*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình huống phát triển vượt ngoài dự tính của Minh Ngạn, khóe mắt vô thức nhíu nhíu.
Hàn thừa tướng nghe xong sắp xếp của bên trên cũng cảm thấy sửng sốt.
Chẳng qua ông ta vẫn nhớ thương hoa lăng chi nhất.
Ngẫm lại thì hoa lăng chi đã tuyệt tích nhiều năm, cũng không có mấy người rành rẽ chuyện chăm sóc, bảo Minh Bảo lâm đi chăm hoa đúng là một ý kiến tốt.
Nàng ta chăm hoa nửa năm mà có thể chăm cho nó nở đẹp như vậy, nhìn là biết nàng ta là người tỉ mỉ thành thục, sắp xếp thế này không còn gì tốt hơn nữa.
Hơn nữa, người này vốn là phi tần hậu cung, ông ta nhiều lời thì không hay lắm, không lên chọc Bệ hạ đụng phải rủi ro làm gì.
Hàn thừa tướng không lên tiếng, những người bên cạnh cũng không dám nói gì.
Trong một lúc lâu, Lục Ngạc Lâu hoàn toàn yên tính, Minh Ngạn vẫn mím chặt môi yếu ớt khấu đầu tạ ơn.
Nhà ấm trồng hoa thì nhà ấm trồng hoa đi, dù sao cũng ra khỏi trường đình rồi.
Nàng ta chậm rãi đứng lên, đi theo tiểu thái giám về lại trường đình thu dọn đồ đạc, đi được một đoạn xa thì vụng trộm quay đầu lại, nhìn lên phía trên, hai người đang ngồi sóng đôi, đúng là xứng lứa vừa đôi cực kỳ.
Nàng ta chậm rãi nâng thẳng cằm, tóc mai trên trán che lại nửa gương mặt.
Minh Từ từ từ tỉnh táo lại, nhìn bóng người dần đi xa rồi biến mất trong bóng đêm, tâm trạng phức tạp, Tứ muội muội.
Chuyện về hoa lăng chi tạm thời hạ màn, bởi vì nó xuất hiện mà không khí trong bữa tiệc lại càng sôi nổi hơn, ăn uống linh đình, càng lúc càng náo nhiệt.
Các huynh đệ trẻ tuổi ngồi hàng phía sau lại càng dễ dàng bị bầy không khí ảnh hưởng tới hơn.
Ngươi một ly ta một ly, uống đến là sáng khoái.
Mắt thấy nữ nhi Minh gia đang ngồi trên ngự tòa với đương kim, ai cũng lắm tâm tư, phần lớn đều giơ ly chúc mừng uống với Trình Mân và Minh Nghiệp vài ly.
Đặc biệt là Minh Nghiệp, huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra này, uống đến mức gân xanh trên trán giật giật, còn phải mượn có đau đầu mà tránh đi.
Tuân Nghiệp với các đại thần uống rượu, nói chuyện.
Minh Nhiễm buồn chán nghịch nghịch tay chàng.
Một thoáng thì so to nhỏ, một chốc thì vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay.
Chơi một lát thì nàng thu tay về chống ở sau mà ấn ấn vòng eo.
Ngồi bên dưới muốn làm gì thì làm, ngồi trên này cứ phải dựng lưng thẳng eo hơn cả cây tùng nhỏ.
Nàng là người lười nhác quen rồi, đột nhiên phải nghiêm túc như vậy, chẳng được bao lâu đã đau eo mỏi lưng.
Tuân Nghiệp nói xong với Tấn Vương, quay đầu nhìn lại, nửa cúi đầu, bàn tay nhẹ ôm phía sau nàng,dịu giọng nói: “Không thoải mái à?”
Minh Nhiễm buông tay ra, lắc lắc đầu, “Không có.”
Tuân Nghiệp cũng không nói gì nữa, một tay giúp nàng xoa nhẹ eo, một tay bưng lấy chén rượu.
Minh Nhiễm: “……”
Động tác kia mềm mềm, nhẹ nhẹ, y như là đang gãi ngứa, nàng nghẹn nửa ngày, tí nữa thì cười thành tiếng.
Cuối cùng nàng nhịn không được, với tay ra kéo tay chàng xuống, mười ngón tay đan vào nhau.
Đôi mắt ngập nước của Nhan Cần Dư nâng lên một chút, liếc mắt hai vị đế phi đang ngồi trên tòa cao kia, rồi lại nhìn Hiền phi mặc cung trang cẩm tú đang ngồi tán gẫu với Nguyễn Thục phi, nàng ta nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng buông lỏng chén rượu trong tay xuống.
