Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 91



Đối với câu báo đáp này, Phong Thiệu cũng không để ý liền xoay người muốn rời đi, nhưng tay y lại bị nam tử kia bắt lấy, hơn nữa lực cũng không nhỏ. Y hơi nhướn mày, lúc đang muốn dùng sức tránh thoát thì đối phương đã buông lỏng ra, nói một câu “Chờ ta”.

Nam tử không để Phong Thiệu phải chờ quá lâu. Hắn mạnh mẽ nhảy lên, hóa thành một con yêu thú hỏa hồng trong thoáng chốc, thân sói đầu rồng, tỏa ra nộ khí khắp bốn phía rồi nhanh chóng hòa tan đám bùn máu trên mặt đất đến bụi cũng chẳng còn. Làm xong hết tất cả những chuyện này, lúc nó xoay người lại bắt gặp Phong Thiệu đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, vì thế hơi nghiêng đầu, biến lại thành hình người. 

“Ngươi nói ngươi muốn báo đáp ta?” Phong Thiệu hỏi một cách vô cùng bình tĩnh nhưng kỳ thật nội tâm y đang kêu gào ầm ầm: đạp mòn dày sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công!

Nam tử gật đầu.

“Vậy hãy làm linh sủng của ta đi.” Ánh mắt Phong Thiệu sáng lấp lánh. Nghe nói Nhai Tí có ân tất báo, có thù tất phục.

Nam tử ngẩn người, sau đó lại nhìn thi thể của nữ tử trên mặt đất, nói: “Nhưng ta đã đồng ý làm phu quân của nàng để báo đáp nàng rồi.”

Con ngươi của Phong Thiệu khẽ chuyển động, cười nói: “Nàng chết rồi thì không cần trượng phu nữa. Ta đã giúp nàng giết kẻ thù, nếu ngươi muốn báo đáp nàng thì phải báo đáp ta trước.”

“Vậy à?” Giọng điệu của nam tử vẫn bình dị.

Phong Thiệu gật đầu. Nam tử liền kéo tay y đưa đến chỗ mi tâm của mình, cũng trầm khàn kêu một tiếng: “Chủ nhân.”

Nội tâm của Phong Thiệu lúc này tuyệt đối không hề bình tĩnh như y biểu hiện trên mặt. Không chỉ vì tìm được linh sủng mà mình ái mộ đã lâu, đối phương còn ngưu cao mã đại*, khí thế dũng mãnh, hung hăng nhưng nội tâm lại vô cùng nhu thuận, nghe lời, dễ lừa gạt. Loại cảm giác sung sướng, thỏa mãn này thậm chí còn hơn xa việc có thể thu được Nhai Tí làm linh sủng. (*Ngưu cao mã đại: ý chỉ những người cao lớn, mạnh mẽ)

Y vừa lòng đem một giọt máu hóa nhập vào mi tâm của đối phương, mắt thấy một đạo hồng khí được hình thành rồi lại hóa hư vô liền bấm tay niệm thần chú, thuận lợi ký khế ước. Trong lòng y nhanh chóng cảm ứng được con linh sủng này, dường như Nhai Tí cũng vậy. Nó nâng mắt nhìn phía y, giọng nói lâu không dùng đến nên hơi khàn khàn: “Chủ nhân.”

“Ngoan lắm.” Lúc này Phong Thiệu mới hiện vẻ mừng rỡ trên nét mặt, cười đến mức lộ ra hàm răng trắng bóc, sau đó y lấy một bộ đạo bào ném lên người Nhai Tí “Cho này, mau mặc vào đi, ngươi không muốn để người ta chú ý như vậy chứ.” Dù nói như thế nhưng ánh mắt y cũng không hề che dấu mà đánh giá toàn thân nó. Không tồi không tồi, dáng người có thể so được với Tiểu Bạch.

