Cổ Thiên Nga

Chương 74: Chương 74



Đến khi ghi hình xong Kim Hề mới biết chuyện mình và Lâm Sơ Nguyệt lên hot search.
Hơn nữa còn nằm trong top 1 tìm kiếm.
Chỉ trong một ngày mà cầm hẳn hai “Top 1”, Kim Hề tỉnh cả người.
Đừng nói là Kim Hề, ngay cả ekip cũng không dám tin vào mắt mình.
Kể từ khi ghi hình đến nay, tổ ekip chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là suôn sẻ, đầu tiên là bên phía nhà tài trợ phản đối phương án để nam nữ hợp tác trình diễn vũ đạo s3xy ở vòng hai, họ đành phải áp dụng phương thức bốc thăm để quyết định sân khấu hợp tác cho vòng hai.
Tiếp theo đó là phim trường bị cháy, fan hâm mộ của quán quân Dư Diệm lôi chương trình lên hot search, sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, thì Dư Diệm lại rút khỏi chương trình.
Cả ekip vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng kỳ đầu tiên sẽ kết thúc trong cơn “bão” từ fan Dư Diệm, rating chạm mức trung bình, bọn họ chỉ biết dồn hết sự mong đợi sẽ có bứt phá vào kỳ tiếp theo.

Kỳ thứ hai có một tiết mục nam nữ kết hợp với vũ đạo cực kỳ quyến rũ và mập mờ, có thể dựa vào chuyện này mà PR cho chương trình.
Nhưng không ngờ, chương trình lại bùng nổ vào ngay kỳ đầu tiên.
Điểm sáng tạo ra cơn hot lại cực kỳ khó hiểu, vì đó là hình ảnh của một thí sinh và giám khảo, hơn nữa cả hai đều là nữ.
Nhà sản xuất lướt một vòng trên mạng, nhìn thấy muôn kiểu bình luận của cư dân mạng.
[Dân học múa ba lê ai cũng xinh thế hả? Sao tôi thấy hai người họ còn đẹp hơn mấy sao nữ luôn ấy chứ.]
[Không phải mình thím thấy thế đâu! Đẹp đến độ tôi không dời mắt nổi luôn ấy.

Tôi xem chương trình này là vì Kỳ Nhiên đó, nhưng chả hiểu sao lại cứ dán mắt lên người hai chị gái này mãi thôi.]
[Mị cũng vậy nè.

Hai chị này xinh thật đấy.

Không biết mấy bà có phát hiện không, Lâm Sơ Nguyệt đang lạnh mặt, vậy mà lúc cúi xuống nói chuyện với Kim Hề là tự động nở nụ cười.

Má ơi, tự dưng thấy ngọt vãi chưỡng.]
[Ét ô ét! Tôi cũng phát hiện nè! Hai chị đều lạnh lùng kiểu “tôi không cần biết bạn là ai, tôi xuất hiện là để tỏa sáng”.

Nhưng hễ nói chuyện với nhau là lúc nào cũng cười!]
[Nghe nói hai người công tác cùng một vũ đoàn ba lê, diễn viên múa chính trẻ nhất X vũ công thiên tài.

A a a a a a, ngọt quá đi mất.

Dù con đường em có chông gai cỡ nào, nhưng tôi vẫn nguyện không thay lòng.]
[Dù kiêu ngạo sáng chói trên sân khấu cũng chỉ muốn nhận được một ánh mắt công nhận của chị.]
[Lạnh lùng X kiêu ngạo, có ai hiểu?]
[Đẹp đôi xỉu!]
[…]

[…]
Nhà sản xuất vừa tìm được cách PR mới, đang định thương lượng với nhóm ekip thì lại nhận được điện thoại từ nhà tài trợ – Hạ thị.
Từ xưa Hạ thị luôn là nhà tài trợ chịu chi nhất, cũng hiếm khi hỏi thăm những vấn đề sâu xa, hôm nay tự nhiên lại gọi điện đến khiến nhà sản xuất cũng hoảng hồn.
Người phụ trách nói, “Chúng tôi hi vọng ekip chương trình có thể giữ đúng lời hứa trước đây, chỉ tuyên truyền vũ đạo, không cần phải lăng xê những tin đồn vô căn cứ giữa các thí sinh với nhau, ông nghĩ sao?”
“Biên tập hậu kì cũng không cần phải thêm mắm dặm muối, đừng vì những thủ đoạn thu hút khán giả mà cắt ghép lung tung, tôi hy vọng mọi thứ diễn ra chân thật nhất.

