Tưởng Nguyễn đi tới bên cạnh người kia, chúng ẩn vệ trố mắt nhìn nhau, Tưởng Nguyễn cúi đầu nhìn xuống người nọ, cuối cùng đạm nhạt nói. “Bạch Chỉ, ngươi không dám ngẩng đầu nhìn ta sao?”
Chúng ẩn vệ kinh ngạc, hạ nhân trong phủ Cẩm Anh vương không xa lạ với cái tên Bạch Chỉ, đó là nha hoàn bồi gả của Thiếu phu nhân, bốn nha hoàn của Tưởng Nguyễn trừ Thiên Trúc vốn là thuộc hạ của Tiêu Thiều ra, ba người còn lại đều là hồng nhân ở phủ Cẩm Anh vương. Bạch Chỉ là người tính tình trầm tĩnh nhất trong bốn người, dung mạo xinh đẹp, không ít thị vệ tặng quà lấy lòng. Bạch Chỉ được Tưởng Nguyễn tin tưởng, lại cùng Tưởng Nguyễn lớn lên, hành động bắt nội gián hôm nay được Tưởng Nguyễn một tay an bài, nghe thấy tên Bạch Chỉ, nhóm ẩn vệ đều lấy làm kinh hãi.
Người trên đất chậm chạp không phản ứng, Tưởng Nguyễn cũng không gấp, chỉ ôn hòa đứng chờ. Qua hồi lâu, người trên đất chỉnh lại xiêm y, từ từ đứng lên, để lộ gương mặt quen thuộc.
Biểu cảm của Bạch Chỉ vẫn ổn hòa điềm tĩnh như thường, tựa như chỉ vừa làm xong việc Tưởng Nguyễn dặn dò, trên mặt thậm chí không có chút kinh hoảng nào, chỉ nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Cô nương thông minh, vẫn bắt được nô tỳ.”
“Đây…” Ẩn vệ xung quanh thấy thật sự là Bạch Chỉ, đều nghĩ không thông, xa lạ nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, và cũng để phòng ngừa người này làm ra hành động bất lợi cho Tưởng Nguyễn. Đúng lúc này, mấy người Liên Kiều nghe tin chạy tới, nhìn thấy các ẩn vệ bao vây Bạch Chỉ thì đứng sựng tại chỗ. Lộ Châu là người đầu tiên không kiềm được, nói. “Bạch Chỉ tỷ, tại sao lại là tỷ?”
Liên Kiều và Bạch Chỉ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa tất nhiên thâm hậu, thấy tình cảnh này, Liên Kiều khiếp sợ đồng thời ý nghĩ đầu tiền xuất hiện là Bạch Chỉ bị vu oan. Vội vàng nói. “Chuyện này là thế nào? Bạch Chỉ, chẳng lẽ có hiểu lầm gì sao? Cô nương ở ngay đây, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho tỷ, tỷ mau nói đi.”
Liên Kiều rất lo lắng, một lòng muốn giúp Bạch Chỉ rửa sạch tội danh. Chỉ vì đối với Liên Kiều, Bạch Chỉ thật sự không có lý do gì để hãm hại Tưởng Nguyễn cả, càng không thể nào là nội gián trong miệng người thông báo. Nhưng Bạch Chỉ lại không hề trong sạch như Liên Kiều hy vọng, chỉ cười một tiếng, nói. “Không phải hiểu lầm, ta chính là nội gián bên cạnh cô nương. Cô nương hiểu rõ từng li từng tí, lần này cũng không bắt sai người.” Bạch Chỉ nhìn Liên Kiều, nhẹ giọng nói. “Thật xin lỗi, ta lừa các ngươi.”
“Sao có thể?” Liên Kiều mất kiểm soát, xông lên nắm cổ tay Bạch Chỉ, vẻ mặt kích động, mặc kệ nhiều người đang có mặt tại đây, không màng mọi thứ nói. “Tỷ và ta cùng nhau hầu hạ cô nương từ nhỏ đến lớn, đối với cô nương thế nào, mọi người đều thấy rõ. Năm xưa ở thôn trang, tỷ một lòng bảo vệ cô nương. Nhiều năm qua, tỷ là hạng người gì ta cũng có tư cách nói một tiếng. Bạch Chỉ, có phải tỷ có gì khó nói hay không, chúng ta có tình nghĩa nhiều năm, cô nương coi tỷ là người mình, chỉ cần tỷ nói ra, cô nương nhất định sẽ giúp tỷ. Có phải tỷ đã gặp chuyện gì rồi hay không?”
Bạch Chỉ hơi khựng lại, nhưng vẫn dùng sức rút tay khỏi tay Liên Kiều, nói. “Ta không có gì để nói, cũng không có nỗi niềm gì khó nói, ngươi không tin ta, vậy không tin cô nương sao, có khi nào cô nương bắt sai người đâu.”
