Thấp thoáng dưới tường trúc thanh tĩnh u ám, trà nghệ sư trung niên đang
ngồi trên chiếc ghế điêu khắc bằng đá Côn Hồ, phía trước là bàn trà cũng khắc bằng cùng loại đá, trên bàn đặt khay trà làm bằng gỗ mun, trên
khay đặt ấm trà chén trà ôn nhuận thanh khiết, bên cạnh bàn là một chiếc lò than nhỏ một tay cầm, hơi nóng bốc lên nhàn nhạt từ miệng ấm đun
nước còn chưa sôi trên lò.
Đêm hè nóng bức như thế, trà nghệ sư trung niên lại như cảm thụ không
đến hơi nóng tỏa ra từ lò than nhỏ, trên người khoác kiện đơn bào, bình
tĩnh giống như vị chủ nhân hiếu khách chờ người trở về từ trời tuyết đêm đông… Y chính là Nhan Túc Khanh.
Ninh Khuyết xác nhận rất rõ điểm ấy. Lòng cảnh giác sinh ra lúc bên
ngoài lâm hồ tiểu trúc, giờ khắc này rốt cục được chứng thật, bởi vì đối phương trước thời hạn nhận ra bản thân tiến đến, hơn nữa còn nhận ra
mục đích đến đây của mình.
Mắt nhìn cặn trà dưới chân tường trúc qua ánh sáng lờ mờ còn sót lại,
sau khi trầm mặc một lát, hắn nhìn phía trà nghệ sư hỏi: “Vậy thì trực
tiếp một ít… Ta muốn biết, vụ án phủ tướng quân Tuyên Uy bị tịch thu gia sản chém cả nhà, còn có vụ án sơn thôn Yên cảnh bị đồ sát, có phải
có quan hệ với ông hay không?”
Nhan Túc Khanh hơi nhíu mày, thật không ngờ thiếu niên tiến đến giết
mình tối nay, cư nhiên là vì hai chuyện nhiều năm trước này. Y vốn tưởng trên cái thế giới này sớm đã không ai còn nhớ rõ chuyện cũ năm ấy,
thoáng trầm mặc xuống rồi mỉm cười nói: “Tự nhiên có liên quan với ta,
bằng không ta vốn làm quan ở quân bộ, tiền đồ vô hạn, hiện tại sao có
thể biến thành một tên trà nghệ sư giữ nhà giữ cửa thay thương nhân bán
trà?”
“Hẳn ta cũng không phải người đầu tiên ngươi tìm tới.” Y nhìn Ninh
Khuyết hỏi: “Những người khác hiện tại sống thế nào? Đã nhiều năm không
gặp, không biết bọn họ giờ đang làm gì.”
Ninh Khuyết trầm mặc quan sát động tĩnh bốn phía lâm hồ tiểu trúc, nhìn mảnh đất sang quý này, hồi đáp: “Bọn họ cũng không sống tốt cho lắm, ít nhất không tốt bằng ông, có thể ở một nơi tuyệt như vậy.”
Nhan Túc Khanh cười ra tiếng, phe phẩy đầu cảm khái nói: “Biết vì sao
bọn họ lăn lộn không được, mà ta còn có thể tiêu diêu vậy không? Bởi vì
con người ta còn có chút tác dụng với đế quốc.”
Quần áo trên người khoác qua loa, nước trên lò chậm chạp chưa sôi, chén trà trên tay không có trà, tất cả đều nói rõ vị trà nghệ sư này vừa mới tỉnh lại, hẳn là nhận thấy được Ninh Khuyết tới gần lâm hồ tiểu trúc
cho nên mới tỉnh, mà không phải dự tính được cục diện phục giết từ
trước.
Chỉ là một tên trà nghệ sư nhìn qua gầy yếu vô lực, suốt ngày loay hoay với trà cụ nước suối, tại sao biết rõ có người đến giết mình, lại không hề kêu cứu hay bỏ chạy, mà chỉ bình tĩnh ngồi chờ trên ghế? Y dựa vào
cái gì? Hơn nữa một tên trà nghệ sư có thể có lợi gì cho đế quốc? Một
tên trà nghệ sư như thế nào có thể thay trà thương giữ nhà hộ viện? Một
tên trà nghệ sư dựa vào đâu có thể có nhân sinh tốt hơn Trần Tử Hiền sau khi xuất ngũ?
