Hành trình trở về so với lúc đến thì thoải mái hơn rất nhiều, sau khi Bát Kỳ tiên sinh giải độc cho Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều đã dùng bồ câu đưa thư truyền tin tức về kinh thành. Tưởng Nguyễn cũng từng nhìn thấy chim bồ câu trắng kia, bộ lông tuyết trắng mượt mà đáng yêu, rất linh động, cũng rất thân cận với nàng, thì ra bồ câu nhỏ tên là Hổ Phách, nghe nói do Lâm quản gia đặt cho. Quả nhiên ở một nơi nam nhiều nữ thiếu như phủ Cẩm Anh vương, muốn tìm được một cái tên hay là việc hơi khó.
Khi về đến phủ Cẩm Anh vương, Lâm quản gia đợi sẵn từ lâu, thấy Tưởng Nguyễn bình an vô sự trở lại, mừng vui đến nỗi lệ già tung hoành. Xúc động đến mức muốn đến từ đường cảm tạ tổ tiên, cảm tạ liệt tổ liệt tông Tiêu gia phù hộ.
Bởi vì Tiêu Thiều muốn nhanh chóng tới nơi, mấy người Lộ Châu biết nếu đi theo sẽ làm lở hành trình nên ở lại vương phủ, qua thời gian này đã gầy đi không ít. Thấy Tưởng Nguyễn xuống xe ngựa mấy nha hoàn lập tức vây lại, đều ân cần hỏi han. Lộ Châu cười nói. “Hiện giờ cô nương khỏe lại rồi, đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, lần này thoát hiểm, phải ăn mừng một phen mới được.”
Bạch Chỉ lo lắng. “Chỉ mong không ảnh hưởng đến căn nguyên, dẫu sao trúng độc nhiều năm như vậy. Cô nương không sao nô tỳ cũng yên lòng.”
“Nói những lời nãn lòng thoái chí ấy làm chi?” Liên Kiều trợn mắt nhìn Bạch Chỉ. “Giờ cô nương khỏe mạnh trở về, chuyện qua rồi thì thôi, sau này cẩn thận hơn là được.”
Thiên Trúc cúi đầu, giọng hơi ão não. “Thuộc hạ không bảo vệ tốt Thiếu phu nhân, xin Thiếu phu nhân trách phạt.” Trước nay đối với chức trách của mình Cẩm y vệ có cảm giác trách nhiệm rất nặng, cô thân là ẩn vệ thiếp thân của Tưởng Nguyễn, lại để Tưởng Nguyễn bị hạ độc ngay trước mắt mình, nói tới nói lui đều là lỗi của cô.
“Không liên quan gì đến ngươi cả, khó lòng phòng bị.” Tưởng Nguyễn ôn hòa nói. “Chỉ vì đối phương quá xảo quyệt mà thôi, ngươi cũng không thể bảo vệ được ta ở mười mấy năm trước.”
Thiên Trúc kinh ngạc nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn ngoài nóng trong lạnh, mặc dù ngày thường không gây khó dễ cho tỳ nữ của mình, tuy nhiên thái độ không đủ thân cận, nhất đối với người nửa đường đi theo như cô, càng chưa từng chủ động an ủi. Nhưng lời nói hiện tại đang giúp cô phủi bỏ trách nhiệm, nhìn vào mắt Tưởng Nguyễn, lệ khí khi xưa dường như đã tảng bớt, thay vào đó, là một sự thư thái và thản nhiên rất đặc biệt.
Không biết lần này Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều lên núi Già Nam đã gặp phải chuyện gì, lại có sự thay đổi như thế. Thiên Trúc suy đoán, rồi nhìn Tiêu Thiều một cái. Tưởng Nguyễn biết suy nghĩ trong lòng cô, nói với Tiêu Thiều. “Nếu huynh đã đưa Thiên Trúc cho ta, thì hẳn ta có quyền quyết định xử lý cô ấy nhỉ.”
Tiêu Thiều gật đầu, Tưởng Nguyễn cười nói. “Được rồi, ta nói, không liên quan tới cô, không cần xin tội.”
