*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Nhiễm có rất ít quần áo đơn sắc, Tây Tử lật nửa ngày mới thấy một cái váy lưu tiên màu xanh nhạt.
Bên kia rối gấp quá, nàng vội thay vào, chờ tới khi nàng tới Tử Thần Điện, Tuân Nghiệp đã chờ nàng dưới bậc thềm.
Ngọc quan màu trắng, áo màu sương, thanh nhã cực kỳ.
Đợi tới khi Minh Nhiễm tới gần, chàng vươn tay nắm tay nàng kéo về phía xe ngựa ngay.
Ngoại trừ những người trong chỗ tối, bên người cũng chỉ dẫn theo mình Vương công công.
Tây Tử muốn đi theo, Vương công công lại kéo nàng ấy qua một, nhỏ giọng nói hai câu, nàng ấy cúi người nhìn theo bọn họ lên xe ngựa, không có hành động gì nữa.
Bên trong xe ngựa, sắc mặt Vương công công nghiêm trọng, giữa hai đầu mày còn vương sầu khổ, khác hẳn với dáng vẻ ha ha hòa ái ngày thường.
Minh Nhiễm cuốn khăn tay vòng vòng, nghĩ thầm không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Không khí an tĩnh trì trệ, nàng cũng không mở miệng đánh vỡ bầu không khí này.
Dù sao tới nơi rồi cũng biết được thôi.
Xe ngựa đi khá nhanh, có chút gấp gáp, Minh Nhiễm cảm nhận được xóc nảy.
Để tránh bị ngã, Tuân Nghiệp ôm nàng ôm vào ngực.
Sau khi rời khỏi hoàng thành, thị vệ đánh xe dọc theo kinh đô chủ động nói sẽ ra khỏi cửa thành ngay bây giờ.
Một đường quanh co, đi hơn một canh giờ mới leo lên một tiểu thôn trang hẻo lánh lại u tĩnh rồi dừng lại.
Thị nữ mặc y phục màu xanh, rũ mi giấu đi đôi mắt đỏ bừng, cung kính thỉnh an.
Minh Nhiễm khựng lại một lúc lâu, đây không phải là A Oản sao? Người đi theo hầu bên cạnh Liễu Ti Ti trong biệt viện hoa lê ngày đó.
Tuy là đã qua gần hai tháng rồi nhưng nàng vẫn còn chút ấn tượng.
Không phải nghe Vương công công nói Liễu Ti Ti xuôi về Giang Nam rồi sao? Chẳng lẽ quay về rồi?
“Bệ hạ với Tiệp dư vào trong đi ạ, chủ tử đang ở hậu viện.” Giọng nói của A Oản có chút yếu ớt, xoay người trước, dẫn đường cho bọn họ.
Hôm nay trời có vẻ ít mây, không có ánh mặt trời, đi trên con đường lát đá, xung quanh không hiểu sao có chút quạnh quẽ.
Minh Nhiễm nghiêng đầu nhìn Tuân Nghiệp, vẻ mặt chàng vẫn lạnh nhạt, căn bản không nhìn ra hỉ nộ.
Từ của nhỏ của thôn trang đi vào tốn ước chừng nửa nén hương, xuyên qua hành lang dài, các nhỏ mới tới hậu viện.
Hậu viện có một hồ nước nhỏ, hồ nước xanh ngắt, lá sen phủ trên, còn có cá chép hồng đang dạo chơi trong đó, thi thoảng còn quẫy đuôi.
Bên cạnh hồ nhỏ có trồng hoa hải đường rủ tua, hoa đầy cành, nụ hoa đã chớm nở.
Bên cạnh hoa hải đường có kê một ghế nằm dài, có người nằm trên đó.
Ánh mắt đầu tiên Minh Nhiễm nhìn thấy là mái tóc bạc đầy đầu, như sương tuyết bao quanh núi, một mảnh trắng xóa.
Nàng có hơi nghi ngờ đây là ai, A Oản tiến lên một bước gọi một tiếng chủ tử.
Nàng mới chợt nhận ra người nằm trên ghế là Liễu Ti Ti, mắt nàng mở thật to, ngạc nhiên lắm.