Nếu ông làm được thì phí tài trợ sẽ tăng gấp bội.”
Cúp điện thoại, nhà sản xuất suy nghĩ cả buổi trời, ông có cảm giác rằng cuộc gọi này của Hạ thị không phải nổi hứng nhất thời.
Đoán chừng là bên đó đã thấy hot search.
Nhưng chương trình lên hot search là chuyện tốt, cớ sao Hạ thị lại gọi điện nhắc nhở ông ta như thế?
Trong đầu nhà sản xuất chợt lóe lên một suy nghĩ, Hạ thị chính là chỗ dựa của một trong hai người Kim Hề và Lâm Sơ Nguyệt.
Ông chợt nhớ đến Giang Trạch Châu của Hoa Duệ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Cưng chiều

Nhà họ Giang và nhà họ Hạ của Nam Thành là thế giao, Giang Trạch Châu có người em gái tham gia chương trình này…!Có khi nào…!cô em gái kia không chỉ có Giang gia chống lưng, mà còn có cả Hạ gia không?
Mặc kệ đó là Kim Hề hay Lâm Sơ Nguyệt, ai cũng là tổ tông, là cây rụng tiền cả, phải cung phụng mới được.

Nhà sản xuất cảm thấy cực kỳ may mắn, may là lúc trước không một hai để Kỳ Nhiên hợp tác với Kim Hề, chẳng may Kim Hề là người mà Giang gia và Hạ gia chống lưng, thế thì hôm nay là tiệc xử trảm chứ không phải là tiệc mừng công nữa rồi.

Vì yêu cầu của chương trình, sau khi biểu diễn xong, vũ công sẽ ngồi chờ trong phòng trang điểm nghe kết quả, trong phòng được trang bị sẵn một màn hình LCD.

Mười phút trước, trên màn hình hiện lên hình ảnh Phó Vân Gians cầm micro đứng trên sân khấu thông báo kết quả.
“Hạng nhất của vòng thi thứ hai…!tiếp tục vẫn là Kim Hề.”
Để tiện cho việc ghi hình, Lâm Sơ Nguyệt và Kim Hề cùng ngồi chờ trong phòng trang điểm.
Sau khi kết quả được công bố, kết thúc phần ghi hình, Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy định rời đi.

Nhưng cánh cửa bỗng nhiên có người đẩy vào, Mạnh Ninh vội vàng xông vào phòng, “Hai người lên hot search rồi.”
Kim Hề và Lâm Sơ Nguyệt nhìn nhau, gương mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Mười phút sau, hai người cùng dời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Lâm Sơ Nguyệt chần chờ vài giây, bỗng đứng bật dậy, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Mạnh Ninh chớp mắt, “Tìm quan hệ công chúng sao?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Hả?”
Mạnh Ninh, “Thế cô gọi cho ai? Không phải cô định tìm người gỡ hot search đó xuống sao? Chứ không lẽ cô đang rất vui nên muốn đi khoe khắp nơi?”
“…” Lâm Sơ Nguyệt hỏi lại, “Cô không nghĩ đến khả năng là tôi gọi điện thoại để giải thích với người ta sao?”
“Giải thích gì?”
“Giải thích chuyện tôi và cô ấy không phải là mối quan hệ đó.” Lâm Sơ Nguyệt chỉ về phía Kim Hề.
Kim Hề vỡ lẽ, “Gọi cho bạn trai hả?”

Lâm Sơ Nguyệt, “Ừm.”
Mạnh Ninh ngạc nhiên, “Cô có bạn trai khi nào thế?”
Lâm Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, “Có lẽ là vào một ngày hè của năm ngoái.”
Kim Hề đã từng gặp bạn trai Lâm Sơ Nguyệt ở bãi đỗ xe của đài truyền hình.