Liên Kiều bị sự kiên quyết trong mắt Bạch Chỉ dọa sợ, bất giác lui về sau hai bước, nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn khác với người xưa kia sớm chiều chung đụng. Liên Kiều mịt mờ nhìn về phía Tưởng Nguyễn, vẻ mặt Tưởng Nguyễn không thay đổi, chỉ nói với các ẩn vệ xung quanh. “Các ngươi lui xuống đi, để vài người canh giữ ngoài viện là được.”
“Thiếu phu nhân,” một ẩn vệ lo lắng nói. “An nguy của Thiếu phu nhân quan trọng.”
“Một cô gái tay không tấc sắt, cần gì phải lo lắng, có Thiên Trúc ở đây là đủ rồi.” Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói. Các ẩn vệ thấy thái độ nàng kiên quyết, biết Tưởng Nguyễn đã quyết thì không dễ dàng bị kẻ khác ảnh hưởng, không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Trong viện chỉ còn Liên Kiều Lộ Châu, Thiên Trúc Tưởng Nguyễn, và cả Bạch Chỉ không biết đang suy nghĩ gì.
“Cô nương đối đãi tỷ không tệ, tại sao tỷ phải làm như vậy?” Lộ Châu là người không chịu nỗi đầu tiên, cô là người yêu ghét rõ ràng, từ tận đáy lòng luôn yêu mến Tưởng Nguyễn như người thân. Đột nhiên phát hiện Bạch Chỉ là người âm thầm hãm hại Tưởng Nguyễn, sự tức giận có thể tưởng tượng được. Nếu trước đấy còn nghi ngờ Bạch Chỉ bị oan, thì giờ nhìn thái độ của Bạch Chỉ và Tưởng Nguyễn cũng đã rõ, Lộ Châu nhìn ra, đối với Bạch Chỉ chỉ còn căm phẫn.
Bạch Chỉ không trả lời Lộ Châu, chỉ nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Cô nương sắp xếp bố cục hôm nay, là vì muốn bắt ta? Cô nương đã sớm biết ta chính là người dẫn độc?”
“Phải.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Trước đó ta nói tìm được người đứng sau, muốn vào cung bố trí, là cố ý nói cho ngươi nghe. Ta biết ngươi sẽ nghĩ cách truyền tin ra ngoài, cố ý sai người chờ bắt tặc.”
“Cô nương trước nay thông minh, chuyện gì cũng không qua được mắt cô.” Bạch Chỉ cười, vẻ mặt hết sức bình tĩnh. “Từ lúc nào cô nương phát hiện nô tỳ chính là gian tế?”
Trong con ngươi Tưởng Nguyễn thoáng qua cảm xúc khác thường, môi đỏ khẽ nhếch, nụ cười lạnh như băng. “Bạch Chỉ, nếu như có thể, người ta không muốn hoài nghi nhất chính là ngươi.” Nàng lạnh nhạt, như không có cảm xúc gì nói. “Ngươi là nha hoàn ngày ấy mẹ cho ta, trước nay luôn ở bên cạnh ta. Thời gian ngươi ở bên ta quá lâu, ta vẫn luôn cho rằng, ngươi sẽ bên ta đến cuối cùng, sẽ vĩnh viễn không phản bội ta. Người ta tin tưởng trên thế gian này không nhiều, Bạch Chỉ, ngươi là một trong số đó.”
Bạch Chỉ sững sốt, như không nghĩ tới Tưởng Nguyễn sẽ nói vậy, môi giật giật, cuối cùng vẫn yên lặng.
“Thức ăn của ta ở vương phủ đều qua tay Lâm quản gia, vương phủ vô cùng nghiêm khắc trong việc này, ta không nghi ngờ sẽ có chuyện gì xảy ra. Nếu nói bị dẫn độc từ đâu, tất nhiên là trúng chiêu ở bên ngoài. Ta cho rằng ở hoàng cung, hoặc Tưởng Đan động tay động chân, cho tới sau này ta nhớ lại, ngày ta và Tiêu Thiều thành thân, lúc chờ trong phòng tân hôn, Lộ Châu sợ ta đói bụng nên cho ta bánh ngọt, mà ngươi đưa tới một ly trà.”
Lộ Châu cũng theo đó nhớ lại. “Đúng vậy, bởi vì sợ cô nương chỉ lo ăn bánh sẽ bị nghẹn, Bạch Chỉ tỷ đã đưa một tách trà, chẳng lẽ trà kia có vấn đề?”
“Chỉ là một tách trà, sao cô nương lại kết luận là do nô tỳ làm?” Bạch Chỉ cười nói.
“Một tách trà đúng là không nói lên được gì cả, có lẽ do người khác để vào cũng không chừng. Nhưng ngươi biết rõ, ta không quen ăn đồ quá ngọt, ngày đó bánh đã rất ngọt rồi, ngươi còn bưng trà sen ngọt tới cho ta uống. Nhìn như không có gì, nhưng đối với ngươi mà nói, Bạch Chỉ, ngươi đi theo ta mười mấy năm, thói quen ăn uống của ta không ai rõ hơn ngươi. Ngươi là nhất đẳng nha hoàn của ta, trước nay làm việc chu toàn, sẽ không phạm sai lầm như vậy. Sở dĩ ngươi làm thế, chỉ vì dưới sự căng thẳng, nên không chú ý tới mà thôi. Bánh ngọt và trà ngọt, Bạch Chỉ, bình thường ngươi, sẽ không làm như vậy.”
