Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 51



Dẹp đường hồi phủ.
Ban ngày, lúc mấy người Du Thanh Vi đang tìm chỗ chôn thây máu thì Lộ Vô Quy cùng Tả Tiểu Thứ bồi dưỡng sinh lực, trọng trách lái xe liền giao cho Tả Tiểu Thứ.
Khi đến hai chiếc, lúc về chỉ có một chiếc, Tiểu Long và anh Kiền chen chúc ngồi xếp bằng ở sau cốp.
Lộ Vô Quy ngồi sát cửa sổ, thất thần nhìn ngoài xe, nàng cảm thấy hơi không đúng lắm, lại không thể nói được là lạ ở chỗ nào, nàng nghĩ rất lâu, mới hiểu ra, nói: “Không phải chúng ta muốn xuống giếng Hoàng Tuyền đi sông âm tìm hiểu cha Du Thanh Vi và giao xà có quan hệ gì à? Chiếc giếng này không dễ đi, chúng ta có thể đổi giếng khác.”
Trong xe lặng im, không có bất kỳ người nào trả lời câu hỏi của nàng.
Qua một hồi lâu, Du Thanh Vi nói: “Tiểu muộn ngốc, sau khi cha tôi có chuyện, ông nội tôi mải miết tìm cha tôi, những năm nay tìm rất nhiều giếng Hoàng Tuyền. Chiếc giếng này là một trong những chiếc giếng Hoàng Tuyền nguy hiểm nhất được phát hiện và là chiếc giếng duy nhất tìm thấy giao xà, cũng là một cái giếng có hi vọng nhất. Ông nội tôi nói cha tôi mang theo trên người món bảo vật có thể trấn được giao xà.” Cô tạm ngừng, nói: “Nếu không phải ông nội tôi tự biết ông ấy không có khả năng xuống giếng thì ông ấy đã tự mình xuống đó từ lâu rồi.” Cô quay đầu lại liếc nhìn Lộ Vô Quy, nói: “Ông nội tôi đã tới đây rất nhiều lần, hầu như hàng năm đều đến, không có một lần nhìn thấy giao xà. Cho tới nay, ông cũng chỉ là dựa vào phong thủy và bố cục của nơi này mà suy đoán ở đây rất có khả năng xuất hiện giao xà. Nếu như trước kia ông phát hiện có giao xà, liều mạng cũng sẽ đi tìm.”
Lộ Vô Quy không nói nữa. Nàng nghĩ đến Du Kính Diệu biến thành quái vật vảy rắn, nghĩ đến vảy rắn trên lưng Du Thanh Vi, nàng nghĩ nếu như cột sống của Du Thanh Vi không bị ông nội in bùa niêm phong lại, Du Thanh Vi cũng sẽ biến thành quái vật vảy trắng. Nếu không tháo gỡ được nút thắt này, có lẽ con của Du Thanh Vi trong tương lai vẫn có thể có vảy trắng trên người, cũng sẽ biến thành quái vật vảy trắng. E rằng, nhóm ông Du cũng không chỉ là tìm Du Kính Diệu.
Xe trở lại nội thành thì trời đã sáng.
Tả Tiểu Thứ đưa Tần Đạo Gia về nhà trước, lúc này mới lái xe trở về nhà ông Du.
Xe mới vừa vào trong sân, Du lão gia tử cùng Tả Nhàn đều vội vàng ra đón.
Sau khi bọn họ vào nhà, Du Thanh Vi kể cho ông Du chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.
Ông Du nghe xong không nói gì, chỉ bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước.
Lộ Vô Quy ăn bữa sáng rồi về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau khi thu dọn ổn thỏa, nằm sấp trên đầu giường, mở ra điện thoại di động đã sạc pin được một lúc đặt ở đầu giường.
Điện thoại khởi động máy, liên tiếp vang lên tin báo của các cuộc gọi nhỡ, có của Trang Phú Khánh, của vợ Trang Phú Khánh, nhưng phần lớn đều là của Trang Hiểu Sanh, đến mười mấy cuộc.
Nàng gọi lại cho chị Hiểu Sanh, vốn tưởng rằng chị Hiểu Sanh sẽ mắng nàng hoặc là giận nàng, kết quả chị Hiểu Sanh hỏi nàng không phải nói phải bảy ngày mới về sao? Sau đó nàng mới biết chị Hiểu Sanh liên lạc nàng không được, liền gọi điện thoại cho ông Du.
Nàng không biết ông Du nói gì với chị Hiểu Sanh, dù sao bây giờ chị Hiểu Sanh không ngăn cản nàng xuống giếng Hoàng Tuyền nữa, chỉ căn dặn nàng cẩn thận chút.