Hai tháng trước, ở viện hoa lê nhỏ vẫn còn tóc đen môi đỏ, nào có dáng vẻ thế này? Sao đột nhiên lại bạc trắng đầu rồi?
Minh Nhiễm giật giật mày, bước chân lên trước theo Tuân Nghiệp, hơi cúi đầu, lại thấy váy mình mặc màu nhạt, màu nhạt?
Trong lòng chợt dâng lên một suy nghĩ không được tốt lắm.
Liễu Ti Ti nghe thấy tiếng động, lúc này mới chuyển tầm mắt, nàng ấy giống như người lớn tuổi, mắt cũng không nhìn rõ nữa, nhìn nửa ngày mới chậm rãi nói: “Sao các con lại tới? Là A Oản báo tin với trong cung hả?”
“Thật là một nha đầu không nghe lời, đã bảo nó không cần phải phí tâm nữa rồi.”
Tinh thần nàng ấy có vẻ không tệ, cười rộ lên cũng rất có thần thái.
Tuân Nghiệp và Minh Nhiễm ngồi xuống ghế nhỏ được chuyển tới cạnh đó, điềm đạm nói: “Cũng lúc này rồi, chúng con nên tới đây.
Ngài chưa đi Giang Nam cũng nên báo cho vãn bối cái tin chứ.
Sao lại gạt chúng con, chẳng lẽ muốn chúng con không an lòng sao.”
Liễu Ti Ti cười, quay đầu đi: “Nói bậy không à, sao ta lại không đi Giang Nam chứ, ta đi, nhưng mà đi được nửa đường lại hối hận.
Lúc đó mới kêu xe ngựa quay đầu lại, dáng vẻ này đi vào thành thì không hay, tạm thời ở lại thôn trang vậy.”
“Ta cũng không phải cố ý gạt con, chỉ là cảm thấy không cần làm thế, lần trước cũng đã từ biệt rồi, sao phải khổ sở vẽ thêm chuyện làm gì?”
Tuân Nghiệp không phản bác lại, chỉ hỏi: “Sao người lại không đi Giang Nam? Không phải ngài bảo phong cảnh nơi đó đẹp, là một chốn nên tới sao?”
Liễu Ti Ti chậm rãi nói: “Ta nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy Giang Nam cách xa quá.
Nơi đó non xanh nước biếc, hoa cỏ tốt tươi đúng là tốt.
Nhưng người xưa có câu, lá rụng về cội, qua đó rồi không phải thành chết tha hương sao.
Ta nghĩ vậy, nên không muốn chạy trốn nữa.”
Trên đường đi Giang Nam, có một ngày, nàng ấy ngồi trong xe ngựa vén rèm lên, nhìn thoáng ra bên ngoài một cái, đúng lúc nhìn thấy hoa hải đường dại nở rỗ dọc hai bên đường, bóng người mờ nhạt trong đầu đột nhiên nhảy ra.
Có lẽ là vào lúc người ta sắp xuôi tay, thường cứ hay nhớ lại một vài ký ức xa xôi.
Những cái đó vì thời gian lâu lắm rồi, nàng ấy cũng sắp quên sạch rồi, buồn tủi và ấm ức, chua xót lại bất đắc dĩ.
Những chuyện cũ cứ lũ lượt kéo qua trong đầu, đột nhiên Liễu Ti Ti cảm thấy hơi khổ sở, trong lòng nghẹn đắng, đến cả chóp mũi cũng không hiểu sao lại xót.
Nàng nắm chặt tay vịn của ghế, gọi một tiếng: “Nghiệp nhi, nếu con đến rồi, thế thì nhờ vả con một chút.”
Tuân Nghiệp đáp: “Ngài nói, con nghe.”
Nàng ấy nửa nằm ngửa, nhìn thấy hoa hải đường nở rộ chùm chùm, giọng điệu sâu kín, nói: “Hôm nay, chờ ta chết rồi, con hãy đem tro cốt ta chôn bên cạnh mồ của Vệ Húc đi.
Phần mộ cô độc mấy trăm năm, chàng ấy chắc là tịch mịch lắm.”
Trượng phu của nàng, một mình nằm đó, không ai tới thăm chàng, cũng không ai ở bên, lạnh lẽo, cô độc biết chừng nào.