Nghĩ đến Tiểu Bạch, Phong Thiệu tính toán một hồi liền thấy cũng đã gần một năm rồi, chắc hẳn hắn đã đi ra khỏi kiếm trận. Nghĩ như vậy khiến Phong Thiệu không muốn chậm trễ thêm nữa, lập tức ôm lấy Nấm nhỏ, cùng Nhai Tí lên đường. Trên đường khó tránh việc giao lưu, gia tăng tỉnh cảm đôi bên…

“Tại sao lại muốn báo đáp nàng ấy?”

“Nàng cho ta một chén cơm.”

“Ngươi đã làm phu quân của nàng bao lâu?”

“Một ngày.”

“Làm được gì rồi?”

“Cởi quần áo.”

Phong Thiệu ý tứ hàm xúc không rõ liếc nhìn nó. Nhai Tí quay đầu, một tay bắt đầu cởi dây đai lưng “Ngươi cũng muốn ta cởi quần áo à?” Thoắt cái đã lộ phân nừa lồng ngực.

Phong Thiệu che dấu lửa nóng trong lòng, bình tĩnh dời mắt đi: “Không cần, ta có phu… Đạo lữ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 86

Nhai Tí: “Ò. Đạo lữ là cái gì?”

Phong Thiệu: “Chính là bạn lữ tu giả của ta, bên nhau một đời một kiếp.”

Nhai Tí: “Hóa ra là trượng phu của ngươi.”

Phong Thiệu:“…Là thê tử.”

Nhai Tí: “Ò”

Phong Thiệu: “Ta đặt tên cho ngươi nhé.”

Nhai Tí: “Được.”

Phong Thiệu: “Xuyên Nghi.”

Nhai Tí nghiêng đầu: “Ta đã mặc rồi.”

Phong Thiệu gật đầu: “Ta biết, đặt tên này chính là muốn nhắc nhở ngươi phải thường xuyên nhớ mặc quần áo.” 

(Tên mà Phong Thiệu đặt cho Nhai Tí là: 川仪 [chuan yi] Xuyên Nghi: Nghĩa là hướng về dòng sông, vì bạn nhặt được Nhai Tí gần sông. Nhưng Nhai Tí nghe thành 穿衣 [chuan yi] Xuyên y: Nghĩa là mặc quần áo nên mới bảo là ta mặc rồi. Còn Phong Thiệu cũng trêu là để nhắc nhở ngươi nhớ phải luôn mặc quần áo chứ đừng động tí là muốn cởi y phục:))) 

Thời điểm một hàng ba người trở lại Côn Luân đã là một tháng sau. Phong Thiệu tay ôm Nấm nhỏ, mang theo Xuyên Nghi đi ra từ trong truyền tống trận. Các đệ tử canh trận thấy vậy liền sợ đến ngây người, hết nhìn đứa nhỏ còn đang mặc tã trong lòng Phong Thiệu lại nhìn Xuyên Nghi đang đi theo phía sau.

“Cung, chúc mừng sư thúc!”

“Chúc mừng?” Phong Thiệu khó hiểu. Không phải y không chú ý tới sắc mặt kỳ dị của bọn họ nhưng bởi vì đang vội vã mang Nấm nhỏ đi gặp Cố Hoài nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ gần đầu tỏ ý xem như tiếp nhận, sau đó liền ngự kiếm bay thẳng về phía Hư Vô phong.

“Mới chỉ có một năm ngắn ngủi mà sư thúc đã… ” Đệ tử Giáp khó nén sắc mặt kinh hãi.

Đệ tử Ất liên tục gật đầu “Chắc chắn là sư thúc đã bị chuyện của Đan Thanh tiên tử năm đó kích thích, thế cho nên bây giờ tuyển đạo lữ mới không dám tìm nữ tu nữa?”

Đệ tử Bính có hơi không thể tin được: “Không phải chứ, có khi người nọ cũng không phải là đạo lữ của sư thúc đâu. Dáng vẻ tục tằng như vậy, đâu có xứng đôi với sư thúc?”