Biển số xe quân sự, nền trắng số đen, tứ quý tám, cửa sổ xe hạ một nửa lộ ra gương mặt nam tính góc cạnh và lạnh lùng.
Lâm Sơ Nguyệt hỏi Kim Hề, “Cô không cần giải thích với Hạ Tư Hành sao?”
Kim Hề lắc đầu, “Có gì mà phải giải thích? Sao tôi có thể thích phụ nữ được chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Lòng ghen tuông của đàn ông khó đoán lắm.”
Hai người dường như chẳng thèm quan tâ m đến hot search kia.
Mạnh Ninh kiềm lòng chẳng đặng, “Hai người không có cảm giác gì hết sao?”
Kim Hề, “Cảm giác gì?”
Mạnh Ninh, “Hot search đấy!”
Kim Hề trầm ngâm vài giây lại hỏi, “Không phải do ekip chương trình mua sao?”
Mạnh Ninh, “Ekip mua bài về hai người? Chẳng bằng mua bài về Phó Vân Gián với Kỳ Nhiên còn hơn! Hai người bọn họ là anh em tốt từ khi mới debut, thường xuyên dắt tay nhau tham gia chương trình như hai anh em sinh đôi.”
Kim Hề hiểu ra, “Vậy là ekip mua sai bài rồi.”
Mạnh Ninh, “…”
Đúng lúc điện thoại Lâm Sơ Nguyệt vang lên, cô ra ngoài nhận máy.
Mạnh Ninh ngắm nhìn gương mặt lạnh nhạt của Kim Hề, chợt nhớ đến lời nhận xét của diễn viên múa chính trong vũ đoàn từng đánh giá vể cô — Tôi có thể nhìn thấy cái hồn trong điệu múa của cô ấy.
Thiên nga đen kiêu ngạo không ai sánh bằng, cũng chẳng để ai vào mắt.
Kim Hề đúng là công chúa thiên nga hàng thật giá thật.
Cô chẳng thèm bận tâm những thứ danh lợi phù hoa này.
Lâm Sơ Nguyệt nghe điện thoại xong, quay trở lại phòng.
Cô hỏi, “Hạ Tư Hành gọi cho cô chưa?”
Lúc này Kim Hề mới lấy điện thoại ra xem, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tư Hành.
Hạ Tư Hành, [Anh mua cho em nhiều váy lắm.]
Kim Hề cau mày.
Khi không tự nhiên lại nhắn cái tin này?
Thấy cô đăm chiêu, Mạnh Ninh nghĩ cô gặp chuyện gì đó khó giải quyết, len lén nhích đầu sang, đưa mắt nhìn vào điện thoại của cô, khẽ lặp lại hàng chữ trên màn hình, “Anh mua cho em nhiều váy lắm?”
Cô nàng lẩm nhẩm vài lần, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, rồi thuận miệng thốt ra, “Cưng à, anh muốn xét nát váy của em.”
“…”
“…”
Lâm Sơ Nguyệt không thân với Mạnh Ninh cho lắm, vừa nghe cô nàng dứt lời, ngơ ra vài giây rồi bật cười.
Kim Hề đau cả đầu, “Ninh Ninh à.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: C46: Chương 46