Trong giây lát đó, Ninh Khuyết suy nghĩ qua rất nhiều khả năng, thậm
chí là loại khả năng không có khả năng nhất nọ, mặt mày non nớt bên
ngoài khăn che mặt dần dần hiện ra biểu lộ ngưng trọng trước nay chưa
có, nhìn đối phương hỏi: “Tại sao ông không trốn?”
“Tại sao phải trốn?”
Nhan Túc Khanh mỉm cười nhìn thiếu niên nói: “Nếu ta đã tỉnh, ngươi làm sao có thể giết chết ta?”
Nói xong câu đó, y nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, trong khay trà
trên bàn đá bỗng nhiều ra một thanh kiếm nhỏ tối mờ không cán.
Ninh Khuyết nhướng hẳn mày lên, thân thể trở nên có chút cứng ngắc,
biết bản thân đã gặp phải cái loại khả năng không có khả năng nhất: cái
tên trà nghệ sư gầy yếu vô lực này… cư nhiên là một người tu hành!
Giờ khắc này, hắn không khỏi nghĩ đến ông lão Lữ Thanh Thần ôn hoà đi
chung đường từng đã tiến hành qua một phen đối thoại, đoạn đối thoại về
việc thành Trường An kiếm sư nhiều như chó, niệm sư chạy đầy đường kia.
Lúc ấy ông lão Lữ Thanh Thần cười nói loại luận điệu này tuyệt đối quá
mức khoa trương. Sau khi tiến vào thành Trường An, tuy Ninh Khuyết đã
thấy qua người tu hành Nam môn Hạo Thiên đạo khai đàn thi pháp ven
đường, cũng từng theo Triều Tiểu Thụ tới Xuân Phong Đình chém giết người tu hành, nhưng hắn thật không nghĩ tới, một cái tên thoạt nhìn không có gì đặc biệt trong danh sách báo thù, cư nhiên lại là một cường giả.
Trong tình báo của Trác Nhĩ không nhắc tới, Tang Tang cũng không phát
hiện ra, ai cũng không thể tưởng được, gã giám định sư văn thư quân bộ
năm xưa, trà nghệ sư đương thời được trà thương cung cấp nuôi dưỡng, cư
nhiên lại là một vị tu hành tinh thông ngự kiếm thuật!
Lông mi nhíu chặt của Ninh Khuyết chậm rãi giãn ra, hắn nhìn Nhan Túc
Khanh ngồi trên ghế, nhìn tiểu kiếm không cán trước mặt trung niên nhân
gầy yếu kia, ôn hòa cười nói: “Nếu ông không trốn, ta đây trốn vậy.”
Nói trốn liền trốn, giọng nói vừa rơi xuống, hắn không chút do dự xoay
người, giống như tuấn mã phi nước đại phóng ra ngoài lâm hồ tiểu trúc.
…
…
Nhan Túc Khanh đầy hứng thú nhìn bóng dáng thiếu niên sắp sửa biến mất
bên tường trúc, cười khẽ lắc đầu cảm khái nói: “Nếu tới giết một người
tu hành, đến rồi chẳng lẽ còn có thể lui?”
Từng chữ ôn hòa lại ẩn chứa tự tin cùng sát ý mãnh liệt chậm rãi phát
ra từ môi của người trung niên gầy yếu, tay trái y đồng thời buông xuống chén trà lớn thô lậu, tay phải cuốn lên cổ tay áo trên cánh tay trái,
hai ngón trỏ giữa tay trái hợp thành kiếm chỉ tà tà cách không điểm về
hướng bên ngoài lâm hồ tiểu trúc, động tác cực kỳ tùy ý tiêu sái.
Theo một chỉ tà tà kia, tiểu kiếm không cán mờ tối không ánh sáng trên
khay trà chợt phát ra tiếng vù vù trầm thấp, phảng phất bị trút vào năng lượng thần kỳ nào đó, mạnh mẽ bắn lên từ mặt bàn, sau đó hóa thành một
vệt sáng mờ tối, xé mở màn đêm tối tăm nhất trước bình minh của lâm hồ
tiểu trúc, đâm thẳng ra ngoài sân.