Sống cùng giường, chết cùng huyệt, chàng ấy vẫn đang đợi nàng, mà nàng lại quên mất.
Mấy trăm năm rồi, thời gian chôn vùi ký ức, nàng đã sớm đã quên.
Chẳng qua vẫn còn kịp, phút cuối cùng này vẫn còn nghĩ tới.
Tuân Nghiệp hiểu rõ ý nàng ấp, mím môi gật gật đầu, “Ngài an tâm, con nhớ kỹ rồi.”
“Con làm việc tất nhiên là ta yên tâm rồi.” Liễu Ti Ti nói: “Trong đám vãn bối trẻ tuổi, không ai ổn trọng hơn con.”
Tuân Nghiệp không nói, Liễu Ti Ti cười, cũng không lên tiếng nữa.
Minh Nhiễm ngồi ngay ngắn trên ghế, rũ mi nhìn hoa văn hoa mai thêu trên khăn tay.
Nàng nghe được cái tên Vệ Húc này, phản ứng đầu tiên trong đầu đó chính là Vệ thừa tướng thời kỳ Kính đế kia.
Với cái tên này, nàng có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Không phải là do thân phận thừa tướng của ông, cũng không phải là năng lực của bản thân ông, mà là một giai thoại phong lưu người đời sau lưu truyền mãi.
Vệ Húc sinh ra trong gia tộc Vệ phủ nghèo túng của Đại Diễn, trọng chấn cả một môn hộ, kể từ thời của ông về sau, Vệ gia phồn thịnh đến tận ngày nay.
Bây giờ chính là Định Bắc Quốc công phủ, tức phủ của Vệ Oánh là một mạch truyền thừa của ông.
Thiếu niên Vệ Húc là một anh tài, thi đậu tam nguyên, là Trạng Nguyên lang triều chính điện ngự bút khâm điển.
Bốn năm thăng chức, năm năm phong tướng, vững bước lên mây.
Ngay cả thê tử cưới về cũng là người người khác sánh không kịp, chính là thân muội muội Kính đế yêu thương nhất, Triều Lăng trưởng công chúa.
Khi đó Vệ phủ hiển hách phi thường, ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Triều Lăng trưởng công chúa, 17 tuổi gả cho Vệ Húc, 40 tuổi qua đời, sống cùng nhau 23 năm, hai người tương thân tương ái, kiêm điệp tình thầm, là đôi phu thê ân ái nhất mà người đương thời thường nhắc tới nhất.
Vệ Húc và Triều Lăng trưởng công chúa cầm sắt hòa minh, phu thê hơn hai mươi năm trời, đều nói tình cảm không thể nào là giả được.
Nhưng chuyện người không nghĩ tới nhất là, vào lúc Triều Lăng trưởng công chúa qua đời chưa được nửa năm, Vệ Húc lại nuôi ngoại thất ở Phong Thành cách kinh đô không xa.
Ông bảo hộ người rất tốt, không muốn đón vào kinh, cũng không muốn nhắc tới, cứ thế an trí ở đó, cũng không ai biết rốt cuộc ngoại thất kia trông thế nào.
Có người phỏng đoán là danh kỹ phong trần mỹ mạo vô song, nói là yêu hồ quỷ mị câu hồn đoạt phách, ai cũng không thoát được.
Người người đều nói ông bị yêu ma quỷ quái mê đảo tâm hồn.
Bằng không Vệ Tương Lâm đại danh đỉnh đỉnh sao có thể nảy sinh chuyện như thế được?
Vệ Húc sống hơn 60 tuổi, nửa đời sau đều dây dưa với ngoại thất không một ai biết kia.
Cứ thế không còn nhớ rõ thê tử ân ái kết tóc khi xưa.
Thậm chí, đến lúc cuối cùng sắp chết còn cố chấp không muốn an táng trong nghĩa trang Vệ gia, không muốn an táng bên cạnh mộ Triều Lăng trưởng công chúa, ngược lại chôn thân ở vùng ngoại ô, một đống đá xanh đắp một ngôi mộ, cô độc lãng đãng.