Nàng ta khẽ đẩy Thanh Bình Hầu thế tử ngồi bên cạnh, cười ngọt giọng nói: “Nói chứ bốn năm nay ta chưa gặp tỷ tỷ rồi, nhìn khí sắc của tỷ ấy tốt lắm, có vẻ còn rất vui mừng đấy.
Ta không có nhìn nhẩm ha, phu quân.”
Thanh Bình Hầu thế tử cứng cổ, gật gật đầu, “Nương, nương tử nói phải.”
Nhan Cần Dư liếc mắt nhìn một cái, cười đến là dịu dàng, thân mật vỗ vỗ tay y, vỗ một cái Thanh Bình Hầu thế tử run rẩy một cái.
Nàng ta mím môi cười, biểu hiện càng thêm nhu nhược, ngại ngùng.
Hừ, vô dụng nhu nhược, khiến người ta chán ngấy.
Do tỷ tỷ tất, sao lại không nghe lời như vậy chứ, đúng là khiến nàng ta quá thất vọng rồi.
Thanh Bình Hầu phu nhân nhìn thấy hai người làm trò thân mật trước mặt nhiều người như vậy, tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Những người bên cạnh thấy thế cũng không khỏi thì thầm vài câu, nói tới chuyện hôn nhân với phủ An Quốc Công năm đó, phần đa là chê cười.
Minh Từ không thân quen với phủ Thanh Bình Hầu lắm, lời đồn thổi về Nhan Cần Dư cũng không được tốt, loại người này nàng ta cũng không kết giao.
Nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai cũng không để ý lắm.
Nguyên cả một bữa tiệc tối nàng ta không nói một lời, có vẻ yên tĩnh quá mức, nghĩ tới chuyện bên phía Hàm Phong Điện kia mới lộ ra chút tươi cười.
Ngay từ đầu tiệc tối nay trong Lục Ngạc Lâu, cung nhân hầu hạ trong Hàm Phong Điện đều đứng đúng vị trí.
Điện bên phải an tĩnh hơn điện bên trái một chút.
Minh Nghiệp chợp mắt một chút thì tỉnh táo hơn nhiều, đẩy cung nhân đỡ y ra, vẩy vẫy tay đẩy một cánh cửa rồi cứ thế đi vào trong.
Tửu lượng của y vốn không tốt, những người đó cứ hết người này tới người nọ nâng chén đi qua, lần này đúng là uống có hơi nhiều, say túy lúy.
Rồi y lại nghĩ tới mấy muội muội Minh Từ, Minh Nhiễm, Minh Ngạn, đầu đau như búa bổ.
Y ngồi trên dựa trong phòng ngủ nửa ngày, rất nhanh cung nhân đã mang trà giải rượu tới, y uống một hơi cạn sạch, bước đi tập tễnh trèo lên giường.
Cung nhân thấy y đã đi nghỉ tạm, hành lễ lui ra ngoài, tiện tay còn đóng cửa lại.
Lý Nam Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái ót đau đớn khiến nàng ta nhe răng trợn mắt.
Tầm mắt đều có chút mơ hồ, nàng ta chống tay ngồi dậy, phía trước người lạnh lẽo, cúi mắt nhìn xuống mới thấy vạt áo đã bị cởi ra.
Nàng ta chống đầu, đây là đâu đây? Sao lại thế này?
Lý Nam Nguyệt bị Vụ Tâm đập đầu một cái thật hung hãn, đến bây giờ vẫn còn ngu nờ, nhưng nàng ta biết lúc này cần phải rời khỏi đây, phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Nàng ta sử dụng cả tay lẫn chân bò ra bên ngoài, căn bản không chú ý tới người đang nằm bên cạnh, nâng đầu gối, hạ thấp eo chuyển mình một cái, cứ thế nhào lên người Minh Nghiệp.
Đột nhiên Minh Nghiệp bị nàng ta đè như vậy, từ từ tỉnh lại, trà giải rượu vừa mới uống xong, cũng chưa có tác dụng ngay, nhìn người ghé vào trên người mình, y nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng, “Túc Linh….”
Minh Nghiệp từng định hôn rồi, chỉ và vị hôn thê kia lúc trước bỏ trốn cùng người ta, đương nhiên là chuyện không thành.
