Mây đen bao phủ, hoàn toàn che khuất tầm mắt, tầm nhìn gần như là số không. Hai cô không có bản lĩnh vọng khí và nghe tiếng xác định vị trí như Lộ Vô Quy. Đối với các cô, âm khí nồng nặc như vậy không khác khí độc là bao, nếu như mạo muội đi theo chẳng những không giúp được gì, trái lại còn bỏ mạng.
Du Thanh Vi không phải người dây dưa dài dòng, cô thấy không giúp được Lộ Vô Quy, kéo Tả Tiểu Thứ lùi về phía sau khói đen, nói: “Đi, trước tiên đuổi theo mấy người Long sư thúc.” Nói xong, cùng Tả Tiểu Thứ chạy nhanh về phía trước, đi không bao xa liền nghe thấy tiếng xác gào, bước chân không khỏi mau hơn.
Khi các cô chạy đến gần, nghe thấy tiếng động đó giống như thiên quân vạn mã, số lượng nhiều đến nỗi khiến hai cô cảm thấy choáng váng hận không thể quay người bỏ chạy.
Tả Tiểu Thứ quát to một tiếng: “Du Lừa Đảo, cẩn thận trên đầu.”
Du Thanh Vi ngẩng đầu nhìn lên, tức thì tóc gáy toàn thân dựng lên.
Khoảng không giữa hai vách đá rộng nhất chỉ hơn một mét có mười mấy con xác nhảy đang chạy nhảy qua lại, tìm cơ hội tấn công ba gã Quỷ Đạo và mấy người Long sư thúc ở phía dưới. Hai cô xuất hiện dẫn tới sự chú ý của chúng nó, có năm, sáu con xác nhảy chia ra hai bên tạo tư thế bọc đánh trước sau mà tấn công hai cô.
Du Thanh Vi mở ra quạt giấy trong tay đánh ra một bùa Phá Ma Trấn Tà về phía xác nhảy nhào xuống từ trên đầu. Cô dùng toàn lực đánh ra một đòn với sức triển khai rộng hơn trượng, thừa sức đối phó với quỷ nhiếp thanh, nhưng đánh vào xác nhảy đang lao xuống kia lại không thể ngăn cản thế công của nó dù chỉ một xíu, chỉ khiến nó vốn dĩ dữ dằn, khuôn mặt như là thịt khô lại như là bị lửa đốt qua một lần trong nháy mắt trở nên đen thui, phát ra tiếng gào thét đau khổ.
Du Thanh Vi thấy một đòn không có hiệu quả, nhấc chân đạp một cước vào ngực con xác nhảy nhào tới bên cạnh. Một cước đó như là đạp lên một tấm thép dày nặng, làm cô đau phát ra một tiếng hô khẽ “Á”, cảm thấy nửa cái chân tê rần! xác nhảy đó chỉ hơi tạm ngừng, vung lên móng vuốt liền cào về phía cô.
Du Thanh Vi thấy thế gấp lại quạt giấy trong tay, học bộ dáng của Lộ Vô Quy đánh một quạt về phía cánh tay nó. Cô dùng sức đánh tiếp một đòn, cảm giác như là đập vào gậy sắt, chấn động đến mức suýt chút nữa cô tuột tay không cầm được quạt giấy, xác nhảy đó cũng bị cô đánh cho lệch tay, há to mồm phát ra một tiếng gào thét, một luồng khí tức mang theo thi sát nồng nặc cùng mùi hôi thối phun ra theo tiếng gào thét của nó, làm cho mắt Du Thanh Vi tối sầm lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng ——
Bỗng nhiên tia sáng chói mắt phá vỡ hắc ám trước mặt, chói đến nỗi Du Thanh Vi không mở mắt nổi, trong cơn hoảng hốt cô nghe thấy giọng của Tả Tiểu Thứ dường như truyền đến từ một nơi rất xa: “Du Lừa Đảo, đi!” Cô quơ quơ, thầm nghĩ: “Không tốt.” Một thân thể mềm mại xuất hiện ở sau lưng cô, vòng cánh tay ôm lấy cô, mang cô lùi về phía sau! Cô biết là Tả Tiểu Thứ!
