Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 251



Bóng người quen thuộc đi ra từ chỗ tối, trường bào đen, bên trên thêu thắt bằng chỉ kim tuyến vàng. Tiêu Thiều đi tới trước song chắn, liếc Liễu Mắt một cái, rồi nhìn Tưởng Nguyễn, đặt chiếc giỏ mình mang tới vào ô cửa nhỏ. “Điểm tâm do đầu bếp của Vương phủ làm, còn có mấy bộ đồ, ban đêm lạnh, đừng để bị phong hàn.”

Dường như hắn có hơi mất hứng, giọng điệu ngang tràn, từng cử chỉ từng món đồ hắn mang đến, mỗi một điểm đều chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Tưởng Nguyễn không cạn. Vừa rồi Liễu Mẫn bị câu ‘nàng ấy là người của ta’ thoát ra từ miệng Tiêu Thiều làm chấn động, giờ đây nhìn thấy từng cử chỉ của Tiêu Thiều, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cẩm Tam ở phía sau im lặng liếc xéo một cái, vại giấm của chủ tử lớn ghê thật, Cẩm Tứ vừa báo cáo Liễu Thái phó ra khỏi ngự thư phòng rồi tới đại lao Hình bộ, Tiêu Thiều đã ngựa không ngừng vó chạy tới, động tác này, đơn giản là muốn giết người ấy mà. Nếu cô mà là liễu Thái phó, đã sớm vung một đấm vào mặt Tiêu Thiều rồi, dĩ nhiên, cô đánh không lại Tiêu Thiều, một tên thư sinh tay trói gà không chặt như Liễu Mẫn lại càng không.

Quân tử động khẩu không động thủ, Liễu Thái phó đứng dậy, nhíu mày nhìn Tiêu Thiều, nói. “Xin Tiêu vương gia chú ý lời nói của mình.” Nét mặt Liễu Mẫn giận dữ. “Ngươi nói như vậy há chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hoằng An quận chúa?”

“A Nguyễn.” Tiêu Thiều không thèm điếm xỉa tới Liễu Mẫn, chỉ nhìn Tưởng Nguyễn, giọng điệu nhu hòa chưa từng có. “Ba ngày sau xét xử công khai, nàng yên tâm.”

Tiếng “A Nguyễn” này khiến Tưởng Nguyễn sửng người mắt không chớp, chốc sau mới hồi hồn, lại không biết rằng hành động sững sờ của mình biến thành ngầm thừa nhận trong mắt Liễu Mẫn, nghĩ Tiêu Thiều và nàng đã gọi nhau thân mật đến vậy, sắc mặt Liễu Mẫn trắng bệch. Tưởng Nguyễn nhìn thấy vậy, lòng khẽ động, sau đó cười với Tiêu Thiều. ” Được, có chàng ở đây, ta tất nhiên không sợ.”

Cẩm Tam đồng tình nhìn Liễu đại Thái phó, hiển nhiên Liễu Thái phó bị hai người kia khoe ân ái trắng trợn như thế cũng rất đáng thương. Nếu nói câu của Tiêu Thiều vừa rồi cho Liễu Mẫn một kích trí mạng, vậy dáng vẻ Tưởng Nguyễn cười tươi như hoa đáp lời của Tưởng Nguyễn chính là một nhát dao đâm thẳng vào tim.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Vết bớt

Liễu Mẫn giật giật môi, chật vật nặn ra mấy chữ. “Như vậy, quận chúa, Liễu Mẫn cáo từ trước.” Dứt lời vội vã rời đi, chẳng qua tấm lưng kia nhìn có hơi đáng thương.

Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Mẫn, bất ngờ bị Tiêu Thiều chắn ngang tầm mắt, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, Tiêu Thiều mắt nhìn xuống nàng, nói. “Khỏi nhìn nữa, hắn đi rồi.”

“…” Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn, Tiêu Thiều gần đây càng lúc càng không bình thường, giống như biến thành một người khác vậy, có lúc nàng hoài nghi đây có phải cái người lạnh lùng dững dưng trong miệng bao người hay không, Vương gia trầm ổn trưởng thành sớm, trước mặt nàng, cử chỉ hành động của Tiêu Thiều lại ngây thơ không chịu nổi, ngây thơ?

