Nhờ sự trợ giúp của Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, Bell thành công phá được vụ án liên hoàn, trở thành anh hùng trong đội cảnh sát. Anh ta muốn mời vợ chồng Khúc Mịch ăn bữa trưa nhưng bị Khúc Mịch từ chối, Lili cũng tránh mặt cho hai người không gian riêng.
“Sao anh lại đến đây?” Thấy Khúc Mịch xuất hiện như thiên binh thiên tướng, Thương Dĩ Nhu rất vui, “Chắc anh chưa ăn trưa, vậy còn bữa sáng thì sao? Em dẫn anh đi ăn gì đó.”
“Trước khi ăn chúng ta còn có chuyện phải làm.” Khúc Mịch nghiêm túc nói, “Chắc em không quên chuyện ở Toronto chứ? Chuyện đó hình như chưa giải quyết thì phải. Con người anh không muốn để bất cứ việc gì kéo dài, giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không ăn sẽ không ngon.”
Thương Dĩ Nhu bảo anh ngồi xuống, cũng nghiêm túc nói: “Xin lỗi, em biết lỗi rồi, đều tại em tự nghĩ mình đúng, nghi ngờ khả năng của anh, là em không quan tâm đến cảm nhận của anh, mặc sự ngăn cản của anh, không rõ tấm lòng của anh, anh có thể tha thứ cho em không?”
Nói rồi cô cẩn thận nhìn Khúc Mịch.
“Em nghi ngờ khả năng của anh?” Khúc Mịch cau mày, “Xem ra bình thường anh không cố gắng.”
Dứt lời, anh bắt đầu cởi nút áo.
“Anh làm gì vậy? Đang ban ngày ban mặt đấy!”
Tuy nói vậy nhưng Thương Dĩ Nhu lại vội đi kéo lại.
Khúc Mịch đã nhịn mấy ngày sao quan tâm được nhiều như vậy? Anh cởi hết quần áo trên người rồi xông về phía Thương Dĩ Nhu như sói đói.
Bữa trưa còn chưa ăn, Thương Dĩ Nhu đã bị anh ăn sạch. Hai người quấn lấy nhau trên giường nửa ngày, đến khi kết thúc đã tới giờ ăn tối.
Nhìn cả hai nắm tay nhau đến nhà hàng, Lily trêu: “Tớ cứ tưởng hai người sáng mai mới ra ngoài chứ!”
“Tiểu Nhu đói bụng rồi, phải bổ sung chút năng lượng cho cô ấy rồi tiếp tục.” Khúc Mịch nghiêm túc trả lời.
Thương Dĩ Nhu đỏ mặt. Tuy cô sống ở phương Tây khá lâu nhưng tư tưởng không có cách nào cởi mở. Ở trước mặt người ngoài nhắc đến chuyện giường chiếu cùng chồng, cô vô cùng xấu hổ.
Lily muốn trêu Thương Dĩ Nhu vài câu nữa nhưng lại sợ giáo sư Khúc nổi giận. Anh là tên ác ma sủng thê, nếu Thương Dĩ Nhu không thoải mái, anh cũng không vui được. Nếu anh mà nổi giận, bắt cô trả hết chi phí còn lại của chuyến đi thì chắc cô phá sản mất.
Nhìn đống đồ ăn trên bàn, Khúc Mịch nhíu mày: “Ra ngoài chơi phải ăn ngon, gọi thêm vài món đi.”
“Thôi, chuyến đi lần này do giáo sư Khúc chịu trách chi trả, bọn em sao có thể mặt dày để anh tiêu tiền nhiều chứ?” Lily nịnh nọt, “Hay là giáo sư Khúc dẫn vợ tìm nhà hàng lãng mạn ăn đi, em lập tức về phòng, tối nay cút ngay!”
Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp nói gì, Khúc Mịch đã hỏi. Lily nói ngồi cáp treo lên đỉnh núi có nhà hàng có thể ngắm cảnh đêm, vô cùng lãng mạn.