Trước đây Tả Tiểu Thứ đến cả cương thi cũng chưa từng thấy, bây giờ bỗng chốc bị sáu con xác nhảy chặn đường. May là cô phản ứng nhanh, nhìn thấy toàn bộ xác nhảy nhào tới như là sủi cảo rơi, không chút do dự mà đánh ra bùa Lộ Vô Quy đưa cho cô.
Cô không biết lực sát thương của những lá bùa này đối với xác nhảy lớn bao nhiêu, nhưng tia sáng chói mắt đó cùng cảm giác nóng rực cuốn lên lúc bùa nổ, ngay sau đó xác nhảy mau chóng bỏ trốn, để cô biết những lá bùa này vẫn có chút tác dụng. Khi cô thích ứng với tia sáng chói mắt, nhìn thấy trước người có một con đường, phía trước gần đó cũng có ánh sáng lấp loé do bùa nổ, cô vội vàng kêu Du Thanh Vi nhân cơ hội chạy tới, kết quả không nghe thấy tiếng đáp lại, vừa quay đầu lại thì thấy Du Thanh Vi giống như trúng chiêu, chếnh choáng mà đứng ở đó với bộ dáng như sắp ngã; những con xác nhảy chạy đi rất xa trốn vào trong bóng tối nhảy qua nhảy lại, lúc nào cũng có thể nhào tới, cô lại đốt lá bùa tụ dương, lập tức nâng dậy Du Thanh Vi sắp ngã xuống đất rồi đi hội hợp với nhóm Long sư thúc bên kia.
Long sư thúc cũng đang lùi về phía này, Quỷ Nhị cầm cờ chiêu hồn xông đến, nhìn thấy Tả Tiểu Thứ đỡ Du Thanh Vi đi đến, gấp giọng hỏi: “Tiểu nha đầu kia đâu?”
Tả Tiểu Thứ nói: “Nó nói đi mở quan tài đại quỷ.” Lại có xác nhảy từ trên vách đá nhảy xuống, Quỷ Nhị mau chóng đẩy ra Tả Tiểu Thứ rồi vọt tới phía trước cô, vung vẩy cờ chiêu hồn trong tay, nghênh đón xác nhảy bay nhào tới. Trong nháy mắt xác nhảy chạy đến, Quỷ Nhị xem cán kim loại của cờ chiêu hồn trở thành trường mâu giết địch, “mũi mâu” thép có khắc bùa văn đâm vào dưới cổ ba tấc của xác nhảy. Một nhát đâm của hắn với sức lực rất lớn, xác nhảy này nhào tới với sức lực còn lớn hơn, làm cho mũi mâu trực tiếp đâm vào trong cổ, lại xuyên ra từ xương cổ, hắn lại dùng sức vừa uốn vừa xoay vừa kéo cái cán của cờ chiêu hồn, cái cổ của xác nhảy sinh ra tiếng vỡ nát, xương cổ nứt hết, chỉ còn lại da thịt khô héo và gân nối liền với đầu cùng thân thể, một luồng khí đen từ vết thương phun ra ngoài, xác nhảy ngã trên mặt đất liền không hề động đậy.
Lần lượt, lại có hai con xác nhảy nhảy xuống, toàn bộ bị Quỷ Nhị đâm một nhát vào cổ giải quyết.
Tả Tiểu Thứ nhìn mà không ngừng tặc lưỡi, nhưng lại không rảnh đi thán phục, quay sang gọi Long sư thúc đang lùi về phía sau: “Long sư thúc, hình như Du Lừa Đảo bị trúng chiêu.”
Long sư thúc, Tiểu Long, anh Kiền kết thành Tam Tài trận giết những con hắc cương, bạch cương đang nhào lên.
Quỷ Nhất và Quỷ Tam vịn vào trên vách đá đối phó với mười mấy con xác nhảy đang theo sát phía sau.