Thiên Trúc cẩn thận nhìn Tiêu Thiều, Tiêu Thiều không có phản ứng đặc biệt, trong lòng thầm cảm kích, nói. “Thuộc hạ tạ ơn sự khoan dung của Thiếu phu nhân, Thiếu chủ.”
Tề Phong ho khan hai tiếng. “Tam tẩu hay cứ vào nhà trước đi, ở bên ngoài cẩn thận nhiễm phong hàn, tẩu bệnh nặng mới khỏi, người còn yếu ớt.”
Mọi người đều cho rằng đúng, Liên Kiều và Bạch Chỉ đỡ Tưởng Nguyễn vào phòng, Tiêu Thiều còn có một số việc nên phải vào cung một chuyến, sau khi trấn an Tưởng Nguyễn thì rời đi.
Sau khi Tiêu Thiều đi khỏi, Tưởng Nguyễn ngồi trong phòng, căn phòng có hơi rối loạn, Bạch Chỉ thẹn. “Mấy ngày qua nô tỳ lo lắng cho tình trạng của cô nương, không có tâm tư dọn dẹp phòng ốc, giờ nô tỳ dọn dẹp ngay đây ạ.”
“Tạm thời không gấp.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Ta có một số việc muốn dặn dò các ngươi.”
“Chuyện gì ạ?” Lộ Châu khó hiểu hỏi.
“Mặc dù độc trên người ta là năm xưa trúng phải, nhưng chắc chắn trước khi độc phát mấy ngày đã có người dùng độc. Ta biết là do ai làm!” Tưởng Nguyễn nhận lấy trà Liên Kiều đưa tới nhấp một ngụm.
Sắc mặt Thiên Trúc căng thẳng. “Cô nương biết là ai ư?”
“Mặc dù ta không biết người hạ độc mình là ai, nhưng ta biết người đứng sau sai khiến.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Kẻ đó tặng ta phần đại lễ này, sao ta có thể không đáp trả chứ.”
Mấy nha hoàn trố mắt nhìn nhau, đều không hiểu ý Tưởng Nguyễn. Hồi lâu sau Lộ Châu mới nói. “Người này và người mười mấy năm trước hạ độc cô nương là một ư? Nhưng tại sao phải hạ độc thủ với cô nương như vậy? Nếu là đại phu nhân…” Lộ Châu nhíu mi nói. “Giờ Đại phu nhân cũng đã chết rồi, sao có thể sai người hạ độc cô nương chứ?”
“Người nọ không phải Hạ Nghiên,” Tưởng Nguyễn nhìn lá trà chìm nổi trong tách. “Nhiều năm trước người này vì mạng của ta mà tới, hiện tại giở lại trò cũ, có chăng chỉ vì cảm thấy ta đem tới uy hiếp cho kẻ đó mà thôi. Kẻ đó ở trong cung, nợ này bao gồm cả chuyện của mẹ ta, ta tất nhiên phải đòi lại hết.” Nàng cười lạnh. “Tiêu Thiều đã bố trí, sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho bọn chúng đẹp mặt!”
Mấy người Liên Kiều trố mắt nhìn nhau, nếu Tưởng Nguyễn không nói rõ, thì tất nhiên vì người đứng sau chắc chắn không đơn giản, mà nàng cũng tự có chủ ý riêng. Họ đi theo nàng lâu như vậy, tất nhiên cũng hiểu tâm tư của nàng, nên sẽ không truy hỏi, Thiên Trúc nói. “Cô nương muốn bọn nô tỳ làm gì?”
“Ta đã tính toán đâu vào đó, người nọ ở trong cung, tất nhiên phải trả từ trong cung. Ngày mai các ngươi theo ta vào cung, có một số việc, ta cũng rất muốn biết.” Nàng cười nhạt, trong ánh mắt chứa sự lẫm liệt và rét buốt, khiến mấy người Liên Kiều không nén nổi ớn lạnh.
….
Một nơi trong cung, Tưởng Đan ném vỡ bình sứ, ‘choang’ một tiếng giòn dã, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Cung nữ không dám thở mạnh, một người trong số đó vội quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, Tưởng Đan giận dữ quát. “Cút ra ngoài!”