Khúc Mịch không sợ tiêu tiền, nhất là tiêu cho Thương Dĩ Nhu. Hai người ngồi cáp treo ngắm cảnh. Nhìn núi non trùng điệp, Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác trong phim kiếm hiệp, cô là nữ chính, Khúc Mịch là đại hiệp võ nghệ cao cường, luôn xuất hiện lúc nữ chính cần.
“Đang nghĩ gì đấy?” Thấy cô không nói gì, Khúc Mịch hỏi.
Khúc Mịch cười: “Em đang nghĩ anh chiều em như vậy, làm em cứ có cảm giác sống trong phim ấy, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, sao có thể giống trong phim? Nếu không em sẽ kiêu căng, mất đi sự nhìn nhận khách quan về bản thân, đến khi đó nói không chừng em sẽ tự ghét chính mình mất.”
“Không sao, cho dù em ghét bản thân thì vẫn còn anh yêu em mà.”
“Anh nói nghe hay quá, anh không sợ em cho anh đội nón xanh hả?”
“Ha ha.” Khúc Mịch bật cười, “Em sẽ không như thế, anh biết.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến Thương Dĩ Nhu nghẹn ngào. Cô cắn môi, nghiêm túc nó: “Xin lỗi, cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã tin tưởng, bao dung và yêu em.”
Khúc Mịch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Thương Dĩ Nhu khịt mũi: “Anh làm gì đấy, cứ như chơi với cún con vậy!”
“Em đâu có đáng yêu như cún.” Khúc Mịch trêu.
Trong lúc nói chuyện, cáp treo đã đến nơi, Khúc Mịch xuống trước, sau đó đỡ Thương Dĩ Nhu. Bầu không khí trên đỉnh núi thoáng đãng hơn, cũng lạnh hơn. Thấy Thương Dĩ Nhu xoa tay, Khúc Mịch vội nắm lấy tay cô. Trước mặt là nhà hàng xoay, có tổng cộng ba tầng, hai tầng dưới khá bình thường, tầng ba thì được xây hoàn toàn bằng pha lê.
Bọn họ đi thẳng lên lầu ba, bên trong trang trí rất lãng mạn, có thể thấy là nơi dành cho các cặp đôi. Ở bốn góc có kính thiên văn, ăn xong mọi người có thể nhìn ngắm sao trời.
Khúc Mịch chọn bàn gần cửa sổ, ngồi đây có thể thấy rõ phong cảnh dưới chân núi, thậm chí là còn có thể thấy Vancouver rực rỡ ánh đèn nơi xa.
Khúc Mịch gọi cánh gà nướng mật ong, cà rốt sữa Ý, tôm cay tỏi hoa huệ, súp rau cá hồi và món cuối cùng là pudding việt quốc. Các món ăn khá bình thường nhưng mùi vị lại rất ngon.
Da cánh gà giòn, thịt mềm, đàn hồi, mặn ngọt vừa phải. Cà rốt sữa kết cấu dạng kem có hương vị êm dịu. Tỏi băm được phi lên tạo mùi thơm đặc biệt, hoa huệ dùng để khử dầu, thịt tôm hơi cay nhưng ngọt. Nước súp rau củ thơm ngon, thanh mát, cá hồi bên trong không hề tanh. Món pudding cuối cùng có độ ngọt vừa phải, không hề bị vón cục.
Bữa ăn này rất non, cũng là bữa ăn thoải mái nhất của Thương Dĩ Nhu trong mấy ngày qua. Ăn xong, hai người quyết định đi ngắm trời đêm.
Thấy Khúc Mịch tự điều chỉnh kính thiên văn, Thương Dĩ Nhu giật mình, cô thật sự không biết anh có gì mà không làm được.
“Em nhìn đi, đó là Thiên Bình.” Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu nhìn kính viễn vọng, “Chòm sao của em đấy.”