Đệ tử Giáp liếc mắt: “Ngươi thì biết cái gì, nam tử song tu đâu có thể so với nữ tử được? Nói không chừng là do sư thúc thích kiểu người như vậy đấy.”

“Thế nhưng…. Nam nhân thì làm sao mà sinh con được?”

“Biết đâu cũng là do sư thúc nhìn trúng thiên phú dị bẩm của người cao to kia?”

“Có lý có lý. Nếu không phải hai người đã hợp tịch thì làm sao có thể đi vào truyền tống trận một cách dễ dàng như vậy được…”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Nếu hỏi sự kiện của Đan Thanh trên đỉnh Hư Vô phong năm đó đã tạo thành ảnh hưởng gì, phỏng chừng ngoài việc khiến cho đám đệ tử của Côn Luân càng thêm cố gắng tu hành, còn lại chính là việc họ thích nói chuyện hơn trước, có lẽ do đã ý thức được tầm quan trọng của việc khẩu chiến. Từ lúc các đệ tử chăm nói chuyện thì càng ngày càng thích buôn dưa lê, dù sao cũng cần phải tìm chủ đề mà mọi người đều muốn nói.

Trước mắt tin tức “Sư thúc từng thất hôn nay đã tìm được tình mới, mang con về thăm nhà” đã trở thành thứ được bàn tán sôi nổi nhất, bắt đầu từ miệng các đệ tử thủ trận truyền ra khắp toàn bộ Côn Luân. Một khi tu giả mà nổi lên cơn bát quái thì tốc độ lan truyền còn khủng khiếp gấp mấy chục lần so với phàm nhân.

Lúc ấy Phong Bạch vẫn còn đang ở Hồng Mông phong, được Thái Dần đích thân dạy bảo sự ảo diệu bên trong ngọc phù của Côn Luân.

“Như thế…” Thái Dần nhẹ nhàng chỉ điểm vài chỗ, Phong Bạch cũng thay đổi chỉ pháp theo. Năm ngón tay thon dài nhanh chóng bấm ra pháp quyết, dường như tạo thành hư ảnh, ngọc phù hiện ra ấn kí của Côn Luân trong thoáng chốc rồi lại lập tức biến thành bóng kiếm chém xuống, từ hư ảnh hóa thành thực thể, uy áp lan rộng!

Tham Khảo Thêm:  Chương 8: Đến Thôn Ngọc Hồ 2

Thái Dần hài lòng gật đầu, vuốt râu nói: “Không tồi, quả nhiên là thiên phú trời ban. Đây là Côn Luân kiếm, về sau ngươi có thể…”

Còn chưa dứt lời đã có thị đồng bên ngoài bẩm báo: “Chân quân, Phong sư thúc trở về rồi ạ.”

Khóe môi Phong Bạch khẽ nhếch, Thái Dần lại nhíu mày, hừ giọng nói: “Cái đứa đồ đệ hư hỏng này còn biết đường về à! Sao không thấy nó tới đây?”

“Chân quân, nghe nói Phong sư thúc còn mang theo một đứa trẻ, và cả đạo lữ đi tới Hư Vô phong rồi ạ.” Thị đồng nói.

“Cái gì!?” Sắc mặt của Thái Dần lập tức đỏ gay, kinh hãi nói: “Nó mới ra ngoài được bao lâu, ngay cả đạo lữ và con cũng có luôn rồi?” Cuối cùng dường như ý thức được điều gì, trong lòng phát hỏa: “Cái tên ngoan đồ* này lại dám tự ý tiền trảm hậu tấu, chuyện hợp tịch quan trọng như vậy mà không hề xin phép vi sư! Đúng là thiếu đòn!” (Ngoan đồ: Đồ đệ hư hỏng, ương bướng,… là từ mà Thái Dần hay dùng để gọi Phong Thiệu theo cách mắng yêu mỗi lần bực mình hoặc muốn mắng Phong Thiệu. Mình sẽ để nguyên như vậy cho dễ)