Mạnh Ninh vội xin lỗi, “Mình xin lỗi, mình không nên xem điện thoại của cậu.”
“Không phải chuyện này, dạo này cậu vẫn còn đọc ba cái tiểu thuyết vớ vẩn kia à?”
Kim Hề đau đầu là vì chuyện này.
“Mình đâu có xem tiểu thuyết vớ vẩn.”
Mạnh Ninh phủ nhận, sau đó lại nghiêm túc bổ sung, “Mình toàn xem tiểu thuyết đứng đắn thôi.”
Kim Hề, “Moi tim móc phổi, tay không xé giác mạc mà là đứng đắn hả?”
Cổ họng Mạnh Ninh thít lại, sau đó mới nói, “Chỉ có vài chi tiết bất hợp lý thôi, chứ đa phần đều rất bình thường mà.”
Kim Hề, “Ví dụ?”
Mạnh Ninh rối rắm.
Lâm Sơ Nguyệt tiếp lời, “Một đêm bảy lần.”
Mạnh Ninh biến sắc, mặt mày đỏ bừng, “Không có, không có mà! Tôi không có đọc thể loại đó! Cô đừng nói bậy!”
Trên gương mặt hờ hững của Lâm Sơ Nguyệt như mang theo vẻ tiếc nuối, “Tổng giám đốc bá đạo một đêm không được bảy lần hả? Vậy cô đọc tổng giám đốc bá đạo làm gì? Chi bằng đọc thể loại cám dỗ của đồng phục còn hơn.”
Mạnh Ninh, “Cám dỗ đồng phục có gì hay?”
Lâm Sơ Nguyệt bâng quơ, “Không hay, nhưng một đêm cũng được năm lần.”
Mạnh Ninh càng hốt hoảng, xoa huyệt thái dương một hồi rồi thuật lại lời Kim Hề từng nói với mình cho Lâm Sơ Nguyệt, “Tiểu thuyết đều là giả cả.” Dừng một chút, cô nàng nói tiếp, “Mà Lâm Sơ Nguyệt này, chẳng phải cô là nữ thần lạnh lùng hay sao? Sao lại có thể nói ra những lời này?”
Lâm Sơ Nguyệt khoanh tay, “Cô có từng nghe câu này chưa? Đàn ông ngoài mặt dầm khâm nhưng chưa chắc dâm thật, còn người nào mà giấu nhẹm đi thì chắc chắn một trăm phần trăm.

Phụ nữ cũng thế.”

“Tiểu thuyết quan” của Mạnh Ninh đã hoàn toàn bị Lâm Sơ Nguyệt hủy hoại mất rồi.
Lúc rời khỏi đài truyền hình, cô nàng thề thốt cam đoan với Kim Hề rằng sẽ không đọc tiểu thuyết nữa, cũng sẽ không bao giờ tin Lâm Sơ Nguyệt.

Cô ả kia đúng là đồ lừa đảo, trông thì ngoan hiền nhưng thực chất chẳng ngoan tẹo nào.
Kim Hề chỉ muốn nói với cô nàng rằng, có lẽ chỉ có mỗi cậu là ngoan cả trong lẫn ngoài mà thôi.
Sau khi tạm biệt Mạnh Ninh, Kim Hề lên xe về nhà.
Đài truyền hình cách chỗ ở của bọn họ khá xa, cô lại phải tập múa mỗi ngày, vì thế mà Hạ Tư Hành đặc biệt điều tài xế bên biệt thự họ Hạ đến phụ trách việc đưa đón cô hằng ngày.
Lúc Kim Hề về đến nhà đã bảy giờ tối.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đã trông thấy hai đôi giày nam đặt trước cửa, một đôi giày da thủ công màu đen, một đôi là giày thể thao màu mè hoa lá hẹ.
Không cần đoán cũng biết là hai quý ông nào ghé thăm nhà.
Nghe thấy có động tĩnh ngoài cửa, Châu Dương từ phòng khách chạy ùa ra, cầm ly nước trên tay, “Hoan nghênh công chúa thiên nga trở về, công chúa vất vả rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: 14: Lận Vũ Lạc Là Một Kho Báu

Công chúa thiên nga này, nghe nói em và đối tượng xem mắt trong truyền thuyết của Hạ Tư Hành nắm tay nhau lên hot search hả.”
Kim Hề nhận ly nước trên tay anh, nhấp một ngụm, “Ồ, vậy à.”
Châu Dương nhích lại gần rồi khẽ nói, “Không biết có phải A Hành giận đến điên người rồi không mà cậu ta mua hơn hai chục cái váy cho em, rồi nào là vòng tay, túi xách, anh nhìn bill lên tới con số này này.” Anh ta giơ năm ngón tay lên, “Có phải cậu ta ghen đến lú rồi không, chẳng phải là nên mua cho bản thân để an ủi sao, sao lại mua cho em chứ?”
Kim Hề, “Anh ấy đâu rồi?”
Châu Dương, “Trong thư phòng ấy.”
Kim Hề đặt ly nước xuống, “Em vào xem sao.”
Châu Dương, “Ráng mà khuyên cậu ta, đã giận mà còn mua đồ cho em thì có ích gì? Nói với cậu ta nếu có giận thì mua đồ cho anh nè.”
Kim Hề lặng thinh.
Cô sang thư phòng, Hạ Tư Hành đang đọc sách, thấy cô vào, anh đặt sách xuống, vẫy tay với cô.
“Lại đây.”
“Bộ anh gọi là em phải tới hả?”

