Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 82: 82: Hôn Kìm Lòng Không Được



Đêm khuya, tuyết lại bắt đầu rơi lả tả, trong Hoàng cung rất nhiều người đều đã đi ngủ.

Trong tuyết, hai người từ từ đi về phía trước.Tầm mắt Tần Mộ Dao vẫn nhìn chiếc đèn Khổng Minh bay trên bầu trời không có rời đi, lại nhìn thấy đèn Khổng Minh ngược gió bay theo hướng Tây, nghi hoặc trong lòng nàng lại càng mãnh liệt, cuối cùng, Tần Mộ Dao cùng Thanh Lam đứng ngoài một cung điện, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.“Công chúa, đây là……”Trong mắt Thanh Lam là vẻ không biết nói gì, nàng thật không ngờ đèn Khổng Minh lại bay tới tẩm cung của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu vô cùng ân ái, từ lúc tiến cung đều ở chung, làm cho người ngoài ghen tị không thôi.

Triều đình thịnh truyền Hoàng Thượng nhân ái, thời gian đăng cơ tuy rằng không lâu, nhưng được dân chúng Bắc Tĩnh quốc kính yêu cùng bách quan ủng hộ.“Chúng ta vào xem!”Ánh mắt Tần Mộ Dao híp lại.Tại sao lại là như thế này? Dựa theo dự tính của nàng, nên bay tới nơi của Ngưng Sương mới đúng, làm sao có thể bay tới cung điện của phụ mẫu.Trong mắt đều là âm trầm cùng nghi hoặc, Tần Mộ Dao kiên định bước chân về phía trước.Đi vào cung điện, trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, tầm mắt của nàng đảo qua ba người ngồi trong lương đình, cuối cùng tầm mắt dừng trên một thân ảnh, mi tâm gắt gao nhíu lại.Ngưng Sương ở nơi này?Lúc này Ngưng Sương ở cùng với phu thê Tần thị, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nàng và phu thê Tần thị nói chuyện, dáng vẻ dường như cực kì vui vẻ, không có gì dị thường.“Dao Nhi, con cũng mau tới đây, cùng nhau ngồi.”Mắt Tần phu nhân nhìn thấy Tần Mộ Dao đứng ở cửa, hướng nàng vẫy tay.“Vừa rồi Sương Nhi còn nói, muốn cho người mời con lại đây! Thật tốt, người một nhà đều ở cạnh nhau, nếu không ta cho người đem Thiên Nhi đến đây?”“Không cần, Thiên Nhi luôn ngủ sớm, hẳn là đang ngủ, để cho hắn ngủ đi! Nói không chừng đánh thức hắn lại làm ầm ĩ.

Dù sao muốn tụ tập lại với nhau, về sau còn có thời gian, không phải sao?”Tần Mộ Dao giật mình, thu lại cảm xúc trên mặt, đi qua, ngồi bên cạnh Tần phu nhân, ánh mắt dừng ở trên người Ngưng Sương, sắc bén trong mắt khiến cho người ta có cảm giác không chỗ che thân.“Tỷ tỷ, trên mặt muội có cái gì sao?”Ngưng Sương giả bộ trấn định.Quả nhiên nàng ta đi theo đèn Khổng Minh đến đây.Giống như vô tình nhìn thoáng qua đèn Khổng Minh ở trên không trung trong lòng xẹt qua đắc ý.Tần Mộ Dao cẩn thận đánh giá Ngưng Sương, nhất thời hiểu được.Có lẽ đèn Khổng Minh là để dụ nàng tới đây đi! Nàng ta đã sớm biết mình hoài nghi nàng ta, nhìn thấy hiện tượng dị thường nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên, nàng ta liền sử dụng kỹ xảo này?Tần Mộ Dao trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng nàng cũng muốn nhìn xem Ngưng Sương rốt cuộc lại diễn trò gì!Khóe miệng giương lên một chút ý cười, Tần Mộ Dao nhìn thẳng Ngưng Sương, thần sắc nghi hoặc trong mắt biến thành lạnh nhạt mà đầy sắc bén.“Không biết vì sao, rõ ràng gương mặt giống nhau, vì sao ta cảm giác dáng vẻ của chúng ta cũng không giống nhau? Phụ thân, mẫu thân, may mắn Sương Nhi và ta có dáng vẻ giống nhau, bằng không muội ấy không có cách tìm được hai người, làm bạn ở bên người chúng ta.”Tần Mộ Dao nói xong trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, thẳng tắp bắn về phía Ngưng Sương.Tuy không tìm được dấu vết dịch dung, nhưng nàng vẫn không tin Ngưng Sương thật sự là muội muội của nàng.“Dao Nhi nói đúng, nếu không phải khuôn mặt này, chúng ta thật không thể nhận ra Sương Nhi!”Tần Tấn thở dài, nhưng ngữ khí khó giấu được tia vui mừng.Ngưng Sương nhận lấy tầm mắt của Tần Mộ Dao, sắc mặt đột nhiên hơi cứng đờ.Ở trước mặt Tần Mộ Dao, mặc dù nàng cực lực giả bộ trấn định, nhưng cặp mắt sắc bén kia luôn làm cho lòng nàng run sợ, âm thầm hít một hơi, vẻ mặt Ngưng Sương hiện lên đau thương, đây là cách bảo đảm tốt nhất khi ở trước mặt phu thê Tần thị.Nàng biết, phu thê Tần thị đối với nữ nhi từ nhỏ đã mất đi trong lòng mang áy náy không dứt, bởi vì việc này nàng mới có thể khống chế được bọn họ.“Tỷ tỷ nói đùa, dung mạo có thể giống với tỷ tỷ, Sương Nhi thật vinh hạnh!”Bàn tay ở dưới bàn gắt gao nắm chặt, những lời nàng nói ra dường như cố ý mang theo một tia bất mãn.

Khuôn mặt Lộng Nguyệt lại hiện lên trong đầu nàng, đêm đó hắn tra tấn nàng là cho nàng trừng phạt, hắn muốn làm nàng đau đớn, đồng thời nhớ kỹ lời hắn cảnh cáo:Không có sự cho phép của hắn, không thể làm gì Tần Mộ Dao.Tần Mộ Dao thu liễm thần sắc lại, khóe miệng giương lên nụ cười gió thoảng mây bay.Vinh hạnh phải không?Phu thê Tần thị một chút cũng không có phát hiện suy nghĩ của hai người.

