Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 75



“Boss uống rượu rồi, trợ lý Trì, chờ cô ấy ngủ rồi cô hẵng đi.” Hà Chân vừa về nước mấy ngày trước, đang ở ngoài cửa xe dặn dò Trì Noãn.

Lúc này, đã nửa tháng trôi qua kể từ sau sự kiện phá cửa, Cố Ninh Tư vừa rời khỏi tiệc rượu cuối năm trong giới. Trì Noãn quay đầu nhìn nàng, áo khoác nàng để trên ghế xe, Cố Ninh Tư mặc lễ phục lộ vai đang ngồi tháo khuyên tai.

Trì Noãn: “Có khó chịu không?”

Cố Ninh Tư: “Tôi chỉ uống một chút.”

Giọng điệu và thái độ của nàng đều rất bình thường, trong không gian xe nhỏ hẹp cũng không ngửi thấy mùi rượu, Trì Noãn “ừ” một tiếng, nghĩ tối nay có lẽ nàng vẫn chưa ăn gì, cô định quay lại quầy tiếp tân: “Có muốn đặt món ăn nào không?”

Tiện tay ném khuyên tai lên áo khoác, Cố Ninh Tư cởi vòng tay, liếc sang nói: “Không cần.”

Rõ ràng khí chất lạnh lùng như vậy, trong không gian mờ mịt của xe, dung nhan của nàng lại diễm lệ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trì Noãn vội vàng tập trung lái xe.

Đến Hạc Nam Sơn, Cố Ninh Tư trực tiếp lên lầu ba, Trì Noãn hỏi nàng có muốn tắm trước khi ngủ không.

“Không cần.” Cố Ninh Tư đi vào phòng tắm, mở vòi sen, đưa tay ra sau lưng cởi khóa kéo lễ phục.

Lễ phục ôm sát ngực và eo, nàng kéo mấy lần nhưng không được, quay đầu nói: “Trì Noãn.”

Trì Noãn đang cất trang sức vào phòng thay đồ, mơ hồ nghe thấy giọng nói liền đi tới: “Cậu tìm mình à?”

Cố Ninh Tư đang đỡ bồn rửa tay, tóc dài xõa trước ngực. Nàng quay lưng lại với Trì Noãn, nghiêng đầu, góc nghiêng trắng nõn, đuôi mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Trì Noãn.

Trì Noãn: “…”

Tiếng nước tí tách, Trì Noãn tiến tới, dùng tay trái giữ mép váy ở hai bên khóa kéo.

Làn da trên lưng có chút lạnh, nhưng ngón tay của Trì Noãn lại ấm áp, Cố Ninh Tư hơi rụt vai lại.

Cô dùng tay phải kéo khóa kéo xuống, lễ phục đen bóng được cởi ra, lộ ra từng tấc da trắng nõn không tì vết.

Khi kéo đến phần eo, Trì Noãn thu tay lại.

Cố Ninh Tư che ngực, nhìn Trì Noãn trong gương: “Sao cậu lại đỏ mặt?”

Lông mi Trì Noãn run run: “Nóng, nóng.”

Cố Ninh Tư xoay người nhìn Trì Noãn.

Nàng cao hơn cô khoảng mười centimet, Trì Noãn lùi lại nửa bước, Cố Ninh Tư nhìn về phía cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cô có thể ra ngoài.

Trì Noãn ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, tấm lưng trần của Cố Ninh Tư dường như vẫn còn hiện rõ trước mắt, cô dùng tay vẫy vẫy vào mặt, nhưng không có tác dụng gì, liền chạy đến trước cửa sổ đón gió lạnh.

Cố Ninh Tư tắm xong, vào phòng rồi lại gọi tên Trì Noãn. Trì Noãn vào phòng ngủ của nàng, Cố Ninh Tư đang ngồi trên giường, bên giường có một chiếc ghế, nàng chỉ vào chồng sách ở góc bàn: “Chọn một quyển đi.”