Các cung nữ sợ hết hồn, vội vàng lui ra. Cung điện to lớn chỉ còn lại mình Tưởng Đan, nét mặt đã không còn giữ nổi vẻ đáng yêu thường ngày, nghiếng răng trợn mắt cực kỳ đáng sợ. Nàng ta siết chặt quả đấm, suýt cắn nát răng.
Dù biết ẩn nhẫn, nhưng càng ở lâu trong cung, đứng ở vị trí càng cao, thì bản tính con người càng dễ bại lộ hơn. Một người khi đã lộ bản tính, thì dễ dàng bị người khác bắt được sơ hở. Tuy nhiên Tưởng Đan vẫn còn khá khôn ngoan, trước khi bị người khác phát giác, vẫn nhớ đuổi hết cung nữ ra ngoài. Nàng ta làm người luôn rất cẩn thận.
Tưởng Nguyễn không chỉ bình an vô sự còn bước ra từ trong xe ngựa của phủ Cẩm Anh vương, lúc chuyện này truyền tới tai Tưởng Đan, khiến nàng ta run tay. Nhiều ngày trước bất luận làm cách nào cũng không tra được tin của Tưởng Nguyễn, phủ Cẩm Anh vương kiên cố đến mức một con ruồi cũng chui không lọt, mà giờ phút quan trọng ấy nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ khiến người khác lần ra manh mối. Vốn nghĩ rằng mất hết tin tức có nghĩa Tưởng Nguyễn đã lành ít dữ nhiều, ấy vậy mà không ngờ Tưởng Nguyễn lại nghênh ngang ngồi xe trở về phủ Cẩm Anh vương, mà ngay cả việc Tưởng Nguyễn ra khỏi đó từ lúc nào nàng ta cũng không biết.
Không ngờ rằng mạng Tưởng Nguyễn lại lớn như vậy, Tưởng Đan càng thấy khủng hoảng nhiều hơn. Chuyện dẫn độc bị bại lộ, nếu Tưởng Nguyễn bình phục, tất nhiên sẽ biết độc tồn tại trong cơ thể mình từ thuở nhỏ, nếu thật sự điều tra, sớm muộn cũng sẽ tới đầu nàng ta. Dựa vào bản tính âm độc của Tưởng Nguyễn, nhìn kết cục của cả nhà Hạ Nghiên, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là trừng trị qua loa. Một khi phát hiện nàng ta có liên quan, Tưởng Nguyễn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mỗi lần nghĩ về chuyện này, tim Tưởng Đan bắt đầu đập nhanh. Nàng ta nhớ đến người áo xám, lòng bắt đầu oán trách, kẻ kia nói rằng dù Tưởng Nguyễn bản lĩnh thông thiên cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, không ngờ cuối cùng cũng chỉ được cái vỏ. Suy nghĩ hồi lâu, nàng ta đi tới trước bàn, cầm bút lên định viết một phong thư gửi cho người khác.
Cùng ở hoàng cung, nhưng có người tâm trạng hoàn toàn bất đồng với Tưởng Đan. Trong Nam uyển, Tiêu Thiều vừa bước vào sảnh, thiếu niên thanh tú đã bước tới, không hề khách sáo, bắt lấy tay áo hắn, nói. “Cô ấy trở lại rồi?”
“Ở ngay trong phủ.” Tiêu Thiều thản nhiên rút tay áo lại. “Thập Tam hoàng tử định tới thăm thê tử của ta à?”
Một quan thần, lại tự xưng ‘ta’ trước mặt hoàng tử, gan Tiêu Thiêu thật sự đủ lớn. Tuy nhiên tiểu điện hạ dường như không phát giác, trên mặt hiện lên sự vui vẻ. “Được đó, khi nào thì đi?”