Nàng hít sâu một hơi. “Tiêu Thiều, ngươi tới đây làm gì?”

“Nếu ta không đến, nàng đã trở thành Thái phó phu nhân rồi.” Tiêu Thiều nhắc nhở.

“…”

Cẩm Tam đang ẩn thân không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, câu này của Tiêu Thiều, chính là trăm mối âu lo, phải để Lâm quản gia chứng kiến cảnh này, để ông ấy biết được cái gì gọi là nam nhân đang yêu sẽ biến thành đồ đần hết!

“Ta sẽ không vào phủ Thái phó.” Tưởng Nguyễn nói. “Nếu thật sự gả cho hắn, sĩ đồ của hắn sẽ chấm dứt.”

“Nàng nơi nơi lo nghĩ cho hắn, khó trách hắn hiểu lầm.” Tiêu đại mỹ nhân không chịu thuận theo, không buông tha.

“Ngươi hôm nay không mời mà tới, không phải cũng khiến hắn hiểu lầm sao?” Tưởng Nguyễn nói. “Sau này hắn sẽ không hiểu lầm nữa.”

Tiêu Thiều nhíu mày, hắn vốn anh khí xinh đẹp tuyệt trần, khẽ nhíu mày một cái dưới ánh đuốc mờ ảo lại càng thêm tuấn mỹ, còn có xíu cảm giác cấm dục, môi mỏng mím chặc, vẫn canh cánh chuyện của Liễu Mẫn, không phải lần đầu tiên hắn thấy Liễu Mẫn lấy lòng Tưởng Nguyễn, nên làm sao có thể cam tâm. Có điều Tưởng Nguyễn đã nói vậy, khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói. “Ừm, sau này nàng cũng không cần gặp hắn nữa.”

Người này sao lại bá đạo vậy chứ! Tưởng Nguyễn bực mình, thuận tay cầm giỏ đồ hắn để vào, bên trong là một ít thức ăn và đồ dùng hằng ngày, từng thứ điều tinh tế thiết thực. Trên thực tế, mấy ngày qua Tiêu Thiều cũng đã phái người dặn dò, cuộc sống trong ngục của nàng không kém quá xa với lúc ở trong phủ, không khỏi khiến nàng nhớ đến đời trước, cũng bị bắt giam, nhưng khi ấy chịu đủ mọi hành hạ, từng thứ từng thứ đều khiến người ta trở nên thê thảm đến không còn giống con người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thoáng chốc xuất thần, Tiêu Thiều thấy nàng như vậy, vươn tay cốc đầu nàng một cái. “Chuyên tâm một chút.”

Tưởng Nguyễn không quen động tác thân mật như vậy, hơi nghiêng đi. “Chuyện này ắt hẳn Thiên Trúc đã nói với ngươi rồi, ta đã có chủ trương, ngươi không cần nhúng tay vào.”

“Ta biết.” Tiêu Thiều thấp giọng nói. “Nàng chỉ cần tập trung mà làm, mọi chuyện đã có ta.”

Lời nói khiến người khác an tâm, Tưởng Nguyễn cúi đầu. “Đa tạ.”

Tiêu Thiều nói. “Nếu nàng chịu để ta giúp, thật ra ta sẽ vui hơn.” Thiên Trúc nói không sai, Tưởng Nguyễn đã quen tự mình giải quyết mọi việc, cũng không dễ dàng lên tiếng xin người khác trợ giúp. Cho dù cần trợ lực, cũng sẽ lấy tư thái hợp tác lợi dụng lẫn nhau, không nhận ân tình của ai. Hành động ấy thật ra vì muốn ngăn cách bản thân với tất cả mọi người, nàng cố ý diệt sạch hết lòng tốt và tình ý của người khác dành cho mình.