Liên Kiều ngưng trọng, đưa mắt nhìn Bạch Chỉ, cô và Bạch Chỉ cùng nhau hầu hạ Tưởng Nguyễn nhiều năm như vậy, tất nhiên biết Tưởng Nguyễn nói không sai. Bạch Chỉ luôn tinh tế trong việc chuẩn bị sinh hoạt hằng ngày của Tưởng Nguyễn, tính tình cẩn thận, sẽ không phạm sai lầm nhỏ như thế.
Hồi lâu sau, Bạch Chỉ cười khẽ. “Cô nương quả thật tỉ mỉ, không ngờ rằng chút việc nhỏ ấy lại bán đứng nô tỳ. Nô tỳ tâm phục khẩu phục.”
“Không, không chỉ điểm này.” Tưởng Nguyễn nhìn cây đuốc đang cháy, ánh lửa sáng ngời chiếu rõ mọi vật. Mà dung nhan nàng mang theo một sự xinh đẹp tiêu điều. Nàng nói. “Còn có ta lúc trở lại, Liên Kiều bọn họ đều vây lại, họ vui mừng vì ta giải được độc, chỉ một mình ngươi khổ sở.”
Bạch Chỉ nghi hoặc nói. “Nô tỳ bởi vì lo lắng cho cô nương mà buồn bả, thế có gì không đúng sao?”
“Đúng vậy, ngươi đang lo lắng, thân là nha hoàn thiếp thân, lo lắng cho thương thế của chủ tử là chuyện dễ hiểu. Nhưng với một người bình thường, đầu tiên sẽ vì người khác đại nạn không chết mà cảm thấy vui mừng. Bạch Chỉ, từ lúc bắt đầu thấy ta, nét mặt ngươi chưa từng vui mừng, đó vốn là một chuyện bất thường, tựa như ngươi không hề vì ta khỏe lại mà cảm thấy vui, trái lại còn vì thế mà lo lắng buồn bã, ngươi đang buồn bã cái gì, là bởi vì thất bại sao?” Nàng hỏi.
Bạch Chỉ im lặng, hoảng hốt nhìn Tưởng Nguyễn. “Thì ra lúc ấy ta đã để lộ chân tướng…”
“Không chỉ có vậy, sau khi ta về phủ thì thấy cả phòng rối loạn, tựa như chưa từng được dọn dẹp, ngươi nói vì lo lắng cho thương thế của ta, nên không có tâm tư quét tước dọn dẹp.” Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Những lời ấy hợp với Liên Kiều và Lộ Châu, bởi vì tánh tình bọn họ nóng nảy, không giấu được chuyện gì, một khi ta xảy ra chuyện, bọn họ chẳng có tâm tư làm việc gì khác. Nhưng ngươi không giống họ, Bạch Chỉ, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, tính tình điềm đạm nhất, cho dù năm xưa ở nhà Trương Lan ta rơi xuống nước hôn mê không tỉnh, ngươi vẫn sẽ xử lý những chuyện vụn vặt một cách gọn gàng ngăn nắp, bởi vì ngươi là một người có chủ kiến, sẽ không bị sự thay đổi bên ngoài ảnh hưởng. Ngươi sẽ vì lo lắng cho thương thế của ta mà không có tâm trạng làm việc ư? Không phải vậy, ngươi chỉ đang lo âu, bởi vì ngươi có chuyện trong lòng, ngươi không thể nào bình tĩnh được.”
Điều cuối cùng khiến nàng hoài nghi Bạch Chỉ, còn vì liên quan đến mộng cảnh kiếp trước. Kiếp trước Liên Kiều chết dưới côn của Tưởng Quyền, cuối cùng chỉ còn Bạch Chỉ cùng nàng cung, ban đầu cho rằng tính tình Bạch Chỉ dịu dàng, khiến Hạ Nghiên nhất thời mềm lòng. Nay xem ra, bất luận Bạch Chỉ là dạng người gì, lấy bản tính cẩn thận của Hạ Nghiên, sao có thể dễ dàng để nàng mang theo thân tín vào cung.
Bạch Chỉ nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên tiến về phía trước một bước, Thiên Trúc cảnh giác chắn trước mặt Tưởng Nguyễn. Thiên Trúc tới trễ nhất, đối với Bạch Chỉ không có tình nghĩa thâm sâu như Liên Kiều. Hiện tại chứng thực thân phận gian tế của Bạch Chỉ, Cẩm y vệ hận nhất loại người phản chủ, trong mắt Thiên Trúc, Bạch Chỉ nay đơn giản là một kẻ địch mà thôi.