Đối hai người bọn họ mà nói, một nhà ở cùng nhau không thể nghi ngờ là thật vui vẻ.Đột nhiên, ánh mắt hai người dừng ở trên người Tần Mộ Dao cùng Ngưng Sương, dường như có chuyện gì muốn tuyên bố.“Thời gian qua thực mau, chớp mắt Dao Nhi cùng Sương Nhi đều lớn như vậy, Dao Nhi gả cho Duệ Vương gia, Sương Nhi cũng nên gả người ta, Trẫm thật có chút luyến tiếc!”Tần Tấn đột nhiên mở miệng, vô cùng thân thiết lôi kéo tay Tần phu nhân, tầm mắt hai người giao nhau, dường như cảm tình của bọn họ vốn không phai nhạt so với ban đầu.

Mà giờ phút này Tần phu nhân lại mềm mại như nước, lẳng lặng ngồi nép vào bên cạnh ông tựa chim nhỏ, làm người ngoài ghen tị.Tần Mộ Dao nghe được lời nói của Tần Tấn mà giật mình, nhưng không có giải thích nàng cùng Tề Duệ ngay cả quan hệ trên danh nghĩa cũng không có.

Hiện tại nàng là một thân tự do, muốn đem nàng và nam nhân kia cột chung, hiện tại nàng là bạn gái Mạc Thiếu Khanh đó.Mặt khác, Tần Tấn có ý muốn chỉ hôn cho Ngưng Sương.Ánh mắt lóe lên, Tần Mộ Dao vô tình liếc qua Ngưng Sương, chỉ thấy nàng ta hơi cúi đầu, không rõ vẻ mặt của nàng ta.

Tần Mộ Dao bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, âm thầm quan sát.“Dao Nhi, con nói Trẫm đem Sương Nhi gả cho Vũ Văn Hạo Thiên thế nào?”Tần Tấn quay đầu nhìn về phía Tần Mộ Dao, thử phản ứng của nàng.Nghe nói mấy ngày nay, mỗi ngày phủ Thừa tướng đều đặc biệt đưa đồ vào trong cung, tâm tư Vũ Văn Hạo Thiên đối Dao Nhi, người khôn khéo như ông làm sao có thể không nhìn ra.

Nhưng Dao Nhi đã thành thân, Sương Nhi cũng từng bày tỏ ái mộ đối với Vũ Văn Hạo trước mặt ông, Vũ Văn Hạo Thiên tài hoa hơn người, nếu trở thành Phò mã, đó là chuyện tốt.Tần Mộ Dao có chút giật mình.Đem Ngưng Sương gả Vũ Văn Hạo Thiên? Hỏi nàng để làm gì? Đây là ý tứ của Ngưng Sương hay là ý phụ mẫu.Tầm mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên người mấy người một lát lập tức cười nhợt nhạt.“Phụ thân, người xem người, giống như người muốn gả cho Vũ Văn Hạo Thiên là con, người nên hỏi hai đương sự thế nào! Muội nói có phải hay không, Sương Nhi muội muội?”Nàng không biết thái độ của Vũ Văn Hạo Thiên đối với Ngưng Sương là gì, nhưng Ngưng Sương thật tâm muốn gả cho Vũ Văn Hạo Thiên sao? Có thể yêu thương Vũ Văn Hạo Thiên sao?Nàng chú ý tới thần sắc của Ngưng Sương.

Quả nhiên lúc nàng ta nghe thấy lời nói của nàng liền ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười.

Nhưng ở trong mắt Tần Mộ Dao, lại là không tự nhiên! Bộ mặt ngượng ngùng dường như không đúng, nét mặt ngượng ngùng kia còn che dấu một điều gì đó.Ngưng Sương không có mở miệng, Tần phu nhân lại nói tiếp.“Hai tỷ muội các con đều là nữ nhi của mẫu thân, đương nhiên mẫu thân hy vọng các con đều được hạnh phúc.

Vũ Văn Hạo Thiên là một nam nhân tốt, mẫu thân biết Sương Nhi có ý với Vũ Văn Hạo Thiên.

Dao Nhi con là tỷ tỷ hẳn là nên hỗ trợ đề nghị chuyện chung thân đại sự của muội muội với Vũ Văn Hạo Thiên, việc này con sẽ không cự tuyệt đi?”Trong lời nói của Tần phu nhân như là thử lòng Tần Mộ Dao, nhưng lại không cho nàng cơ hội từ chối.

Bởi không có ai làm chuyện này thích hợp hơn so với Dao Nhi.Muốn nàng đề nghị?Tần Mộ Dao không dám tin tưởng vào tai mình.Hạ chỉ ban hôn là chuyện của bọn họ, không phải sao? Vì sao biến nàng thành bà mối?Nhìn sắc mặt Ngưng Sương, ngượng ngùng trên mặt nàng ta đã từ từ biến mất, thay vào đó là thản nhiên tươi cười.Tần Mộ Dao cảm thấy hết sức chói mắt.Vì sao mẫu thân lại có ý tưởng này? Phụ mẫu rõ ràng biết đây là chuyện vất vả lại không có kết quả tốt, vì sao muốn đẩy sang cho nàng?Cho dù nàng có là thánh nhân thì cũng không thể nhẫn nhịn.Tần Mộ Dao giận tái mặt.Đột nhiên nàng thấy khóe miệng Ngưng Sương lộ ra một tia đắc ý, nhất thời hiểu hóa ra nàng ta dùng đèn Khổng Minh dẫn nàng tới đây, không phải không có mục đích!Muốn mượn trợ giúp của nàng để câu được con rùa vàng? Nghĩ đến Vũ Văn Hạo Thiên, nhất thời khôi phục lại trấn định, nụ cười nhạt lại trở về trên mặt.“Có gì không là thể? Ta thấy, Sương Nhi cùng Vũ Văn Thừa tướng cũng rất xứng đôi, nhưng là không biết……”Tần Mộ Dao thu lại cảm xúc, không tiếp tục nói tiếp.Chỉ là không biết Vũ Văn Hạo Thiên sẽ phản ứng như thế nào?Bất quá, trong lòng nàng có tính toán khác, lấy sự khôn khéo của Vũ Văn Hạo Thiên, để Ngưng Sương làm bạn bên người hắn là lựa chọn không tệ.“Vậy thật tốt quá, Sương Nhi, còn không cám ơn tỷ tỷ!”Trên mặt Tần phu nhân khó nén cao hứng.