Dường như trong đôi mắt vàng kim của Phong Bạch cũng lóe lên tia lửa, sát khí ngùn ngụt nhưng giọng điệu lại bình tĩnh lạnh nhạt: “Sư tổ bớt giận. Sao người không tới Hư Vô phong để xem thử đạo lữ mà sư thúc tìm được có dáng vẻ thế nào, lại có thể quyến rũ sư thúc đến độ ngay cả sư tổ cũng bị quăng đến chín tầng mây.”

“Đương nhiên phải đi.” Thái Dần nổi giận đùng đùng, lập tức vẫy tay kéo mây rồi đem cả Phong Bạch cũng kéo cả vào, nhanh chóng bay đi.

Trong tháp Thiên Diễn, lúc Phong Thiệu đang muốn đưa Nấm nhỏ cho Cố Hoài thì nó lại bắt đầu quấy khóc không thôi, hai bàn tay bé xíu cứ nắm chặt lấy ống tay áo của y không chịu buông ra.

“Nấm nhỏ, ngoan nào…” Phong Thiệu dịu dàng dỗ dành, sắc mặt hòa ái giống như đang nhìn con ruột của mình.

Cố Hoài đang trầm tĩnh đứng bên cạnh lại đột nhiên hỏi một câu: “Đây là con của Thái Huyền sư thúc thật ư?”

Phong Thiệu sửng sốt, nói: “Tất nhiên rồi, mấy lời đệ vừa nói lúc nãy đều là sự thật. Hơn nữa trong cơ thể của Nấm nhỏ vẫn còn Ma châu, không biết sư huynh có thể mời các vị trưởng lão đến xem có cách nào lấy Ma châu ra không, cũng giúp cho sau này Nấm nhỏ có thể tu hành Chính Đạo, không phải chịu sự tra tấn giống Bích Lạc sư bá mẫu.”

Cố Hoài gật đầu, nâng tay thăm dò bàn tay của Nấm nhỏ khiến gương mặt bé xíu kia khẽ nhăn lại, nước mắt lưng tròng vùi vào trong lòng của Phong Thiệu. Cố Hoài nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, nếu không phải hắn vẫn luôn tin tưởng sư đệ nhà mình thì chắc đã sớm nghi ngờ đứa nhỏ này là con ruột của sư đệ rồi.

“Đừng nói là Ma châu khó lấy, cho dù thật sự lấy ra được thì cũng không chắc đứa trẻ này có thể sống tiếp, mà dù có sống được thì với số lượng ma khí sung túc trong cơ thể của nó, chỉ sợ khó lòng đi theo con đường Chính Đạo.” Sắc mặt Cố Hoài trầm xuống.

“Quả thế.” Phong Thiệu khẽ nhắm mắt. Dường như bé Nấm cảm giác được y đang suy sụp, nó khẽ nhăn mũi phát ra những tiếng bi ba bi bô như muốn nói chuyện để y vui vẻ trở lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 346

Dáng vẻ ngốc nghếch này làm lòng người mềm nhũn, Phong Thiệu không nhịn được khẽ chọc chọc cái mặt phúng phính, chọc đến độ khiến Nấm nhỏ phun phì phì.

Hình ảnh này quá mức hài hòa ấm áp khiến một người xưa nay lạnh lùng như Cố Hoài cũng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, trầm ngâm nói: “Tuy rằng phần thắng không lớn nhưng cũng muốn thử một lần, cứ mời các trưởng lão đến cùng bàn bạc xem sao.”

“Đa tạ sư huynh.” Phong Thiệu cười nói. Cố Hoài rời mắt, gọi thị đồng vào căn dặn: “Đi các phong mời trưởng lão đến nghị sự.”