Thương Dĩ Nhu nhìn chòm sao giống Thiên Bình trên trời. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, đúng là thần kỳ.
“Cung hoàng đạo thật ra cũng khá đúng đấy, trong đó ưu điểm và nhược điểm con gái Thiên Bình rất chính xác.” Khúc Mịch cười nói, “Không giỏi biểu đạt, có gu thẩm mỹ, lòng tự trọng cao. Trong tình yêu con gái Thiên Bình là người bị động, EQ thấp, coi trọng tinh thần hơn vật chất.”
Thương Dĩ Nhu chưa từng tìm hiểu về chòm sao, giờ cô mới biết mình thuộc cung Thiên Bình, hơn nữa thông qua một chòm sao có thể phân tích được nhiều như vậy.
“Vậy còn anh? Anh thuộc chòm sao nào?” Thương Dĩ Nhu tò mò hỏi.
Khúc Mịch điều chỉnh kính viễn vọng rồi bảo Thương Dĩ Nhu xem.
“Chòm Sư Tử!” Thương Dĩ Nhu reo lên, “Đáng ra em phải nghĩ tới chứ, Sư Tử là biểu tượng của đàn ông, rất hợp với tính cách của anh.”
Cô lấy di động ra lên Baidu tìm hiểu, “Chòm sao Sư Tử quá kiên nhẫn, quá nhẫn nại, đến chết vẫn muốn giữ lòng tự tôn. Ngoài ra Sư Tử rất biết giả vờ, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng lùng, rõ ràng rất buồn nhưng lại tỏ ra mạnh mẽ. Người thuộc chòm sao Sư Tử thường không hay nói những câu nổi da gà như I love you, chỉ nói với một mình người mình yêu. Dù buồn hay vui, chòm sao Sư Tử đều sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Giống anh lắm đấy, lúc giận anh thật sự rất lạnh lùng.”
“Hôm nay chòm sao Sư Tử sẽ có mưa sao băng, ở đây có thể quan sát.” Khúc Mịch nhìn đồng hồ, “Theo dự báo thì còn hai phút nữa.”
Có mưa sao băng sao! Từ nhỏ đến lớn Thương Dĩ Nhu chỉ xem mưa sao băng qua TV. Cô nhìn chằm chằm chòm Sư Tử, qua một lúc lại ngẩng đầu nhìn bầu trời. Chưa đến hai phút, có một tia sáng từ chòm Sư Tử bắn xuống, Thương Dĩ Nhu còn chưa hoàn hồn, rất nhiều sao băng đã cắt qua bầu trời.
Mọi người trong nhà hàng đều đứng dậy, có cô gái reo lên: “Mau cầu nguyện đi! Cầu nguyện với sao băng có thể thành hiện thực.”
“Tuy có hơi ấu trĩ nhưng em có thể thử xem.” Khúc Mịch cười nói.
Thương Dĩ Nhu chắp tay trước mặt, nhắm mắt cầu nguyện, nhưng đến khi sao băng đã đi qua, cô vẫn chưa mở mắt.
“Nguyện vọng của em dài thật đấy, tham lam như vậy ông trời không lắng nghe đâu.”
Thương Dĩ Nhu mở mắt: “Cũng tại mưa sao băng quá ngắn, em vẫn còn nhiều nguyện vọng chưa ước nữa, nhưng không sao, ở bên anh thì có nguyện vọng gì không thể thực hiện chứ?”
Khúc Mịch như một vị thần, anh lúc nào cũng có thể xuất hiện mang đến bất ngờ cho cô. Anh không phải người lãng mạn nhưng lại cho cô thấy tấm lòng của anh như thế nào.
Cô cầu nguyện với sao băng, chỉ mong Khúc Mịch và bố mẹ chồng luôn khỏe mạnh, mọi việc thuận lợi, ngày nào cũng vui vẻ. Cô mong gia đình họ có thể mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau, không cần quá rực rỡ, chỉ cần năm tháng bình an.