Còn Ngưng Sương nói cảm tạ với Tần Mộ Dao.Bốn người hàn huyên hồi lâu, Tần Mộ Dao đợi sau khi Ngưng Sương rời khỏi mới về cung điện của nàng.Ngày hôm sau, Tần Mộ Dao mang theo ‘Sứ mệnh’ đi tới phủ Thừa tướng một chuyến, nhưng không khéo, Thừa tướng cũng không ở nhà, quản gia phủ Thừa tướng tiếp đãi, Tần Mộ Dao ngồi một lát muốn rời đi, lại thấy được thân ảnh Vũ Văn Cẩn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 425

Nhớ tới nữ tử này có địch ý với mình, phản ứng đầu tiên của Tần Mộ Dao là nhanh chóng rời đi, tiểu cô nãi nãi này không thể dây dưa, nàng cũng không rảnh đi tìm rắc rối.Vừa vặn có thể đến phủ Mạc Thiếu Khanh một chuyến.Nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh, trong lòng Tần Mộ Dao nhất thời xẹt qua cảm xúc ngọt ngào, nhưng thân ảnh kia lại nhìn thẳng về phía nàng.“Công…… Công chúa!”Vũ Văn Cẩn thấy được Tần Mộ Dao như thấy được hi vọng, thanh âm khó nén được vui sướng, không để ý hình tượng chạy đến trước mặt Tần Mộ Dao kích động lôi kéo tay nàng.“Công chúa tới tìm ca ca muội sao? Tỷ đợi chút, ca ca hẳn là không lâu nữa sẽ trở lại!”Thái độ của Vũ Văn Cẩn khác xa lúc trước làm cho Tần Mộ Dao trong khoảng thời gian ngắn không hiểu.Nàng không nhìn lầm chứ? Nữ tử trước mắt này đúng là Vũ Văn Cẩn? Không phải nàng ta có địch ý với nàng sao? Thái độ của nữ tử này đối với ca ca nàng ta quá mức ỷ lại, thậm chí vượt qua tình cảm huynh muội bình thường.Nghi hoặc nhìn Vũ Văn Cẩn, lại phát hiện Vũ Văn Cẩn nhìn chằm chằm đánh giá nàng, ánh mắt kia như muốn lột sạch y phục trên người nàng.“Cẩn Nhi gọi ta là Mộ Dao đi!”Tần Mộ Dao lùi lại một bước, nhưng Vũ Văn Cẩn cũng tiến lên một bước, tầm mắt lại vẫn như cũ dừng trên người nàng.“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ đã đến phủ Thừa tướng thì ngồi đi!”Vũ Văn Cẩn lôi kéo Tần Mộ Dao, lại một lần nữa đi vào đại sảnh, phân phó hạ nhân chuẩn bị điểm tâm, đột nhiên thân thiện kỳ lạ.Tần Mộ Dao cẩn thận đánh giá Vũ Văn Cẩn, giống như thấy được quái vật, là nữ tử ngày đó cảnh cáo nàng, đừng ‘Quấn quít lấy’ ca ca nàng ta sao?Khóe miệng Tần Mộ Dao giật giật.Vũ Văn Cẩn vẫn thân thiện như trước, nàng như là một nữ tử hào sảng, mộc mạc, dường như không phát hiện dị thường ở Tần Mộ Dao, vẫn ngồi cạnh Tần Mộ Dao tiếp tục bày ra ‘Nhiệt tình’ của nàng ta.“Mộ Dao tỷ tỷ, sao gần đây tỷ không tới tìm ca ca? Tỷ không biết, ca ca muội dạo này rất lạ!”Vũ Văn Cẩn hơi bĩu môi phát tiết bất mãn của nàng.“Vậy sao? Lạ như thế nào?”Tần Mộ Dao cười gượng, trong lòng cũng không cảm thấy hứng thú với Vũ Văn Hạo Thiên nhưng thật ra vẫn vô cùng để ý tới chuyển biến đột ngột của hắn.“Mấy ngày nay ca ca muội không thấy tăm hơi đâu.

Một lần muội đi theo hắn lại phát hiện hắn tránh ở phòng bếp! Ở phòng bếp ôi chao…… Trời ạ! Làm sao đại ca của muội có thể đột nhiên mê nấu ăn?”Vũ Văn Cẩn nhìn Tần Mộ Dao la hét không ngừng.Đại ca nàng sống hơn hai mươi năm, chỉ sợ ngay cả phòng bếp trông thế nào cũng không biết.

Ngày đó, nàng lại thấy hắn đến phòng bếp làm việc này việc kia, bỗng nhiên nghe được thanh âm bát đĩa bị đập nát từ bên trong truyền ra làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể tin vào hai mắt của mình, còn tưởng rằng ca ca trước mắt là người khác giả mạo.Sau nàng mới biết được, ca ca làm những thứ kia, đều đưa vào trong cung, nghĩ đến tiết Tuyết Thần ngày ấy, qua lời nói của Tần Mộ Dao, phải ra được phòng khách xuống được phòng bếp, nàng mới hiểu được suy nghĩ trong lòng ca ca.

Kỳ lạ là, sau khi nàng hiểu được, trong lòng lại không ghen tị.Từ nhỏ đến lớn, huynh muội các nàng tình cảm sâu đậm.

Trước đây Vũ Văn Cẩn đã quyết tâm phải làm tân nương của ca ca, mãi đến khi nàng lớn lên, nàng mới biết được, người duy nhất nàng không thể gả là Vũ Văn Hạo Thiên, đơn giản vì các nàng là huynh muội.Nhưng nàng lại không thể khống chế được tình cảm của mình, thấy Vũ Văn Hạo Thiên ở cùng với nữ nhân khác nàng ghen tị ỷ vào sự yêu thương của hắn khóc lóc om sòm.

Vào tiết Tuyết Thần những năm trước đó, nàng sẽ không đi miếu Tuyết Thần, bởi vì, nàng biết Tuyết Thần dù linh nghiệm như thế nào cũng không thể thực hiện được ý nguyện của nàng.Nhưng lúc Tần Mộ Dao xuất hiện nàng lại phát hiện ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên nhìn nàng ta không bình thường.

