Thánh chỉ tứ hôn của Ý Đức Thái hậu vừa ban xuống, không thể nói là không quý trọng. Cho dù Tiêu Thiều sắp xuất chinh, hôn sự này phải định xuống trước, tuy Tưởng Nguyễn vẫn chưa qua hiếu kỳ nên chưa thể bái đường, nhưng trên danh nghĩa đã là người của Tiêu Thiều.
Dân chúng bình thường tất nhiên không thấy các mối quan hệ phức tạp bên trong, chỉ âm thầm hâm mộ thượng thư phủ thật có phúc, sanh ra một đứa con gái có thể gả vào Cẩm Anh vương phủ. Tuy nói danh tiếng Cẩm Anh vương không được tốt, nhưng dân chúng nào quan tâm việc ấy, chỉ chú tâm vào việc, người bị gọi loạn thần tặc tử Tiêu vương gia thật ra là một người có vị thế trong triều. Tuổi còn trẻ đã nắm quyền to, Tiêu Thiều chính là người đầu tiên.
Tưởng thượng thư sinh được ba cô con gái hoa nhường nguyệt thẹn. Tuy cô con gái lớn bị nuôi nấng ở thôn trang, nhưng không giấu nổi sự xuất sắc, không lâu sau may mắn trở thành quận chúa, giờ còn được gả cao. Tất nhiên phủ Thượng thư cũng vì vậy mà được thơm lây.
Có viên châu ngọc Tưởng Nguyễn đi đầu, khiến người khác nghĩ đến Tưởng Tố Tố. Nói thật, xưa nay Tưởng Tố Tố mang danh mỹ nữ tuyệt sắc trong kinh thành, tài danh vang xa, nếu Hạ Nghiên không xảy ra chuyện, sợ rằng cửa nhà đã bị người cầu thân đạp nát. Vì có một người mẹ sống không ra gì, nên Tưởng Tố Tố bị liên lụy. Gia đình đứng đắn không coi trọng ả, có kẻ thèm muốn sắc đẹp của ả, lại bị Tưởng Quyền coi thường nhà người ta quyền thế thấp bé. Tới tận nay, hôn sự của ả luôn bị trì hoãn.
Bất luận thế nào, ý chỉ của Thái hậu truyền xuống, dù Tưởng Quyền có bao nhiêu bực bội, vẫn phải giả vờ vui vẻ ngoài mặt. Không chỉ vậy, còn phải khiến người khác không tìm được lỗi sai, người của Ý Đức thái hậu luôn nhìn chằm chằm, nào có lỗ hổng để lão giở trò. Cũng may lão có một đóa kiều hoa, Hồng Anh đứng ra ôm đồm hôn sự của Tưởng Nguyễn, trong ngoài đều do nàng ta phụ trách, ngoài ra có Đại di nương giúp đỡ, nên không thiếu cấp bậc lễ nghĩa. Vì thế mà Tưởng Quyền hết sự hài lòng với Hồng Anh, bởi vì Hồng Anh còn đang mang thai cốt nhục của Tưởng gia, nên càng thêm quan tâm săn sóc hơn.
Hồng Anh quả thật suy nghĩ chu đáo, từ lúc Thái hậu hạ chỉ đến giờ, Tiêu Thiều chưa từng đến Tưởng phủ thăm hỏi. Không đúng quy cũ, vì trên Tiêu Thiều không còn phụ mẫu, nên không thể để phụ mẫu đến. Đích thân đi một chuyến, dựa vào tính tình Tiêu Thiều lại thấy không có khả năng. Tiêu Thiều chậm chạp không đến, dựa vào phẩm cấp của Tưởng Nguyễn, cũng không thể nói gì.
Thời điểm Hồng Anh nhắc tới chuyện này, vừa chỉnh cổ áo cho Tưởng Quyền vừa nói. “Bất luận thế nào, Tiêu vương gia đều phải đến phủ chúng ta một chuyến. Thiếp nghĩ, bất luận Tiêu vương gia tới hay không, về mặt lễ giáo luôn phải chu toàn. Không bằng gửi thiệp mời cho hắn, mời hắn tới phủ một chuyến. Bàn bạc về hôn sự của Đại tiểu thư, người thấy thế nào?”
Nghĩ đến hôn sự này, Tưởng Quyền đã cảm thấy đau đầu, bắt buộc lại chẳng thể đắc tội nỗi. Sượng trân nói. “Nàng nhìn mà làm đi.”
“Chuyện này vốn nên do phu nhân xử lý, ” Hồng Anh cúi đầu. “Có điều giờ phu nhân ở trang tử dưỡng bệnh, không nên làm phiền tới người. Chỉ hy vọng Tiêu vương gia không chê thiếp xuất thân thấp hèn, nghĩ rằng chúng ta bôi nhọ hắn.”
