câu hỏi, kiêu ngạo nói: “Anh ấy đương nhiên không thành vấn đề. Nơi này lớn vô cùng.” Nói xong chỉ đầu Khâu Tử Hiên.

Nghe Hạ Vũ Hào nói như vậy, Khâu Tử Hiên chỉ cúi đầu cười không nói, như là thẹn thùng, không biết là bởi vì có người khen anh học giỏi, hay là bởi vì Hạ Vũ Hào tự hào về mình.

Chấn Văn chậc chậc nói: “Hạ Vũ Hào, người làm cho cậu bội phục đến cúi rạp đầu xuống đất chắc chỉ có mỗi anh ấy. Nhưng vừa rồi đâu có hỏi cậu, cậu đáp làm gì.”

“Sao nào? Cậu có ý kiến?”

“Không có, cậu là đại ca, cậu nói thế nào thì là thế đấy.”

Hạ Vũ Hào quan sát Chấn Văn, Chấn Võ: “Thấy tinh thần của hai cậu hôm này khá tốt, xem ra sau cơn mưa trời lại sáng rồi hả?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

“Đương nhiên, bây giờ tụi này quang minh chính đại rồi.” Nói xong tựa đầu lên vai Chấn Võ, còn cọ cọ mấy cái, làm Chấn Võ bật cười khẽ.

Hạ Thừa Ân và Tiểu Tiểu đi tới góp vui, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Tông giọng của Tiểu Tiểu lên cao quãng tám, vui sướng nói: “Các cậu quả nhiên là một đôi. Tôi đã nói rồi mà, ánh mắt của tôi luôn sáng ngời như tuyết.”

Lúc cô nàng nói những lời này, bạn học trên sân thượng đều quay lại nhìn.

Gia Quân hóng hớt quay sang: “Gì thế? Ai với ai là một đôi?”

Hạ Thừa Ân vỗ đầu cậu ta: “Không ngờ cậu cũng bà tám như vậy.”

“Không chỉ có em, tất cả mọi người đều hiếu kỳ mà, có đúng không?” Cậu ta hô hào phụ họa.

Chấn Võ không muốn rêu rao chuyện của mình, nhưng Chấn Văn đã hạnh phúc mà đứng dậy: “Vậy tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, tôi và Chấn Võ đã chính thức hẹn hò. Đầu tiên phải nói trước, chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ máu mủ!”

Tin tức này khiến đám thiếu nam thiếu nữ trên sân thượng vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh, rồi ngay sau đó trở nên còn náo nhiệt hơn cả trước đó.

Gia Quân sửng sốt một lúc, cậu không ngờ đáp án lại là như vậy, gãi đầu giật mình hiểu ra: “Thảo nào! Hóa ra là như vậy!”

Chấn Võ hơi mất tự nhiên nhìn đồng đội xung quanh, thấy mọi người đều mừng rỡ, là mừng thay cho bọn anh, tâm trạng căng thẳng vừa rồi mới biến mất.

Hà Trung Trung vỗ tay: “Các em chú ý, dù sao nơi này cũng là nhà hàng cao cấp, các em nhỏ tiếng một chút.”

Kính Dương ở bên cạnh Hà Trung Trung nhìn cô, tò mò hỏi: “Huấn luyện viên, có phải cô đã biết trước rồi không? Cho nên mới không hề kinh ngạc?”

Hà Trung Trung tựa vào ghế, khóe môi cong lên: “Tôi vừa là giáo viên hướng dẫn đồng thời là huấn luyện viên của các em, chút chuyện nhỏ này cũng nhìn không ra, chẳng phải là uổng công hay sao?”

Bò bít tết được bưng lên, mọi người lập tức tập trung vào đồ ăn ngon lành. Sân thượng yên tĩnh trở lại, chỉ có những tiếng than thở thỏa mãn.

Đang ăn, cánh cửa đi lên sân thượng mở ra, ba thanh niên khoảng mười mấy, hai mười tuổi đi tới, nhìn đám người trên sân thượng, nhíu mày.

Một nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Chào cậu, nơi này đã hết bàn, tất cả đều đã được đặt trước. Hay là cậu vào phòng trong, vẫn còn mấy bàn trống.”

Thanh niên đứng đầu buồn bực chuẩn bị quay người, tầm mắt lại rơi trúng bàn Chấn Văn đang ngồi, khóe môi nhếch lên, đi tới.

Còn chưa đến nơi, một tiếng nói đầy châm chọc đã vang lên: “Đây không phải là đứa ba ly rượu đã gục ở bữa tiệc hay sao?”

Hai người đi sau cũng theo tới, nghe cậu ta nói như vậy thì cười hì hì phụ họa: “Không sai, đúng là nó!”

Có lẽ là cách nói chuyện của mấy người này rất chói tai, tất cả mọi người đều ngước đầu nhìn lên.

Ba người mặc trang phục rất sang trọng, trang sức phối rất đẹp, đứng phía trước là một thanh niên khuôn mặt hồng hào, dáng vẻ lại rất lưu manh.