Tuy là chuyện này đã được đè xuống, cũng chỉ thông báo với bên ngoài là người bị bệnh nặng chết.
Việc này trưởng bối hai nhà xử lý vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Ngay cả Minh Nhiễm cũng không biết tình hình thực tế trong đó.
Chỉ là, dù rằng chuyện này được giấu kỹ lắm nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định tới Minh Nghiệp.
Trình thị và Trình lão phu nhân cũng vội vàng tìm kiếm người khác, hứng thú của y cũng giảm đi, đến bây giờ còn chưa có định thân lại.
Chẳng qua trong phủ lại có vài thị thiếp thông phòng.
Trong số đó người được thích nhất chính là “Túc Linh” trong miệng y, đứa nhỏ nghèo khổ nhà người ta, bán mình vào phủ làm nô, trông rất sạch sẽ hoạt bát, ngây thơ, rất được người thích.
Lý Nam Nguyệt khiếp sợ, vội vàng muốn tránh thoát.
Nàng ta có tới cọ lui, hai người cứ dính sát vào nhau.
Túc Linh thích làm như vậy nhất, Minh Nghiệp hoảng hốt nghĩ là mình đã về phủ rồi, vòng tay lên eo nàng ta vỗ vỗ, xoay người đè người ta xuống dưới, động tác cũng bắt đầu không an phận.
Lúc này Lý Nam Nguyệt không tỉnh cũng phải tỉnh, trợn tròn mắt, đập vào mắt là một gương mắt tuấn tú đẹp trai.
Minh Nghiệp với Minh Từ, Minh Nhiễm cùng một mẹ sinh ra, hai vị muội muội đều cực kỳ xinh đẹp, sao y lại kém sắc cho được.
Lý Nam Nguyệt ngẩn người ra một chút, ngay sau đó lại cảm thấy đáng tiếc.
Lúc này địa điểm và thời gian đều không thích hợp, nếu không nàng ta cũng không ngại lăn lộn với người này một hiệp đâu, đẹp trai thế này cơ mà.
Minh Nghiệp cũng không biết nàng ta suy nghĩ cái gì, vạt áo của nàng ta bị Vụ Tâm mở rộng ra, lại thêm động tác lộn xộn, tay vừa mới động lại đúng lúc để lộ ra áo yếm sắc hồng.
Lý Nam Nguyệt kinh hô một tiếng, lấy lại tinh thần, tay chân dùng sức đẩy người ra: “Ngươi mau buông ra! Buông ra!”
Bên phía Lục Ngạc Lâu, Minh Từ nhìn đam công tử đại nhân lục tục đi về phía Hàm Phong Điện đi vệ sinh cho tỉnh rượu, nhấc đũa gắp một miếng đậu hũ ti, tâm trạng lại tốt hơn một chút.
Trình thị nhìn trái ngó phải, “Ca ca con đi về phía Hàm Phong Điện lâu rồi, sao còn chưa thấy trở lại nữa?”
Trình thị vốn quen coi Minh Nghiệp như tâm can bảo bối, cho dù y làm gì đều cứ lo lắng không yên.
Minh Từ cũng không trách mắng gì nhiều, đáp lại: “Có lẽ ở bên đó nghỉ ngơi một lát rồi.
Huynh trưởng lớn như vậy rồi, tự có chừng mực.”
Tuy là nói thế nhưng Trình thị vẫn đưa mắt nhìn quanh.
Có cung nhân khom người tới bấm báo, Vương công công bước nhanh hai bước xuống, ghé bên tai nghe nói xong, nhéo nhéo đầu phất trần, khom người nói nhỏ vài câu.
Sau khi Tuân Nghiệp nghe xong, nhướng mày cười khẽ, chuyện phát triển đến bước này đúng là thú vị thật.
Minh Nhiễm hỏi: “Là có chuyện gì sao?”
Tuân Nghiệp lấy khan, lau lau đầu ngón tay dính rượu vừa mới không cẩn thận nghiêng chén đồ vào, dịu giọng nói: “Nghe được chút chuyện hay ho thôi, không thì lát nữa nàng đi cùng ta xem xem.”
Minh Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, nhớ tới lúc trước chàng có nói hôm nay nhiều chuyện hay ho, Minh Ngạn xem như là một chuyện đi, cái nữa….
Chẳng lẽ là Lý Nam Nguyệt lén vào cung bị bắt được à?
Nghĩ đến chỗ này, nàng dừng lại một chút, khóe mắt nhướng lên, mắt hoa đào đầy ý cười đáp: “Được á.”