Sau lưng Ninh Khuyết dường như bị một đám châm đâm đau đớn, thế nhưng
mặt mày lộ ngoài khăn che mặt lại không tỏ ra chút kinh hoảng nào, chỉ
có bình tĩnh và bình tĩnh, mắt thấy sắp đi ra ngoài mảnh sân trúc, lại
thình lình bất ngờ giẫm mạnh chân trái lên mặt đất, thân thể cả người
liền lật dậy lên, ngay sau đó chân phải đạp nhanh như chớp lên thân trúc thô kềnh.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Đế giày kiên cố cấp tốc giao thoa dẫm trên thân trúc, khiến cho khóm
trúc lay động một trận, vô số lá trúc tuôn rơi giống như tên gãy, hắn
đạp trúc nháy mắt lao tới đỉnh tường, hiểm hiểm né qua đạo kiếm quang
đánh úp tới từ trong sân kia, sau đó đầu gối gập xuống rung lên, nương
chấn động của cây trúc cấp tốc phi ngược vào trong viện.
Một tia sáng loáng, thân thể giống mũi tên nhọn bay xẹt qua tường, phác đao sắc bén cư nhiên ra khỏi bao bố nơi tay, Ninh Khuyết thét lớn một
tiếng, eo phát lực, cổ tay cuốn, phác đao như gió tuyết đổ ập xuống Nhan Túc Khanh!
Kể từ khi biết được vị trà nghệ sư này là cường giả tu hành, hắn đã
biết tối nay tất nhiên sắp sửa lại gặp phải khảo nghiệm sinh tử đại
khủng bố, hắn cũng biết thực lực bản thân hiện tại không đủ đối kháng
một gã tu hành cường giả, nhưng hắn vẫn như cũ không nghĩ sẽ lui, bởi vì hắn biết, đối mặt người tu hành, tránh lui đồng nghĩa với tử vong.
Trên đường núi Bắc Sơn, hắn từng xem qua đám thị vệ tinh nhuệ nhất Đại
Đường làm thế nào dựa vào ý chí và kỷ luật thiết huyết chiến đấu cùng
một vị đại kiếm sư, bên ngoài Xuân Phong Đình, hắn xem qua Triều Tiểu
Thụ làm thế nào dựa vào thực lực siêu tuyệt và lực khống chế cường hãn
của mình chém giết hai gã cường giả tu hành đến từ dị quốc, nhờ đó mà
hắn đã học được một ít kinh nghiệm, đó chính là đối mặt người tu hành
chỉ có thể tiến không thể lùi, kinh nghiệm này có lẽ sẽ giúp hắn tránh
khỏi tử vong đêm nay.
Cho nên ngay từ đầu hắn lui không phải để lui.
Mà là lấy lui làm tiến.
Tiến tới giết người.
…
…
Một tiếng thanh thúy vang lên!
Ninh Khuyết vặn người huy đao, bay người trở ra sau né qua kiếm quang u ám, thân thể rơi xuống từ giữa không trung.
Lần đầu giao phong, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ to bằng hạt gạo, lớp
áo vải cũ nát nhiều ra một miệng rách rất nhỏ, nhưng mà mặt mày bên
ngoài khăn che mặt của hắn vẫn như cũ không sợ hãi, hai chân tựa như hai chiếc đinh gắt gao đóng trên mặt đất, hai tay nắm chặt cán dài phác
đao, cúi đầu cảnh giác quan sát động tĩnh trong bóng tối.
Đột nhiên trường đao trên tay lật lên, bằng cái giá vai trái bị thương, tránh được đạo kiếm quang đánh úp từ màn đêm bên phải, đồng thời qua
chấn cảm rất nhỏ truyền đến trong tay, xác nhận lưỡi đao của mình ít
nhất đã chạm qua phi kiếm.
Ninh Khuyết cúi đầu như trước, lẳng lặng nhìn chằm chằm Nhan Túc Khanh
trên ghế dựa cách đó không xa, lỗ tai tinh tế lắng nghe thanh âm vù vù
thỉnh thoảng vang khẽ trong bóng đêm bốn phía nhà nhỏ bên hồ, muốn phán
đoán ra phương vị thanh phi kiếm.
Hắn đạp lên phía trước một bước.
Một mảng lá trúc bay xuống bên ngoài sân bị lực lượng vô hình xé thành hai nửa.
Hai chân chùng xuống, hắn ngã nửa người ra sau, bóng kiếm u ám lướt sạt qua đầu vai.