Tuy nói thế, nhưng cô vẫn ngoãn ngoãn bước sang.
Khi chỉ còn cách anh chừng một mét, cô bị anh kéo lại đặt lên đùi mình.
Đầu lưỡi Hạ Tư Hành khẽ lướt qua tai cô rồi dừng lại tại đó, hơi thở ấm áp phả vào khiến vành tai cô phiếm hồng.
Kim Hề rụt cổ, “Anh…”
Hạ Tư Hành hỏi, “Nguyên mẫu Lần đầu gặp gỡ là em đúng không.”
Tuy là câu hỏi, nhưng anh lại nói bằng giọng trần thuật.
Cảm giác ngứa ran khắp cơ thể khiến đầu óc cô mụ mị hẳn đi.
Kim Hề, “Ừm.”
Tiếng cười khẽ khàng vang lên bên tai.
Hàng mi cô rung rung, “Anh cười gì thế?”
Hạ Tư Hành khàn giọng đáp, “Anh thấy tên này không được hay cho lắm.”
Kim Hề, “Thế phải gọi là gì?”
Hạ Tư Hành, “…!Thổ lộ.”
Kim Hề lặng thinh hồi lâu.
“Chẳng phải thế à?”
Hạ Tư Hành đổi tư thế để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Chóp mũi lướt qua nhau, hơi thở vờn quanh, anh mỉm cười dịu dàng, “Hửm? Anh tưởng em đang tỏ tình với anh.”
Đôi mắt tràn ngập tình yêu như thể khiến cô chìm sâu vào bên trong.
Kim Hề như người say ngả vào lòng anh, bẽn lẽn gật đầu, “Dạ.”
Hạ Tư Hành ôm lấy bờ m ông của cô, bàn tay dời xuống phía dưới, giọng cũng khàn đi, “Anh mua cho em nhiều váy lắm.”
Kim Hề không nhịn được cất giọng ngâm nga, “Thì sao?”
“Anh xé chiếc váy này nhé, được không em?”
“…”
Kim Hề cắn môi, không cấm cũng chẳng cản, nhưng động tác cực kỳ phối hợp.

Hai tay chống lên vai anh, khi đang định tiến thêm một bước, điện thoại Kim Hề chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ nóng cháy trước mắt.
Màn hình hiển thị người gọi đến là ông cụ Thẩm.
Hạ Tư Hành kiềm chế rút tay lại, sửa sang váy áo giúp Kim Hề, ra hiệu với cô, “Nhận máy đi em.”
Kim Hề hít sâu một hơi, “Dạ.”
Ông cụ Thẩm xem hết chương trình kỳ này mới gọi cho cô, vui vẻ nói, “Kim Hề à, ông ngoại xem hết chương trình của con rồi.

Sao cháu của ông lại xinh đẹp thế nhỉ? Công chúa thiên nga nhà ông đúng là xinh đẹp tuyệt trần!”
“Hàng xóm láng giềng đều khen con đấy.”
Kim Hề bật cười, “Ông ngoại cũng xem ạ?”
Ông cụ, “Đương nhiên rồi, chương trình của cháu ngoại ông tham gia sao ông không xem cho được?” Vừa dứt lời, ông lại hỏi, “Kim Hề này, ông ngoại với ông Lý nhà bên xem cùng nhau, cô cháu gái ông ấy cứ lảm nhảm rồi hò hét ầm ĩ, nói gì mà chèo thuyền, rồi còn CP gì gì đó nữa?”
“CP là gì? Là vỏ dưa hả?”
*CP phát âm giống với vỏ dưa.
“Còn cái chèo thuyền kia nữa, con bé đó cứ luôn miệng nói con với cô giám khảo kia yêu nhau, chèo thuyền này kia.

Là hai đứa con hẹn nhau cùng đi chèo thuyền hả?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.