Long sư thúc nghe thấy tiếng kêu của Tả Tiểu Thứ, nói với Tiểu Long cùng anh Kiền: “Hai người trụ vững.” Lại hô: “Quỷ Nhất, Quỷ Tam, phối hợp một lát.” Vội vã lùi đến bên người Tả Tiểu Thứ, ông nhìn Du Thanh Vi mặt mũi hốt hoảng, sắc mặt tái xanh, nói: “Không đáng lo, là bị thi sát tấn công! Cháu đốt một lá bùa trừ uế cho nó, nôn một cái là khỏe.” Nói xong, chạy về phía sau, đi được hai bước, chợt nhớ tới một chuyện, lại mau chóng quay về, nói: “Đánh cương thi không giống với đuổi tà ma.” Lấy ra một túi chứa máu đen quấn dưới chân và dao găm dài hơn thước, đưa cho Tả Tiểu Thứ.
Tả Tiểu Thứ dựa theo lời của Long sư thúc, đốt một lá bùa trừ uế cho Du Thanh Vi, Du Thanh Vi vọt tới bên vách đá rồi “Ọe’ một tiếng phun ra một đống ô uế màu đen, mùi đó còn thối hơn xác thối, nhưng mọi người bị cương thi dồn ép đến cả mùi thối cũng không để ý tới.
Tả Tiểu Thứ đỡ Du Thanh Vi nhanh chóng lùi về sau cùng mọi người, hỏi: “Du Lừa Đảo, cô khỏe hơn tý nào không?”
Du Thanh Vi biết tình huống khẩn cấp, thực sự là nói cũng không dám nói, muốn nhịn lại, nhưng nhịn lại thì càng cảm thấy buồn nôn, nôn ra càng nhiều. Tả Tiểu Thứ liếc nhìn động tĩnh của Du Thanh Vi, kêu lên: “Cô nhất định phải ói sạch sẽ đó! Long sư thúc nói cô bị thi sát tấn công, mau chóng ói thêm mấy lần.” Trong miệng cô kêu la, còn mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.
Ngày thường thấy Long sư thúc, Tiểu Long, anh Kiền liền cảm thấy thân thủ của họ không tồi, bây giờ nhìn thấy bọn họ giết hắc cương, bạch cương mới phát hiện bản lĩnh họ luyện ra trong vài năm đi âm thì mình có luyện ở dương gian địa giới ba mươi năm nữa cũng không đuổi kịp. bạch cương, hắc cương nhào tới hung hãn như vậy, đoản thứ trong tay Tiểu Long đâm nhát nào chuẩn nhát đó, đâm từng nhát một, không phải hốc mắt thì chính là cổ, xuyên vào vừa đâm vừa uốn, không phải nửa cái đầu không còn thì là cả cái cổ đều đứt đoạn! Song đao đầu rồng trong tay Long sư thúc càng như là máy cắt kim loại, lúc vung lên hiện ra tư thế quấn giết, cô chỉ nhìn thấy ánh đao lướt qua, Long sư thúc liền băm nát cương thi trước mắt, cánh tay quăng tới kia bị chẻ thành từng đoạt một, sau đó đầu cũng bị tước bay ——
Anh Kiền dùng là trọng kiếm hắc kim, kiếm vung đến vang vù vù, một kiếm đánh xuống, không phải đánh nát đầu cương thi thì chính là bổ ra cơ thể.
Mấy người Long sư thúc ra tay gọn gàng hung ác, hiệu suất cao, chính xác cao, thế nhưng vô cùng hao tổn thể lực.
Tả Tiểu Thứ nghe họ thở hổn hển từng hơi, thậm chí có thể nhìn thấy mồ hôi văng ra theo động tác của họ, mà hắc cương, bạch cương truy sát không ngừng lại nhiều không đếm xuể, những con xác nhảy còn vây quanh bọn họ tùy thời đánh du kích. Xác nhảy rất giỏi leo giỏi nhảy, leo lên vách đá còn nhanh hơn con khỉ, ba gã Quỷ Đạo chẳng thể nào đuổi kịp tốc độ leo đá của tụi nó, chỉ có thể phản kích khi chúng nó tiếp cận và phòng bị chúng nó tập kích.