Tất cả đều là sách pháp luật, quy định và chính sách trong nước liên quan đến chuyên ngành của nàng, nhìn sơ qua cũng phải hơn 20 30 quyển. Trì Noãn cầm lấy quyển nằm trên cùng [Phương pháp quản lý quỹ đầu tư cổ phần], cô quay đầu lại thì thấy Cố Ninh Tư đã đeo bịt mắt nằm trên giường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 340: C340: Tại sao cái này cũng lấy ra thi

Báo cáo tài chính, hồ sơ dự án, truyện cổ tích, rồi đến những điều khoản pháp lý…

Trì Noãn ngồi xuống ghế và lật trang đầu tiên. Cố Ninh Tư tìm một tư thế thoải mái, ôm chăn không nhúc nhích.

Nàng không nhìn thấy, Trì Noãn cũng không cần che giấu vẻ mặt của mình, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng đọc cho nàng nghe.

Mười phút sau, Trì Noãn: “… Cố Ninh Tư?”

Cố Ninh Tư thanh âm lười biếng, có chút mềm mại: “Ừm…”

Trì Noãn lật sang trang và tiếp tục đọc.

Hai mươi phút sau, Trì Noãn: “… Cậu ngủ chưa?”

Bịt mắt che gần hết nửa khuôn mặt, lần này, đôi môi đỏ mọng không hé cũng chẳng khép lại.

Trì Noãn nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, buộc bản thân phải rời mắt, lại đọc phương pháp quản lý thêm vài phút nữa.

Đêm ở Hạc Nam Sơn rất yên tĩnh, trong phòng cũng lặng im.

Thời gian không còn sớm, Trì Noãn khép sách lại, tắt đèn rồi rón rén ra ngoài.

Thang máy trong nhà đưa cô xuống tầng một, Trì Noãn nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, sau hai giây, lại lần nữa nhấn nút lên tầng ba.

Ánh đèn từ hành lang chiếc vào phòng ngủ, Cố Ninh Tư vẫn giữ nguyên tư thế ngủ khi nãy. Trì Noãn tâm tình phức tạp đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi Cố Ninh Tư, vừa chạm liền rụt lại.

Lúc xoay người, cô đặt đầu ngón tay lên môi mình.

Cho mình hôn chúc ngủ ngon nhé, Cố Ninh Tư.

Ngày thi cuối kỳ bậc tiểu học, cũng là ngày cuối cùng Trì Noãn đến trường. Sau khi chấm xong bài thi cuối kỳ, Trì Noãn bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn làm việc. Có đồng nghiệp tới hỏi: “Thật sự phải nghỉ việc sao?”

Trì Noãn nói: “Đúng vậy.”

“Haiz, không có cô ở đây, chúng tôi cũng không có lộc ăn nữa rồi.”

–––– Đây chỉ là câu khách sáo.

Vương Lệ Lệ quay ghế nói: “Trì lão sư, sau này thăng chức, đừng quên những đồng nghiệp cũ bọn tôi nhé.”

Trì Noãn liếc nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh, không oán không giận, trầm tĩnh như nước.

Vương Lệ Lệ mất mặt dừng di chuyển.

Trì Noãn cúi người mở ngăn kéo, nhìn thấy thiệp chúc mừng mà Ngô Khả Khả đưa cho cô, đang được kẹp giữa những quyển sách tài chính kinh tế bằng tiếng Anh mà gần đây cô đang đọc, liền mang nó đi.

Kỳ thực cũng không có nhiều đồ đạc, tất cả chỉ nhét vừa vào một cái hộp. Trì Noãn niêm phong miệng hộp lại, rời khỏi nơi mà cô đã công tác một năm rưỡi.

Trường cấp 3 vẫn đang trong giờ học, Trì Noãn đến tìm Hà Lệ Văn cùng uống trà chiều. Cô quen biết hầu hết giáo viên trong tổ ngữ văn, mọi người biết cô đến để gặp Hà Lệ Văn, đều thức thời quay lại bàn làm việc, để cho hai người trò chuyện với nhau.

“Sao hôm nay lại muốn tới đây?” Hà Lệ Văn cười hỏi cô.

“Trường tiểu học đã nghỉ.” Trì Noãn nói, “Công việc của em ở đó cũng kết thúc rồi.”

Hà Lệ Văn: “Đã có ý định tìm việc mới chưa? Cô vẫn luôn để ý cho em, có một đơn vị khá tốt, lương, đãi ngộ và môi trường làm việc đều ổn, nhưng lại cách nơi em ở quá xa, cô đang do dự không biết có nên đề xuất cho em hay không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Trì Noãn nói: “Cảm ơn Hà lão sư, em có việc rồi.”