Cho nên tiết Tuyết Thần lần này, nàng cố lấy dũng khí đi miếu Tuyết Thần, xin mộc bài, viết tên Vũ Văn Hạo Thiên lên đó!Nhưng thế sự vô thường, ở miếu Tuyết Thần, nàng phát hiện, tình cảm của nàng đối với Vũ Văn Hạo Thiên chỉ là tình cảm của muội muội không nỡ rời xa ca ca mà thôi, bởi vì có người làm cho nàng hiểu được vừa gặp đã thương là gì.“Hả……”Tần Mộ Dao giật mình, dường như không thể tin Vũ Văn Hạo Thiên xuống bếp.“Tỷ cảm thấy trù nghệ của ca ca muội thế nào?”Vũ Văn Cẩn như muốn thử phản ứng trong mắt Tần Mộ Dao, không bỏ qua một vẻ mặt nào trên mặt nàng.Mi tâm Tần Mộ Dao nhăn lại.Trù nghệ thế nào?Trong đầu liền hiện ra một bàn tràn đầy mỹ thực, nhớ tới lời nói của Thanh Lam nhất thời cả kinh, hay là……Tần Mộ Dao đang muốn nói cái gì đó thì một thanh âm truyền vào đại sảnh.“Dao Nhi, sao nàng lại tới đây? Đợi lâu chưa?”Vũ Văn Hạo Thiên vừa từ bên ngoài vào cả người còn mang theo phong sương, hơi thở trong không khí hóa thành đám sương, vẻ mặt trên mặt lúc này làm cho người ta vừa thấy đã biết hắn vui sướng thế nào.Từ ngày ở tiết Tuyết Thần, sau khi Tần Mộ Dao vụиɠ ŧяộʍ rời khỏi, hai người bọn họ vốn không có gặp mặt, vừa rồi lúc nhìn thấy nàng, hắn phát hiện, hắn muốn thấy thân ảnh Tần Mộ Dao nhiều hơn so với trong tưởng tượng của hắn.Tần Mộ Dao giương mắt chống lại tầm mắt của hắn, phát hiện nàng có chút bồi hồi.“Ca ca, huynh đã trở lại! Mau tới trò chuyện cùng Mộ Dao tỷ tỷ!”Vũ Văn Cẩn cao hứng đứng lên, đi đến trước mặt Vũ Văn Hạo Thiên, kéo hắn đến trước mặt Tần Mộ Dao, cười khẽ hướng Vũ Văn Hạo Thiên trừng mắt, làm cho Vũ Văn Hạo Thiên cũng có chút giật mình.Cẩn Nhi không phải không thích hắn cùng Dao Nhi ở cạnh nhau sao? Sao lại đột nhiên…… Đột nhiên muốn hắn nói chuyện cùng Tần Mộ Dao? Huống hồ, vừa rồi thời điểm hắn vào, lại phát hiện Cẩn Nhi cực kỳ thân thiện với Tần Mộ Dao.Trong khoảng thời gian ngắn, đối với muội muội này Vũ Văn Hạo Thiên cũng không hiểu Cẩn Nhi rốt cuộc muốn làm gì.Nghi hoặc nhìn nàng, bỗng giật mình, trong lòng có dự cảm, Vũ Văn Cẩn khác thường như vậy tuyệt đối không phải không có nguyên nhân!Vũ Văn Cẩn cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của hắn, lập tức chột dạ đẩy Vũ Văn Hạo Thiên một cái, lại vừa vặn đụng vào người Tần Mộ Dao, nhất thời hai người đều xấu hổ.

Mà trong mắt người khởi xướng là Vũ Văn Cẩn lại mang theo vui vẻ, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại câu nói quanh quẩn ở không trung.“Ca ca, Mộ Dao tỷ tỷ tới tìm ca, đừng quên làm nhiều thức ăn ngon nha, rốt cục hôm nay có thể không cần đưa vào trong cung rồi!”Vũ Văn Hạo Thiên cảm thấy xấu hổ không thôi, hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng để Dao Nhi biết tâm tư của hắn.

Nhìn khuôn mặt làm cho người ta mê muội của Tần Mộ Dao, Vũ Văn Hạo Thiên theo bản năng không dám mở mắt trốn tránh ánh mắt của nàng nhìn đi nơi khác.“Dao Nhi tìm ta có chuyện gì?”Vũ Văn Hạo Thiên thu lại thần sắc trên mặt, cố ý tìm một vị trí khá xa Tần Mộ Dao ngồi xuống.

Nhưng sau khi ngồi xuống trong lòng lại mất mát không thôi.

Hắn không phải nên ngồi gần nàng sao? Chỉ là giờ lại tìm vị trí khác thì quá mức xấu hổ.Tần Mộ Dao nghĩ đến mục đích tới đây của nàng có chút xấu hổ, khóe miệng giương lên một chút ý cười.“Quả thật là có chuyện.”Tần Tấn có vẻ cố kỵ Vũ Văn Hạo Thiên, nên không có trực tiếp ban một tờ thánh chỉ cho nàng mang đến, mà để cho nàng đến thăm dò.

Nhưng nghĩ đến thái độ Vũ Văn Hạo Thiên đối với Ngưng Sương không tốt lắm, trong lòng không khỏi lo lắng.Đề suất của nàng có thể bị Vũ Văn Hạo Thiên phản đối hay không?Nghĩ đến đây, nàng không biết phải mở miệng như thế nào.

Trong lòng âm thầm nguyền rủa Ngưng Sương một phen.Rốt cuộc nữ nhân này đã làm gì với phụ mẫu lại làm cho phụ mẫu để ý nàng ta như vậy?Thu lại cảm xúc, Tần Mộ Dao bưng trà trong tay để che giấu suy nghĩ của nàng lúc này.Vũ Văn Hạo Thiên nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, vẻ mặt híp lại.Dao Nhi có chuyện gì quan trọng sao?Nhưng hắn cũng không mở miệng, lẳng lặng ngồi, đợi Tần Mộ Dao nói.“Hạo Thiên giữ chức Thừa tướng đã nhiều năm đi?”Tần Mộ Dao giương mắt nhìn nhưng không có tiếp xúc tầm mắt Vũ Văn Hạo Thiên, trong lòng suy nghĩ nên đem mục đích đến đây nói ra như thế nào.Trên thực tế, tối hôm qua nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng không cần biết Ngưng Sương muốn gả cho Vũ Văn Hạo Thiên là vì mục đích gì, nói không chừng sau khi Ngưng Sương gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, phụ mẫu lại an toàn hơn.Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy nàng có chút ích kỷ, nhưng Vũ Văn Hạo Thiên khôn khéo cơ trí cùng ánh mắt sắc bén, Ngưng Sương muốn đùa giỡn trước mặt hắn chỉ sợ là rất khó khăn.“Ừ.”Vũ Văn Hạo Thiên thản nhiên đáp, muốn nghe lời nói kế tiếp.“Ngươi có từng nghĩ đến việc thành thân chưa?”Tần Mộ Dao buông chén trà.Ở Bắc Tĩnh quốc Vũ Văn Hạo Thiên là một nam nhân vĩ đại, nữ nhân muốn gả cho hắn nhiều không kể xiết, nhưng có nữ nhân nào xứng với tài hoa của hắn.Trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nếu Ngưng Sương thật sự gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, thật đúng là thua thiệt cho hắn!Thân hình Vũ Văn Hạo Thiên chấn động.Thành thân? Vì sao Dao Nhi đột nhiên nhắc tới chuyện này?Trong đầu Vũ Văn Hạo Thiên nảy ra một ý niệm Dao Nhi ám chỉ với hắn điều gì? Trong lòng cảm thấy mừng như điên, nhưng giây tiếp theo vui sướng trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên như bị dội một gáo nước lạnh.Ánh mắt của hắn dừng trên vẻ mặt bình tĩnh của nàng, nếu là điều hắn tưởng tượng thì vẻ mặt của nàng không nên như thế, nàng hiện tại rõ ràng như là đang nói chuyện của người khác.“Chưa từng!”Vũ Văn Hạo Thiên phun ra hai chữ, thanh âm lạnh lùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1158: C1158: Công pháp trúc cơ

