Khúc Mịch bảo người liên lạc với pháp y và pháp chứng, ra lệnh xong còn nhấn mạnh: “Bảo họ mang áo ấm tới, nếu bác sĩ Thương không rảnh thì kêu Tiểu Khang qua!”
Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu và Lâm Thụy đều tới.
Khúc Mịch thấy thế nhíu mày: “Bác sĩ Thương, để Tiểu Khang kiểm tra là được, cô cũng nên bồi dưỡng trợ thủ của mình, cho cậu ta cơ hội rèn luyện đi.”
“Đội trưởng Khúc, tôi không phải cấp dưới của anh, Khang Bình càng không phải!” Thương Dĩ Nhu lạnh lùng trả lời, sau đó đi lướt qua anh.
Nhìn thi thể Lãnh Thác, Thương Dĩ Nhu sửng sốt. Trên đường tới đây, cô đã đưa ra rất nhiều giả thiết, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự đã vượt ngoài năng lực tưởng tượng của cô.
“Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!” Lâm Thụy thán phục, “Cùng là đàn ông, tôi còn phải thấy xấu hổ về dáng người và dũng khí của mình.”
“Dũng khí đúng là đáng khen. Hắn phải duy trì tư thế này để bị đông lạnh ít nhất trong vòng sáu tiếng mới mất đi tri giác. Trong sáu tiếng đó, hắn phải chịu nỗi đau người thường không có cách nào tưởng tượng được. Hơn nữa…” Thương Dĩ Nhu vừa đeo bao tay vừa quan sát thi thể Lãnh Thác, “Dáng người hắn đúng là rất đẹp!”
“Khụ khụ. Bác sĩ Thương, nếu đã kiểm tra xong thì mời cô ra ngoài cho.” Khúc Mịch đi tới chắn trước mặt Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu không nói gì, công việc của cô đã kết thúc, không cần nghi ngờ, nguyên nhân tử vong đơn giản là vì nhiệt độ quá thấp, tuy nhiên theo trình tự, cô vẫn phải giải phẫu khám nghiệm tử thi.
Vì nhiệt độ trong kho lạnh rất thấp, xương khớp của thi thể đều cứng đờ, thời điểm đưa thi thể ra ngoài, bọn họ không thể đặt Lãnh Thác lên cáng vì hắn vẫn còn giữ tư thế suy tư. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝑡𝐫u𝘺ện 𝑡ại # 𝖳𝐫U𝗆𝖳 𝐫u𝘺ện.𝒗n #
Xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, bọn họ nghe nói bên trong có người chết nên muốn xem xem.
“Đội trưởng Khúc…”
Khúc Mịch phất tay, bảo Vương Nhân Phủ không cần để ý. Lãnh Thác đã muốn người đời coi sinh mệnh của hắn như một tác phẩm, vậy thì cho hắn hoàn thành tâm nguyện đi.
Thấy có một thi thể tạo hình kỳ lạ được nâng ra, còn trong trạng thái khỏa thân, mọi người vây xem đều nghị luận. Có người nói là do chết vì tình, có người nói là vì cướp giật, ngay cả quần áo trên người cũng bị lột s@ch. Bên cạnh có một cụ già đang cầm tờ báo, có người thấy bảng tin trên đó, kêu lên: “Là hắn! Sát thủ bi3n thái!”
Người bên cạnh lập tức thò lại xem, lại nhìn thi thể, đều kinh ngạc.
Lập tức có người đăng ảnh lên mạng, trên mạng bình luận nào cũng có, còn có người gọi cái chết của Lãnh Thác là sự cống hiến cho nghệ thuật.
“Cuối cùng hắn cũng dùng cái chết chứng minh được sự tồn tại của mình!” Đọc bình luận trên mạng, sắc mặt Khúc Mịch u ám.
“Đội trưởng Khúc, trên dưới đội hình sự của anh vất vả rồi. Lãnh đạo thành phố nghe nói vụ án liên hoàn đã được phá, đã gọi điện an ủi, còn bảo tôi chuyển lời khen ngợi mọi người. Tóm lại, lần này đội trưởng đội hình sự của chúng ta vẻ vang rồi, không chỉ phá được án mạng liên hoàn, mà còn phá được vụ án hai mươi năm trước, dùng thời gian ngắn nhất bắt được hung thủ bỏ trốn trở về.” Cục trưởng Hoàng vừa xuất viện, ông ta còn chưa về nhà đã trực tiếp chạy đến đội hình sự, cười không khép miệng được, “Mau viết báo cáo đi, sau đó mở họp báo!”
“Cục trưởng Hoàng, bây giờ mở họp báo e là còn hơi sớm.” Khúc Mịch nói.
“Sớm?”