Tỳ nữ câm lập tức quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng, không biết phải làm sao mới phải, Tưởng Nguyễn dịu dàng hỏi. “Ngươi định đi tìm đại phu à?”
Tỳ nữ câm gật đầu.
“Không cần mời đại phu đâu.” Tưởng Nguyễn cười lạnh. “Ta không tin đại phu nơi này, ngươi ra ngoài đi, sau này làm thức ăn cẩn thận một chút.” Tất nhiên không thể để đại phu tới, nếu không bắt ra hỉ mạch, mọi chuyện sẽ hỏng bét hết. Tỳ nữ câm không quá gan dạ, chẳng biết có phải giả vờ hay không. Tưởng Nguyễn chỉ đành lừa gạt trước rồi tính sao.
Tỳ nữ câm há miệng, có hơi ngỡ ngàng, Tưởng Nguyễn cau mày nói. “Còn không đi ra!” Lúc này tỳ nữ câm mới vội vàng lui ra ngoài. Sau khi tỳ nữ câm đi khỏi, Tưởng Nguyễn xoa trán, cứ tiếp tục như vậy không phải cách. Nhưng hiện giờ tình huống bên ngoài thế nào nàng không hề biết. Mấy ngày nay nàng luôn ở trong phòng, mặc dù không thể đi ra ngoài, tuy nhiên mỗi ngày đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, vẫn nhìn được chút manh mối.
Nơi này hoàn cảnh thanh u, hiếm dấu chân người, thức ăn rất thanh đạm, nếu không phải Tưởng Nguyễn sai tỳ nữ câm nấu thịt cá cho chó con, sợ rằng trong thức ăn chẳng có tý đồ ăn mặn nào. Việc ấy không phải ngẫu nhiên, có mấy lần vào lúc hoàng hôn, Tưởng Nguyễn mơ hồ nghe thấy tiếng chuông. Nàng đoán rằng, đây có lẽ là một ngôi miếu, nằm ở trong núi, nơi hoang dã, hương khói không vượng, nhân số thưa thớt. Chúng giấu nàng ở chỗ này, thật sự rất lớn gan, tuy nhiên nghĩ lại thì, khó trách người khác tìm không được chỗ này.
Tưởng Nguyễn không biết nơi đây cách kinh thành có xa lắm không, nhưng nếu bây giờ muốn chạy là chuyện không thể nào. Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt nàng muốn trốn là vọng tưởng hảo huyền, huống chi trước khi làm xong chuyện mà trốn đi cũng không phải cách. Khi nào Tuyên Ly hành động, chỉ khi Tuyên Ly ra tay, chuyện còn lại mới có thể tiến hành thuận lợi. Tưởng Nguyễn đưa tay cầm con dao nhỏ lên, gạch một dao lên đầu giường, nơi ấy đã có rất nhiều đường gạch, bắt đầu từ khi nàng bị nhốt ở nơi này. Tính đến nay đã qua mấy chục ngày, nghĩ đến, hẳn Tuyên Ly đã bắt đầu ra tay rồi.
…
Đêm nay, thời tiết kinh thành vốn tốt đột nhiên thay đổi, đêm đến, gió lớn chợt nổi lên, mây đen kéo tới, chỉ trong chốc lát, hạt mưa to chừng hạt đậu rơi xuống. Người đi đường vội vả đụt mưa, như không khí ngày xuân đột ngột quay lại. Đến ban đêm, mưa càng thêm lớn, giá rét lạ thường.
Hoàng cung, đại điện cô quạnh, đàn hương tỏa khói xanh, dường như các cung nhân đã quen bầu không khí ngột ngạt này, ai nấy im lặng tự làm việc của mình. Trong tẩm cung hoàng đế, trên long sàng to lớn, nam nhân nằm trên giường, dù khoác trên người cẩm y hoa lệ, cũng chẳng thể che giấu tử khí trên mặt.
Một bàn tay đang cầm khăn, cẩn thận lau chùi vầng trán không có mồ hôi của hoàng đế. Bàn tay nhỏ ấy vô cùng trắng, móng tay sơn đỏ xinh đẹp, vô cùng trẻ tuổi. Khiến người khác nhìn thấy lập tức liên tưởng đến hoa mùa xuân, có cảm giác mềm mại nhỏ ra nước, bất đồng với gương mặt u tối của hoàng đế, gương mặt như chỉ còn da bọc xương, già nua tiều tụy. Xinh đẹp và xấu xí, trẻ tuổi và già yếu tạo thành sự đối lập rõ ràng, nhìn qua có một loại mỹ cảm khó nói.