Nghĩ đến nàng cùng Mạc Thiếu Khanh tình nùng mật ý, trong lòng trở nên ghen tuông nồng đậm, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này là không hờn không giận.Tần Mộ Dao giật mình, thật không ngờ lại là đáp án này.Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào.

Suy nghĩ một lát, lại mở miệng.“Nên ngẫm lại đi! Vũ Văn gia chỉ có ngươi là nhi tử nối dõi tông đường……”“Công chúa xem ra thực quan tâm chuyện nối dõi tông đường trong nhà của Bản thừa tướng! Đây là chuyện nhà của Bản thừa tướng, Bản thừa tướng tự giải quyết, không cần Công chúa quan tâm!”Vũ Văn Hạo Thiên sẵng giọng, Tần Mộ Dao chưa bao giờ thấy thần sắc đó ở trong mắt hắn, xưng hô cũng bắt đầu xa lạ.Vũ Văn Hạo Thiên cũng không biết cảm giác trong lòng hắn là như thế nào, khi nghe nàng giống như người ngoài cuộc mà nói chuyện thành thân của hắn, trong lòng không hiểu vì sao lại buồn bực không thể tả.Lời nói bị đánh gãy, Tần Mộ Dao nhận thấy vẻ mặt không vui của Vũ Văn Hạo Thiên mi tâm cau lại.Mình tới không đúng lúc sao? Trong lời nói của Vũ Văn Hạo Thiên rõ ràng mang theo tức giận.Hơi trấn định lại, Tần Mộ Dao nhìn thẳng Vũ Văn Hạo Thiên, trên mặt bao phủ một tầng ý lạnh.“Vũ Văn Thừa tướng, xem ra Mộ Dao Nhiều chuyện rồi.”Mi tâm Vũ Văn Hạo Thiên gắt gao nhíu lại thành một đường, nghe nàng xa lạ gọi hắn là ‘Vũ Văn Thừa tướng’ trong lòng như bị hung hăng nhéo một cái, đột nhiên ý thức được lời nói vừa rồi nhất định là làm cho Dao Nhi thương tâm, muốn mở miệng giải thích nhưng mở miệng lại thủy chung nói không nên lời.“Nhưng, có một câu Mộ Dao vẫn nên nhắc nhở Vũ Văn Thừa tướng.”Hôm nay đến đây, nàng vốn không có hi vọng chuyện có thể thành, không phải nàng chỉ phụ trách chuyển lời cho hắn sao? Trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên nghĩ như thế nào, là chuyện của bọn hắn.Về phần mục đích nàng đến đây, tình huống hiện tại mà nói ra chỉ sợ Vũ Văn Hạo Thiên cũng không muốn ngồi thương lượng cùng nàng, nàng cần gì phải làm điều vô dụng?Vũ Văn Hạo Thiên lại là ngẩn ra.Nhắc nhở?“Phụ mẫu ta cố ý đem Ngưng Sương gả cho ngươi, Ngưng Sương đối với ngươi hẳn là cũng có ý, ta nghĩ, có khả năng không lâu nữa, thánh chỉ sẽ ban xuống.

Ngươi biết là hiện tại phụ mẫu ta thuận theo mọi yêu cầu của Ngưng Sương, chỉ cần nàng kiên trì, phụ mẫu ta sẽ nghe theo ý của nàng ta.”Tần Mộ Dao thản nhiên nói, đồng thời cũng đứng lên.Lời nàng đã đưa, nếu Vũ Văn Hạo Thiên có địch ý, như vậy nàng cần gì phải lưu lại để tự làm mất mặt mình?Muốn làm Phò mã hay không, hắn nên tự mình định đoạt!Không khí như bị đóng băng lại, không khí trong lồng ngực dường như bị rút cạn, tâm ẩn ẩn đau.“Đợi chút!”Lúc Tần Mộ Dao đi đến cửa đại sảnh, thanh âm Vũ Văn Hạo Thiên đột nhiên vang lên.Hóa ra là vì chuyện này? Ngưng Sương muốn gả cho hắn? Nữ nhân có dáng vẻ giống Tần Mộ Dao như đúc sao?Trong lòng xẹt qua một tia châm chọc.Giống nhau như đúc a!Vũ Văn Hạo Thiên híp mắt lại đứng lên, ánh mắt phút chốc trở nên thâm thúy……Dao Nhi thật là tới nhắc nhở hắn sao? Là nàng đảm đương việc làm bà mối?Nhìn bóng dáng Tần Mộ Dao, Vũ Văn Hạo Thiên cảm giác được cuồng phong bên ngoài ngày càng mãnh liệt.

Vũ Văn Hạo Thiên đứng dậy, từng bước một đi tới hướng Tần Mộ Dao đang đứng ở cửa.“Dao Nhi…… Nàng hi vọng ta thú Ngưng Sương sao?”Thanh âm Vũ Văn Hạo Thiên bình tĩnh đến thần kỳ, ngay cả hắn nghe cũng có cảm giác chỉ như đang nói một chuyện nhỏ nhặt nhưng hắn rõ hơn ai hết trong lòng hắn đang căng thẳng… Run run…… Mất mát… Đau thương……Tần Mộ Dao nghiêng đầu, trầm mặc một lát.“Chuyện nhà Vũ Văn Thừa tướng, không phải chuyện ta có thể hỏi đến, không phải sao?”Cảm giác được trong giọng nói của Vũ Văn Hạo Thiên mang theo một tia đau thương.

Trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi ngẩn ra, bất quá cũng rất mau bình tĩnh trở lại.Mặc kệ Vũ Văn Hạo Thiên có ý với nàng hay không, nhưng hiện tại trong lòng nàng đã có một nam nhân khác không thể lại đáp lại hắn!Nghĩ đến đây, theo bản năng Tần Mộ Dao vô tình sẵng giọng.Nói xong, cước bộ lại di chuyển, đi ra đại sảnh, đi vào trong tuyết, bỏ lại nam nhân phía sau ngày càng xa……Sắc mặt Vũ Văn Hạo Thiên chưa bao giờ âm trầm như lúc này, hắn đi theo Tần Mộ Dao ra đại sảnh, nhìn bên ngoài tuyết lại rơi lả tả, mi tâm đột nhiên nhăn lại.“Quản gia, đi đưa ô cho Công chúa!”Quản gia nhìn Vũ Văn Hạo Thiên đứng ở trong tuyết, bông tuyết rơi trên ba ngàn tóc đen của hắn, thoạt nhìn thực tiêu điều, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo thân ảnh sắp biến mất ở đại môn.

Trong lòng quản gia không khỏi thở dài, lập tức chạy ra ngoài, nhưng không lâu sau lại trở về, trong tay vẫn cầm ô như cũ.“Sao lại thế này?”Ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên dừng ở chiếc ô trên tay quản gia.Dao Nhi không nhận? Dao Nhi tức giận với mình vì câu nói kia sao?“Thừa tướng, lúc lão nô đuổi theo, Công chúa đã lên xe ngựa rồi!”Vẻ mặt quản gia nghiêm túc.Ông hầu hạ ở phủ Thừa tướng đã nhiều năm, nhìn Vũ Văn Hạo Thiên lớn lên, nhưng chưa từng nhìn thấy đau xót trong mắt hắn như vừa rồi.“Lên xe ngựa?”Vũ Văn Hạo Thiên đờ đẫn xoay người, từng bước một trở về.Lên xe ngựa là được rồi, hắn lo lắng là Dao Nhi cự tuyệt!“Ca ca!”Vũ Văn Cẩn từ sau cửa sổ đi ra.

Vừa rồi nàng đã muốn rời khỏi nhưng rời đi không xa, nàng liền hiếu kì quay lại muốn vụиɠ ŧяộʍ quan sát tiến triển của hai người, nhưng ai biết, nhìn thấy là một màn giằng co.Tần Mộ Dao nói Hoàng Thượng muốn hạ chỉ để ca ca thú Ngưng Sương? Ca ca đối với Mộ Dao tỷ tỷ không giống bình thường, điểm này nàng nhìn ra được, hắn tự mình xuống bếp, lại chỉ biết than thở với trăng! Nhưng dường như Tần Mộ Dao không để ca ca vào mắt!Nghĩ đến ngày đó Tần Mộ Dao ở cùng nam nhân kia ôm nhau thân mật, vẻ mặt trên mặt Vũ Văn Cẩn ngày càng rối rắm.“Ca ca…… Ca không thể thú Ngưng Sương!”Vũ Văn Cẩn kêu lên với Vũ Văn Hạo Thiên.Ca ca trăm ngàn không thể thú Ngưng Sương! Tần Mộ Dao cùng Ngưng Sương đều là Công chúa, tuy rằng dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng làm cho người ta cảm thấy cách nhau nghiêng trời lệch đất.

Bỏ qua thành kiến đối với Tần Mộ Dao, trong lòng nàng vẫn thực thích Mộ Dao tỷ tỷ, dù sao ai cũng thích nữ nhân xinh đẹp như vậy.Vũ Văn Hạo Thiên giật mình.Thú Ngưng Sương? Nữ nhân kia sao? Hắn không biết mục đích của nữ nhân kia là gì, nhưng Ngưng Sương đối với hắn không có ái mộ, điểm này hắn vô cùng xác thực.

Lần trước ở phủ Thừa tướng, hắn cũng tìm được một vài manh mối, gả cho hắn hẳn là có mục đích đi!Trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo lại mang theo một chút đau thương, hắn chỉ để ý thái độ của Tần Mộ Dao thôi!Nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn nhất thời hối hận, biết rõ Dao Nhi vô tình với hắn, lại vẫn cứng rắn muốn biết thái độ của nàng với hắn.

Đây không phải là tự tìm tổn thương sao?Khóe miệng giương lên một chút chua xót.Xe ngựa đi trong tuyết có chút khó khăn, Tần Mộ Dao ở trong cũng lay động, nghĩ đến chuyện vừa rồi, nghe ngữ khí Vũ Văn Cẩn, Vũ Văn Hạo Thiên tốt xấu gì cũng làm nhiều thức ăn ngon cho nàng như vậy, hiện tại nàng đã bắt đầu chậm rãi thích ứng với đồ ăn Bắc Tĩnh quốc, thái độ khi nãy của nàng rất kém sao?Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Nhưng vừa rồi, dù ai nghe xong lời nói của Vũ Văn Hạo Thiên, tâm tình cũng không tốt.Trong vô cùng lòng phiền chán, kêu xa phu quay đầu ngựa, nàng muốn đến gặp Mạc Thiếu Khanh.Xe ngựa đến biệt viện Mạc Thiếu Khanh ở tạm, thanh âm cung kính của xa phu từ ngoài xe ngựa truyền vào.“Công chúa, đã đến.”Tần Mộ Dao vén rèm lên, đang muốn xuống xe, lại chợt nghĩ đến, cửa hàng của Mạc gia trong khoảng thời gian này đang bận rộn, lúc này Mạc Thiếu Khanh sẽ ở nhà sao?Trong lòng không xác định được nhưng vẫn muốn xuống xe vào xem, lại sợ kết quả lại làm cho nàng thất vọng.“Quên đi, trở về đi!”Tần Mộ Dao thản nhiên nói.Mạc Thiếu Khanh không nhà, một mình nàng ở đây có ý nghĩa gì?Đột nhiên nhớ tới gian tiên cảnh của người kia, mắt Tần Mộ Dao chợt lóe, lại thay đổi chủ ý kêu xa phu chở nàng tới phủ đệ Mạc phủ……Xuống xe ngựa, Tần Mộ Dao đi thẳng vào, hạ nhân thấy Tần Mộ Dao đến, đều cung kính hành lễ, nghiễm nhiên đã đem nàng trở thành chủ mẫu Mạc gia.

Tần Mộ Dao đều đáp lại.Đi vào tiểu viện độc lập kia, nhất thời cảm giác được một mảnh xuân sắc vây quanh nàng, trong viện mỗi một chỗ đường nét đều độc đáo, làm cho cả sân thoạt nhìn phá lệ hài hòa.Đi đến ôn tuyền bên trong lương đình, quan sát chung quanh, Tần Mộ Dao nhất thời phát hiện từ vị trí này nhìn ra bốn phía, lại là một cảm giác khác biệt.