Hà Lệ Văn cảm thấy hứng thú nói: “Thật tốt, là công việc gì vậy?”

Trì Noãn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Hà Lệ Văn khi còn là học sinh, cô vén tóc ra sau tai nói: “… Cố Ninh Tư đã về, em đang làm trợ lý cho cậu ấy.”

Hà Lệ Văn hồi lâu mới định thần lại: “Em vẫn…”

“Cô đoán việc em muốn đến dạy học ở Nhất trung, cũng là vì không thể buông bỏ em ấy, đúng không?”

Trì Noãn không nói lời nào, xem như là ngầm thừa nhận.

“Trì Noãn, em đã chịu khổ quá nhiều rồi.” Hà Lệ Văn vốn định cười khích lệ cô, nhưng không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt, “Hy vọng năm tháng sẽ không làm khổ em nữa.”

Tòa dạy học vẫn đang trong tiết, Trì Noãn đi dọc theo thao trường và rời đi, sau khi ra khỏi Nhất trung, cô khóc suốt một đường.

“Trợ lý Trì, cà phê nóng.”

Nhân viên của tạp chí tài chính đưa cho Trì Noãn một tách cà phê: “Phỏng vấn đã kết thúc, chúng tôi còn cần chụp hai bộ ảnh cho Cố tổng, phiền cô chờ một chút.”

Trì Noãn: “Không phiền.”

Sau khi chính thức nghỉ việc ở trường, Trì Noãn bắt đầu theo lịch trình của Cố Ninh Tư. Lúc này là 2, 3 giờ chiều, ngoài sân vườn kiểu Nhật ánh sáng vừa vặn, trong phòng, nhiếp ảnh gia được đặc biệt mời đến đang trao đổi với Cố Ninh Tư trước khi chụp ảnh.

Để thu được độ sáng phù hợp, phần lớn cửa trượt đã được đóng lại. Trì Noãn xuyên qua khe hở nhìn Cố Ninh Tư, không biết nhiếp ảnh gia nói gì, Cố Ninh Tư nhếch môi cười.

… Đẹp đến nỗi da đầu Trì Noãn tê dại.

Đang lúc xuất thần quan sát, bên phải cô truyền đến giọng nói quen thuộc: “Trì Noãn?”

Trì Noãn quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của Tiết Mân hiện ra trước mắt: “Sao cậu lại ở đây?”

Trì Noãn: “… Cố Ninh Tư có buổi phỏng vấn độc quyền ở đây… Còn cậu?”

“Bạn của mình đang làm nhiếp ảnh ở đây, sẽ không trùng hợp vậy chứ?” Tiết Mân nhìn thoáng vào trong cửa, nói, “Lại còn trùng hợp như vậy.”

Nàng tiến đến bên người Trì Noãn, Trì Noãn hỏi nàng: “Cậu có muốn uống gì không? Để mình đi––––”

“Chờ chút.” Tiết Mân kéo Trì Noãn lại, “Trên mặt dính gì kìa.”

Gió thổi qua, chuông gió treo dưới hiên phát ra âm thanh “ding ding” dễ nghe, có nhân viên mở cửa trượt ra, giữa tiếng kéo cửa, Cố Ninh Tư ngước mắt nhìn ra ngoài.

Tiết Mân dùng ngón tay lau má phải của Trì Noãn, cười nói: “Xong rồi.”

Trì Noãn cũng đưa tay xoa xoa, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, là gì thế?”

Trong phòng, nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên: “Cố tổng, nhìn camera… Lông mày giãn ra, đúng rồi, rất tốt.”

Trì Noãn và Tiết Mân đang trò chuyện dưới mái hiên, trong phòng đã chụp xong một bộ ảnh, nhân viên trước đó đưa cà phê cho Trì Noãn bước ra nói với cô: “Trợ lý Trì, Cố tổng tìm cô.”

Trì Noãn nhìn sang Tiết Mân rồi lập tức đi vào phòng, Cố Ninh Tư nói với cô: “Nước.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1447

Trì Noãn liếc nhìn chiếc bàn gỗ thấp cách cô ba bước chân, cốc nước của Cố Ninh Tư đang đặt trên đó.