Nàng biết cái giếng kia hung hiểm, nhờ Tiểu Đường mang đến ít vật liệu vẽ bùa, lại vẽ một đống bùa, đặc biệt là bùa phong cương, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đều dùng nhiều lắm. Hai cô ấy chạy trốn như con rùa, nếu như không cho hai cô ấy chuẩn bị đủ bùa phong cương để bảo mệnh, hai cô ấy cũng khỏi cần xuống giếng. Du Thanh Vi không xuống giếng, chị Hiểu Sanh tuyệt đối sẽ không để nàng đi. Nàng biết chị Hiểu Sanh nghĩ gì, Du Thanh Vi là cháu gái ông Du, coi Du Thanh Vi như bùa hộ mệnh của nàng, nàng cảm thấy nàng là bùa hộ mệnh của Du Thanh Vi mới đúng.
Tả Tiểu Thứ mang cho nàng thật nhiều thịt khô, thịt bò, thịt thỏ, thịt cá, thịt gà, thịt lừa, có đủ mọi hương vị. Nếu không phải nàng nhỏ hơn Tả Tiểu Thứ, tính ra nàng với Du Thanh Vi là cùng thế hệ, nàng cảm thấy Tả Tiểu Thứ có thể làm được chuyện ôm đùi nàng mà gọi sư phụ.
Cái người trên hai mươi ôm cánh tay của nàng nói phải giúp nàng vẽ bùa phong cương. Nàng để Tả Tiểu Thứ vẽ bùa, vẽ mười lá thì chín lá là giấy lộn, lá còn lại thì không khác giấy lộn là bao. Nàng vẽ được một xấp thật dày, Tả Tiểu Thứ một lá cũng không vẽ được, đang đâu lãng phí lá bùa với vật liệu của nàng, ngốc tới mức nàng cũng không biết nói cái gì cho phải. Nàng thực sự không nỡ để Tả Tiểu Thứ lãng phí lá bùa và vật liệu của nàng, mau chóng đưa một đống lá bùa cho cô ấy, cuối cùng cũng đuổi được cô ấy đi.
Để tỏ lòng biết ơn của mình, Tả Tiểu Thứ dùng xe chở hàng nhỏ kéo cả một xe thịt khô tặng nàng. Nàng cảm thấy nếu như nàng ăn hết những thịt khô này, khẳng định đời này cũng không muốn ăn thịt khô nữa, liền chia ra hơn một nửa để Tả Tiểu Thứ đóng gói gửi cho Trang Phú Khánh.
Nàng nghe thấy ba gã Quỷ Đạo nói muốn lưỡi câu, dây câu, Tỏa Long Câu, Tỏa Giao Liên gì đó, cho rằng phải chuẩn bị rất lâu, kết quả mất ba ngày đã chuẩn bị đầy đủ đồ vật. Một cái cung đầu rồng, mười hai mũi tên đều có khắc bùa, nàng vừa nhìn cái đầu mũi vẽ bùa, liền biết là thiên về dùng mũi tên bùa gọi năng lượng giông tố vào trong bùa niêm trên mũi tên, không cần sử dụng, chỉ mới đặt ở đây đã cảm thấy khí thế kinh người. Dây cung như là gân của loài động vật nào đó, nhưng nàng không nghĩ rằng gân của loài nào có thể phát ra ánh sáng óng ánh mờ mờ như ngọc. Trên gân thấp thoáng có hoa văn, hoa văn đó trông vô cùng có đạo vận, không phải khắc lên, như là thiên nhiên hình thành.
Ngón tay của nàng đặt vào trên dây cung, cảm giác thấm lạnh, để nàng thấy quen thuộc lạ thường, dường như đã từng đi cùng nàng rất nhiều năm tháng. Nhưng nàng không nhớ ra được mình thấy cây cung này ở đâu, nói một cách chính xác là không nhớ ra được thấy sợi gân này ở đâu.
Trong lòng dâng lên cảm giác mất mát làm cho nàng không còn tâm tình để xem thứ khác, cúi đầu lên xe.
Cũng không lâu lắm, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ lên xe, Du Thanh Vi ngồi trên ghế lái, khởi động xe việt dã.
Tả Nhàn và ông Du đứng ngoài xe, căn dặn bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Lộ Vô Quy nghe thấy Tả Nhàn gọi nàng: “Tiểu Quy Quy”, quay đầu nhìn Tả Nhàn, nghe thấy Tả Nhàn nhờ nàng chăm nom Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi, nàng gật đầu đáp lại.
Sau khi xe chạy khỏi tiểu khu, xe của nhóm Đường sư thúc chạy ở đằng sau lại rẽ vào đường khác, Lộ Vô Quy không biết bọn họ làm gì, cũng không có hỏi.
Lúc xế chiều, bọn họ đến nơi lúc trước hội hợp.