Ở trong này, có thể nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, có thể nhìn thấy cây anh đào thụ ngoài tường viện, trong mùa xuân lại có thể nhìn đến mùa đông xinh đẹp.Tần Mộ Dao ngồi cạnh bàn đá, không biết ngồi bao lâu, bên cạnh có nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, trên tay bưng đủ loại kiểu dáng khay, đem khay thức ăn trong tay đặt lên bàn đá.“Công chúa, mời dùng bữa.”Nha hoàn cung kính nói, sau đó lại rời khỏi lương đình.Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, nhưng liền giãn ra.Xem ra Mạc Thiếu Khanh nha hoàn dạy dỗ không tệ!Tần Mộ Dao không chút phòng bị, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn, nhưng, vừa vào miệng, sắc mặt Tần Mộ Dao liền cứng đờ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

Hương vị này cùng mỹ thực Mạc Thiếu Khanh đưa vào trong cung giống hệt nhau, lại một lần nữa gắp một khối bỏ vào trong miệng như để xác định lại nhất thời trong phút chốc ánh mắt sáng lên.Nhìn một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, mắt Tần Mộ Dao híp lại, ánh mắt vô tình quét về phía bốn phía dừng trên người nha hoàn đứng ngoài lương đình, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười, nhưng giây tiếp theo lại giận tái mặt.“Đem mấy thứ này mang xuống!”Tần Mộ Dao thản nhiên nói, mơ hồ lộ ra thái độ không hờn không giận.“Công chúa, chuyện này……”Nha hoàn nơm nớp lo sợ, muốn nói lại thôi.Mang xuống, mấy thứ này có gì không tốt?“Mấy thứ này không hợp khẩu vị của ta!”Ngữ khí Tần Mộ Dao lạnh nhạt như cũ nhưng thanh âm lại đột nhiên đề cao, như cố ý nói cho người nào đó nghe.“Chuyện này……”Nha hoàn nhìn nhau.Không hợp khẩu vị? Đây là Đại thiếu gia tự mình xuống bếp làm đó, lỡ như Đại thiếu gia biết mấy thứ này không hợp khẩu vị Công chúa, vậy ……Tần Mộ Dao ho nhẹ một tiếng, thu lại cảm xúc.“Không mang xuống cũng không sao, nhưng giúp ta mời đầu bếp làm đồ ăn này lại đây, để ta nói với hắn ta thích ăn cái gì!”Nha hoàn khúm núm lui xuống, nghĩ đến lời nói của Đại thiếu gia, thân thể theo bản năng run run.Đại thiếu gia đã phân phó, không thể để Công chúa biết mấy thứ này là Đại thiếu gia làm, hiện tại muốn nàng đi đâu mà tìm một đầu bếp báo cáo kết quả công tác?Sau khi nha hoàn rời khỏi, Tần Mộ Dao dùng khăn xoa xoa miệng, cố ý che dấu ý cười nơi khóe miệng.Quả nhiên nha hoàn rời đi không bao lâu, một nam nhân tư thế cao lớn oai hùng bất phàm đi vào sân, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc đi vào trong lương đình, kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, mơ hồ mang theo vội vàng.Tần Mộ Dao bình tĩnh mặc hắn kéo nàng ngồi trên đùi cũng không nhìn vào hai mắt hắn.“Dao Nhi, làm sao vậy? Ai chọc nàng tức giận?”Mắt Mạc Thiếu Khanh híp lại, hai tay đặt trên lưng Tần Mộ Dao, trong mắt hiện lên một tia tìm tòi.Tần Mộ Dao thu lại cảm xúc, cũng không có trả lời.“Mấy thứ đó…… Thật sự…… Không thể ăn?”Ngữ khí Mạc Thiếu Khanh ẩn ẩn có chút căng thẳng.

Lúc đưa mấy thứ kia vào cung, nghe hạ nhân đều nói Dao Nhi vô cùng vừa lòng, chẳng lẽ là bọn họ lừa hắn?Tần Mộ Dao cúi đầu, khuôn mặt dường như đều vùi vào ngực Mạc Thiếu Khanh.Trên thực tế, mấy thức ăn đó ngon đến đòi mạng.

Chỉ là nàng muốn bức nam nhân này ra thôi.

Nếu đã tới nơi này, vì sao để nha hoàn đem đồ ăn đưa lên, hắn lại tránh ở một bên nhìn lén?“Dao Nhi, làm sao không tốt, nàng nói cho ta biết, ta…… Ta làm cho đầu bếp kia nhớ kỹ!”Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh lóe lên, thiếu chút nữa thì nói lộn! Bây giờ không phải lúc để Dao Nhi biết người đó chính là hắn! Chỉ là, hắn không biết Tần Mộ Dao đã sớm biết đó đều là kiệt tác của hắn, tâm ý của hắn!Tần Mộ Dao giật mình, giương mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, hóa ra hắn còn muốn tiếp tục giả bộ?“Ừ……”Tần Mộ Dao có chút đăm chiêu, ánh mắt đảo qua Mạc Thiếu Khanh, lại một lần nữa đảo qua một bàn tử mỹ thực, muốn nói lại thôi.

Nhận ra được thân thể Mạc Thiếu Khanh cứng ngắc.Hiện tại hắn đang căng thẳng sao?Trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi cười ra tiếng.Mạc Thiếu Khanh nhìn Tần Mộ Dao, muốn thúc giục nàng, nhưng lại sợ nàng phát giác ra manh mối.Dao Nhi thông minh như vậy, chỉ cần hắn lộ một chút sơ hở cũng làm cho nàng sinh ra hoài nghi, hắn không thể không lẳng lặng chờ, nhưng trong lòng lại càng ngày càng căng thẳng.Trong lòng Mạc Thiếu Khanh vô cùng mâu thuẫn, hắn muốn nghe Tần Mộ Dao phê bình để về sau sửa lại, nhưng là lại sợ hãi nghe được Dao Nhi chê món ăn của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân duy nhất hắn không nói cho nàng đó là hắn làm.“Thiếu Khanh, mấy thứ đó ăn ngon lắm không có chỗ nào không tốt.

Chàng mời được đầu bếp tốt lắm.

Chàng nên cho hắn thêm ngân lượng nha!”Tần Mộ Dao ôm cổ Mạc Thiếu Khanh, chủ động in trên mặt hắn một nụ hôn.

Cái hôn này là nàng thưởng cho hắn.

