Trương Nhị cuối cùng cũng bị khí thế của Bàn Nha làm cho hoảng sợ, tức giận buông tay, Bàn Nha giật lại tiền nói: “Cha, ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi, một hồi đói con mang Lương Bì tới cho ngài ăn.
“
Trong giọng nói không có chỗ thương lượng
Không biết vì sao, Trương Nhị bỗng nhiên có chút sợ hãi, rụt cổ lại, quay vào nhà, cúi đầu không làm loạn nữa.
Bàn Nha nhìn Trương Nhị, cũng không gây ồn ào nữa, mang cho hắn một Bát Lương Bì và đ ĩa dưa leo chua ngọt, sau đó nàng tiếp tục việc buôn bán của mình.
Đến khi mặt trời sắp lặn, Bàn Nha đóng cửa , ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp đếm tiền.
Từng đồng xu rơi vào tay nàng, nàng đếm từng đồng rồi xâu chúng thành chuỗi.
“…Ba trăm chín mươi mốt, ba trăm chín mươi hai.
” Bàn Nha mang đồng tiền cuối cùng xâu lại rồi nhắc lên xâu tiền nặng trĩu, trong lòng đắc ý.
.
Trừ số vốn 300 văn, hôm nay nàng lãi ròng tổng cộng là 92 văn! Bàn Nha lấy một hòn đá nhỏ viết lên bức tường bùn trong bếp: Ngày 25 tháng 9, ta bán được 392 văn kiếm lời 92 văn.
Nàng dùng chữ số Ả Rạp và chữ Hán giản thể, dù sao thì người dân ở đây xem cũng không hiểu được.
Bàn Nha đem tiền sắp xếp gọn, đeo giỏ trên lưng đi mua nguyên liệu, rau củ chuẩn bị cho việc buôn bán hôm sau, lúc đi ngang qua một quán rượu, ngẫm nghĩ rồi đi vào mua hai lạng rượu gạo, còn gọi người bán hàng cắt hai lạng thịt kho.
Sau khi về đến nhà, Trương Nhị ở trong nhà một mình, không nói chuyện cũng không ra ngoài.
Bàn Nha xuống bếp sắp xếp đồ đã mua, nàng còn mua hai quả trứng, một con cá diếc nhỏ, từ sau nhà nàng hái được hai trái mướp.
.
Kiếm được bạc, tâm tình Bàn Nha vui vẻ, tự mình nấu một đ ĩa mướp xào trứng, còn nấu canh cá diếc, Thịt lợn kho, hâm nóng rượu gạo, nàng lấy bánh đã vốn khô cằn trong giỏ ra nướng.
“Cha, đến giờ ăn rồi!”
Cha Bàn Nha đang nằm trên giường, quay mặt vào tường không để ý đến nàng.
Bàn Nha liếc mắt nhìn Trương Nhị, biết mấy ngày nay tâm tình hắn không vui.
Vốn dĩ Bàn Nha cũng không muốn để ý hắn, nhưng vì trên danh nghĩa là cha con, lại sống chung dưới một mái nhà, nếu cứ căng thẳng thì cũng không tốt lắm.
Vạn nhất Trương Nhị nghĩ không thông, nửa đêm một búa bổ đầu Bàn Nha, kia nàng biết tìm ai kêu a?
Đánh một bạt tai, lại cho một cây kẹo, chí ít cũng phải để Trương Nhị về sau không gây chuyện xấu trong việc buôn bán của nàng