Du Thanh Vi cuối cùng cũng ói xong. Sắc mặt của cô hơi tái, nhưng mà tinh thần còn chịu đựng được, đứng thẳng người, nói: “Tôi còn chịu đựng được.”
Tả Tiểu Thứ thoạt nhìn cô không quá đáng lo, liền buông cô ra, mở ra túi máu kia, cô mài kiếm và dao găm vào máu đen, đưa dao găm cho Du Thanh Vi, nói: “Cương thi không giống quỷ, đoán chừng mình dùng dao tốt hơn.”
Du Thanh Vi dùng quạt đối đầu với cương thi ăn thiệt thòi một lần, tự nhiên rõ ràng đạo lý này, cô tiếp nhận dao găm, nhìn thấy mấy người Long sư thúc ứng phó rất là vất vả liền muốn đi lên hỗ trợ, kết quả mới vừa chạy tới liền nghe thấy Long sư thúc rống to một tiếng: “Mau mau rút lui!” Cô vừa nâng mắt, trông thấy hắc cương, bạch cương chi chít chen lấn tới, biết với mấy người bọn họ căn bản là không chống cự nổi, quay người bỏ chạy, nhưng chạy được mười mấy bước liền phản ứng lại, phía sau là khói đen! Cô kêu lên: “Long sư thúc, phía sau không có đường!” Đang lúc nói chuyện, thì đã đến bên mép khói đen rồi.
Xác của những con bạch cương, hắc cương, xác nhảy bị Lộ Vô Quỷ giết chết còn chất đống trên mặt đất.
Quỷ Tam nhìn thấy chồng xác chết cao đến nửa mét trên đất, thán phục: ” Bà cô tổ của tôi!” Lập tức bừng tỉnh, rít lên một tiếng: “Mau chóng tìm tiểu nha đầu kia hội hợp!” Hắn cho rằng bọn họ gặp phải nhiều xác nhảy, kết quả, một nửa xác nhảy đã bị tiểu nha đầu quật ngã ở nơi này! Tiểu nha đầu này có thể một mình quật ngã được nhiều xác nhảy như vậy, hội hợp với nó chẳng khác nào tìm được đường sống.
Quỷ Tam vừa dứt lời, lại nhìn thấy đường lui bị sát vụ* chặn lại, mà nơi này nào có nửa cái bóng của tiểu nha đầu kia. Hắn hỏi Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ: “Tiểu nha đầu kia đâu?”
(*sát vụ = sương mù chết chóc.)
Tả Tiểu Thứ đáp: “Đi vào mở quan rồi!”
Quỷ Tam hỏi: “Đi lối nào?”
Tả Tiểu Thứ chỉ tay về phía khói đen.
Tiếng hô lớn bị biến giọng của Long sư thúc truyền đến: “Mau mau rút lui đi, không thể đối phó!”
Quỷ Nhất và Quỷ Nhị đã từ trên vách đá đáp xuống bên cạnh mấy người Long sư thúc để chi viện.
Quỷ Nhất nói: “Không có cách nào rút lui, đằng sau là sát vụ.”
Sắc mặt anh Kiền trắng nhợt, thất thanh kêu lên: “Mẹ nó!” Sau đó cắn răng một cái, kêu to: “Liều mạng!” Ra sức vung lên trọng kiếm trong tay đập xuống hắc cương đang nhào lên, hắn kêu to: “Lên giết!” Lại hô: “Tiểu Long, cậu lùi về phía sau băng bó lại vết thương, để Tiểu Thứ cùng Thanh Vi tới chống đỡ một lúc.”
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi vội vàng xông lên phía trước. Lúc này Tả Tiểu Thứ nhớ tới trên người mình còn mang theo rất nhiều bùa Lộ Vô Quy cho, thoáng cái móc ra toàn bộ, sau đó nhìn thấy trên bả vai Tiểu Long bị vạch ra một vết thương lớn đẫm máu, máu đang chảy ra ngoài, đồng thời, hắn đang nhét ruột vào bụng — có ít nhất ruột dài nửa xích (1/6 mét) lộ ra từ miệng vết thương. Cô cả kinh sững sờ tại chỗ.