“Thấp hèn gì?” Vừa nhắc tới Hạ Nghiên, Tưởng Quyền đã nghĩ tới những chuyện không tốt, tâm trạng càng hỏng bét. Giọng cáu gắt. “Giờ nàng chính là nữ chủ nhân trong phủ. Người Tiêu Thiều muốn thành hôn là con gái nhà này, Tưởng Nguyễn vẫn có một chữ Tưởng, thì hắn phải tuân theo quy tắc Tưởng gia. Nàng cứ gửi thiệp, hắn không đến cũng chẳng sao, truyền ra ngoài thì kẻ thất lễ cũng là hắn. Dù cáo đến chỗ Thái hậu, hắn cũng là kẻ đuối lý.”
“Lão gia chớ nên tức giận.” Hồng Anh ôn nhu khuyên nhủ. “Hẳn Tiêu vương gia cũng không phải người không biết lễ phép. Thiếp sẽ sắp xếp, đợi mấy ngày nữa nếu Tiêu vương gia chịu tới, thiếp cũng mong có thể hầu hạ chu đáo. Dẫu sao cũng không thể lạnh nhạt với hôn sự của Đại tiểu thư, Thái hậu nương nương còn đang nhìn chằm chằm.”
“Chuyện vụn vặt mà thôi, không cần quá để tâm.” Tưởng Quyền nhíu mày, hết sức không muốn nghe chuyện liên quan tới Tưởng Nguyễn, dặn dò Hồng Anh. “Nếu nàng rãnh như vậy, không bằng chú tâm nhiều hơn tới hôn sự của Tố Tố. Tố Tố đã đến tuổi cưới gả, giờ việc xã giao trong phủ đều do nàng phụ trách. Chú ý hỏi thăm xem thanh niên nào đến tuổi, phải chọn một mối hôn sự tốt cho Tố Tố.”
“Dạ, lão gia.” Ngoài mặt Hồng Anh mỉm cười, nhưng trong lòng lại trào phúng, sợ rằng tâm tư của Tưởng Quyền đều uổng phí rồi. Tưởng Tố Tố không phải đèn cạn dầu, thanh niên tài giỏi anh tuấn cỡ nào cũng chẳng sánh nổi với Tiêu Thiều, giờ Tưởng Tố Tố một lòng một dạ muốn trèo lên giường tỷ phu. Vậy cũng tốt, nàng ta càng dễ hành sự.
…
Thời điểm thiệp mời của Tưởng phủ giao đến tay Tiêu Thiều, Lâm quản gia cố ý nhìn xem sắc mặt Tiêu Thiều. Thấy Tiêu Thiều không biểu lộ gì, nhắc nhở. “Thiếu chủ, thiệp mời này có nên nhận hay không?”
“Có gì khác nhau sao?” Tiêu Thiều ngồi xuống trước bàn, trước mặt là bản đồ thành trì nước Thiên Tấn, dày đặc ký hiệu. Chớp mắt đã sắp xuất chinh, sợ rằng sự việc lần này sẽ phát sinh biến cố, vạn sự phải chuẩn bị sẵn sàng.
“Ôi chủ tử ơi, khác hoàn toàn.” Lâm quản gia vội la lên. “Tuy nói hôn sự này là ý chỉ của Thái hậu nương nương, Thiếu phu nhân chắc chắn là chủ tử phủ chúng ta. Nhưng lễ nghĩa không thể bỏ. Nếu phu nhân còn sống, giờ sẽ phải đến phủ Thượng thư bàn chút chuyện với nhà thông gia. Có điều nhà ta không còn trưởng bối. Nên tốt nhất vẫn là Thiếu chủ đích thân đi một chuyến.”
Thấy Tiêu Thiều ngước mắt nhìn mình, Lâm quản gia cố gắng hơn. “Nếu ngài đi, vậy nói rõ điều gì, nói rõ Thiếu chủ coi trọng Thiếu phu nhân. Giờ Thiếu phu nhân ở phủ thượng thư, người khác cũng sẽ tôn trọng hơn, không dám tùy tiện bắt bạt cô ấy. Thiếu chủ, lão nô nói một câu, nữ nhân ấy à, cần được dỗ dành, có phải Thiếu chủ cảm thấy Thiếu phu nhân đối xử với mình không quá nhiệt tình không, ấy là do Thiếu chủ không đúng. Nam nhân ấy mà, luôn phải chủ động một chút, Thiếu chủ đi chuyến này, chính là cho Thiếu phu nhân chỗ dựa. Thiếu phu nhân thấy ngài như vậy, tất nhiên sẽ cảm động, Thiếu chủ nhân cơ hội nói đôi câu dỗ cô ấy vui vẻ, còn sợ không bắt được tim Thiếu phu nhân sao?”