Mười mấy ngày qua Tuyên Phái sống trong cung mà tưởng như đã qua mười mấy năm, ngày ngày lo nghĩ bệnh tình của Tưởng Nguyễn, lúc hoàng đế kiểm tra công khóa cũng không tập trung được, đáp sai khá nhiều vấn đề. Ngay cả Liễu Mẫn cũng nhìn thấu cậu có tâm sự, tuy nhiên Tuyên Phái tất sẽ không nói với người ngoài nguyên nhân mình như thế. Tâm sự chất chứa trong lòng, Tưởng Nguyễn bị bệnh liệt giường, cậu cũng gầy đi rất nhiều. Sau đó nhận được tin tức Tiêu Thiều cho người đưa tới, chỉ nói độc của Tưởng Nguyễn đã giải xong, lúc ấy hòn đá trong lòng Tuyên Phái mới rơi xuống. Thế nhưng Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều chậm chạp không về, khiến Tuyên Phái nôn nóng vô cùng, trong lòng không biết đã mắng Tiêu Thiều âm hiểm bao nhiêu lần, song cũng trông mong Tưởng Nguyễn hồi kinh.
“Không ai có thể tùy tiện đưa hoàng tử đi, điện hạ muốn viếng thăm hàn xá, thì tự mình nghĩ cách đi.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói.
Trắng trợn ức hiếp người khác như vậy, Tuyên Phái sững sốt, sau đó nổi giận. “Ngươi người này thật không nói đạo lý, ngươi như vậy đợi ta nói cho cô ấy…”
“Thì sao?” Tiêu Thiều nhìn cậu, rõ ràng không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng khiến người đối diện cực kỳ áp lực.
Tuyên Phái á khẩu, thoáng sững sốt, chợt phát giác mình bị đối phương trấn áp chỉ bằng một cái nhìn như thế thì quá mất mặt, thẹn quá thành giận la ầm lên. “Người tất nhiên sẽ làm chủ cho ta!”
Tuyên Phái luôn tỏ ra chín chắn điềm tĩnh, có lúc cậu so với người trưởng thành còn chín chắn hơn. Nhất là hiện nay càng ngày càng được hoàng đế xem trọng, người dưới không còn ai thấy được Tuyên Phái tức giận như một đứa trẻ nữa. Hiện tại Tuyên Phái tức đến mức giậm chân, hiếm khi mới thấy có đúng sức sống của độ tuổi.
“Nàng ấy là thê tử của ta, tại sao phải giúp ngươi?” Tiêu Thiều tiếp tục nói.
“Người là…” Tuyên Phái đang định nói, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu cảnh giác nhìn Tiêu Thiều, lòng tựa như nổi sóng. Người này tâm cơ quá sâu, chỉ dùng mấy câu suýt chút đã moi được bí mật của cậu. Tiêu Thiều người này nhìn như lạnh lùng không quan tâm bất kỳ chuyện gì, thế nhưng lại rất giỏi. Hắn biết rõ nhắc tới Tưởng Nguyễn thì cảm xúc của Tuyên Phái sẽ bất thường, cũng biết nói gì sẽ kích thích cảm xúc của Tuyên Phái. Chỉ đôi câu đơn giảnmà thôi. Tuyên Phái dần lấy lại bình tĩnh, nhìn Tiêu Thiều, đột nhiên cười cười nói. “Tiêu vương gia, ngươi làm như vậy, thật sự là ỷ mạnh hiếp yếu.”
Lời cậu nói chứa mười phần châm chọc, Tiêu Thiều mắt không nháy, đạm nhạt nói. “Thập Tam điện hạ nào phải bên nhỏ yếu.”
Tuyên Phái nuốt nước miếng, ai nói Cẩm Anh vương là thánh nhân mặt lạnh không ăn khói lửa nhân gian, người này một khi xấu tính thì hư không ai bằng. Bốn phía đâm chọt vào chỗ đau của người ta, đè cơn tức xuống, Tuyên Phái mới nói. “Ta biết ngươi muốn biết gì, nhưng ta không nhất thiết phải nói cho ngươi biết. Mặc dù ngươi với cô ấy là phu thê, nhưng mà…” Tuyên Phái cười ác ý. “Nghĩ hẳn cũng không phải phu thê chân chính đâu nhỉ.”