Không lâu sau, ba gã Quỷ Đạo từ trong thôn đi ra, nhìn thấy chỉ có ba người các nàng, hỏi: “Lão Long đâu?”
Du Thanh Vi nói: “Đi mua dê và dây xích. Chút nữa đến.”
Chờ chừng một giờ hơn, một chiếc xe chở hàng nhỏ lái đến từ xa xa. Khi đến nơi, mấy người Long sư thúc đi xuống từ trên xe chở hàng, Lộ Vô Quy còn nghe thấy tiếng kêu “be be” của con dê. Nàng quay đầu nhìn, trông thấy một con dê màu đen nặng khoảng 15-20 cân và một đống lớn dây xích chứa trên xe chở hàng.
Quỷ Đạo liếc nhìn thứ trên xe chở hàng, nói: “Mỗi thế?”
Du Thanh Vi nói: “Ông nội nói thế là đủ.”
Long sư thúc ôm con dê xuống xe chở hàng nhỏ, để Du Thanh Vi cầm lấy, rồi đem xuống từng bó dây xích, ba người Long sư thúc, ba gã Quỷ Đạo, mỗi người tự đeo một bó dây xích sắt lớn. Long sư thúc đem chín bó dây leo núi chia cho ba người Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, Tả Tiểu Thứ.
Đoàn người cõng lấy ba lô lớn, vác dây xích, dây thừng liền xuất phát vào thôn.
Con dê đen đi được không bao lâu thì kêu “be be” lượn vòng tại chỗ, cho dù Du Thanh Vi dắt thế nào cũng không đi.
Du Thanh Vi tức giận, đưa dây thừng dắt dê cho Lộ Vô Quy, nói: “Tiểu muộn ngốc, em dắt đi.”
Lộ Vô Quy liếc nhìn con dê đen, dùng dây leo núi cột lại bốn chân dê, vác ở trên vai nhanh chân đi vào trong thôn.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ cả kinh trợn mắt.
Tả Tiểu Thứ thán phục một tiếng: “Tôi rốt cuộc biết tại sao nó ăn khỏe như thế rồi!”
Lộ Vô Quy cõng lấy ba lô lớn, xách dây leo núi nặng hơn mười mấy cân còn vác một con dê khoảng mười lăm, hai mươi mấy cân, sức nặng này, được năm chục cân rồi nhỉ?
Vác nặng tiến lên, đường núi mười mấy dặm đi mất hai tiếng, lúc vào thôn, đã là lúc hoàng hôn.
Mấy người Long sư thúc khẽ thở dài một hơi liền bận rộn, đầu tiên là buộc mấy bó xích sắt lớn thành một đường bằng nút thòng lọng.
Con dê đen đáng thương kêu “be be” suốt đường bị xích sắt lớn quấn từ cái cổ đến cái mông, bị ép đứng trong sân từ đường cũng không nhúc nhích được, kêu “be be” khàn cả cổ.
Một đầu xích sắt trói lấy con dê, một đầu khác thì lại đặt ở ngoài cổng từ đường xếp thành một gò núi nhỏ.
Long sư thúc lại móc dụng cụ giảm tốc Rescue 8 lên dây leo núi, chia cho mỗi người ở đây một cái dây leo núi.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Long sư thúc nói: “Thừa dịp trời chưa tối, tranh thủ giải lao một chút.”
Mấy người tựa vào góc tường ngoài tường viện, ăn chút gì, liền ngồi dưới đất giải lao.
Ba người Long sư thúc, ba gã Quỷ Đạo, dành thời gian ngủ.
Lộ Vô Quy ăn đồ với uống chút nước liền ngồi ở đó tĩnh tọa.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ngồi ở bên cạnh nàng, dựa lưng vào tường, đầu gối ba lô, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi. Hai cô ấy thể lực không tốt như Lộ Vô Quy, hiển nhiên là lên đường gọn nhẹ, cái loại không thiết yếu còn rất nặng như thịt khô thì một miếng cũng không mang. Trong túi ba lô ngoại trừ một bình giữ nhiệt niêm bùa bên trong có nước ấm ra, thì nặng nhất nhất chính là la bàn, còn lại đều là những pháp khí dễ dàng mang theo như mấy tấm vải phép, lá bùa, chỉ đỏ, cùng với một ít vật tất yếu như bánh bích quy nén. Túi leo núi chỉ chứa phân nửa đồ đạc lúc này lấy ra làm gối ngủ là thích hợp nhất.
Trời mới mờ sáng đã rời giường, liên tục đi đường, còn mang vác nặng, làm bằng sắt cũng không chịu được.