“…”

Trì Noãn cầm cốc lên, tay giữ ống hút hầu hạ Cố Ninh Tư uống nước. Cố Ninh Tư uống hai ngụm rồi nghiêng đầu nhìn Trì Noãn. Ánh mắt nàng rất lạnh, nhưng đôi môi đỏ mọng lại đang ngậm ống hút, Trì Noãn đối diện với nàng vài giây, trong đầu “đùng” một phát như bị điện giật. . Đọc t𝗿uyện hay tại { 𝖳𝗿ùm𝖳𝗿uyệ n.𝙑𝙽 }

Cố Ninh Tư dùng mu bàn tay đẩy cốc ra: “Đi xem họ chỉnh ảnh rồi chọn một tấm đẹp làm bìa.”

Cố Ninh Tư dừng một chút: “Đẹp nhất.”

Trì Noãn: “… Biết rồi.”

Tiết Mân cũng bước vào phòng, khoác vai nói chuyện với người bạn nhiếp ảnh gia. Trì Noãn đi ngang qua người nàng, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười với nhau.

Trì Noãn dừng lại trước máy tính của trợ lý chỉnh ảnh, trợ lý là một cô gái rất hoạt bát, ngậm kẹo que nói: “Đại lão tổng còn đẹp hơn mấy người trong giới giải trí nữa–––– Chậc~ Vừa đẹp vừa giàu, Cố tổng của mấy cô cũng quá phạm quy rồi?”

Nàng cho Trì Noãn xem từng bức ảnh vừa chụp, Trì Noãn cảm thấy nàng nói rất đúng, dù chụp ở bất kỳ góc độ nào, Cố Ninh Tư cũng đẹp đến mức khiến con người ta đố kỵ.

Trợ lý nhiếp ảnh: “E là photoshop cũng không bằng ảnh gốc!”

Trì Noãn rất tán thành.

Trợ lý phóng to ảnh lên: “… Da dẻ cũng tốt, bình thường Cố tổng của các cô chăm sóc thế nào vậy?”

Chuột lướt qua, màn hình dừng lại trên môi Cố Ninh Tư, trợ lý nói: “Màu này đẹp quá đi, tôi cũng phải theo phong cách của Cố tổng mới được.”

“…” Trì Noãn vô thức cắn môi dưới.

Trợ lý bắt đầu chỉnh sửa, miệng cũng không nhàn rỗi: “Tuy Cố tổng trông có vẻ lạnh lùng, nhưng tôi nghĩ con người cô ấy rất nice, cũng chu đáo với cấp dưới không kém gì sếp của tôi.”

Nàng đắc chí khi vừa khen ngợi sếp khác vừa nịnh nọt sếp mình, cười hì hì rút kẹo que ra, nhấp một ngụm cà phê.

Trì Noãn: “A?”

Trợ lý nâng cốc cà phê lên: “Cà phê này á, là Cố tổng đặc biệt nhờ chị Vương mang đến cho cô đấy.”

Trì Noãn: “…”

“Chọn được chưa?” Cố Ninh Tư quay phim xong thì đi tới, nàng đứng sau lưng hai người và nhìn vào màn hình máy tính, hơi nghiêng người về trước, chạm vào gần hết phần lưng của Trì Noãn.

“A! Cố tổng…! Khó chọn quá đi, thật sự là bức nào cũng đẹp không tì vết.” Trợ lý dẻo miệng nói.

“Nhìn.” Cố Ninh Tư nói.

Trước mắt Trì Noãn là khuôn mặt phóng to của Cố Ninh Tư trên màn hình, bên tai là tiếng Cố Ninh Tư nói chuyện với trợ lý nhiếp ảnh, nửa thân thể dựa vào Cố Ninh Tư đều tê dại… Dường như sắp bất tỉnh.

“Ý kiến của cậu thế nào?” Cố Ninh Tư quay đầu hỏi Trì Noãn.

Đại não phải mất một lúc lâu mới nhận được tín hiệu, Trì Noãn chỉ vào một tấm trong số đó, ngập ngừng nói: “… Cái này? Dáng vẻ cậu cười lên… Càng đẹp hơn.”

Ở một bên khác, Tiết Mân cúi đầu cười khẽ, khoác vai bạn nói: “Này, xong việc cùng uống một ly không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.