Hành vi này bị người đương thời trào phúng, cả triều khinh thường, đến cả con cháu cũng vì thế mà cách lòng.
Người vui mừng duy nhất cũng chỉ có thư sinh viết thoại bản, đề bút chấm mực, miêu tả thêm một hồi chuyện phong lưu, lưu truyền đến nay.
Minh Nhiễm nhớ tới thoại bản mình đã đọc qua, còn đang thả hồn vào mây.
Tuân Nghiệp duỗi tay qua mới kéo hồn về, nàng nâng mắt nhìn, thì ra là Liễu Ti Ti vẫy vẫy tay gọi nàng qua.
Minh Nhiễm đứng dậy đi lên hai bước, ngồi xổm bên cạnh ghế nằm.
Liễu Ti Ti cong người, cười, khóe mắt chồng chất nếp nhăn, nàng ấy nắm lấy bàn tay nàng, lòng bàn tay khô ráo có hơi lạnh lẽo.
“Đứa bé ngoan, sau này con giúp ta chăm sóc cho nó cẩn thận, con biết đấy, làm trưởng bối vẫn luôn cứ thấy không yên lòng.”
Minh Nhiễm quay đầu nhìn về phía Tuân Nghiệp, rất nhanh đã xoay lại, mím môi vâng một tiếng.
Liễu Ti Ti lại dặn dò hai câu nữa thì không có tinh thần chút nào, mềm nhũn dựa lên ghế nằm, cả người rũ rượi.
Minh Nhiễm ngồi lại ghế nhỏ, không ai nói chuyện, xung quanh chỉ nghe được tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Trên cây hải đường rơi xuống một đóa hóa, dừng lại trên vạt váy Liễu Ti Ti.
Nàng ấy nhìn chằm chằm vào cánh hoa phất phới, chậm rãi dịch ngón tay chạm vào đóa hoa kia.
Vệ Húc thích nhất là hoa hải đường.
Thứ chàng ấy vẽ, thường thường sẽ có chút hoa này, nhớ có vẻ năm đó nàng còn xem tới phát ngán.
Bây giờ nhìn, lại cảm thấy cũng rất đẹp.
Tuân Triều Lăng nàng, đời này xin lỗi nhất chỉ có Vệ Húc.
Ông che chở cho nàng ấy cả đời, đến chết vẫn còn tưởng nhớ, ông không an táng ở vệ gia, bởi vì Tuân Triều Lăng đã chết, mà nàng ấy thì còn sống.
Vì chẳng may một ngày kia nàng đột nhiên già đi, nàng cũng có thể an táng cạnh ông, ông cũng có thể giống như xưa, ở bên cạnh nàng vậy.
Ông ấy tâm tâm niệm niệm, mà nàng thì……
Bây giờ, dáng vẻ ông thế nào nàng ấy đều không nhớ rõ nữa, cho dù nhìn bức tranh ố vàng, cũng không nhớ nổi dáng vẻ năm đó.
Thậm chí thiếu chút nữa còn tới Giang Nam, không bao giờ trở về nữa.
Nói không rõ trong lòng có tư vị gì, chỉ cảm thấy bản thân mình không đáng được Vệ Húc đối xử như thế.
Liễu Ti Ti thở dài một hơi, ngâm nhẹ khúc Giới Lộ Ca.
Ngâm nga thật lâu, sau đó âm thanh cũng từ từ yếu đi, mãi đến phút cuối, chính bản thân cũng không nghe thấy nữa.
Nàng ấy chậm rãi nhắm mắt lại, mơ hồ thấy gió đông nổi lên, giữa những cánh hải đường đỏ rực rỡ, có đầu ngón tay ai cực kỳ giống ông đang thay nàng thoa phấn má.
A Oản xông lên trước, nắm lấy tay vịn, nhỏ giọng khóc thành tiếng.
Đột nhiên Minh Nhiễm đứng thẳng thân mình, nhìn về phía Tuân Nghiệp, lại thấy chàng vén quần áo lên, quỳ hai gối xuống.
Đám người Vương công công cũng quỳ rạp, dập đầu.
Minh Nhiễm cũng quỳ xuống theo, làm một cái lễ cuối cùng.
——oOo——