Bên phía Hàm Phong Điện, Lý Nam Nguyệt đã quăng cho Minh Nghiệp hai cái tát.
Minh Nghiệp sửng sốt một chút, ánh mắt tan rã cũng từ từ tỉnh táo lại, dũ mắt nhìn nữ tử xa lạ dưới thân kia.
Bỗng nhiên y cả kinh giật mình, nháy mắt ngồi thẳng người lên, ngửa người một cái lăn xuống gầm giường, tiếng chân và tiếng đầu đập xuống đất vang lên một tiếng thật to.
“Ngươi, ngươi là ai?!”
Lý Nam Nguyệt biết mình bị người tính klees rồi, chỉ sợ Tuân Miễn tới là bắt gian ngay trên giường, lười phải nói gì với người đang ngã ngồi trên đất.
Tiện tay túm lấy một cái chăn mỏng trên giường khoác lên người, vuốt vạt áo lại, xoay người xuống giường muốn đi.
Ở bên này vì tiếng động phát ra lúc Minh Nghiệp bị ngã có chút lớn, Vương ngự sử ghe tai nghe ở ngoài cửa nửa ngày nhịn không được nữa, nhịn tiểu hết nổi rồi, đẩy cửa ra, đỏ mặt hồng tai trách mắng, “Đúng là không ra thể thống gì! Không ra thể thống gì mà!”
Ấy vậy mà lại làm ra chuyện như vậy trong Hàm Phong Điện ở vạn thọ của Thánh thượng.
Minh Nghiệp nghe được âm thanh như tiếng sấm cả kinh quay đầu lại thì thấy có người bước vào.
Bên phía ngoài cửa một mảnh tối om, sắc trời đã tối đen như mực.
Hô hấp của Minh Nghiệp cứng lại, “Vương ngự sử……”
Làm ngự sự, đa số người đều không sợ trời chẳng sợ đất.
Bất cứ lúc nào cũng nhăm nhe đâm cho ai đó một đao, vang danh thanh sử.
Nhất là từ sau Tả Đô Ngự Sử Chúc Hủ tiền nhiệm, nhóm người này ai cũng rất hăng máu.
Đầu óc Minh Nghiệp đau nhói, hận không thể quay ngược lại.
Vốn dĩ Lý Nam Nguyệt chuẩn bị chạy, kết quả lại đụng ngay phải khuôn mặt đen xì của Vương ngự sử, chân mềm nhũn ngã khụy xuống đất, hai mặt nhìn nhau với Minh Nghiệp.
Tâm trạng vốn căng thẳng nay gần như sụp đổ, rơi xuống vực sâu.
Nàng ta cắn răng, là ai! Rốt cuộc là ai đang tính kế nàng!
Vương ngự sử còn lâu mới quan tâm tới hai người đang quẫn bách, mở miệng ra là giảng lễ, nghĩa, liêm sỉ, mắng cho hai người không kịp vuốt mặt.
Ông ta mắng tới mức sảng khoái mới dừng lại, chỉ vào bản mặt của Minh Nghiệp lạnh lùng nói: “Đi! Bây giờ đi gặp Thánh Thượng với ta!”
Nói rồi ông ta gọi nội thi vào áp giải người đi.
Chuyện này quậy tới rất lớn, Vương ngự sử nhịn tiểu nên nói chuyện không khác gì pháo nổ, bùm bụp bùm bụp, làm cho các vị công tử, đại nhân đi ngang qua đều nghe rõ ràng.
Những người này trở lại yến tiệc không khỏi nói trước vài câu.
Buổi tối hôm nay, người Minh gia đúng là chiếm hết nổi bật, Minh nhị ngồi trên kia, Minh tứ hiến hoa lăng chi, lão đại Minh gia lại càng nổi bần bật, nghe đâu cùng cung nữ nào đó làm một hiệp ở Hàm Phong Điện, làm thì làm thôi, còn không biết cảnh giác để Vương ngự sử bắt được nữa chứ.
Những lời này truyền tới tai người Minh gia rất nhanh, mọi người nghe thấy thì phản ứng không giống nhau.
Minh thượng thư khó hiểu, Trình thị kinh hãi, Minh lão phu nhân kinh ngạc, mà Minh Từ…..!Nàng ta có chút mờ mịt.
Ý, ý gì cơ? Chuyện xảy ra ở Hàm Phong Điện, sao lại có liên quan gì tới huynh trưởng?
——oOo——