Cô gái mặt như hoa đào, ngón út co lại siết khăn trong lòng bàn tay, hứng thú quan sát người trên giường, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang nhìn chuyện gì đó rất thú vị. Hồi lâu, cô gái nghiêng đầu “phụt” một tiếng, từ tốn nói. “Bệ hạ, đúng là thảm hại làm sao.”
Người này không phải ai khác, chính là Đổng Doanh Nhi, cung nhân thủ bên ngoài đã lui sang một bên, chỉ còn mỗi tiểu Trần tử, không, bây giờ phải gọi là Trần công công. Nghe thấy lời Đổng Doanh Nhi nói, Trần công công cũng không tỏ vẻ gì, chỉ im lặng đứng đó, cứ như một người vô hình vậy.
Đổng Doanh Nhi chống càm, nhìn hoàng đế trên long sàng, nam nhân này là chủ nhân thiên hạ. Chỉ một câu nói đã quyết định sinh tử của người khác, vì nam nhân này nàng ta mới phải vào cung, cũng từng nhìn thấy dáng vẻ nam nhân này uy phong hiên ngang. Dù có là chân long thiên tử thì thế nào? Đến hôm nay, chẳng phải cũng như một con chó chết nằm liệt trên giường không thể nhúc nhích, mặc cho người xẻ thịt đấy sao. Dù là nàng ta, cũng có thể tùy tiện ra tay giết vị chủ nhân thiên hạ này.
“Một ngày phu thê bách nhật ân, bây giờ nghĩ lại, đúng là không nỡ ra tay.” Đổng Doanh Nhi cười nói.
“Nương nương nhanh chút,” Trần công công mặt không chút thay đổi nói. “Tạp gia phải về báo cáo với chủ tử.”
Đổng Doanh Nhi nghe vậy trong con ngươi thoáng qua vẻ chán ghét, đột nhiên cười nói. “Trần công công quá nóng lòng, không cần phải gấp, tóm lại sẽ không để ngươi tới uổng công.” Nói xong, nàng ta lấy một lọ nhỏ trong tay áo ra, mở lọ ra, kê sát vào mũi hoàng đế đảo qua đảo lại——
Cơ thể hoàng đế giật giật, hồi lâu sau, từ từ mở mắt.
“Bệ hạ tỉnh rồi?” Đổng Doanh Nhi hỏi nhỏ.
Hoàng đế khẽ run, biểu cảm đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn Đổng Doanh Nhi quát. “Ngươi hại trẫm?” Tuy ông ta đang cực độ tức giận, tuy nhiên cổ họng như có thứ gì chặn lại vậy, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn đục, nếu không nghe kỹ, căn bản không thể nào nghe rõ ông ta đang nói gì.
Đổng Doanh Nhi cười khẽ, cúi người xích tới gần hoàng đế, như đang cẩn thận lắng nghe lời ông ta nói, nghe vậy liền nói. “Bệ hạ nói vậy thì oan cho ta quá, không phải thần thiếp muốn hại ngươi, là con trai ngoan của ngươi đấy.”
Nàng ta cố ý không nói rốt cuộc là đứa con trai nào, lập tức nhìn thấy hoàng đế tức giận, loại trạng thái này đối với một bệnh nhân sấp hấp hối mà nói, sẽ chỉ khiến người đó càng yếu ớt hơn. Đổng Doanh Nhi thấy tình cảnh này, càng vui thích hơn, thậm chí còn nói. “Không bằng bệ hạ đoán xem, là đứa con trai nào?”
Hoàng đế dữ tợn nhìn nàng ta, cổ họng phát ra tiếng ơ ô, câu từ đứt gảy, chỉ miễn cưỡng kêu lên. “Người đâu. Người đâu!”
“Bệ hạ còn muốn kêu ai?” Đổng Doanh Nhi nhếch mép. “Bệ hạ bị bệnh lâu như vậy, sợ rằng không biết tình hình hiện tại rồi. Bây giờ ngày nào bệ hạ cũng phải cần thần thiếp tới chăm sóc, bên cạnh không có ai có thể nhờ được. Ngày ngày thần thiếp tận tâm tận lực chăm sóc bệ hạ, vậy mà bệ hạ còn muốn gọi những người khác, thật sự khiến thần thiếp rất đau lòng.”