Tiểu Long thấy Tả Tiểu Thứ nhìn hắn, nói: “Không có chuyện gì!” Trở tay từ trong túi đeo lưng lấy ra băng gạc quấn vài vòng ở vết cắt trên bụng rồi thắt nút lại, mặc kệ vết thương trên bả vai, lại dùng băng gạc quấn đoản thứ vào tay phải. Hắn nhìn thấy Tả Tiểu Thứ cầm bùa, tưởng muốn đem bùa cho hắn, còn nói: “Em giữ lại bùa cùng Thanh Vi đi tìm Tiểu Lộ thì dùng.” Nói xong, loáng cái lau sạch mồ hôi trên mặt liền muốn chen lên phía trước, bị Du Thanh Vi đã thay vị trí của hắn ngăn cản.
Những lá bùa này dùng ở đây cũng chẳng có mấy tác dụng, thật sự đến lúc họ không chống cự nổi, hai cô có những lá bùa này nói không chừng còn có thể bảo vệ các cô chạy đến chỗ Tiểu Lộ, có thể kiếm một con đường sống trở về.
Đời này Du Thanh Vi chưa từng gặp qua tình huống nguy hiểm như vậy! Ngày thường cô chỉ xem chút phong thủy cho người ta, nghiên cứu vài quyển sách cổ, cho dù phải đuổi tà ma, quạt giấy vung lên, phù quang vừa hiện, vậy là có thể xong việc. Ngày thường cô luyện công đều là tiếp chiêu cùng Tả Tiểu Thứ, thỉnh thoảng Tiểu Long, anh Kiền rảnh rỗi sẽ chỉ điểm cô một ít, nào có từng gặp trận chiến hiểm ác như vậy! Chẳng trách ông nói không có tiểu muộn ngốc, thì tuyệt đối không thể động vào miệng giếng này!
Trước đây Tiểu Long từng nói với cô cương thi là người chết rồi hồn rời xác mà phách không tiêu tan, phách niêm phong ở trong thi thể chôn cất ở đất nuôi thi, tụ âm khí và lệ khí mà sinh. Biện pháp giết cương thi hữu hiệu nhất chính là đánh tan phách trong cơ thể nó, phách tan thi chết, đó còn gọi là phá thi khí!
Thi khí bị phá, cương thi liền chết.
Cương thi không phải bóng cao su, không phải cứ đâm đại vào chỗ nào là có thể phá tan thi khí, phương pháp tốn ít sức nhất là đâm bảy cái đinh quan tài vào bảy phách theo các phủ tạng như tim, dạ dày, phổi, mật, gan, vân vân để đánh tan, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ở tình huống đã chuẩn bị đầy đủ, nói như vậy, đi âm gặp phải thi đều là ở đất nuôi thi, một khi phát hiện cương thi đều có hàng loạt tổ, căn bản không có thời gian chuẩn bị, cũng không có nhiều đinh quan tài và thời gian đi đóng đinh bảy phách của chúng nó, phương pháp nhanh nhất và tiện nhất là đâm vào chỗ yếu nhất, chính là cái cổ, sau đó dẫn phách xuất thể. Dẫn phách xuất thể rất tốn sức, thế nhưng rất hữu hiệu, có thể nói là một đòn giết địch.
Bạch cương còn dễ chán, động tác chậm, lúc nhào lên, cô nghiêng người né một cái rồi thuận thế cầm dao găm bôi máu đen đâm vào cổ nó, trên căn bản là có thể đâm xuyên vào, sau đó phối hợp Dẫn Phách quyết, lúc rút ra dao găm, phách trong cơ thể bạch cương cũng bị dẫn ra theo. Nhưng lúc gặp phải hắc cương, cô gần như chưa thấy rõ thì hắc cương đã nhào đến, nhiều lần đều là Long sư thúc cùng anh Kiền đúng lúc xuất thủ cứu cô.
May mà Tả Tiểu Thứ kịp thời chi viện!
Nhưng tình huống cũng không khá hơn chút nào! Hắc cương, bạch cương quá nhiều, gần như là tiến lên chồng chất, phía trước mới vừa đâm chết thì phía sau cũng đã nhào tới, bọn họ chỉ có thể không ngừng mà giết không ngừng mà lùi, sau đó, nghe thấy tiếng hô “Hết đường rồi —— “
Du Thanh Vi biết không còn đường!