Tay phải hắn vỗ mạnh lên mặt đất, eo lưng căng ra, nửa thân trên một
lần nữa bật dậy, hai chân tựa như tia chớp lui gấp, bóng kiếm u ám xẹt
một tiếng chui vào phiến đá trước chân hắn, sau đó lại nhanh chóng bay
vù ra, biến mất vô tung.
Vị trí hắn đứng lúc này, đã lui ba bước so với trước.
Trong ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn nhỏ trên bàn trà, Nhan Túc Khanh ung dung ngồi dựa ghế đá, như cười như không.
Hai người cách nhau bất quá mấy bước, nhưng chính khoảng đêm mấy bước này, lại khó có thể vượt qua như vậy.
Bởi vì không ai biết bóng kiếm u ám ẩn trong tối đang ở nơi nào.
…
…
Hai tay nắm chặt cán đao, hai chân ổn định dán lên mặt đá, không đạp
lên khe hở, không đạp lên chỗ nổi, cam đoan tùy thời có thể mượn toàn bộ lực lượng của đại địa, Ninh Khuyết tựa như pho tượng không hề nhúc
nhích, nhìn chằm chằm trà nghệ sư trên ghế, ánh mắt không mang chút sợ
hãi, chỉ có bình tĩnh và chuyên chú.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn một mình đối chiến người tu hành, hắn biết bản thân không có cơ hội gì, hắn biết bản thân tối nay rất có khả
năng nghênh đón cái chết, cho nên hắn đương nhiên sợ hãi.
Nhưng trải qua nhiều lần sinh tử tra tấn, Ninh Khuyết hết sức rõ ràng,
trong những thời điểm thế này, sợ hãi là thứ cảm xúc vô dụng nhất, chỉ
khi nào biến khẩn trương sợ hãi thành hưng phấn, mới có thể đủ vượt qua
hai chữ sinh tử.
Phi kiếm vù vù đâm tới như tia chớp, hắn huy đao mà chém, cho dù chém
hụt, cũng sẽ dựa vào bản năng được mài giũa từ những trận đánh trên
chiến trường lẫn năng lực khống chế thân thể mạnh mẽ, tránh đi bộ vị yếu hại ngay thời khắc cuối cùng.
Leng keng leng keng! Kiếm như bay mũi kiếm như tuyết, thân thể hắn bị
bóng kiếm đục ra vô số lỗ hổng chi chít, máu tươi thẩm thấu áo trong
chảy ra áo ngoài cũ nát, bắt đầu đầm đìa bên ngoài thân thể, nhìn giống
như huyết nhân.
Nhưng hai tay Ninh Khuyết vẫn nắm chặt phác đao như trước, hai chân
đóng đinh trên mặt đá, ánh mắt không chút biểu tình nhìn chằm chằm đối
thủ, không có thất kinh, không có sợ hãi, thậm chí không có cả cảm xúc
cuồng nhiệt nên có lúc liều mạng.
“Quân nhân trở về từ biên ải?”
Nhan Túc Khanh dần dần thu liễm nụ cười, nhìn thiếu niên đẫm máu phía
trước không xa bình tĩnh nói: “Liên tục mười bốn kiếm cũng chưa thể trực tiếp đâm chết ngươi, chỉ lưu lại một ít miệng vết thương nhỏ, chỉ có
quân lính nơi biên ải mới có loại bản năng thân thể này. Nhưng ta phải
nhắc nhở ngươi, cho dù miệng vết thương rất nhỏ, máu chảy rất chậm,
nhưng chảy lâu cũng sẽ chết.”
“Ta đương nhiên biết, cho nên ta sẽ tìm một cơ hội chém rớt đầu ông trước khi máu chảy cạn.” Ninh Khuyết hồi đáp.
“Ngươi không có loại cơ hội này.” Nhan Túc Khanh đồng tình nhìn Ninh Khuyết lắc lắc đầu.
Lúc này nước trên lò than rốt cục bắt đầu sôi trào, hơi nước nóng phun lên từ miệng ấm.
Trà Nghệ Sư dùng tay trái nhấc lên ấm nước, trút xuống chén trà thô
lậu. Y nhìn lá trà không ngừng chìm nổi trong nước sôi, cúi đầu nói: “Ta sắp bắt đầu uống trà, không chơi với ngươi nữa.”