“Yêu phụ… Yêu phụ!” Hoàng đế chỉ có thể phát ra từ ngữ đơn giản.
“Ta là yêu phụ? Chắc vậy đó, chẳng qua bệ hạ còn không bằng ả yêu phụ là ta.” Đổng Doanh Nhi vươn tay sờ má hoàng đế. “Ánh mắt bệ hạ như thế là đang nghĩ xem có ai tới hỗ trợ đấy à, là ai? Là Lý công công sao? Sợ rằng bệ hạ không biết, sau khi ngươi bệnh mấy ngày Lý công công ưu sầu quá nặng nên đã tự vận, chậc chậc, thả người xuống giếng khô, lúc được người tìm thấy, đã không còn hình người rồi.”
Giọng điệu Đổng Doanh Nhi nhanh nhẹn, mắt hoàng đế lập tức trợn to, run rẩy nhìn nàng ta nói. “Là ngươi…”
“Đã nói rồi không phải ta,” Đổng Doanh Nhi oán trách. “Thần thiếp nào có bản lĩnh lớn như vậy, trên đời này kẻ có bản lĩnh ấy, hiển nhiên chỉ có con trai ngoan của bệ hạ thôi. Bệ hạ có biết, đó là đứa con trai nào không?”
Hoàng đế không nói gì, chỉ trợn trừng nhìn Đổng Doanh Nhi, ánh mắt quá mức đáng sợ, nếu không phải hiện giờ ông ta bị bệnh liệt giường sức khỏe suy yếu, sợ rằng đã ăn tươi nuốt sống Đổng Doanh Nhi. Cứ như một con cá vàng sắp chết, con ngươi sắp rơi khỏi hốc mắt.
“Bệ hạ không muốn nghe, thần thiếp không nói nữa, thần thiếp chỉ có lòng tốt thôi.” Đổng Doanh Nhi cười khanh khách, sau đó nói với Trần công công. “Bưng thuốc tới đây, chén thuốc cuối cùng này của bệ hạ, thần thiếp phải đích thân hầu hạ ngài uống.”
Hoàng đế nghe vậy, bắp thịt trên mặt nảy lên, khàn giọng nói. “Làm. Cái gì…”
“Dĩ nhiên là đút bệ hạ uống thuốc,” Đổng Doanh Nhi giả vờ kinh ngạc. “Thần thiếp nghĩ tình phu thê của bản thân và bệ hạ không sâu, nên hôm nay mới cố ý để cho bệ hạ thanh tỉnh một lúc, sau khi uống thuốc xong, bệ hạ có thể giải thoát rồi. Tuệ Giác đại sư nói rất hay, cuộc sống rất nhiều khổ sở, yêu hận phân tranh, chỉ khi thoát khỏi trần thế, mới đặt đến đại cảnh giới. Thần thiếp một lòng lo nghĩ cho bệ hạ đấy thôi. Thế có phải bệ hạ nên khen thưởng cho thần thiếp hay không hả?”
Nàng ta nói đầy thích thú, như đang nũng nịu vậy. Thế nhưng câu chữ không hề che giấu sát cơ, hành thích vua. Hoàng đế cố gắng muốn giãy giụa ngồi dậy, dùng sức hét lớn. “Láo xược. Người đâu,….” Giọng ông ta rất nhỏ, căn bản không truyền ra tới bên ngoài được, cơ thể lại không thể nhúc nhích, nào có biện pháp khác, người là dao thớt ta là thịt cá, chỉ có thể mặc người làm thịt thôi.
“Bệ hạ chớ kêu, cẩn thận sức khỏe, làm thế không dễ coi đâu. Thái hậu nương nương đã sớm nghỉ ngơi, bây giờ sắc trời đã tối, bệ hạ trước nay đều do thần thích đích thân chăm sóc. Thiết nghĩ nay duyên phận chúng ta sắp hết, thần thiếp cũng nói rõ, tránh cho bệ hạ bận tâm.” Nàng ta nhìn vào mắt hoàng đế, gằn từng chữ. “Thánh chỉ của bệ hạ, điện hạ đã sớm lấy được rồi, hiển nhiên đã bị tiêu hủy, nên ý định của bệ hạ sợ rằng không thể hoàn thành. Chẳng qua điện hạ nói xin bệ hạ yên tâm, hắn sẽ đường hoàng ngồi lên vị trí kia, thống trị Đại Cẩm thật tốt. Bệ hạ cứ an tâm.”