Tiêu Thiều như có điều suy nghĩ nhìn nàng, hắn không tìm được bí mật của Tưởng Nguyễn, nàng cũng sẽ không chủ động nói ra, nhưng một người đã khóa kỹ lòng mình, nếu người khác muốn đi vào, sẽ rất khó. Nếu nay Tưởng Nguyễn đã là người của hắn, Tiêu Thiều hy vọng Tưởng Nguyễn đừng việc gì cũng một mình chống chọi nữa, ít nhất phủ Cẩm Anh vương vẫn có năng lực bảo vệ nàng chu toàn. Người của Tiêu Thiều hắn, chỉ có thể để hắn bảo vệ.

“Không cần, ” Tưởng Nguyễn quả nhiên cự tuyệt. “Hậu trạch là chiến trường của nữ nhân, như đại ca ta, huynh ấy ở chiến trường chinh chiến không ngừng, tự nhiên ta cũng tự có cách của mình, trong chốn thâm cung hậu trạch, sẽ không bao giờ thua.”

Tiêu Thiều đưa tay ra, cuối cùng đặt lên vai nàng, nói. “Ta luôn đứng về phía nàng.”

Trong cung, ngỗ tác lớn tuổi Ngô Minh thở dài một hơi trước thi thể Hòa Di quận chúa, tháo bao tay vải xuống, lau mồ hôi trên trán. “Hồi bẩm đại nhân, Hòa Di quận chúa chết là vì bị người khác đâm thẳng một dao vào bụng, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, không khác với lời Tứ điện hạ nói.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 13

Đình úy La đại nhân chủ quản Hình bộ rủ mắt suy tư, dặn dò người bên cạnh. “Ngươi viết kết quả ngỗ tác kiểm tra ra vào Án tông, những người còn lại theo ta đến hiện trường.”

Hoàng đế ra tử lệnh, ba ngày sau khai đường thẩm tra xử lý, lần này không phải một vụ án thông thường, án này nhìn bề ngoài là Hoằng An quận chúa giết người hoàng gia, thực chất liên quan đến thế lực nhiều phe, chỉ chút sơ ý phán quyết không đúng, sẽ khiến thế lực trong triều mất thăng bằng, tạo thành tai họa vô tận.

Huống hồ án này của Hoằng An quận chúa, một bên là hoàng đế, Thục phi, Tứ hoàng tử, một bên là Ý Đức Thái hậu, Triệu Quang, Tiêu Thiều, đều là người gã không đắc tội nổi, vừa nghĩ bản thân bị kẹp giữa tình thế khó xử, La đại nhân không nén nổi than thở, trong lòng hàng vạn suy nghĩ.

Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly lắc lư ly rượu trong tay, rượu ngon sóng sánh, cười nói. “Chuyện làm tới đâu rồi?”

Người phía dưới vội vàng cung kính trả lời. “Hồi bẩm điện hạ, đều đã làm xong, ngỗ tác nghiệm thi, không có vấn đề.”

Tuyên Ly ở trong cung cầm chặt hướng gió nhiều năm, không phải hoàn toàn không có bản lĩnh, mỗi nơi ít nhiều đều cài người của mình vào. Muốn động tay động chân trên thi thể Hòa Di quận chúa không phải chuyện khó, thậm chí đối với hắn mà nói còn quá dễ dàng. Chỉ cần dùng chút biện pháp che mắt lừa gạt ngỗ tác, sẽ không ai không tin. Kết luận của ngỗ tác là vật chứng, còn Tuyên Lãng là nhân chứng, muốn kết tội cũng dễ như trở bàn tay.

Trên đời việc khó quên nhất là cầu mà không được, đối với thứ mình muốn, chung quy sẽ có một ngày hắn lấy được. Kẻ hắn muốn cầu mà không được, bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu đã không có, thì chi bằng giết chết. Vô độc bất trượng phu, Tiêu Thiêu muốn tranh với hắn, thế chẳng bằng hủy hoại Tưởng Nguyễn là xong thôi.

Không biết nguyên cớ gì, Tuyên Ly chợt cảm thấy có hơi bất an, cảm giác này vô cùng vi diệu, nhưng bị hắn coi thường bỏ qua, hắn trấn tĩnh lại, tận lực lệnh bản thân lờ đi cảm giác đó, từ từ siết chặt ly rượu trong tay, nhấp một ngụm.

“Thật xin lỗi nhé, quận chúa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.