Anh Kiền hô tiến lên giết, cô cũng muốn chứ! Cương thi nhiều như thế, đi lên phía trước chính là đi tìm chết, ngay cả muốn thủ vững không lùi về sau cũng không được.
Tả Tiểu Thứ thấy không thể chống cự, như không cần tiền mà tung hết lá bùa này đến lá bùa khác, nhưng cương thi phía sau chen chúc, cương thi phía trước thì tiến về phía họ, những cương thi này cho dù bị bùa nổ cho không còn đầu, bị nổ thành xác cháy vẫn đẩy về phía trước! Cương thi đằng sau đạp lên xác cương thi đằng trước mà xông lên.
Bọn họ đã lùi tới chồng xác bị Lộ Vô Quy giết chết, lại lùi tới bên rìa khói đen, đã không có cách nào lui nữa. Tiến vào khói đen, không cần những cương thi này giết bọn họ, bọn họ liền có thể chết ở trong đó.
Du Thanh Vi cuống lên, hô to: “Tiểu muộn ngốc, không thể chống cự nữa rồi!”
Cô lại la to một tiếng: “Tiểu muộn ngốc, cứu mạng…”
Long sư thúc hô to một tiếng: “Kéo lưới bùa!”
Quỷ Nhất và Quỷ Nhị xông lên, kéo ra lưới bùa, ngăn chặn con đường phía trước. Nhưng lưới bùa quý báu đó chỉ cản được một phút liền bị cương thi xé nát giẫm dưới chân!
Một đám người bị bức ép đến không thể lui được nữa, chỉ có thể liều mạng giết, có thể giết một thì một, có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy. Quỷ Nhất, Quỷ Nhị lại ở trên đỉnh đầu kéo một tấm lưới bùa ngăn trở xác nhảy nhào xuống, sau đó, cũng vọt tới phía trước.
Không đường thối lui, bị phong tỏa tại đây, hầu như trong chớp mắt, ai nấy đều bị cào đẫm máu.
Tình cảnh toàn quân bị diệt đã gần ngay trước mắt.
Du Thanh Vi gần như sắp điên rồi, cô kêu to: “Tiểu muộn ngốc ——” cô biết lúc này dù cho tiểu muộn ngốc nghe thấy cô kêu cứu muốn xông về cứu họ e sợ cũng không kịp, thế nhưng, trong tuyệt vọng, cô có thể nghĩ đến chỉ có em ấy!
Ba gã Quỷ Đạo, mấy người Long sư thúc vùi đầu chém giết cùng cương thi! Tình thế cấp bách đã khiến họ chẳng còn nghĩ được cái khác, bây giờ trong đầu họ, chỉ có cương thi trước mắt cùng cách hữu hiệu để giết chết cương thi đang vọt đến——
Bỗng nhiên, trong không trung truyền đến một tiếng hú, tiếng hú kia chấn động đến mức không khí rung chuyển, những con xác nhảy đang nhảy nhót ở phía trên chuẩn bị phát động tấn công họ đột nhiên quay đầu vọt vào trong khói đen.
Ngay sau đó, Quỷ Nhất quát to một tiếng: “Nhanh nắm lấy lưới bùa trèo lên trên!” Hắn duỗi chân leo đến bám vào trên vách đá, đưa tay ra cho Du Thanh Vi, hô: “Tiểu Du, tay!” Du Thanh Vi nghe vậy vội vàng duỗi tay ra, Quỷ Nhất thò tay vừa kéo vừa nâng, liền kéo Du Thanh Vi lên trên vách đá.
Quỷ Nhị trực tiếp tóm chặt Tiểu Long bị thương như là huyết nhân, lôi hắn đi lên.
Quỷ Nhất mang Tả Tiểu Thứ lên lưới bùa.
Long sư thúc cùng anh Kiền nhảy vọt lên.
Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy chi chít đại quân cương thi xông vào trong khói đen. Số lượng đó, có tới bảy, tám trăm! Sau khi những hắc cương, bạch cương đi qua hết, trên đất giữa hai vách núi còn xếp một đường thi thể…
Bên trong những thi thể này thậm chí còn có thật nhiều đứa nhỏ.
Anh Kiền trợn tròn mắt, thở hổn hển mà nói: “Người trong thôn phỏng chừng toàn bộ ở nơi này!”
Mấy người trở về từ cõi chết bám ở trên vách đá ai nấy đều thở hồng hộc, mặt như suy dinh dưỡng.
Du Thanh Vi nói: “Những cương thi đó dường như đều xông về phía tiểu muộn ngốc.”
Quỷ Nhất phất tay nói: “Nghỉ… Nghỉ một lát! Tiểu nha đầu đó…” Vung vung tay, biểu thị nàng sẽ không sao.
Long sư thúc xoay mình đáp xuống đất, nói: “Khẩn trương xử lý miệng vết thương, sau đó đi trợ giúp.” Thương tích khắp người mà chạy ở đây, đó chính là chịu chết.
Khi cởi ra quần áo bị cào rách, trên người Tiểu Long, anh Kiền, Long sư thúc đều là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cả người không thấy một khối thịt lành lặn. Bọn họ lấy ra bình thuốc chứa chất cồn và kim khâu vết thương.
Thời gian cấp bách, khâu vết thương hiển nhiên không thể tỉ mỉ như là ở bệnh viện.
Tả Tiểu Thứ thấy bọn họ khâu vết thương như là vá vải rách, vốn dĩ sắc mặt đã khó coi nhất thời trắng hơn, cô cúi đầu nhìn vết thương bị cào ra trước ngực mình sâu thấy được tận xương đang thấm máu ra ngoài theo từng lần khâu, rồi nhìn trên cánh tay bị cào ra một vết thương trông như cái miệng mở rộng, nhất thời có chút muốn khóc, sau đó nhìn thấy Tiểu Long nhét lại ruột vào trong vết cắt ở bụng, bản thân mải miết dùng kim đâm qua da thịt, nghiến răng nghiến lợi mà khâu lại cái bụng còn mạnh mẽ nén lại nước mắt. Nếu không có bọn họ che chở hai cô, hai cô sớm đã trở thành một thành viên trong đại quân nằm đất, từ đó vĩnh viễn lưu truyền. Cô lại nhìn về phía Du Thanh Vi, nhìn thấy bóng lưng cô ấy đang cầm kim đi khâu vết thương. Du Thanh Vi bị thương trên vai và trên lưng, tay cầm kim khâu run rẩy mãi cũng không khâu được, cuối cùng cắn răng một cái, đâm kim xuống đau đến cô “Ư” một tiếng, nước mắt cũng rơi xuống.
Quỷ Nhất nhìn không được, tiến lên, nói: “Tôi giúp cô.” Nhận lấy cây kim trên tay Du Thanh Vi liền bắt đầu may vá thành thạo.
Du Thanh Vi đau đến cắn vào cổ áo, con mắt trợn lên tròn xoe ào ào đổ lệ.
Quỷ Nhất nói: “Cảm động đi, nước mắt lưng tròng cảm động vớ vẩn không bằng lần tới đưa cho ba người chúng tôi khẩu phần lương thực cũng có nhiều năng lượng, bánh bích quy nén đổi thành thịt khô.”
Quỷ Nhị kéo Tả Tiểu Thứ còn đang ngẩn người đến trước mặt, cầm lên kim liền khâu vết thương cho cô, trên tay bận bịu trong miệng còn không rảnh rỗi mà nói: “Tôi thấy tiểu nha đầu đó ăn thịt khô liền rất tốt.”
Một kim đâm xuống, tiếng kêu thảm thiết “A —— a ——” của Tả Tiểu Thứ phá vỡ bóng đêm, dọa Quỷ Nhị run tay, một kim liền đâm lệch, vừa khéo đâm vào xương sườn, đau đến Tả Tiểu Thứ méo cả mặt, nước mắt, nước mũi rơi tùm lum, thực sự là “cảm động” ào ào.