Những lời Lâm quản gia nói không hẳn không chạm vào trái tim Tiêu Thiều. Hắn khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ nhìn bản đồ, nét mặt lại như đang nghĩ chuyện khác. Yên lặng hồi lâu, hắn mới gật đầu nói. “Trả lời đi, ba ngày sau, Tiêu Thiều tới cửa viếng thăm.”
“Được chứ—–” Lâm quản gia nói xong lời hay ý đẹp, thấy Thiếu chủ nhà mình hiếm khi khôn khéo như vậy, tất nhiên cực kỳ vui mừng, thầm nói mấy câu trẻ nhỏ dễ dạy, rồi vội vàng chạy đi tìm tấm thiệp đẹp một chút.
“Chủ động một chút?” Hắn cúi đầu lầm bầm, mi mắt cong cong, khẽ cười.
…
Chuyện Thượng thư phủ và Cẩm Anh vương phủ trao đổi bái thiếp, Tưởng Nguyễn không biết. Mấy ngày này ở Tưởng phủ được thanh nhàn hiếm có. Không biết có phải do Tưởng Quyền cố ý dặn dò hay không, bọn hạ nhân làm như hoàn toàn không biết nàng và Tiêu Thiều đính hôn. Cũng không chúc mừng, không thăm hỏi, giống như cố ý lạnh nhạt nàng vậy.
Mỗi lần nói tới chuyện này, Bạch Chỉ và Liên Kiều tức cành hông. Nói sao Tưởng Nguyễn cũng là con gái Tưởng gia, Tưởng Quyền lại làm đến nước này, thật sự khiến người ta khinh thường. Liên Kiều vừa chải đầu cho Tưởng Nguyễn vừa nói. “Nghe nói mấy ngày nay Nhị tiểu thư ngày nào cũng tới viện Ngũ di nương, vừa tới là ngồi một buổi liền. Chả biết hai kẻ kia có giao tình từ khi nào. Ngũ di nương kia đúng là loại qua cầu rút ván, giờ trở mặt không nhận người. Ý chỉ của Thái hậu nương nương đã ban xuống lâu như vậy, mà chẳng thấy cô ta tới hỏi thăm một tiếng. Chuyện của hồi môn không biết đã làm đến đâu.”
Những lễ nghi ngày xuất giá, vốn đều do đương gia chủ mẫu chuẩn bị. Nếu Triệu Mi còn sống, những ngày qua hẳn đã vội vàng chạy ngược chạy xuôi. Hồng Anh thì thanh nhàn chán, tận nay vẫn chưa hỏi han tiếng nào. Cũng không thể để nữ tử xuất giá mở miệng hỏi chuyện này được.
“Nàng ta có làm gì sai đâu, chỉ là một thiếp thất, hôn sự của đích nữ không tới phiên nàng ta nhúng tay, nói sao cũng không bắt bẻ được.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Hơn nữa nếu có sai sót, Thái hậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nàng ta thấy được điểm này, mới cố ý không hỏi tới.”
Dù sao có Ý Đức Thái hậu chuẩn bị, chuyện bỏ công lại không được cảm ơn Hồng Anh tất nhiên sẽ không làm. Giờ quyền chưởng quản nhà cửa đã rơi vào tay Hồng Anh, muốn Hồng Anh trích bạc ra để chuẩn bị đồ cưới cho nàng, Hồng Anh chắc chắn cũng không chịu. Đã nếm qua mùi vị quyền lực sao có thể buông tay, Hồng Anh đã quen hưởng thụ cảm giác bề trên, đứng trước một đích nữ phẩm cấp cao hơn mình, sao có thể vui nổi?
“Nói chung Ngũ di nương này đúng là bạc bẽo, sao không nghĩ thử mà xem, nếu lúc đầu không có tiểu thư giúp đỡ, cô ta sẽ được sống yên trong phủ sao, càng đừng nói tới cuộc sống vinh quý hiện tại. Thật sự cho rằng bản thân…”
“Liên Kiều, ” Tưởng Nguyễn cắt ngang. “Ngươi nói quá nhiều.”
Liên Kiều sững sốt một chút, tự biết lỡ lời, vội nói. “Là tỳ nữ nói sai.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Không sao, đừng để bị người khác nghe thấy là được. Ngươi đi chọn một ít vải trong cung ban cho, sau đó cùng Bạch Chỉ may một số hà bao, mấy ngày gần đây người trong cung thường lui tới, không thể không khen thưởng.”