Chấn Võ cau mày, anh có chút ấn tượng với người này, hình như anh ta là một trong số những thanh niên đứng vây quanh Khương Vũ Thần lúc ấy.

Chấn Văn thì hoàn toàn không nhớ ra, nhìn dáng vẻ vênh váo của anh ta, đặc biệt là câu nói ba ly kia khiến cậu nổi giận. Đang định đứng lên mắng lại, Chấn Võ bên cạnh đã đè cậu xuống, anh đứng lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1290: Ý Tưởng Vượt Thời Đại

“Xin lỗi, chúng tôi đang dùng bữa, không muốn bị quầy rầy. Mời các anh đi cho!”

Thanh niên kia giống như lúc này mới nhìn thấy Chấn Võ, giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Ớ, không phải anh trai được tỏ tình đây sao? Gì thế này? Đến đây hẹn hò à?”

Chấn Văn giãy khỏi tay Chấn Võ, đứng dậy: “Chúng tao hẹn hò đấy, thì sao nào? Mày quản được à?”

Hai thanh niên đằng sau thè lưỡi như đang buồn nôn, kéo người phía trước: “Ai da, hóa ra là gay à? Dư Hải, chúng ta cách bọn nó xa một chút.”

Chấn Võ kéo Chấn Văn lại, không cho cậu phản ứng thêm nữa.

Thanh niên được gọi là Dư Hải vẫn chưa thỏa mãn: “Tao thấy nhà lão Vương Tuần Dương có hai thằng gay, sợ là đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

“Bạn trẻ, nói chuyện lễ độ một chút.” Hà Trung Trung đi tới, khoanh tay trầm giọng nói.

Tiểu Tiểu cũng tức giận mà nói thêm: “Đúng đấy, gay thì làm sao? Ảnh hưởng gì tới mấy người? Đến lượt các người lên mặt dạy đời hả?”

Dư Hải nhìn Trung Trung và Tiểu Tiểu, cười híp mắt nói: “Hai người đẹp, hai người bênh vực bọn họ, nhưng bọn họ lại chẳng thế lấy thân báo đáp, hai người đừng phí công vô ích nữa.”

“Này, miệng mày thối thế, ra ngoài quên đánh răng hả?” Hạ Vũ Hào không nhịn nổi nữa, xắn tay áo xông đến. Khâu Tử Hiên vội kéo cậu lại, bản thân thì đứng chắn phía trước.

“Tôi khuyên các anh mau nói xin lỗi rồi rời đi, nếu không lát nữa sẽ không đi nổi đâu.” Khâu Tử Hiên vừa lên tiếng, những bạn học đều đồng loạt đứng lên, xoa tay, giơ nắm đấm, vây ba người kia lại.

Bọn họ hiển nhiên không ngờ những người ngồi xung quanh là cùng một hội, nhìn quanh, thấy đáng người vây tới đều trừng mắt nhìn mình, lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Hà Trung Trung vỗ vai Dư Hải, lực tay rất mạnh, suýt chút nữa làm anh ta khuỵu chân xuống. Nhận lại được phản ứng như ý, Hà Trung Trung ‘tốt bụng’ nâng anh ta dậy, dịu dàng cười nói: “Bạn trẻ, có phải là cậu nên nói xin lỗi họ không?”

“Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi không nói sai.” Dư Hải miễn cưỡng chống chế.

“Cậu nói không sai, nhưng thái độ không đúng. Mấy người này đều là học trò cưng của tôi, là chủ lực của đội bóng chúng tôi, nói không chừng trong tương lai còn đứng trên đầu các cậu. Chừa cho mình đường lui không lúc nào là thừa cả, cậu nói có đúng không?”

Hạ Thừa Ân nãy giờ không lên tiếng chợt đi tới, khoát tay lên vai Dư Hải, hai người phía sau cũng bị hai đồng đội khác cao lớn khác trong đội bóng tới ôm chặt.

“Người anh em, ba chữ, nói xong là xong. Không nói, tôi sẽ không buông ra đâu.”

Tiểu Tiểu lập tức phụ họa: “Các người coi chừng tôi phát tán những lời lẽ vừa rồi của các người lên mạng, cẩn thận dân mạng sẽ mắng các người, nói các người kỳ thị đồng tính luyến ái. Đến lúc đó, xem ai cười ai khóc!”

Dư Hải bị Hạ Thừa Ân ôm đến nhe răng nhếch miệng, giống như xương đều bị dồn lại một chỗ, nghe Tiểu Tiểu nói như vậy, vội vàng nói: “Được rồi, Vương Chấn Văn, tôi nói sai rồi, xin lỗi cậu.”

Hai người đằng sau cũng nói xin lỗi, ba cầu thủ bóng chuyền tráng kiện mới ‘thân thiện’ mà tiễn ba người ra tới cửa.

Lúc ba thanh niên được thả ra, vặn người, gần như có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc. Bọn họ còn không dám quay đầu lại, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng ngây người đứng đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.