Lộ Vô Quy nhìn Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi ngủ rất ngon, như là ngủ sâu, chỗ này âm khí nặng, đây cũng là ngày tháng chạp, gió âm lẫn gió lạnh cùng thổi, là hại người nhất. Nàng liền đốt lá bùa tụ dương ở cạnh hai cô ấy, ít nhiều có thể xua tan âm khí và tụ đến ít dương khí.
Tiếng bùa tụ dương làm quấy rầy đến ba gã Quỷ Đạo, ba gã Quỷ Đạo đồng thời quay đầu liếc nhìn bùa tụ dương bốc cháy rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay khí trời tốt, lúc xế chiều còn phảng phất có chút mặt trời, trời tối hơi trễ một chút, đường âm của giếng Hoàng Tuyền cũng mở hơi trễ.
Đường âm của giếng Hoàng Tuyền mở ra, lúc âm khí tuôn ra từ trong giếng, con dê đen trong sân kêu thất thanh.
“Be…” Từng tiếng dê kêu ở trong trời đêm lộ ra đặc biệt thê lương.
Lộ Vô Quy loáng thoáng nghe thấy trong giếng vang lên tiếng nước. Nghiêng tai nghe, nghe thấy có tiếng bong bóng cuồn cuộn “ùng ục”. Nàng theo bản năng mà liếc nhìn ba gã Quỷ Đạo, thấy ba gã Quỷ Đạo cũng đã đứng lên, đeo ba lô đặt ở bên cạnh lên lưng, Quỷ Nhất còn đạp chân Long sư thúc. Nàng vội vàng vỗ tỉnh Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, lấy ra bùa từ cái túi ba lô nhét đến căng phồng, chia ra vài xấp theo chủng loại rồi nhét vào trong túi quần áo. Quần áo của nàng vô cùng nhiều túi, riêng ở trước người đã có sáu cái túi lớn, đủ để nàng chứa rất nhiều bùa. Bùa nàng còn chuẩn bị nhiều hơn, nàng vẽ hết vật liệu mà Tiểu Đường đem tới!
Nàng nghĩ, nếu như hôm đó khi nàng với ông nội gặp phải thây máu dù cho chỉ có một lá bùa phong cương, ông nội cũng sẽ không chết. Có lúc, một lá bùa chính là một cái mạng!
Tiếng nước chảy trong giếng càng lớn hơn.
Lộ Vô Quy không chút nào keo kiệt mà lấy ra ba lá bùa nặc dương vỗ lên cho nàng, Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi, sau đó đeo lên ba lô, nắm lấy thước phép.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ nhìn thấy phản ứng này của mọi người cũng biết hẳn là con giao xà đó có động tĩnh, đều đeo lên ba lô, rồi cầm dây leo núi trong tay chuẩn bị kỹ càng.
Lộ Vô Quy leo giếng Hoàng Tuyền nhiều lần như vậy, chưa từng dùng dây thừng, nàng thấy bọn họ đều đang đeo đeo cài cài dây thừng lên eo, trên mặt tràn ngập nghi hoặc và kinh ngạc! Xuống giếng Hoàng Tuyền còn cần dùng dây thừng? Nàng nhấc lên dây leo núi trong tay, thoáng nhìn, lại nhìn mấy người đang đeo dây leo núi, nàng nghĩ: “Cài lên thì lát nữa phải cởi nhỉ? Cài với cởi một cái thôi cũng làm lỡ thời gian đó!” Nàng thấy không ai chú ý tới nàng, vác dây leo núi lên người, giả vờ mình cũng đang cài.
Du Thanh Vi lo lắng Lộ Vô Quy không cài chắc dụng cụ giảm tốc, kết quả phát hiện tổ tông này căn bản là không thèm cài, cô hé miệng vừa muốn nói chuyện thì thấy Lộ Vô Quy đưa ngón tay lên môi làm cái động tác im lặng, tiếp đó liền nghe thấy trong giếng truyền ra tiếng nước chảy “rào”, giao xà lên đây rồi. Cũng may cô thấy tận mắt Lộ Vô Quy đến cả giếng âm cũng có thể leo lên, chỉ liếc nhìn Lộ Vô Quy, khua tay: Nếu không leo được thì tóm lấy dây thừng của tôi hoặc nắm lấy tôi.
Lộ Vô Quy gật gật đầu.
Du Thanh Vi nắm chặt quạt, đứng sát vào tường, nghiêng tai nghe tiếng nước cuồn cuộn không ngừng, ngay cả hô hấp cũng nén lại.
Tả Tiểu Thứ đi theo bên cạnh cô ấy, kiếm đã nắm ở trên tay.
Ba người Long sư thúc, ba gã Quỷ Đạo đứng dựa vào tường bên kia cổng, không có chút tiếng động.
“Be… be…” Tiếng kêu sợ hãi của con dê đen truyền ra thật xa trong màn đêm, thanh âm đó kinh hồn tột cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 145

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.