Thị đồng vừa đi khỏi, ánh mắt Cố Hoài liền dừng trên người nam tử đứng phía sau Phong Thiệu. Người kia có vóc dáng vô cùng cao lớn khôi ngô, một thân đạo bào đang mặc trên người dường như hơi chật chội, đứng phía sau sư đệ hắn giống như một pho tượng kim cương yên lặng.

Phong Thiệu đang muốn giới thiệu thì bỗng nghe thấy bên ngoài tháp truyền vào một tiếng gầm to giận dữ: “Ngoan đồ ở đâu!?”

Chỉ với giọng nói nóng nảy nhường này, Phong Thiệu liền biết người đến chính là vị sư tôn dễ nổi giận của y. Trong lúc y đang cân nhắc không biết mình chọc giận lão nhân gia ở đoạn nào thì đã thấy một đóa tường vân bay thẳng vào trong điện. Khi mây mù vừa tán đi thì bỗng nghe “Xuy!” một tiếng, một vệt lửa đang hung hăng bổ tới chỗ của y!

Đi cùng với nộ khí của Thái Dần chắc chắn còn bị giáo huấn, kỳ thật Phong Thiệu đã có chuẩn bị từ sớm.

Thế nhưng Xuyên Nghi lại không biết điều này. Nó thấy có uy hiếp tới gần Phong Thiệu liền vô cùng tận chức tận trách tiến lên ngăn cản. Xuyên Nghi tay không vũ khí nhưng tốc độ phản ứng lại linh mẫn tuyệt hảo, nhanh chóng chụp lấy Phong Thiệu vào lòng rồi lập tức né tránh, vệt lửa kia cũng bổ vào tảng đá trong phòng.

Với Phong Thiệu, dáng vẻ của Xuyên Nghi chính là trung thành hộ chủ nhưng trong mắt Thái Dần lại khác xa. Cái ông nhìn là tên cao to kia thân mật ôm lấy Phong Thiệu, mà trong lòng Phong Thiệu đúng là đang bé một đứa trẻ! Ông tức đến mức mắt long sòng sọc.

Ái đồ ông nuôi dưỡng gần trăm năm tự mình tìm đạo lữ không thèm báo lại cũng thôi đi, thế mà dám tìm một tên nam nhân đến làm đạo lữ! Còn là kẻ có diện mạo tục tằng, chẳng có tí xíu dáng vẻ tiên phong đạo cốt nào! Thử hỏi sao có thể xứng đôi với đồ thi ngọc thụ chi lan của ông được?

Vào lúc Thái Dần tức đến mức muốn giơ kiếm chém người thì đã có kẻ nhanh chân hơn ông một bước, chỉ nghe thấy một tiếng ngâm khẽ “Đến”, một đạo thủ ấn Bất Động Minh Vương liền bay thẳng tới, bao trùm lấy Xuyên Nghi.

Khí thế rào rạt, uy áp tầng tầng. Xuyên Nghi muốn nâng tay chống đỡ theo bản năng nhưng bàn tay trần sao có thể là đối thủ của cửu tự Chân Ngôn*! Phong Thiệu cũng không để yêu sủng chịu nạn, khẽ nhíu mày, một tay lập tức nâng kiếm chặn lại, Hỏa Long rít gào bay ra, một tay kéo lấy Xuyên Nghi né tránh. So với hành động hộ chủ của Xuyên Nghi thì một chiêu này của y mới đúng là thật sự bảo vệ. Nếu không với chưởng phong thình lình như vậy, nhìn như chẳng có gì nhưng khi thật sự đánh trúng thì sắc thân của Xuyên Nghi chắc chắn sẽ trọng thương. (*tên loại tâm pháp Phong Bạch học được từ Tử Hư nếu bạn nào còn nhớ)

“Ngươi phát điên cái gì vậy?” Phong Thiệu trừng mắt nhìn Phong Bạch, có thể thấy rõ trong đôi mắt vàng của đối phương là mây đen tầng tầng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.