Nếu hắn không muốn nói cho nàng biết, nàng liền theo ý hắn, nhưng thật ra nàng rất muốn biết khi nào hắn mới có thể nói cho nàng hắn là đầu bếp kia.Xúc cảm dịu dàng trên mặt truyền đến, lại lập tức biến mất, trong lòng mừng như điên.Dao Nhi…… Vừa rồi…… Hôn hắn? Chủ động hôn hắn! Không chỉ có như thế, Dao Nhi còn khẳng định trù nghệ của hắn sao?Tầm mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở trên người Tần Mộ Dao, khó nén được cảm xúc kích động, trong mắt phát ra nhu tình cùng cưng chiều.“Dao Nhi……”Mạc Thiếu Khanh nhìn Tần Mộ Dao nhẹ giọng gọi, cặp môi mê người kia như mời gọi hắn, nhất thời Mạc Thiếu Khanh kìm lòng không nổi.Tần Mộ Dao cảm nhận được tầm mắt nóng rực của hắn, mặt hắn không ngừng tới gần nàng.Một khắc kia, Tần Mộ Dao không có tránh né, lớn mật đợi hắn tới gần, nam nhân yêu nàng như vậy, nàng cần gì làm ra vẻ ngây thơ?Môi hai người chạm vào nhau, trong đầu như có ngàn hoa nở rộ, sáng lạn, xinh đẹp, óng ánh, đây là cảm giác hai bên yêu nhau sao? Thì ra là tốt đẹp như thế!Tần Mộ Dao phát hiện, trong lòng bất tri bất giác yêu nam nhân này càng sâu đậm.

Không phải hắn đáng giá để nàng yêu sao?Mạc Thiếu Khanh dịu dàng liếm đôi môi non mềm của nàng, thực ngọt, sâu sắc khiêu khích hàm răng của nàng, đầu lưỡi len lỏi vào sâu trong miệng nàng, tìm được lưỡi đinh hương của nàng cùng dây dưa chơi đùa, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.Chỉ một nụ hôn nhưng Tần Mộ Dao hoàn toàn bị Mạc Thiếu Khanh khống chế, không khí trong lồng ngực ngày càng ít, Tần Mộ Dao dường như nghĩ nàng sẽ hít thở không thông, Mạc Thiếu Khanh hôn càng ngày càng kịch liệt, làm cho Tần Mộ Dao cảm giác như bị cắn nuốt.Tay hắn cũng bắt đầu di chuyển trên thân thể nàng, trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra.Thiếu Khanh hắn……Trong mắt hắn là nồng đậm du͙© vọиɠ, mà ban đầu nàng ngồi trên đùi hắn cũng không biết khi nào mà thân thể cùng hắn sát vào nhau, cảm nhận rõ phấn khởi của thân thể hắn.Tần Mộ Dao híp mắt lại.Nàng nên ngăn cản sao? Tuy rằng nàng không bài xích, nhưng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!Ngay tại lúc nội tâm Tần Mộ Dao giãy giụa kịch liệt.

Đột nhiên, Mạc Thiếu Khanh đình chỉ nụ hôn cùng động tác trên tay, tâm ý viên mãn ôm Tần Mộ Dao vào lòng, cằm tựa vào bả vai nàng.

Bên tai truyền đến hơi thở dồn dập của Mạc Thiếu Khanh, đồng thời nghe hắn nhẹ giọng:“Dao Nhi, ta muốn nàng mau chóng gả cho ta! Để nàng danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của ta, nữ nhân của ta!”TìиᏂ ɖu͙© trong mắt Mạc Thiếu Khanh không có biến mất, nhưng ngữ khí lại kiên định lạ thường, hắn biết Dao Nhi sẽ không cự tuyệt hắn, nhưng hắn cũng không muốn tùy tùy tiện tiện muốn nàng!Hắn phải đợi, chờ nàng chính thức trở thành thê tử của hắn! Dao Nhi trong cảm nhận của hắn, Dao Nhi là bảo bối quan trọng nhất, làm sao hắn có thể khiến nàng chịu thiệt thòi?Nghe được lời nói của hắn, tựa vào vai Mạc Thiếu Khanh miệng cũng thở hổn hển, Tần Mộ Dao giật mình, trên mặt lập tức nở nụ cười thật tươi.Nam nhân như Mạc Thiếu Khanh yêu nàng, nàng cảm thấy thật may mắn!“Được, ta chờ chàng nhanh chút thú ta về!”Tần Mộ Dao dịu dàng nói.Ở cùng hắn rất hạnh phúc đi! Nàng sớm đã biết, ở cùng nam nhân như Mạc Thiếu Khanh thật hạnh phúc!Được Tần Mộ Dao đáp lại, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định.Hắn sẽ không để cho Dao Nhi chờ lâu!Từ lần hứa hẹn sẽ cầu thân Dao Nhi ở phủ đệ.

Hiện tại, có lẽ hắn hẳn là suy nghĩ đến việc cầu thân trước, đợi phủ đệ tu sửa xong bọn họ có thể lập tức tổ chức hôn lễ!Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Thiếu Khanh càng thêm kích động không thôi.

Nhưng giờ phút này, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, du͙© vọиɠ trong thân thể không ngừng kêu gào nhưng hắn vẫn phải cực lực cố nén.“Chàng…… Như vậy không có việc gì đi?”Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng nói, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ cùng lo lắng.

Nàng vẫn có thể cảm giác được du͙© vọиɠ mãnh liệt của hắn để dưới chân nàng, muốn từ trên người hắn xuống dưới để hắn giảm bớt thống khổ, nhưng như thế nào Mạc Thiếu Khanh cũng không buông tay.“Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng một lát!”Thanh âm Mạc Thiếu Khanh khàn khàn, hai tay vẫn gắt gao vòng qua thân thể Tần Mộ Dao.Hắn biết làm như vậy càng khiến cho hắn khó chịu, nhưng so với việc buông nàng ra, hắn tình nguyện khó chịu hơn!Toàn bộ thân thể Tần Mộ Dao cứng đờ, Mạc Thiếu Khanh cũng có lúc quật cường như vậy.Trong mắt xẹt qua một chút ý cười, tuy rằng bị hắn ôm thật chặt, nhưng lại không dám vặn vẹo thân thể, sợ sẽ làm hắn càng thêm khó chịu!Tiên cảnh nhân gian, hạnh phúc quyến lữ, hai người gắt gao ôm nhau cùng hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này, cùng cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau, cùng tưởng tượng tới đại hôn sắp tới của bọn họ, hạnh phúc ở hai người trong lúc đó tỏa khắp, trên mặt tươi cười làm cho cảnh sắc xinh đẹp cũng thất sắc……Chỉ là bọn họ không biết là, đại hôn mà bọn họ chờ mong, đúng thật là rất hạnh phúc nhưng lại tồn tại nhiều khúc mắc..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.